Đông Phương Huệ tức đến nổ phổi chạy tới dịch quán nơi Mặc Cảnh Lê trú ngụ, nhưng không nhìn thấy Mặc Cảnh Lê và Đông Phương U. Sắc mặt không khỏi càng thêm khó coi, ra khỏi dịch quán lại đi Đông Phương phủ, lần này thực sự không vồ hụt. Chỉ tiếc vừa vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng khiến cho Đông Phương Huệ gần như thổ huyết.
Trong phòng Đông Phương U, vừa vào cửa liền nhìn thấy quần áo rải rác ngổn ngang trên đất. Đông Phương Huệ sa sầm mặt mũi, vẫy lui đám tùy tùng đi theo sau lưng, bước vào. Quả nhiên thấy trên giường một đôi nam nữ đang nằm dán vào nhau, sắc mặt nữ tử kia ửng đỏ hai con mắt khép hờ hiển nhiên còn đang trong giấc ngủ say. Đã vậy gian phòng phiêu tán mùi xạ hương nồng đậm nhắc nhở Đông Phương Huệ nơi đây vừa xảy ra chuyện gì.
“Mặc Cảnh Lê!” Đông Phương Huệ nghiến răng.
Đông Phương Huệ vừa tiến vào, Mặc Cảnh Lê liền mở mắt ra. Nhìn thấy Đông Phương Huệ có thần sắc như vậy trái lại cũng không sợ, ngồi dậy bình tĩnh nói: “Đông Phương phu nhân , có thể mời bà đi ra ngoài một chút trước hay không?” Đông Phương Huệ mặt lạnh như sương, vung tay áo căm hận nói: “Lê Vương tốt nhất cho ta một lời giải thích hợp lý!” Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Đông Phương U cũng dần dần tỉnh lại, đối diện thần sắc tức giận của sư phụ không khỏi sửng sốt một chút, mới phát hiện mình nằm ở trong lồng ngực Mặc Cảnh Lê, không khỏi hét rầm lên. Đông Phương Huệ lạnh lùng nói: “Câm miệng! Con còn không biết xấu hổ mà kêu lên? ! Sửa soạn xong lập tức đi ra cho ta!” Nói xong, mới xoay người đi ra ngoài.
Đông Phương U nhất thời bị tình huống ngoài ý muốn này làm cho sợ đến mức hoàn toàn ngây người. Trong đầu rối loạn nặng nề nên nàng căn bản không nhớ ra chuyện sau khi nàng dùng bí thuật mê hoặc Từ Thanh Trần thất bại, thế nhưng chỉ nhìn tình hình trước mắt nàng cũng có thể biết trên người mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
“Mặc Cảnh Lê, ngươi thật to gan, ta muốn giết ngươi!” Đông Phương U lớn tiếng kêu lên. Cũng mặc kệ hai người còn đang nằm ở trên giường, vung chưởng hòng vỗ lên đầu Mặc Cảnh Lê. Võ công của Mặc Cảnh Lê kém hơn Đông Phương U một chút, thế nhưng Đông Phương U bị nội thương chưa lành, lại vừa trải qua tình hình như vậy, đang lúc vô lực. Mặc Cảnh Lê nhấc tay liền chụp được cổ tay của nàng, giam nàng thật chặt trong lồng ngực.
“Mặc Cảnh Lê! Ta muốn giết ngươi! Ta nhất định phải giết ngươi!” Đông Phương U tức giận đỏ mắt, nàng thực sự không nghĩ ra, kế hoạch của mình đang rất tốt đẹp vì sao lại biến thành tình trạng này. Không chỉ mê hoặc Từ Thanh Trần thất bại, còn bị Mặc Cảnh Lê thừa lúc vắng mà vào chiếm tiện nghi. Nàng cũng biết, từ nay về sau nàng triệt để mất đi cơ hội khiến cho Từ Thanh Trần tiếp nhận nàng. Từ gia trăm năm thư hương môn đệ, Từ Thanh Trần công tử đệ nhất thiên hạ sao có thể cưới một nữ tử đã tàn hoa bại liễu? Chỉ cần nghĩ đến đây, Đông Phương U đã không nhịn được muốn Mặc Cảnh Lê tẩm da ăn thịt, chém thành muôn mảnh!
