Thịnh Thế Đích Phi

Chương 437

Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

Cuộc sống sau khi vào ở Từ gia, với Vân Ca mà nói, là vừa vui vẻ lại vừa thấp thỏm. Trên dưới Từ gia đều dễ chung sống vô cùng, điều này làm cho Vân Ca từ nhỏ đến lớn gần như chỉ có mỗi cha làm bạn có một thể nghiệm mới lạ lại rất thú vị. Hai vị phu nhân Từ gia còn có Tần Tranh tỷ tỷ đều quan tâm nàng đầy đủ, mặc dù cần học tập rất nhiều thứ mà cho tới bây giờ nàng cũng không biết, làm cho nàng hơi chán nản vì mình lại ngốc như vậy, nhưng hai vị bá mẫu Từ gia và Tần Tranh tỷ tỷ cũng không có tức giận, mà còn thường xuyên an ủi nàng. Chân chính để cho Vân Ca cảm thấy buồn bực chính là, cảm giác hơi sợ Từ Thanh Trần dọc theo đường đi của nàng lúc trước là đúng, bởi vì… Đại đa số người của Từ gia cũng đều sợ huynh ấy. Hơn nữa, Từ Thanh Trần thật sự rất hung dữ…… Cho dù Từ Thanh Trần còn bệnh trong người, lại là tay trói gà không chặt, mà nàng là một người có thân thể khỏe mạnh võ công cao cường, nhưng nàng vẫn sợ Từ Thanh Trần.

“Vân Ca… Vân Ca…” Trong thư phòng, Vân Ca đang cố gắng tập viết theo bảng chữ mẫu mà công tử Thanh Trần để lại, nghe thấy tiếng của Tần Tranh mới ngẩng đầu giơ tay lên sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, vết mực màu đen lập tức bị dính lên khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ vốn trắng nõn, có điều chủ nhân của khuôn mặt nhỏ nhắn đó lại mờ mịt không biết.

“Tranh nhi… Tỷ tỷ……”

Tần Tranh đứng ở cửa, nhìn thiếu nữ ngồi ở sau án thư mờ mịt vô thần, không khỏi che miệng cười, “Vân Ca, muội đang làm gì đó?” Vân Ca bĩu cái miệng nhỏ nhắn, hơi ấm ức nói: “Muội đang luyện chữ.”

Tần Tranh đi vào, nhìn chữ viết của Vân Ca một chút, cười nói: “Chữ của Vân Ca rất có tiến bộ, viết rất đẹp mà, sao còn phải luyện?” Tần Tranh sinh ra trong nhà thư hương môn đệ, cũng đã từng là tài nữ nổi danh của Sở kinh, có thể làm cho nàng ấy nói rất đẹp thì đã có thể thấy chữ của Vân Ca đúng là rất đẹp. Vân Ca nhỏ giọng nói: “Từ Thanh Trần nói luyện chữ có thể tôi luyện tâm tính.” Đôi mắt to đầy đáng thương nhìn Tần Tranh chớp chớp, chỉ còn kém không khắc chữ: Muội không muốn viết lên mặt. Nhìn bộ dáng tội nghiệp của Vân Ca, Tần Tranh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Mặc dù bình thường thỉnh thoảng Vân Ca hơi tinh nghịch nhưng cũng ngoan ngoãn làm cho lòng người ta yêu thương. Chính là công tử Thanh Trần luôn nói một không hai ngay cả Từ đại phu nhân đều có chút ít không nhìn được. Nhưng hết lần này tới lần khác vô luận Vân Ca không thích chuyện mà công tử Thanh Trần giao phó cỡ nào, thì chỉ cần công tử Thanh Trần mở miệng, Vân Ca sẽ không hề suy nghĩ mà làm theo.

Tần Tranh mỉm cười cầm lấy khăn tay lau vết mực trên mặt Vân Ca, vừa mỉm cười nói: “Vân Ca rất tốt, chỗ nào cần phải ngày ngày nhốt trong phòng tôi luyện tâm tính chứ? Tỷ muốn đi tìm Đình nhi với Thiên Hương rồi cùng nhau đi dạo phố, Vân Ca cũng đi cùng nha?”

