Edit: Theresa ThaiBeta: SakuraĐêm nay dường như đặc biệt khá dài, trong lúc rất nhiều bách tính còn đang đắm chìm trong sự vui sướng không biết gì, thì ở một nơi không biết nào đó lại đang âm thầm nổi lên một cơn tinh phong huyết vũ. Những cọc ngầm luôn khiến cho Mặc Cảnh Lê âm thầm đắc ý vẫn lấy làm chỗ dựa vào đều bị nhổ lần lượt từng cái từng cái một, đợi đến ngày hôm sau thì sẽ có rất nhiều người phát hiện những người luôn sống ở bên cạnh mình, trong một đêm lại đột nhiên mất tích, từ nay về sau cũng không còn tìm được dấu vết của bọn họ nữa.
Lúc này, tất nhiên Mặc Tiểu Bảo sẽ không biết rằng, trong khi bé vắt óc suy nghĩ tìm mưu kế làm cách nào để hành hạ Mặc Cảnh Lê chơi, Phụ vương của bé đã làm xong hết bao nhiêu chuyện rồi. Lúc này, Mặc Tiểu Bảo đang cười híp mắt nằm trên nóc nhà, nhìn trộm qua khe hở của miếng ngói. Chạy đến một nơi được trọng binh canh gác, rồi còn leo lên nóc nhà không tính là thấp như thế này, đủ để nói rõ Mặc Tiểu Bảo đã có lòng tin không nhỏ với khinh công của mình. Mà ám vệ đi theo phía sau âm thầm bảo vệ cho bé chịu để bé leo lên nóc nhà của Mặc Cảnh Lê, thì cũng chứng minh bọn họ vẫn có lòng tin với năng lực của Thế tử nhà mình.
Lúc này Mặc Tiểu Bảo đang mang theo vẻ mặt cười gian nhìn chằm chằm nam nhân đang nổi giận ở phía dưới. Đồ vật cả phòng đều bị đập nát không còn một món, vốn muốn muốn đánh mặt Mặc Tu Nghiêu thật mạnh, thậm chí muốn tánh mạng của hắn ta, kết quả lại không những không được như ý, mà ngược lại còn khiến cho mình trở thành chuyện cười của người khác, điều này bảo sao Mặc Cảnh Lê có thể không tức giận chứ? Sau khi phát tiết một trận thật lớn, rốt cuộc Mặc Cảnh Lê cũng tỉnh táo lại một chút, trầm giọng nói: “Mang rượu tới!”
Chỉ chốc lát sau đã có người bưng rượu vào đặt lên bàn. Mặc Cảnh Lê phiền chán nhìn lướt qua thị vệ đưa rượu vào, trầm giọng nói: “Đi ra ngoài!” Kể từ sau khi bị Mặc Tu Nghiêu làm bị thương ở Lật Dương, Mặc Cảnh Lê cũng không thích tiếp xúc với người khác, ngoại trừ những lúc bắt buộc ra, thì cũng chỉ mang theo một người. Chuyện này tất nhiên cũng khiến cho người bên cạnh cảm thấy rất kỳ quái, dù sao từ trước đến nay mặc dù Mặc Cảnh Lê không tính là ác quỷ trong sắc gì, nhưng nữ nhân ở bên cạnh cũng không coi là ít, chỉ có điều bọn họ vẫn luôn một mực chạy nạn, cho nên Mặc Cảnh Lê không gần nữ sắc ngược lại cũng không khiến cho quá nhiều người chú ý.
Mặc Cảnh Lê ngồi ở bên bàn rót rượu một ly lại một ly đổ vào trong miệng liên tục, rượu mạnh nóng rát kích thích khiến cho ánh mắt của hắn nổi đầy tơ máu. Thất bại thảm hại tối nay và nỗi sợ hãi mơ hồ trong nội tâm khiến cho hắn không nhịn được tưới một ly lại một ly rượu vào trong miệng của mình.