Mặc Cảnh Lê gắt gao giữ chặt hai tay Đông Phương U, không vui nói: “Ầm ĩ đủ rồi sao?” Ban đầu hắn cũng dự định đối xử thật tốt với Đông Phương U, dù sao thân phận và năng lực của Đông Phương U đều rất tốt, quan trọng hơn chính là có được nàng đại biểu cho việc có được núi Thương Mang ủng hộ. Chỉ cần Đông Phương U ngoan ngoãn nghe lời, tất nhiên hắn sẽ đối xử với nàng thật tốt. Lại không nghĩ rằng nữ nhân này vừa tỉnh lại nhìn thấy hắn liền đòi đánh đòi giết, tức giận chửi mắng không ngừng. Nữ nhân này lẽ nào đã quên nàng đã là nữ nhân của hắn sao? Dù thế nào đi nữa gây ầm ĩ thì có ích lợi gì?
“Hiện tại còn ầm ĩ? Lúc trước nàng tự dán sát vào người Bản vương cơ đấy.” Mặc Cảnh Lê cười lạnh một tiếng, nói mỉa.
Những hình ảnh vỡ vụn xuất hiện trong đầu khiến sắc mặt Đông Phương U lúng túng đến cực điểm, nghe Mặc Cảnh Lê nói vậy, càng thêm tức giận đến run người. Mặc Cảnh Lê cũng không nói sai, mới đầu chính là nàng chủ động kề sát vào người Mặc Cảnh Lê, cho dù cũng không phải ý nguyện chân thực của bản thân nàng, thế nhưng đã không có cách nào thay đổi sự thực này.
Thấy nàng không làm ầm ĩ nữa, lúc này Mặc Cảnh Lê mới thả nàng ra đứng dậy xuống giường, với lấy quần áo để ở một bên thong dong mặc vào. Lại cúi người nhìn Đông Phương U nói: “Việc đã đến nước này, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời, Bản vương sẽ đối xử thật tốt với nàng. Còn công tử Thanh Trần mà nàng vẫn tâm tâm niệm niệm. . . Hắn biết rõ nàng bị nội thương phản phệ thì sẽ giống như trúng phải mị dược, chẳng phải hắn cũng không chút do dự ném nàng ra ngoài đó sao? Chẳng lẽ nàng còn nhớ mãi hắn?”
“Bốp!” Đông Phương U tàn nhẫn tát một phát lên mặt Mặc Cảnh Lê, “Khốn nạn!”
Mặc Cảnh Lê lạnh mắt, nhưng rất nhanh đã ép lửa giận xuống dưới. Đứng dậy nhìn nàng nói: “Nếu tỉnh rồi thì mau đứng dậy đi. Sư phụ của nàng còn đang chờ ở bên ngoài.”
“Ta sẽ không gả cho ngươi!” Đông Phương U oán hận nhìn theo hắn, nghiến răng nói.
Mặc Cảnh Lê không để ý lắm, “Hiện tại, ngoại trừ ta còn có ai dám muốn nàng?”
Bên ngoài, trong đại sảnh Đông Phương phủ. Đông Phương Huệ đã sớm cho đám người hầu hạ lui ra ngoài, một thân một mình ngồi ngưng mày suy tư. Trên dung nhan vẫn còn phong vận toàn là ác ý. Từ gia này ra tay thực sự là quá ác, cũng thật sự chặt đứt một tia kỳ vọng cuối cùng của Đông Phương Huệ đối với Định Vương phủ và Từ gia. Tuy rằng Từ Thanh Trần nói thật hay như thể chuyện này không ai ngờ đến, thế nhưng Đông Phương Huệ sẽ không tin tưởng mọi chuyện thật sự đơn giản như vậy. Đông Phương U thi thuật thất bại, nội thương phản phệ. Từ Thanh Trần bảo người ta đưa nàng trở lại nhưng vừa vặn lại gặp phải Mặc Cảnh Lê, sau đó Mặc Cảnh Lê thuận lý thành chương trở thành người chữa thương cho Đông Phương U. Tất cả thoạt nhìn bình thường, thế nhưng qua mấy chục năm chấp chưởng núi Thương Mang, sự nhạy cảm và trực giác đều nói cho bà biết, đây tuyệt đối không phải là trùng hợp.
