Edit: Thu Huyền
Beta: Sakura
“Bái kiến hai vị công chúa.”
Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu cùng chưởng quầy vừa đi ra từ nội thất thì
chợt nghe thấy tiểu nhị ra của đón khách cung kính mà nói, chưởng quầy
sững sờ vội vàng hướng hai người cáo lỗi rồi đi ra đón. Người vừa mới
tiến vào cửa cũng đồng thời nhìn thấy hai người, công chúa Chiêu Dương
sửng sốt một chút thất thanh nói: “Tu Nghiêu?” Bước nhanh tới trước mặt
Mặc Tu Nghiêu cách một vài bước thì ngừng lại, nói khẽ: “Tu Nghiêu, cháu cùng Diệp tiểu thư tới mua đồ hay sao?” Ánh mắt Mặc Tu Nghiêu khẽ nhúc
nhích, gật đầu nói: “Đúng vậy, Trưởng công chúa nhiều năm không thấy
rồi.” Trên mặt công chúa Chiêu Dương mang theo một tia bi thương, gật
đầu nói: “Quả thực là rất nhiều năm không gặp. Cháu hôm nay… khỏe mạnh
là tốt rồi. Chờ các cháu thành hôn, nếu Diệp tiểu thư không có chuyện gì thì thường xuyên đến phủ công chúa chơi, cũng coi như cùng theo giúp
lão thái bà này.”
Diệp Ly nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười nói: “Chịu Trưởng công chúa ưu ái, đến lúc đó, nhất định sẽ quấy rầy.”
Công chúa Chiêu Dương than nhẹ một tiếng, lôi kéo tay Diệp Lý cười
nói: “Tuy ta đây chỉ lần thứ hai gặp Diệp tiểu thư, nhưng thời trẻ ta và mẹ cháu cũng coi như có chút giao tình. Diệp tiểu thư nhìn xem có cái
gì yêu thích, coi như ta một trưởng bối này đưa lễ gặp mặt cho cháu.”
Diệp Ly có chút bất đắc dĩ, đang muốn cụ tuyệt thì Mặc Tu Nghiêu đã mở
miệng trước một bước: “Chiêu Dương cô cô… Người đừng dọa đến A Ly rồi.
Chúng ta còn có chút chuyện nên rời đi trước, không phải người đang ở
cùng công chúa Chiêu Nhân sao? Đừng để cho công chúa mất nhã hứng.”
Một mực bị vắng vẻ ở một bên mỹ phụ hoa y đúng là trước đó vài ngày ở tiệc cưới của Mặc Cảnh Lê nhìn thấy công chúa Chiêu Nhân, nghe xong lời Mặc Tu Nghiêu nói, nàng chỉ nhàn nhạt hừ một tiếng. Công chúa Chiêu
Dương nhíu lông mày, đành phải giận dữ nói: “Mà thôi, Diệp tiểu thư về
sau có chuyện gì trực tiếp phái người đến quý phủ ta nói một tiếng là
được.” Diệp Ly nhẹ giọng tạ ơn, cùng Mặc Tu Nghiêu đi ra Phong Hoa lâu.
Lên xe ngựa, Diệp Ly rõ ràng phát giác được tâm tình Mặc Tu Nghiêu
không thể nào bình tĩnh. Cũng không nói thêm cái gì tiện tay cầm một
quyển sách trên xe ngựa cúi đầu xem, chỉ là hồi tưởng lại vừa rồi trong
tiệm lời nói và biểu lộ của công chúa Chiêu Dương luôn có một loại cảm
giác quái dị không hiểu. Cảm giác thái độ của Trưởng công chúa và Hàn
Minh Nguyệt có điểm tương tự. Hình như muốn thân cận Mặc Tu Nghiêu,
nhưng là vì nguyên nhân nào đó mà chỉ có thể bảo trì khoảng cách nhất
định. Trên nét mặt biểu lộ ra một cỗ áy náy như có như không cùng với
tâm ý muốn đền bù tổn thất. Mà loại đền bù tổn thất này hiển nhiên cũng
không phải Mặc Tu Nghiêu nguyện ý tiếp nhận, cho nên bọn hắn một bên
tình nguyện chuyển đến trên người nàng. Ví dụ như Hàn Minh Nguyệt đưa
ngân phiếu, thái độ công chúa Chiêu Dương. Rốt cục hai người kia làm cái gì có lỗi với Mặc Tu Nghiêu?