Trên nóc nhà, Mặc Tiểu Bảo ngửi thấy mùi rượu hơi cay mũi liền nhăn mũi lại, cười híp mắt lấy từ trong lồng ngực ra một viên thuốc nhỏ, bóp nát thành phấn rồi thả vào qua khe hở của mái ngói. Bụi phấn nhỏ li ti tùy ý bay khắp nơi, có hạt rơi vào ly rượu, có hạt rơi lên người Mặc Cảnh Lê. Mặc Tiểu Bảo hơi thất vọng nhíu mày, bất đắc dĩ thở dài. Nếu như trực tiếp quăng viên thuốc vào ly rượu của Mặc Cảnh Lê, thì nhất định sẽ bị Mặc Cảnh Lê phát hiện, bóp nát thành bụi phấn thì mặc dù không dễ bị phát hiện, nhưng chỉ sợ dược hiệu không đủ. Thật ra nếu như không phải tâm tình Mặc Cảnh Lê đang phiền chán rót rượu mạnh ừng ực, thì chỉ sợ hắn thả những bụi phấn thuốc này cũng sẽ bị người phát hiện rồi. Thực tế là như thế, nên Mặc Tiểu Bảo cũng chỉ đành bất đắc dĩ chấp nhận, nhìn Mặc Cảnh Lê ở phía dưới một chút, rồi lặng lẽ rời khỏi nóc nhà.
Không lâu sau, vốn tiểu viện đang yên tĩnh đột nhiên ồn ào lên. Không biết hậu viện đã xảy ra chuyện gì đột nhiên bốc cháy. Vốn bốc cháy tất nhiên không phải chuyện lớn gì, nhưng vào lúc hết sức nhạy cảm này, bất kỳ một chút bất thường nhỏ tí xíu nào cũng rất có thể có dẫn ám vệ của Định Vương phủ tới. Cả tiểu viện lập tức loạn thành một đoàn, ngoại trừ người gác cửa ra, thì những người khác đều bắt đầu bận rộn dập lửa, tìm kiếm dấu vết để lại.
Vốn đang uống rượu, Mặc Cảnh Lê đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào nên lại càng tức giận, liền kéo cửa đi ra ngoài, lạnh lùng nói: “Xảy ra chuyện gì?” Một thị vệ vội vàng tiến lên bẩm báo: “Khởi bẩm Vương gia, hậu viện đột nhiên cháy…”
“Hậu viện cháy?” Mặc Cảnh Lê cau mày, rất nhanh kịp phản ứng lại phóng nhanh đến căn phòng đang giam giữ Tần Liệt. Một cước đá văng cửa ra, quả nhiên bên trong trống rỗng nơi nào còn có dấu vết của Tần Liệt chứ?
“Ngu xuẩn! Còn không mau đi tìm!” Mặc Cảnh Lê quay đầu lại quăng cho thị vệ đi theo phía sau một bạt tai, lớn tiếng quát. Nơi này là Ly thành, là địa bàn của Định Vương phủ. Chỉ cần vừa ra khỏi tiểu viện này, thì bọn họ muốn bắt Mặc Ngự Thần nữa, căn bản là khó như lên trời. Suy nghĩ một chút, Mặc Cảnh Lê vẫn quyết định mau chóng rời khỏi nơi này.
Bên ngoài tiểu viện, Mặc Tiểu Bảo và Tần Liệt giao Tiểu Vương tử Nam Chiếu đang ngủ say cho Lãnh Quân Hàm và Từ Tri Duệ đã chờ đợi ở bên ngoài từ lâu, nhờ hai người đưa tiểu tử này về Định Vương phủ. Từ Tri Duệ đưa tay một phát bắt được Mặc Tiểu Bảo đang tính bỏ chạy, hỏi: “Huynh còn muốn đi đâu?”
Mặc Tiểu Bảo cười nói: “Xem kịch hay ah, phía sau không còn chuyện gì của chúng ta nữa.” Hắn đã phóng một mồi lửa báo cho ám vệ Định Vương phủ vị trí chuẩn xác của Mặc Cảnh Lê thì đã coi như là hoàn thành nhiệm vụ rồi. Phụ vương cũng không thể trông cậy vào một đứa bé mười một tuổi như cậu đại triển thần uy diệt Mặc Cảnh Lê đi.
“Nếu không còn chuyện gì nữa, thì liền cùng nhau về Định Vương phủ thôi.” Từ Tri Duệ nghiêm túc nói.