Kỳ thực sau khi Đông Phương Huệ âm thầm gạt bỏ Nhậm Kỳ Ninh, núi Thương Mang cũng không còn lại nhiều sự lựa chọn. Hoặc tất cả mọi người trở về núi Thương Mang ở ẩn không ra, hoặc cũng chỉ có thể lựa chọn Mặc Cảnh Lê. Nhưng tự mình lựa chọn, với bị ép phải lựa chọn là hai loại cảm giác và kết quả hoàn toàn khác nhau. Đó là cảm giác bị người mưu hại và bị cưỡng bức, không chỉ khiến cho Đông Phương Huệ hận đồ nhi không biết đúng mực và Mặc Cảnh Lê thừa dịp sơ hở mà lẻn vào. Thậm chí càng hận Từ Thanh Trần vô tình tính kế Đông Phương U, nghĩ sâu hơn một chút, đây là Định Vương phủ ghét bỏ và coi thường núi Thương Mang.
“Phu nhân, Định Vương phi và Từ Nhị Thiếu phu nhân tới chơi.” Người hầu ngoài cửa vội vã đi vào bẩm báo. Đông Phương Huệ cau mày, Diệp Ly chọn lúc này đến bái phỏng, không khỏi quá khéo đi. Suy nghĩ một chút, Đông Phương Huệ hỏi: “Định Vương phi có nói là tới vì chuyện gì không?” Người hầu nói: “Định Vương phi nói nghe nói ngọc thể Đông Phương cô nương không thuận, đặc biệt đi cùng Nhị Thiếu phu nhân Từ gia tới thăm.”
Vào lúc này Đông Phương Huệ cũng không muốn tiếp Diệp Ly, thế nhưng người đi cùng Diệp Ly lại là Nhị Thiếu phu nhân của Từ gia, điều này làm cho Đông Phương Huệ không thể không hoài nghi Diệp Ly đã chân tướng sự việc. Trầm mặc chốc lát, mới hơi suy bại thở dài nói: “Việc đã đến nước này, thôi. . . Mời Định Vương phi vào đi.”
Không lâu sau Diệp Ly và Tần Tranh đã dắt tay đi vào, nhìn sắc mặt Đông Phương Huệ không vui vẻ gì, Diệp Ly coi như không nhìn thấy, lại cười nói: “Diệp Ly mạo muội tới chơi, kính mong Đông Phương phu nhân thứ tội.” Đông Phương Huệ hơi hơi dừng ánh mắt ở trên người Tần Tranh một chút, mới nói: “Vương phi nói quá lời, Vương phi cùng Nhị Thiếu phu nhân có thể đại giá quang lâm, tệ phủ có thể nói là rồng đến nhà tôm.”
Tần Tranh biết chuyện cũng không nhiều lắm, chỉ nghe Từ đại phu nhân nói vài câu về hành vi của Đông Phương U thôi. Hơn nữa khoảng thời gian này chuyện Đông Phương U dây dưa với Từ Thanh Trần Tần Tranh cũng có nghe thấy, dù vậy nàng cũng không ngờ Đông Phương U lại có lá gan xông vào Từ phủ mưu đồ gây rối Thanh Trần. Cho dù bình thường Tần Tranh thường hay tiếp xúc với những nữ tử khác thường như Diệp Ly hay Mộ Dung Đình, cũng đã từng nghe nói không ít chuyện kỳ lạ đặc sắc, thế nhưng hành động của Đông Phương U vẫn dọa cho nàng phát sợ. Không nói Từ Thanh Trần là đại bá( anh trai của chồng) của nàng, chỉ cần nhắc đến danh tự công tử Thanh Trần, thử hỏi nhóm khuê tú Đại Sở có mấy ai chưa từng ngưỡng mộ? Từ Thanh Trần với danh xưng là công tử Thần Tiên, có thể tưởng tượng được nữ tử xứng đôi với hắn tất nhiên không phải bình thường, Đông Phương U như vậy, đừng nói Từ Thanh Trần, Từ gia và bản thân mình không đồng ý, chỉ sợ các cô nương Ly thành cũng không thể tâm phục.