“Thật xin lỗi, A Ly.” Trong xe ngựa, Mặc Tu Nghiêu nói khẽ, trong mắt mang theo nhàn nhạt áy náy. Diệp Ly khó hiểu nhíu mày, Mặc Tu Nghiêu
bất đăc dĩ cười nói: “Vốn định mang nàng đi giải sầu đấy…” Diệp Ly lúc
này mới chợt hiểu ra, người nam nhân này là tại vì vừa rồi tâm tình của
hắn không tốt mới xin lỗi nàng? Nhưng loại sự tình gặp phải người mình
không thích thì tâm tình sẽ không tốt căn bản là không thể tránh đươc a, hay do nàng biểu hiện như một cô bé cố tình gây sự để cho hắn có cảm
giác cần phải xin lỗi nàng?
“Không có gì, tâm trạng hôm nay của ngươi không tốt, chúng ta đi về
trước đi. Hôm nào tâm tình tốt rồi lại đi tiếp.” Trên thực tế nàng cũng
không có tâm trạng cùng một nam nhân ủ rột đi dạo phố, nàng sẽ không an
ủi người đấy. Có cái kia nhàn rỗi không bằng đi làm những chuyện khác,
trải qua chuyện ngày hôm qua nàng phát hiện mình có một đống lớn việc
cần hoàn thành đây này.
Mặc Tu Nghiêu trầm mặc một lát, gật đầu nói: “Ta đưa nàng về.”
Diệp Ly gật đầu, quay mặt đối với phu xe A Cẩn phân phó một tiếng, xe ngựa hướng về phía Thượng Thư phủ mà đi. Mặc Tu Nghiêu nhìn Diệp Ly
bình tĩnh thanh thản thì thần sắc cũng hòa nhã rất nhiều, không khỏi
cười nói: “Hình như A Ly không lo lắng.” Diệp Ly nhún vai nói: “Vốn
không có gì phải lo lắng. Nhưng ta đoán lão thái thái trong nhà chỉ sợ
rất lo lắng.” Nếu như mình lại bị Định Quốc Vương phủ lui hôn, lão thái
thái chỉ sợ muốn đưa nàng đến trong am ni cô đi tu hành rồi. Cái này
không chỉ để lại cho Diệp gia mất hết thanh danh, còn có thể tổn thất
sính lễ của Định Vương phủ đã tới tay nữa. Cả lão thái thái và Vương thị sẽ đau lòng không thôi.
“Không có việc gì, tối đa tiếp qua một hai ngày chuyện này rồi sẽ qua đi.”
Diệp Ly gật đầu, không có làm hay nói cái gì. Nếu như tối hôm qua
nàng thật sự xảy ra chuyện thì sẽ như thế nào? Vấn đề như vậy Diệp Ly
không để ý, Mặc Tu Nghiêu cũng ngầm hiểu lẫn nhau. Có lẽ cho dù thật sự
xảy ra chuyện thì Mặc Tu Nghiêu cũng sẽ che dấu chuyện này, như trước
lấy nàng, có lẽ sẽ giết Hàn Minh Nguyệt. Có lẽ Diệp Ly sẽ giết Hàn Minh
Nguyệt, nhưng sẽ không tái giá với hắn. Hung thủ phía sau màn rốt cuộc
là ai? Mặc Tu Nghiêu không có ý định nói cho nàng biết, nàng cũng sẽ
không có ý định hỏi. Bọn hắn chuẩn bị ở với nhau cả đời, nhưng cũng
không có coi đối phương là người yêu quan trọng nhất. Tựa như Diệp Ly
vĩnh viễn cũng không có khả năng cảm thấy Mặc Tu Nghiêu quan trọng hơn
thân nhân của mình, mà trong lòng Mặc Tu Nghiêu cũng có tồn tại người so với nàng càng quan trọng hơn.
Đến cửa Diệp phủ, Mặc Tu Nghiêu tận mắt thấy Diệp Ly đi vào đại môn, mới buông rèm rồi nói với A Cẩn: “Hồi phủ.”
A Cẩn trầm mặc nhìn đại môn chậm rãi đóng lại, do dự một chút thấp
giọng hỏi: “Vương gia, vì sao người không nói cho Diệp tiểu thư…”
“A Cẩn, hồi phủ.”
“…Dạ, Vương gia.”
Diệp Ly vừa tiến vào đại môn, Thanh Sương, Thanh Hà đã sớm chờ ở một
bên đều chạy ra đón bẩm báo cữu lão gia đến rồi, đang chờ gặp tiểu thư
đấy. Diệp Ly khó hiểu, “Là cậu cả hay là cậu hai?” Sáng nay mới từ Từ
gia trở về, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì?
Thanh Sương nói: “Hai vị Cữu gia đều đến rồi. Đang ở Vinh Nhạc đường nói chuyện cùng với lão thái thái.”