Như vậy sao được? Mặc Tiểu Bảo cả kinh biến sắc, Từ Tri Duệ còn không chưa kịp phản ứng thì cậu cũng đã nhảy ra xa mấy trượng, nhìn Từ Tri Duệ gượng cười nói: “Tri Duệ biểu đệ, biểu ca còn có chuyện. Đệ và Lãnh Tiểu Ngốc đưa tiểu quỷ này về cho dì An Khê đi nha. Đây là mệnh lệnh.” Nói xong, Mặc Tiểu Bảo cũng không quản Từ Tri Duệ có đồng ý hay không, liền trực tiếp bay qua đầu tường lại biến mất khỏi hẻm nhỏ một lần nữa. Tần Liệt mang theo một khuôn mặt nhỏ nhắn giống Mặc Tiểu Bảo như đúc, vỗ vỗ Từ Tri Duệ nói: “Đừng lo, ta sẽ trông chừng hắn ta.” Nói xong, cũng leo qua tường đi mất.
Lãnh Tiểu Ngốc trắng nõn mặc một bộ y phục dạ hành vẫn trắng trắng mềm mềm, cẩn thận liếc thần sắc tối tăm của Từ Tri Duệ một cái, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta làm gì bây giờ?” Từ Tri Duệ buồn rầu nhìn cục cưng trong tay Lãnh Quân Hàm một cái, trầm giọng nói: “Người đâu!”
Một người áo đen xuất hiện ở phía sau Từ Tri Duệ, “Tiểu công tử.”
Từ Tri Duệ phất tay một cái nói: “Đưa Quân Hàm và Tiểu Vương tử Nam Chiếu về Định Vương phủ.” Nói xong, cũng vượt qua tường theo. Mặc dù xuất thân thế gia thư hương, nhưng khinh công của Từ Tri Duệ vẫn rất khá. Trong hẻm nhỏ, chỉ còn lại có mỗi ám vệ áo đen và Lãnh Quân Hàm hai mặt nhìn nhau. Một hồi lâu, Lãnh Quân Hàm đặt đứa bé vào trong tay ám vệ nói: “Thúc thúc……”
Ám vệ im lặng liếc mắt, “Biết, đưa Tiểu Vương tử Nam Chiếu về Định Vương phủ.”
Lãnh Quân Hàm hài lòng gật đầu, vượt qua tường theo. Trong hẻm nhỏ hơi tối, rất nhanh cũng chỉ còn lại có mỗi ám vệ đang ôm một đứa bé trong tã lót, yên lặng nhìn con hẻm trống rỗng, hơi có chút… Hiu quạnh.
Nơi bóng tối, hai nam tử có thân hình thon dài tuấn dật đứng ở trên nóc nhà, buồn cười nhìn một màn phía dưới.
Hàn Minh Tích chỉ chỉ ám vệ đang ôm một đứa bé ở phía dưới, cười đến ngã nghiêng ngã ngửa, “Ca… Tiểu Thế tử còn có mấy tiểu quỷ này của chúng ta, rất thú vị nha.” Bên cạnh hắn, công tử Minh Nguyệt dựa vào mái hiên, ánh trăng mờ ảo chiếu lên dung nhan tuấn mỹ cũng chiếu ra nụ cười thản nhiên, nhìn Hàn Minh Tích nói: “Khinh công của Thế tử rất tốt, bình thường cũng khá chăm chỉ ah.”
Nụ cười trên mặt Hàn Minh Tích tức khắc cứng lại, gượng cười nhìn huynh trưởng nhà mình. Không biết vì sao Đại ca nhà mình nhìn ra được khinh công của Tiểu Thế tử là được hắn chỉ điểm, rõ ràng… Không có dấu vết của hắn mà. Khinh công độc môn của công tử Phong Nguyệt đúng là kiệt xuất nhất thiên hạ, nhưng danh tiếng năm xưa của công tử Phong Nguyệt cũng không phải tốt như vậy, mặc dù mấy năm nay đã không còn ai nói đến cái danh xưng công tử Phong Nguyệt này nữa rồi, nhưng Hàn Minh Tích vẫn không muốn để danh tiếng của mình có ảnh hưởng xấu gì đến Mặc Tiểu Bảo. Cho nên khi Mặc Tiểu Bảo xin hắn chỉ điểm khinh công, thì Hàn Minh Tích còn cố ý cải tiến khinh công của mình không ít. Chỉ tiếc Hàn Minh Tích lại không biết là, mấy năm sau nữa, danh tiếng ở trên giang hồ của người nào đó sẽ chỉ càng xấu hơn chứ tuyệt đối không tốt hơn hắn ta, thật sự đã uổng phí một phen khổ tâm của công tử Phong Nguyệt.