Thấy trên chiếc khăn trắng như tuyết của Tần Tranh bị dính mực đen, Vân Ca mới biết mình bêu xấu, vội vàng cầm lấy khăn trong tay Tần Tranh tự mình lau, nghe thấy Tần Tranh nói, Vân Ca cũng rất động tâm, nhưng nhìn nhìn bản chữ mới viết được một nửa trên bàn, khuôn mặt đang tươi cười liền không khỏi xụ xuống. Nếu Từ Thanh Trần biết nàng chỉ mới viết một nửa đã liền chạy ra ngoài, thì tuyệt đối sẽ phạt nàng viết thêm gấp đôi, ngón tay của nàng sẽ gãy mất!

“Được rồi, đi thôi. Tranh nhi tỷ tỷ đi xin phép Đại ca giúp muội, có chịu không? Đại ca luôn là người phân rõ phải trái, tiểu cô nương trong nhà sao có thể ngày ngày ngồi mãi trong nhà không đi đâu được?” Tần Tranh mỉm cười kéo Vân Ca ra ngoài.

“Đệ muội, hai người đang định đi đâu vậy?” Mới ra khỏi thư phòng, liền đụng phải công tử Thanh Trần đang đi đến.

Rõ ràng mang theo nụ cười làm cho người ta giống như đang được tắm trong gió xuân, nhưng ở trong mắt Vân Ca lại giống như chuột thấy mèo, nhanh chóng trốn ra sau Tần Tranh. Gặp phải tình huống này, mặc dù nụ cười trên mặt Từ Thanh Trần không thay đổi, nhưng ánh mắt lại khẽ trầm một chút. Tần Tranh không cảm giác được bầu không khí kỳ lạ giữa hai người này chút nào, cười nói tự nhiên: “Đại ca, muội đang muốn đi tìm ca. Muội với Đình nhi, Thiên Hương, còn có Vô Ưu muốn đi ra ngoài một chút, vừa lúc cũng dẫn Vân Ca cùng đi. Cả ngày muội ấy đều ở trong phủ không đi đâu, nhìn xem, khuôn mặt nhỏ nhắn này đều hơi tiều tụy rồi nè.”

Kỳ thật Vân Ca cũng không có tiều tụy, nhưng vừa nghe Tần Tranh nói như thế Từ Thanh Trần cũng cảm thấy dường như nụ cười Vân Ca không còn tươi sáng rực rỡ như lúc chưa tới Ly thành nữa, thấy hắn cũng luôn hơi né tránh. Thật ra thì công tử Thanh Trần cũng rất oan uổng, lúc hắn dưỡng thương trong sơn cốc rõ ràng ở chung với Vân Ca vô cùng tốt, Vân Ca cũng rất thân cận với hắn. Nhưng sau khi đi ra, vô duyên vô cớ Vân Ca liền trở nên hơi sợ hắn, công tử Thanh Trần trí tuyệt thiên hạ nhưng vẫn nghĩ mãi mà không rõ rốt cuộc mình đã làm gì khiến cho tiểu cô nương sợ hắn như vậy. Mị lực của công tử Thanh Trần luôn thuận lợi trong mọi việc dường như cũng mất hiệu lực, vô luận hắn ôn hòa như thế nào, thì Vân Ca đối mặt với hắn cũng luôn là một bộ dáng nói gì nghe nấy, cung nghe huấn thị.

Trầm mặc một lát, nhìn thoáng qua Vân Ca trốn ở phía sau Tần Tranh lặng lẽ lộ ra đôi mắt to mang theo khát vọng, trong lòng Từ Thanh Trần bất đắc dĩ thở dài nói: “Hôm nay không thể đi.”

Ánh mắt đang sáng ngời của Vân Ca lập tức ảm đạm xuống. Từ Thanh Trần nói tiếp: “Trầm Dương tiên sinh tới, muốn gặp muội.”

“Trầm Dương tiên sinh?” Vân Ca mở to hai mắt, rất nhanh kịp phản ứng, “Là thần y Trầm Dương kia sao?” Vân Ca học y, tất nhiên đặc biệt chú ý vị thần y Trầm Dương nổi danh thiên hạ này một chút. Mặc dù biết Trầm Dương đang ở trong Ly thành, nhưng kể từ sau khi tới Từ gia, nàng đã học tập các loại lễ nghi kiến thức, sau đó lại có Từ Thanh Trần giao cho đủ các loại bài học, nên nàng căn bản không có thời gian chuồn đi bái phỏng Trầm Dương.

Từ Thanh Trần gật đầu, hỏi: “Vân Ca muốn gặp ông ấy không?”