“Đông Phương cô nương đến Từ phủ bái phỏng, Tần Tranh lại không thể tự mình tiếp đón, còn để Đông Phương cô nương ôm bệnh rời phủ, bà bà đã răn dạy Tần Tranh một phen. Từ gia chúng ta chiêu đãi không chu toàn, kính xin Đông Phương phu nhân thứ lỗi. Không biết thân thể Đông Phương cô nương ra sao, kính xin phu nhân cho phép Tần Tranh gặp mặt Đông Phương cô nương một chút, cũng dễ bồi tội với nàng.” Tần Tranh nhìn Đông Phương Huệ, lời nói nhỏ nhẹ vô cùng áy náy.
Lời nói khách khí đến mức này, nhưng nghe xong không hề thấy khách khí. Đông Phương U một vị cô nương đến Từ phủ bái phỏng tự nhiên phải do người trẻ tuổi nhất trong đám nữ quyến Từ gia nữ là Nhị Thiếu phu nhân tiếp đón. Thế nhưng khắp Từ gia từ phòng gác cổng đến người hầu bên cạnh Nhị Thiếu phu nhân, ai cũng chưa từng thấy mặt mũi Đông Phương U đâu, Đông Phương cô nương này rốt cuộc đến Từ phủ bằng cách nào? Đi Từ phủ làm gì? Nếu ngươi không chịu đi cửa chính giống như một những vị khách nhân bình thường, như vậy Đông Phương U xảy ra vấn đề gì, tự nhiên Từ gia cũng mặc kệ. Huống hồ, Đông Phương U không xảy ra chuyện ở Từ gia, Từ gia còn phái Nhị Thiếu phu nhân tự mình tới đây thăm, đã xem như là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Đông Phương Huệ cười có chút lạnh lẽo cứng nhắc, Nhị Thiếu phu nhân này im hơi lặng tiếng*, thanh danh không hiện, không nghĩ tới cũng là một kẻ nhanh mồm nhanh miệng, “U nhi tuy có chút không khỏe, chẳng qua cũng không có gì đáng ngại. Chỉ là đang lúc nghỉ ngơi, chỉ sợ không cách nào gặp mặt Nhị Thiếu phu nhân. Không bằng chờ nàng tốt hơn một chút, ta sẽ mời Từ Nhị phu nhân tới hội họp một phen.”
*nguyên văn : mặc mặc vô văn : không có tiếng tăm gì, không ai biết đến
Tần Tranh cười cười, cũng không miễn cưỡng. Diệp Ly đứng bên cạnh cười nhạt nói: “Đã như vậy, chúng ta cũng không nên quấy rầy Đông Phương cô nương nghỉ ngơi. Chẳng qua. . . Lúc ở bên ngoài chúng ta tình cờ gặp được công chúa Tê Hà, nói là Lê Vương điện hạ tới quý phủ vẫn chưa trở lại, kính xin Đông Phương phu nhân chuyển cáo Lê Vương điện hạ một tiếng, hình như công chúa Tê Hà có việc gấp tìm hắn, nếu như vô sự thì vẫn nên nhanh chóng trở lại, nếu không e rằng không bao lâu nữa công chúa Tê Hà sẽ tìm đến Đông Phương phủ đó.”
” Công chúa Tê Hà?” Đông Phương Huệ hơi trầm mặt xuống, nhàn nhạt nói: “Sao ta không nhớ rõ quốc gia nào có vị tên là công chúa Tê Hà nhỉ?” Diệp Ly áy náy cười một tiếng nói: “Là Bản phi đã quên, là Tê Hà cô nương. Vị cô nương này đi theo Lê Vương đã bao nhiêu năm, rất được Lê Vương tín nhiệm. Nếu lời đã mang tới, Bản phi và Tranh nhi xin cáo từ trước. Xin Đông Phương phu nhân thay chúng ta hỏi thăm Đông Phương cô nương.”
Diệp Ly đứng lên chuẩn bị cáo từ, Đông Phương Huệ còn chưa kịp mở miệng liền nhìn thấy Mặc Cảnh Lê đã đứng ở cửa. Nhìn thấy Diệp Ly và Tần Tranh, Mặc Cảnh Lê cặp mắt lóe lên, “Định Vương phủ và Từ Thiếu phu nhân cũng ở đây?”Diệp Ly trầm tĩnh hơi đảo mắt qua Mặc Cảnh Lê một chút, bên môi nổi lên một tia tiếu ý nhạt nhẽo nói: “Nghe nói thân thể Đông Phương cô nương không khỏe, đặc biệt tới đây thăm hỏi. Thì ra Lê Vương đã ở Đông Phương phủ.”