Hàn Minh Nguyệt lắc đầu, mỉm cười nhìn ám vệ đang đứng lẻ loi ở phía dưới nói: “Đệ nói rất đúng, mấy tiểu tử này đều rất thú vị. Tương lai nhất định sẽ trở thành tâm phúc và huynh đệ đáng tin nhất của Tiểu Thế tử.” Giao tình của mấy đứa bé này, khiến cho hắn vô cùng nhớ tới giao tình với Mặc Tu Nghiêu lúc còn thiếu niên. Mặc dù lúc bọn họ quen biết thì tuổi tác đã lớn hơn mấy đứa bé này, nhưng lại thật sự còn thân thiết hơn huynh đệ ruột thịt, chỉ tiếc……
Hàn Minh Tích cũng biết Đại ca đang nhớ đến điều gì đó, nên liền tiến lên vỗ vỗ bả vai Hàn Minh Nguyệt nói: “Đại ca, đã qua rồi. Không phải Mặc Tu Nghiêu đã không trách ca nữa rồi sao?” Hàn Minh Nguyệt mỉm cười gật đầu, đứng lên nói: “Đi thôi, đi qua xem xem. Đến cùng cũng vẫn là con nít, đừng để xảy ra cái gì ngoài ý muốn.”
“Định Vương nói không nguy hiểm đến tánh mạng thì cũng không cần mà quản xem bọn chúng làm cái khỉ gió gì.”
“Ca biết, ca cũng muốn xem xem… Rốt cuộc Tiểu Thế tử muốn dùng cách nào để hành hạ Mặc Cảnh Lê.” Cảm thấy nụ cười lúc Mặc Tiểu Bảo rời đi hơi quỷ dị, trong lòng Hàn Minh Nguyệt âm thầm cầu nguyện cho Mặc Cảnh Lê.
Ly thành nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, muốn tìm mục tiêu là một nhóm người thì có lẽ rất dễ dàng, nhưng muốn tìm một người, đặc biệt là vào buổi tối lại muốn không kinh động dân chúng bình thường thì thật đúng là không phải chuyện dễ dàng gì. Rất nhanh, Mặc Cảnh Lê cũng đã nhận ra trận lửa trong tiểu viện có gì đó kỳ lạ, hơn nữa, Mặc Tiểu Bảo và Tiểu Vương tử Nam Chiếu mất tích, ngay lập tức liền biết chỗ của bọn họ đã bị lộ. Không thì chần chờ thêm được nữa, nên chỉ đành dẫn theo hai tâm phúc nhất của mình nhân lúc hỗn loạn rời khỏi tiểu viện đang đặt chân tạm thời này.
Nhưng rất nhanh bọn họ liền phát hiện một việc, các cọc ngầm của Đại Sở trong Ly thành gần như chưa tới một canh giờ đã bị nhổ hết tất cả. Vô luận là cọc ngầm của Mặc Cảnh Kỳ hoặc là của chính Mặc Cảnh Lê từ khi hoàng thất Đại Sở còn tồn tại hay sau khi Mặc gia quân tự lập. Toàn bộ đều đã bị Định Vương phủ nắm trong lòng bàn tay. Hơn nữa, dường như Mặc Tu Nghiêu cũng không thèm để ý đến Mặc Cảnh Lê biết được tin tức này, mỗi khi bọn họ đến một chỗ đều nhìn thấy trọng binh của Định Vương phủ nhìn chằm chằm. Cho nên chỉ đành phải lại chạy trối chết thêm một lần nữa, bận rộn gần một canh giờ hầu như chạy khắp hết cả Ly thành một lượt nhưng ngay cả lối ra cũng không tìm được, ngược lại mệt đến thở hồng hộc, thì sắc trời cũng đã đến gần canh ba.