Diệp Ly bất đắc dĩ nhìn quần áo trên người một chút, nói: “Được rồi, trực tiếp đi qua đi.”
Tiến vào Vinh Nhạc đường, quả nhiên thấy hai cậu đang ngồi uống trà.
Lão phu nhân và Diệp Thượng Thư, Vương thị đều cùng ngồi ở một bên, hình như vẻ mặt hơi quái dị. Thấy Diệp Ly tiến đến thì Diệp lão phu nhân
mới thở phảo một hơi, cười nói với Diệp Ly: “Ly nhi, hai vị cữu lão gia
cố ý đến xem cháu, sao cháu lại chạy đi, còn không qua đây chào?” Diệp
Ly theo lời tiến lên hành lễ, Từ Hồng Vũ phất phất tay nói: “Mà thôi, Ly nhi hôm nay mới từ Từ gia trở về, nào có cái gì cố ý tới thăm chứ.” Từ
Hồng Ngạn cũng trầm mặc gật đầu nói: “Đúng vậy, định ngày hôm qua ta và
đại ca có một số việc muốn phân phó Ly nhi mới đón con bé về, không nghĩ tới có thể gây ra nhiều chuyện như vậy. Ngược lại là Từ gia chúng ta
cân nhắc không chu toàn rồi.”
Diệp lão phu nhân và Diệp Thượng Thư có chút xấu hổ liếc nhau một
cái, mặc dù Từ Hồng Ngạn nói Từ gia không phải, nhưng sao bọn hắn lại
không nghe ra trong đó chỉ trích Diệp gia. Truyền ra lời đồn đãi Diệp
gia cái gì cũng đều không làm, thậm chí ngay cả phái người đi Từ gia hỏi một tiếng cũng không có. Sao lại có thể không làm cho Từ gia cảm thấy
lạnh tâm. Nhưng Diệp lão phu nhân nhìn thiếu nữ duyên dáng yêu kiều
trước mắt trong lòng vẫn là có chút chủ ý bất định. Bà thật sự không
chắc ngày hôm qua rốt cuộc Diệp Ly đi Từ gia hay là như lời đồn đãi bị
thổ phỉ bắt đi. Vạn nhất thật đã xảy ra chuyện gì, như vậy…
Từ Hồng Ngạn nhìn Diệp lão phu nhân và Diệp Thượng Thư bất mãn khẽ hừ một tiếng, bên cạnh Từ Hồng Vũ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, mỉm cười nói với Diệp Ly: “Không phải nói Ly nhi và Hoa tiểu thư, Tần tiểu thư đi ra ngoài sao? Lúc cậu tới có nghe nói hai vị cô nương Tần gia và Hoa gia
bị thiên kim của Mộ Dung tướng quân lôi kéo đi tìm Lãnh nhị công tử gây
phiền toái đây này. Chẳng lẽ Ly nhi cũng đi theo ẩu tả hả?” Diệp Ly cũng không nghĩ tới Mộ Dung Đình còn náo loạn như vậy, vội vàng lắc đầu nói: “Ly nhi và Định Vương đi Phong Hoa lâu một chuyến, gặp hai vị Trưởng
công chúa Chiêu Dương và Trưởng công chúa Chiêu Nhân, sau đó trở lại phủ , lại để cho hai cậu đợi lâu là Ly nhi không phải.”
“Ah? Cùng Định Vương đi Phong Hoa lâu? Không sao, người trẻ tuổi đi
xung quanh một chút cũng không phải là chuyện gì xấu.” Hiển nhiên Từ
Hồng Vũ hết sức hài lòng với câu trả lời của Diệp Ly. Từ Hồng Ngạn cũng
gật đầu, thuận miệng phàn nàn: “Mợ cháu thường xuyên nhắc nhở muốn tiểu
tử Thanh Trạch kia và Tần gia cô nương đi ra ngoài đi dạo một chút, tiểu tử kia hết lần này đến lần khác là một cái đầu gỗ, giống như là nói
nhiều hơn nửa chữ có thể thua lỗ bạc của hắn vậy.” Diệp Ly nhớ tới Từ
Thanh Trạch lãnh đạm cũng không khỏi cười yếu ớt, Tranh nhi rõ ràng là
một người dịu dàng nhất trong các nàng, lại hết lần này đến lần khác có
một vị hôn phu trời sinh tính tình lãnh đạm ăn nói có ý tứ. Vào kinh đã
lâu như vậy, ngoại trừ có một lần bị Nhị cữu mẫu phái đi tặng lễ cho Tần gia, hai người còn không có chính thức gặp mặt đây này.