Mặc Cảnh Lê hiếm thấy có chút không dễ chịu, hắn vì thế lực của núi Thương Mang mới sử dụng thủ đoạn như thế, đương nhiên không tính là quang minh chính đại. Đặc biệt trong lúc Định Vương phủ hoàn toàn khinh thường, vậy mà hắn còn coi trọng như thế thậm chí không tiếc sử dụng thủ đoạn hạ lưu, khiến người ta nhìn vào sẽ cảm thấy hắn thấp kém. Thế nhưng Mặc Cảnh Lê có kiêu căng tự mãn đến đâu đi chăng nữa, hắn vẫn hiểu rõ chính mình không phải Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu có thể xem thường thế lực của núi Thương Mang, không cần núi Thương Mang nâng đỡ, Mặc Cảnh Lê hắn lại không thể. Tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng không thể không đối mặt sự thực này. Thế nhưng gặp phải tình huống như thế này, lúc đối diện Diệp Ly, Mặc Cảnh Lê vẫn không tránh khỏi cảm thấy lúng túng. Trên đời này, chuyện hắn không muốn nhất có lẽ chính là mất mặt trước mặt Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly, thế nhưng ông trời vẫn luôn không chiều lòng người…
“Đông Phương cô nương cũng không đáng ngại, một lát sau có thể đi ra gặp các ngươi.” Mặc Cảnh Lê nói, dù thế nào, nếu việc đã đến nước này đương nhiên phải nắm chắc chuyện này. Chỉ cần nắm thật chặt chuyện này, Mặc Cảnh Lê cũng không sợ Đông Phương Huệ đổi ý không giúp mình. Đông Phương Huệ nếu như đổi ý, như vậy tên tuổi của Núi Thương Mang sẽ hóa thành hư ảnh, Núi Thương Mang và Đông Phương Huệ đều không bỏ được điều này.
“Ồ?” Diệp Ly sóng mắt hơi đổi, nụ cười điềm đạm, “Hình như chúng ta đã bỏ qua cái gì? Hay là núi Thương Mang sắp có việc vui?”
“Không sai.” Mặc Cảnh Lê trầm giọng nói: “Đến lúc đó Định Vương phi và Định Vương không ngại cùng nhau đến uống chén rượu.”
Diệp Ly ngầm chế giễu quả nhiên Mặc Cảnh Lê vô cùng coi trọng núi Thương Mang, vậy mà lại dự định trực tiếp làm hôn lễ ở Ly thành ?”Nếu như Lê Vương dự định cử hành hôn lễ ở Ly thành, ta và Vương gia cực kỳ vinh hạnh. Chúc mừng Lê Vương.” Mặc Cảnh Lê nhìn Diệp Ly thật sâu một chút, trầm giọng nói: “Đa tạ.”
“Mặc Cảnh Lê, ngươi đừng hòng. Ta tuyệt đối sẽ không gả cho ngươi!” Diệp Ly và Mặc Cảnh Lê bên này đang nói chuyện vô cùng hoà thuận, Đông Phương U đứng ngoài cửa giọng nói sớm không còn bình tĩnh và nhẹ nhàng mềm mỏng như ngày xưa nữa, trái lại có chút sắc bén chói tai. Mọi người quay đầu lại, liền nhìn thấy Đông Phương U đứng ở cửa đỏ mắt phẫn nộ trừng mắt nói với Diệp Ly Mặc Cảnh Lê.
Tần Tranh hơi kinh ngạc đánh giá Đông Phương U, mấy lần trước gặp mặt đều cảm thấy Đông Phương U như là một kẻ giả tạo không có linh hồn, hiện tại bị nữ tử mặc áo trắng nhiễm vẻ giận dữ cô gái lại càng nhiều hơn mấy phần cảm giác chân thực. Chỉ là thấp dưới cổ áo nàng ta hơi lộ ra vết tím nhạt khiến cho Tần Tranh không khỏi đỏ mặt, vội vã cúi đầu không tiện nhìn lại nữa.
“U nhi!” Đông Phương Huệ không vui thấp giọng trách mắng.