“Tất nhiên muốn gặp! Sao Trầm tiên sinh lại đích thân đến đây gặp muội?” Vân Ca vội vàng nói, đồng thời lại hơi nghi ngờ mang theo một chút hưng phấn. Trầm Dương là Đại thần y nổi tiếng thiên hạ, Y sư đệ nhất Định Vương phủ. Mà nàng chỉ là tiểu nha đầu không có tiếng tăm gì, sao Trầm Dương lại biết nàng?

Từ Thanh Trần gật gật đầu nói: “Đã như vậy, liền đến tiền thính đi. Công chúa Trường Nhạc cũng tới đó.”

Trong đại sảnh, Trầm Dương đang ngồi uống trà, chỉ là thần sắc tức giận ở trên mặt cũng không giống bộ dáng tới cửa bái phỏng. Từ đại phu nhân ngồi ở bên cạnh đón tiếp, trên mặt cũng mang theo bất đắc dĩ nhàn nhạt. Tuy nói Trầm Dương chỉ là đại phu ngự dụng của Định Vương phủ, nhưng lại có ân cứu mạng Định Vương, trong Định Vương phủ và Mặc gia quân cũng rất có danh vọng. Chỉ bằng một tay y thuật xuất thần nhập hóa của ông ấy thì Từ gia đã không thể thất lễ rồi, huống chi, chuyện lần này cũng đúng là cách làm của Từ gia không thỏa đáng.

“Sư phụ, ngài sẽ làm Vân Ca sợ đó.” Mặc Vô Ưu ngồi ở dưới tay của Trầm Dương, che miệng mỉm cười nói. Nàng cũng đã gặp Vân Ca nhiều lần, cũng thích cô nương đáng yêu kia vô cùng. Chỉ là không nghĩ tới Vân Ca lại có quan hệ với sư phụ.

Trầm Dương “Hừ” nhẹ một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm: Nữ sinh hướng ngoại. Mặt của Mặc Vô Ưu lập tức đỏ lên, không dám khuyên nữa.

“Từ bá mẫu, Trầm thần y thật sự tới sao?” Vân Ca chưa tới cửa, tiếng nói đã truyền vào. Từ đại phu nhân mỉm cười nhìn cô bé ngoắt ngoắt tay nói: “Vân Ca mau tới đây, đây là Trầm Dương Trầm thần y, mau tới hành lễ đi.”

Vân Ca đi vào, quy củ hành lễ, “Vân Ca bái kiến Trầm thần y.”

Trầm Dương cúi đầu liếc Vân Ca một cái, đáy mắt hiện lên một tia ấm áp, lúc này mới gật gật đầu nói: “Quy củ cũng học rất tốt.” Nghe vậy, Vân Ca hơi mắc cỡ cúi đầu nói: “Cũng nhờ Từ bá mẫu và Tranh nhi tỷ tỷ dạy.” Vốn lúc học những thứ lễ nghi này nàng còn cảm thấy hơi nhàm chán, nhưng bây giờ được Trầm Dương khen, nàng lập tức cảm thấy dù có cực khổ cũng là đáng giá. Không biết tại sao, nhìn thấy vị Trầm thần y giống như có tính tình không tốt lắm ở trước mắt này, nàng đã cảm thấy đặc biệt thân thiết. Nàng liền quy kết là vì mình sùng bái Trầm Dương.

Từ đại phu nhân mỉm cười kéo Vân Ca đến trước mặt cười nói: “Vân Ca là một cô bé ngoan, vừa thông minh lại đáng yêu.” Từ đại phu nhân nói lời này là thật tâm thích Vân Ca, không chỉ bởi vì Vân Ca là cô nương mà con trai mang về, mà càng là bởi vì tính tình Vân Ca khiến cho Đại phu nhân Từ gia không có con gái thật lòng thương yêu. Mặc dù đã có đứa cháu gái Diệp Ly này, nhưng tính tình Diệp Ly trầm ổn im lặng, lại càng là kỳ nữ tử số một số hai trên thế gian, nên chỗ mà Từ đại phu nhân có thể quan tâm trợ giúp con bé cực ít, mà Vân Ca thì lại hồn nhiên ngây thơ, không biết gì về thế sự như thế lại càng khiếm cho Từ đại phu nhân lo lắng và đau lòng.

Đang khi nói chuyện, Từ Thanh Trần và Tần Tranh cũng đi tới. Thấy Từ Thanh Trần, vốn sắc mặt của Trầm Dương đã hơi hòa hoãn một chút liền trở nên khó coi, khẽ hừ một tiếng mặt lạnh không nói lời nào. Từ Thanh Trần không để ý, cười khẽ một tiếng nói: “Vân Ca đã bái kiến Trầm tiên sinh chưa?”