Cuối cùng, Mặc Cảnh Lê bị buộc bất đắc dĩ, quyết định bất cứ giá nào liền chạy về hướng Định Vương phủ.
Mà lúc này đám Mặc Tiểu Bảo và Tần Liệt đều đang thở hổn hển chạy khắp nơi trong Ly thành. Việc không cẩn thận đã để lạc mất Mặc Cảnh Lê khiến cho Mặc Tiểu Thế tử quát lên như sấm, “Dù sao cũng phải chết! Chạy nhanh như vậy làm gì? Làm sao bây giờ? Chúng ta đi đâu tìm đây?”
Chơi cả đêm, Lãnh Quân Hàm hơi mệt nên hơi không còn hứng thú nữa, “Dù sao cũng phải chết, trước khi chết còn phải bị huynh chê cười, nếu đệ là Mặc Cảnh Lê thì cũng muốn chạy nhanh một chút.”
Mặc Tiểu Bảo liếc mắt một cái, quay đầu lại nhìn Tần Liệt. Tần Liệt nhún nhún vai tỏ vẻ hắn cũng không biết Mặc Cảnh Lê đã chạy đi đâu. Mặc Tiểu Bảo hơi ai oán, nếu không xử lý được Mặc Cảnh Lê, thì cậu sẽ chết vô cùng khó coi.
“Ơ, Tiểu Thế tử, đã trễ thế này sao vẫn còn ở bên ngoài vậy?” Một tiếng cười vui vẻ vang lên trên đầu tường, bốn người vừa ngẩng đầu lên liền thấy Hàn Minh Tích đang ngồi ung dung trên đầu tường cười híp mắt nhìn họ. Ánh mắt Mặc Tiểu Bảo sáng lên, “Hàn thúc thúc, thúc có biết Mặc Cảnh Lê đã chạy đi đâu rồi không?”
Hàn Minh Tích quay đầu nhìn bé, “Hàn thúc thúc? Tiểu Thế tử đang gọi ta sao? Thật là thụ sủng nhược kinh ah.”
Mặc Tiểu Bảo muốn nịnh nọt cũng không có một chút chướng ngại tâm lý nào, trực tiếp nhảy lên đầu tường ngồi ở bên cạnh Hàn Minh Tích cười nói: “Hàn thúc thúc, thúc tốt nhất. Đã trễ thế này sao thúc lại ở đây? Thúc chắc chắn đã thấy phương hướng Mặc Cảnh Lê đã chạy đi đúng không?”
Hàn Minh Tích mỉm cười nhìn bé, “Thúc thấy thì thế nào?”
Mặc Tiểu Bảo trơ mắt nhìn thúc ấy, trong đôi mắt trong suốt to tròn viết đầy: “Xin đáp án”. Hàn Minh Nguyệt hơi bất đắc dĩ giơ tay lên xoa đầu nhỏ của bó, nói: “Hắn ta chạy về hướng Định Vương phủ.”
“Định Vương phủ?” Mặc Tiểu Bảo cau mày, “Hiện tại hắn ta chạy đến Định Vương phủ không phải là tự tìm đường chết sao?”
“Bây giờ là buổi tối thì còn tốt, qua hơn một canh giờ nữa, trời sẽ sáng. Đến lúc đó sẽ là một con đường chết với hắn ta.” Hàn Minh Nguyệt xuất hiện trên đầu tường, nhìn Mặc Tiểu Bảo mỉm cười nói: “Nếu đã dù sao đều là chết, thì sao không buông tay đánh cược một lần chứ?”
Mặc Tiểu Bảo nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ một chút, rồi gật gật đầu nói: “Được rồi. Ta về trước.” Hy vọng Mặc Cảnh Lê có thể chống đỡ được đến khi lại xông vào Định Vương phủ thêm một lần nữa a. Lưu loát nhảy xuống tường cao, Mặc Tiểu Bảo liền kéo mấy tiểu bằng hữu chạy nhanh về hướng Định Vương phủ, sợ đi trễ thì Mặc Cảnh Lê đã bị Phụ vương của hắn giết chết. Vừa chạy nhanh, Mặc Tiểu Bảo vừa rảnh rỗi ở trong lòng khinh thường. Rốt cuộc thuốc mà hắn hạ có hữu hiệu hay không? Chẳng lẽ đã để lâu nên mất hiệu lực, hay là thật sự quá ít nên không có tác dụng với Mặc Cảnh Lê?