Đông Phương U ngẩn ra, tràn đầy oan ức nhìn Đông Phương Huệ nói: “Sư phụ, con. . . con. . . con không muốn gả cho tên súc sinh này!” Mặc Cảnh Lê biến sắc mặt , đồng dạng không vui nhìn Đông Phương U nói: “Đông Phương U, đừng tưởng rằng ngươi oan ức, chuyện lần này chẳng lẽ còn trách Bản vương hay sao? Chính ngươi biến mình thành cái dạng đức hạnh kia, Bản vương suy cho cùng cũng coi như là ân nhân cứu mạng của ngươi đi.” Đông Phương U nghiến răng nói: “Ta không cần tên khốn nhà ngươi cứu!”
Mặc Cảnh Lê cười lạnh nói: “Ngươi đúng là hi vọng người khác cứu , nhưng đáng tiếc người ta hoàn toàn không muốn để ý tới ngươi. Hoặc là Đông Phương cô nương yêu thích ở trên đường lớn tùy tiện kéo lấy một người…” Đông Phương U sắc mặt trắng nhợt, so với việc cùng Mặc Cảnh Lê phát sinh quan hệ như vậy, nếu như nàng thật sự bị vứt ở trên đường… Không có rõ ràng uy lực cắn trả của thương thế kia hơn Đông Phương U, nếu thật sự là như vậy nàng thật sự có khả năng ở trên đường lớn…”Ta…”
“Được rồi.” Đông Phương Huệ hiểu được lời của nàng, lạnh lùng nói: “Còn ngại không đủ mất mặt xấu hổ sao?”
Đông Phương U ngẩn ra, nhìn vẻ mặt Đông Phương Huệ lạnh lùng như vậy, rốt cuộc không nhịn được gục xuống cạnh bàn nghẹn ngào khóc to. Diệp Ly tọa ở một bên nhìn, trong lòng cũng không khỏi thở dài. So với lúc trước cao cao tại thượng tuyên bố trước mặt mọi người mình là truyền nhân của núi Thương Mang các kiểu, nữ tử mặc áo trắng khóc lóc cực kỳ thương tâm lúc này đáng yêu hơn rất nhiều. Chỉ tiếc, chuyện lần này hoàn toàn là nàng tự làm bậy. Đem mị thuật như vậy đến khống chế Từ Thanh Trần, Từ gia sẽ không thể hi sinh bản thân để đi cứu nàng, cho nên bi kịch của Đông Phương U từ lúc nàng động tâm tư này thì đã bắt đầu rồi.
Đông Phương Huệ cụp mắt, che giấu tâm tình trong mắt, nhìn về phía Diệp Ly nói: “Định Vương phi, ở đây ta còn có một số việc phải xử lý. Không thể chiêu đãi Vương phi và Từ Nhị Thiếu phu nhân.”
Diệp Ly cũng rất thức thời đứng dậy cười nói: “Là chúng ta quấy rầy, Đông Phương phu nhân cứ tự tiện. Bản phi cáo từ.”
Cáo biệt Đông Phương Huệ và Mặc Cảnh Lê, Diệp Ly và Tần Tranh vừa ra cửa thì đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng trách cứ đầy giận dữ của Đông Phương Huệ. Đông Phương Huệ chấp chưởng núi Thương Mang hơn hai mươi năm, tâm kế không tầm thường tính cách trầm ổn, có thể bị tức đến mức khách nhân chưa đi xa đã không kịp đợi lập tức mở miệng mắng, đủ thấy bà ta đã bị Đông Phương U làm cho tức giận không nhẹ.