Vân Ca hơi nghi ngờ nhìn nhìn Trầm Dương đột nhiên tức giận, lại nhìn nhìn Từ Thanh Trần đang mỉm cười, gật đầu cười nói: “Đã chào rồi, Trầm tiên sinh khen muội.”

Từ Thanh Trần mỉm cười ấm giọng nói: “Vậy ư, Trầm tiên sinh rất ít khi khen người khác. Nhưng Vân Ca cũng không thể kiêu ngạo.”

Vân Ca gật đầu lia lịa, nhưng một đôi mắt sáng ngời đã dính lên người Trầm Dương từ lâu rồi. Kể từ khi cha qua đời, y thuật của nàng liền không có ai chỉ dẫn, có chỗ thắc mắc cũng chỉ có thể tự mình tìm tòi, nên đã thật lâu không có tiến bộ. Nghĩ đến đây, ánh mắt Vân Ca nhìn về phía Trầm Dương càng thêm nóng bỏng.

Nhìn vẻ mặt sùng bái không che giấu chút nào của Vân Ca khi nhìn Trầm Dương, thần sắc Từ Thanh Trần hơi trầm xuống, nhìn sang Trầm Dương nói: “Trầm tiên sinh có lời gì muốn nói, bây giờ Vân Ca đang ở đây, cứ nói đừng ngại.”

Trầm Dương “Hừ” nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn Vân Ca lại là một mảnh ôn hòa. Mặc dù ông kính trọng Từ gia, nhưng cũng không tỏ vẻ ông có thể đủ thông cảm cho chuyện Từ gia đã giấu diếm ông thân phận của Vân Ca. Vô luận nói như thế nào, thì Vân Ca cũng là người của Trầm gia ông.

“Vân Ca, cháu tới đây. Cái này tặng cho cháu, coi như lễ vật ra mắt của lão phu.” Trầm Dương lấy ra một cái hộp ngọc mộc mạc đưa tới. Vân Ca không khỏi nhìn nhìn Từ Thanh Trần, thấy huynh ấy gật đầu mới đi qua nhận lấy cái hộp trong tay Trầm Dương, nhưng lại làm cho sắc mặt Trầm Dương trầm xuống.

Vân Ca tò mò mở cái hộp ra, lại thấy ở bên trong là một bộ ngân châm được đặt ngay ngắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Ca sáng ngời, do dự một chút rồi nói: “Đây là… Đây là châm Phù Dung mà cha đã nói ư?”

Trầm Dương gật đầu cười nói: “Đúng vậy, chính là châm Phù Dung. Bây giờ lão phu không dùng cái này nữa, nếu cháu cũng học y, vậy liền tặng cho cháu.” Phù Dung này với người bình thường thì cũng chỉ là một bộ ngân châm mà thôi, nhưng với thầy thuốc thì lại là bảo vật hiếm có. Nên đương nhiên Vân Ca hết sức mừng rỡ, chỉ là ngoài vui mừng ra thì cũng hơi bất an, “Cái này… Vân Ca không thể nhận.”

Trầm Dương nhướng mày nói: “Vì sao không thể nhận?”

Vân Ca cắn cắn góc môi nói: “Cha đã nói châm Phù Dung không dễ chế tạo, trong thiên hạ hiện nay chỉ còn lại mỗi một bộ duy nhất này thôi. Vân Ca không thể nhận lễ vật quý trọng như thế này của Trầm tiên sinh được.”

Trầm Dương nhìn nhìn Vân Ca như có điều suy nghĩ, cười nói: “Nha đầu Vân Ca, nghe nói y thuật của cháu khá tốt?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Ca ửng đỏ, “Y thuật của Vân Ca đã thật lâu không có tiến bộ.”

“Cháu xem lão phu có thể chỉ điểm cho cháu không?” Trầm Dương cười nói.

Trầm Dương đã nói rõ ràng như thế rồi, Vân Ca nào còn có thể không rõ chứ, mừng rỡ nói: “Trầm tiên sinh nguyện ý thu Vân Ca làm đồ nhi sao?”

Trầm Dương lắc đầu, thấy ánh mắt Vân Ca thất vọng ảm đạm mới mỉm cười nói: “Lão phu họ Trầm, cháu cũng họ Trầm. Bây giờ tuổi tác của lão phu đã cao nhưng dưới gối lại không có con. Cháu có nguyện ý nhận lão phu làm nghĩa phụ không?”