Mặc dù đã canh ba, nhưng Định Vương phủ lại vẫn là đèn đuốc sáng choang. Trên đại điện, tân khách các nước vẫn còn đang thưởng thức khiêu vũ uống rượu, trong đại điện một mảnh ca múa vui vẻ nhộn nhịp. Dù sao ý của Định Vương đã rất rõ ràng, tối nay chuyện trong Ly thành khẳng định không ít, lỡ như gặp phải chuyện gì thì chỉ có thể xem như mình xui xẻo. Đã như vậy, sao không ở yên trong Định Vương phủ, uống rượu vui vẻ, cái gì cũng không quản, Định Vương phủ luôn phải chịu trách nhiệm an nguy của họ.
Cho nên ngoài một số người có tuổi tác quá lớn hoặc quá nhỏ, hoặc là nữ quyến ra, thì sứ thần của các quốc gia đều vẫn đang nâng ly cạn chén bất diệt nhạc hồ.
“Phụ vương, mẹ, Tiểu Bảo đã về!” Trong chính viện Định Vương phủ, Mặc Tiểu Bảo vui sướng nhảy nhót chạy vào khách sảnh, nhào vào lòng Diệp Ly. Ngồi ở bên cạnh, Mặc Tu Nghiêu không vui cau mày, giơ tay lên ôm Mặc Tiểu Bảo ra khỏi lòng Diệp Ly, “Cũng không nhìn xem con bao lớn, còn nhào vào trong lòng A Ly. Đụng đau mẹ con thì sao?”
Mặc Tiểu Bảo khó chịu giãy dụa, “Con mới sẽ không đụng đau mẹ đâu, Tiểu Bảo thích mẹ nhất.”
Thấy con trai trở về bình an, Diệp Ly cũng thở phào nhẹ nhõm. Vội vàng giải cứu con trai khỏi tay Mặc Tu Nghiêu, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nó nói: “Cả ngày chạy đi đâu, có bị thương không?” Mặc Tiểu Bảo khinh thường bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Tên ngu ngốc Mặc Cảnh Lê kia, ngay cả mặt của Bản Thế tử cũng không nhìn thấy, sao có thể bị thương được? Chỉ là đã để cho hắn ta chạy mất, Hàn Minh Tích nói hắn ta chạy đến Định Vương phủ, mẹ, đừng nói hắn ta đã bị các ngài giết rồi nhé?”
Diệp Ly bất đắc dĩ khẽ thở dài nói: “Hắn ta còn chưa tới, con đã làm rất tốt rồi, chuyện phía sau, mẹ và Phụ vương sẽ giải quyết, con ngoan ngoãn một chút là được rồi.” Mặc Tiểu Bảo lắc đầu liên tục, “Không được, con nhất định phải nhìn thấy Mặc Cảnh Lê.” Để xem rốt cuộc thuốc ở trên người hắn ta có hiệu quả hay không.
Mặc Tu Nghiêu ngồi bên cạnh, nhìn con trai mình, nói với Diệp Ly một cách bắt bẻ: “A Ly, nàng đừng an ủi nó, nó làm tốt kiểu gì. Đã đến trước mắt rồi mà còn có thể để cho Mặc Cảnh Lê chạy mất, sớm biết như vậy, lúc trước ở Vương phủ liền trực tiếp giết Mặc Cảnh Lê cho rồi, lúc này chúng ta cũng có thể an tâm nghỉ ngơi.”