Ra khỏi Đông Phương phủ, Diệp Ly cùng Tần Tranh nhìn nhau nở nụ cười, Tần Tranh có chút tò mò hỏi: “Đông Phương phu nhân kia thật sự sẽ Đông Phương cô nương gả cho Lê Vương sao? Ta thấy hình như Đông Phương phu nhân và Đông Phương cô nương có chút không vui.” Diệp Ly cười nói: “Đông Phương cô nương thật sự không vui , còn Đông Phương phu nhân. . . Bà ta chỉ không vui vì Đông Phương U phải gả cho Mặc Cảnh Lê trong tình hình như vậy mà thôi.” Nếu Đông Phương Huệ không muốn cứ như vậy mà rút về núi Thương Mang chờ đợi thêm một lần sáu mươi, bảy mươi năm nữa, Mặc Cảnh Lê kỳ thực có thể coi là lựa chọn duy nhất của bà ta. Chỉ cần để mặc như vậy, bà ta sớm muộn cũng sẽ nhả ra bằng lòng phụ tá Mặc Cảnh Lê. Thế nhưng là đại thiên trạch chủ chân chính của núi Thương Mang, núi Thương Mang đang đứng ở địa vị thật cao. Mà hiện tại, Mặc Cảnh Lê và Đông Phương U phát sinh quan hệ như vậy, Đông Phương U không muốn gả cũng phải gả, thế nhưng quan hệ giữa hai nhà chỉ sợ trong lòng sẽ luôn có một tia khó chịu và khúc mắc. Hơn nữa trong suy nghĩ của đám thanh lưu văn nhân của Đại Sở, địa vị núi Thương Mang sẽ càng xuống dốc không phanh. Càng không cần phải nói, với tính cách của Đông Phương U, nàng tuyệt đối sẽ không đi làm những việc của hiền phi thánh nữ là nỗ lực phụ tá minh quân tương lai. Mà đó cũng là mục đích thực sự của Diệp Ly và Định Vương phủ. Định Vương phủ làm sao có khả năng vô duyên vô cớ đưa cho Mặc Cảnh Lê một món lễ lớn như thế. Mà hiện tại, phần đại lễ nhìn qua rất dễ coi, thế nhưng không biết lúc nào nó sẽ biến thành một quả bom không hẹn giờ.
“Đông Phương cô nương này cũng là tự làm bậy, cứ làm một cô nương thật tốt thì được rồi…” Tần Tranh thở dài nói, tuy rằng Đông Phương U xem ra rất thê thảm, Tần Tranh cũng không đồng tình chút nào. Ỷ vào chính mình có một chút bản lãnh khác người đã muốn thao túng lòng người, thậm chí không để ý đến ý nguyện của người khác tính kế người khác cưới nàng, người như vậy chỉ có thể nói một tiếng tự làm tự chịu.
Diệp Ly cười nói: “Cho dù không có ngày hôm nay, chỉ sợ chẳng bao lâu nữa Đông Phương phu nhân vẫn sẽ gả nàng cho Mặc Cảnh Lê, Nhị tẩu không cần tiếc hận thay cho nàng.”
Tần Tranh cười nói: “Ta mới không tiếc hận cho nàng, chỉ cần nàng ta không đến gieo vạ cho Từ gia chúng ta, nàng gả cho ai cũng không liên quan tới ta.”
Diệp Ly gật đầu đồng ý nói: “Chẳng phải thế sao.”
Quả nhiên, một ngày sau Đông Phương Huệ liền tuyên bố hôn sự của Mặc Cảnh Lê và Đông Phương U, Đông Phương U gả cho Lê Vương làm chính phi. Tin tức Đông Phương phủ và dịch quán nơi Lê Vương ở truyền ra đều cố ý cường điệu là chính phi, mà không phải bình phi. Bình phi mặc dù nói cũng không coi là thiếp, thế nhưng ở trước mặt chính phi vẫn thấp hơn một chút. Mặc Cảnh Lê đã đáp ứng sẽ không phế bỏ Diệp Oánh, thế nhưng núi Thương Mang cũng không chịu được ấm ức như vậy. Hai bên bèn thỏa hiệp tiếp nhận chuyện hai người kia đều là chính phi, vị trí tương đương. Hiện tại Mặc Cảnh Lê là Nhiếp Chính Vương của Đại Sở, nắm hết quyền hành, đương nhiên thích làm gì thì làm cái ấy. Tiếp theo bèn tuyên bố chiếu thư, xưng Diệp Oánh làm Vinh phi, Đông Phương U là Mẫn phi, hai người đều là chính phi của Nhiếp Chính Vương.
“Sao ta lại có cảm giác Mặc Cảnh Lê phong hào như vậy là đang giễu cợt các nàng?” Thu được tin tức Mặc Cảnh Lê sắc phong chính phi của Nhiếp Chính Vương, Diệp Ly nhìn hai phong hào bên trên hỏi. Diệp Oánh bây giờ ở Đại Sở không nơi nương tựa không con không sủng, đâu có xứng đáng một chữ ‘Vinh’. Mà Đông Phương U tính kế người khác lại tính kể cả chính mình, cái chữ “Mẫn’ này càng giống như trò cười.