“Nghĩa phụ?” Vân Ca ngẩn ngơ.

Trầm Dương lại trực tiếp cho rằng cô bé đã đồng ý, liền hài lòng cười nói: “Bé ngoan, đây là lễ vật nghĩa phụ tặng, phải giữ kỹ đó.” Giơ tay lên đặt hộp ngọc vào trong tay Vân Ca.

“A?” Vân Ca mờ mịt, nàng đã đồng ý sao?

“Trầm tiên sinh, đây không phải là……” Từ đại phu nhân nhíu nhíu mày, lên tiếng nói. Vân Ca không biết, nhưng bọn họ lại biết quan hệ giữa Trầm Dương và Vân Ca, bàn về bối phận, Trầm Dương đã là ông chú của Vân Ca rồi, tại sao có thể thu nghĩa nữ chứ?

Từ Thanh Trần cúi đầu, trầm ngâm một chút rồi cười nói: “Vân Ca, muội học y, lại trùng hợp có cùng họ với Trầm tiên sinh, cũng là có duyên. Muội có nguyện ý làm nghĩa nữ của Trầm tiên sinh không?” Vân Ca giương mắt nhìn thoáng qua vẻ mặt Trầm Dương đang từ ái nhìn nàng, nhỏ giọng nói: “Nhận Trầm tiên sinh làm nghĩa phụ, Trầm tiên sinh sẽ yêu thương Vân Ca như cha sao?”

Trầm Dương gật đầu cười nói: “Đương nhiên, nghĩa phụ sẽ đem hết kiến thức cả đời ra dạy cho con. Còn có Vô Ưu nữa, mặc dù con bé còn nhỏ hơn con hai tháng, nhưng mà đã nhập môn trước… Thôi, gọi thế nào liền tùy các con. Tuổi của các con tương đương với nhau, sau này cũng có thể cùng nhau học tập, cùng nhau chơi đùa, cũng thuận tiện làm bạn với nhau.”

“Vô Ưu sư tỷ.”

“Vân Ca tỷ tỷ.”

Vân Ca cùng Vô Ưu cùng kêu, lời còn chưa dứt hai người đều không khỏi nở nụ cười.

“Nghĩa phụ!” Vân Ca kêu lên.

“Con ngoan.” Vàng mắt Trầm Dương ửng đỏ, nhìn Vân Ca gật đầu. Cả đời ông không lập gia đình, không có con cái, đứa cháu vốn ký thác kỳ vọng lại vì vợ mà đi lưu lạc thiên nhai, hôm nay Trầm gia cũng là chỉ còn lại huyết mạch duy nhất là Vân Ca mà thôi.

“Chúc mừng Trầm tiên sinh đã thu được một đứa con gái ngoan ngoãn như thế.” Từ đại phu nhân cười nói, mặc dù bối phận hỗn loạn khiến cho Từ đại phu nhân hơi nhức đầu. Nhưng nếu Trầm Dương đã không để ý, con trai cũng đồng ý, vậy thì bà cũng không có ý kiến gì nữa. Vốn chuyện của cha mẹ Vân Ca không liên quan đến Vân Ca, Trầm Dương không muốn nhắc lại cũng coi như là vì tốt cho Vân Ca.

Trầm Dương gật đầu, nhìn Từ Thanh Trần một cái, lạnh nhạt nói: “Đa tạ Từ phu nhân, như vậy… Tại hạ vừa lúc có một việc muốn thương lượng với Từ phu nhân.”

Từ đại phu nhân ngẩn ra, cười nói: “Trầm tiên sinh cứ việc nói, không cần phải khách khí.”

Trầm Dương nói: “Nếu Vân Ca đã nhận lão phu làm nghĩa phụ, thì cũng chính là con gái của Trầm gia ta. Vậy lão phu liền đón Vân Ca về phủ, đa tạ phu nhân đã chăm sóc trong mấy ngày qua.” Mặc Trầm Dương luôn ở trong Định Vương phủ, nhưng trong Ly thành cũng có phủ đệ riêng của mình.

Nghe Trầm Dương nói vậy, Từ đại phu nhân cũng chỉ sửng sốt một chút thôi, nhưng sắc mặt của Từ Thanh Trần đang ngồi ở dưới tay lại lập tức trở nên hơi khó chịu.
Bình Luận (0)
Comment