Mặc Tiểu Bảo giận dữ, “Rõ ràng là ám vệ của cha tới quá trễ, chẳng lẽ cha cảm thấy Bản Thế tử có thể đánh thắng được Mặc Cảnh Lê còn có đám thị vệ kia sao?” Mặc Tiểu Bảo đo chiều cao của mình một chút, rồi lại so với một độ cao tưởng tượng khác, tức giận trợn mắt trừng Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu khinh thường, “Không thể dùng lực chẳng lẽ còn không biết dùng trí sao? Lúc Bản vương mười bốn tuổi ra chiến trường cũng không cao hơn con bao nhiêu.” Lời này cũng không phải nói dối, nửa năm nay chiều cao của Mặc Tiểu Bảo tăng nhanh như gió, khuôn mặt bánh bao mượt mà mũm mĩm trước kia cũng không thấy nữa, mặc dù mới mười một tuổi nhưng cũng không thấp hơn những đứa bé mười ba mười bốn tuổi.
“Dùng trí?” Mặc Tiểu Bảo nhíu nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ khả năng này. Thật ra thì không phải cậu chưa từng nghĩ đến dùng trí để bắt Mặc Cảnh Lê, mà là lúc đó đang chơi hưng phấn, căn bản không nghĩ tới còn có biện pháp tốn ít sức hơn. Cẩn thận từng ly từng tí nhìn Mặc Tu Nghiêu một cái, nháy mắt to một cái, Mặc Tiểu Bảo xấu hổ nói: “Nhưng mà… Không phải Phụ vương đã nói… Như vậy không vui sao?”
Mặc Tu Nghiêu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc Mặc Tiểu Bảo một cái, nói: “Ngu ngốc! Con cũng không biết……” Định Vương hiếm khi ghé vào bên tai con trai thầm thì to nhỏ. Mặc Tiểu Bảo càng nghe ánh mắt càng sáng lên, Diệp Ly ngồi ở bên cạnh nhìn chỉ cảm thấy mí mắt giật liên tục. Chỉ nhìn Mặc Tiểu Bảo cười đến tà ác làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng, thì cũng biết Mặc Tu Nghiêu tuyệt đối không dạy cho nó thứ gì tốt.
Quả thật không nhìn nổi nữa, Diệp Ly khẽ “Hừ” một tiếng, một lớn một nhỏ liền vội vàng bày ra dáng điệu ngoan ngoãn, giương mắt nhìn Diệp Ly. Diệp Ly thở dài, nói với Mặc Tu Nghiêu: “Đừng dạy con mấy thứ loạn thất bát tao, con vẫn còn nhỏ.” Mặc Tu Nghiêu nhìn Diệp Ly cười một tiếng, “Ta biết, A Ly, ta không có dạy con mấy thứ loạn thất bát tao.”
Hai cha con hiếm khi cùng tiến cùng lui, Mặc Tiểu Bảo nghiêm trang gật đầu, “Dạ, Phụ vương đang dạy con dùng cách nào để đối phó với người xấu! Người xấu!” Mặc Tu Nghiêu lén phất tay một cái ra hiệu cho Mặc Tiểu Bảo, Mặc Tiểu Bảo lập tức hiểu ý, “Mẹ, con trai mệt mỏi, đi ngủ trước. Mẹ ngủ ngon nha.” Nói xong, Mặc Tiểu Bảo liền phóng ra ngoài như một cơn gió. Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nhìn Diệp Ly, cười đến đặc biệt vô tội, “Khinh công của Tiểu Bảo xác thật khá tốt, A Ly, cái này không phải là ta dạy.”
Thấy vẻ mặt của hắn tươi cười đến vô cùng vô tội, Diệp Ly bất đắc dĩ thở dài nói: “Ta đã nghe được chàng nói gì với con rồi.” Nói là loạn thất bát tao quả thật cũng đã là nhẹ rồi, rốt cuộc có người cha nào lại dạy cho con trai những thủ đoạn hạ lưu đó để đối phó với kẻ địch không?
Mặc Tu Nghiêu cười chân thành, “Thủ đoạn và biện pháp chỉ phân hữu dụng và vô dụng, không phân biệt thượng lưu và hạ lưu. Cái tuổi này của Mặc Tiểu Bảo, vốn không thể so sánh với Mặc Cảnh Lê. Không đấu lại Mặc Cảnh Lê, thì thủ đoạn có thượng lưu hơn nữa cũng vô dụng.” Người thừa kế tương lai của Định Vương phủ tuyệt đối không thể nào là người khiêm tốn có phẩm đức cao thượng được.