Mặc Tu Nghiêu không thèm để ý nói: “Hay là bởi vì Mặc Cảnh Lê hi vọng Diệp Oánh vinh hoa phú quý an ổn một đời, đồng thời cũng hi vọng đầu óc Đông Phương U lớn hơn một chút. Mấy thứ phong hào này sao, nếu không phải sự thực, vậy thì là hi vọng rồi.”
Diệp Ly mỉm cười nở nụ cười, tiện tay ném bao thư lên trên bàn, cười nói: “Ban đầu còn chưa biết nên xử lý chuyện của Đông Phương U và núi Thương Mang như thế nào, không nghĩ tới dễ dàng như vậy đã giải quyết xong.” Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Còn không phải do công tử Thanh Trần tài trí vô song, phương pháp thuận nước giong thuyền này thật khiến người ta than thở a.
Từ Thanh Trần đang cúi đầu viết chữ ở một bên bỗng ngẩng đầu lên, cười nhạt một tiếng nói: “Nếu không phải do Vương gia muốn xem cuộc vui, tại sao có thể có hiệu quả như thế?”
Nếu không phải Mặc Tu Nghiêu nảy sinh ý nghĩ bất chợt muốn xem công tử Thanh Trần rốt cuộc có chịu được mị thuật mê hoặc hay không, không cho thị vệ ra tay trước một bước, Đông Phương U căn bản cũng không có cơ hội thi triển mị thuật gì, tự nhiên cũng sẽ không có chuyện sau này. Vì lẽ đó, truy ngược tận gốc, Định Vương gia mới thật sự là kẻ đầu sỏ.
Mặc Tu Nghiêu không hề xấu hổ khi bị người ta vạch trần ý đồ xấu của chính mình, chạm vào một sợi tóc của Diệp Ly vừa cười nói: “Cho nên chúng ta mới biết được, tâm trí của công tử Thanh Trần thật sự là kiên định thế gian hiếm thấy nha.” Trước đó ở trước mặt mọi người Đông Phương U chỉ hơi thi triển chút da lông, khiến cho rất nhiều cao thủ nội lực thâm hậu cũng đều bị ảnh hưởng. Thế nhưng lần này chỉ đơn độc nhằm vào một mình Từ Thanh Trần, đem hết toàn lực nhưng lại dã tràng xe cát, đủ thấy được ý chí công tử Thanh Trần rất kiên định. Hoặc cũng có thể nói, đủ thấy công tử Thanh Trần lạnh tâm lạnh tình không hề lay động đến mức nào. Ngoại trừ người mà trong lòng chân chính không coi trọng sắc đẹp thế gian, cũng chỉ có người chân chính lạnh tâm vô tình, hồng nhan bạch cốt đối xử bình đẳng mới có thể thờ ơ không động lòng đối với mê hoặc như vậy. Xem ra mấy vị nhà họ Từ trông mong công tử Thanh Trần thành gia lập nghiệp chỉ sợ còn rất sớm.
Từ Thanh Trần cười nhạt nói: “Vương gia quá khen. . . Biên quan sắp xảy ra vấn đề rồi.” Từ Thanh Trần vốn đang cầm sổ con trong tay, chợt nhàn nhạt nói.
Mặc Tu Nghiêu nhíu mày, Từ Thanh Trần nói: “Gia Luật Dã vừa ra Hồng Nhạn quan thì đã bắt đầu triệu tập binh mã, chỉ e hắn muốn thừa dịp trước mùa đông mà đến, lại cùng chúng ta đánh một trận.” Đối với chuyện này Mặc Tu Nghiêu tuy hơi ngẩn ra nhưng cũng không quá bất ngờ, “Nhậm Kỳ Ninh thì sao?” Diệp Ly nhíu mày nói: “Sáng sớm nay Nhậm Kỳ Ninh đã chào từ biệt, hiện tại hẳn đã rời khỏi Ly thành.”
Mặc Tu Nghiêu cụp mắt, suy tư chốc lát mỉm cười cũng nhìn Diệp Ly nói: “A Ly, chúng ta lại sắp phải chuẩn bị đánh trận. Lần này. . . Chính là giờ chết của Gia Luật Dã và Hách Liên Chân!” Một luồng ánh sáng lạnh từ đáy mắt hắn chợt lóe lên.
Diệp Ly ngẩn ra, lại cười nói: “Được, chúng ta cùng nhau.”