Cũng không nhìn Diệp Thượng Thư và Diệp lão phu nhân thần sắc âm thầm biến hóa, Từ Hồng Vũ trực tiếp quay người đối với Diệp Thượng Thư nói:
“Ta có một số việc muốn một mình phân phó Ly nhi, không biết…” Diệp
Thượng Thư gần đây e ngại anh vợ này, ông ấy đã mở miệng làm sao còn dám nói không, vội vàng nói: “Như vậy Ly nhi mang Đại ca và Nhị ca đi trong sân ngồi một chút. Sau đó đệ đi chuẩn tiệc rượu, rất hân hạnh đón tiếp
hai vị huynh trưởng.” Từ Hồng Ngạn đứng dậy lạnh nhạt nói: “Đêm nay Đại
ca hẹn Tô lão đánh mấy ván cờ, tiệc rượu thì miễn đi.” Thấy Từ Hồng Vũ
nhàn nhạt đấy, Diệp Thượng Thư cũng đành thôi, lại để cho Diệp Ly thỉnh
hai vị cữu cữu đi nói chuyện. Diệp lão phu nhân nhìn nhi tử không có
tiền đồ như vậy bất mãn liếc ông ta một cái, đáng tiếc Từ thị tộc trưởng đương nhiệm tạo ra ảnh hưởng quá lớn, chỉ đành phải thôi.
Trở lại Thanh Dật hiên, Từ Hồng Ngạn đánh giá một phen trong ngoài bố trí, hài lòng gật đầu xoay người đi ra ngoài, để gian phòng lại cho Đại ca nhà mình và cháu gái ngoại nói chuyện.
“Đại cữu cữu và Nhị cữu cữu cố ý đi một chuyến, là có chuyện gì quan
trọng cần phân phó Ly nhi?” Diệp Ly mời Từ Hồng Vũ ngồi xuống, vừa tự
mình châm trà vừa nói.
Từ Hồng Vũ đánh giá nàng một phen cười nói: “Thoạt nhìn khí sắc Ly
nhi không tệ, cũng không có bị những lời đồn đãi kia ảnh hưởng, phải
không?”
Diệp Ly dâng lên trà xanh, mới ngồi xuống bất đắc dĩ cười nói: “Lời
đồn đãi nổi lên bốn phía cũng phải sống. Huống chi, tình cảnh hiện tại
đã tốt hơn suy đoán rất nhiều rồi.”
Từ Hồng Vũ nghiêm nghị nhìn nàng nói: “Như vậy, nếu như chuyện tình
càng hỏng bét hơn suy đoán của cháu thì cháu sẽ làm thế nào? Tối hôm qua có thể toàn thân trở lui đúng là may mắn, nhưng nếu quả thật đã xảy ra
chuyện gì… Ly nhi! Cháu định thế nào?” Diệp Ly im lặng nhìn nước trà
trong suốt trước mắt, gật đầu nói: “Ly nhi làm cho cậu phải lo lắng.
Nhưng là… vô luận phát sinh chuyện gì vẫn phải sống sót. Ly nhi chưa
chắc sợ chết, nhưng chỉ cần có hi vọng nhất định sẽ sống sót. Ít nhất,
tuyệt sẽ không bởi vì lời đồn đãi mà chết.” Nói đến chỗ này, Diệp Ly
không tự chủ được cắn môi. Cho dù dân phong Đại Sở coi như tiến bộ,
trinh tiết của cô gái vẫn quan trọng hơn tánh mạng. Nàng không biết lời
mình nói thì Đại cữu cữu có thể tiếp nhận hay không, nhưng đây cũng là
lời nói thiệt tình của nàng. Diệp Ly, tuyệt đối không có khả năng vì sai lầm không thuộc về mình mà buông tha cho tánh mạng.
“Rất tốt, đây mới là nữ nhi Từ gia ta.” Hồi lâu, Từ Hồng Vũ đặt chén trà xuống nhàn nhạt nói ra.
Diệp Ly khẽ giật mình, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Đại cữu cữu. Ánh
mắt Từ Hồng Vũ nhìn Diệp Ly nhiều hơn vài tia thương cảm, “Nam nhân Từ
gia tuy xưa nay thượng văn, còn chưa có một người nào yếu mà đều kiên
cường cả. Gặp nhiều trắc trở hơn nữa cũng không đủ để cho chúng ta buông tha cho thứ thuộc về mình. Nhưng mà nữ nhi Từ gia xác thực thông minh
đa trí, nhưng lại yếu ớt hơn những nữ nhân bình thương. Tựa như mẹ của
cháu… tiểu muội lúc trước nếu như có đủ kiên cường như cháu, làm sao lại có chuyện này?”
“Đại cữu cữu…” Mỗi lần nhắc tới mẫu thân luôn làm cho cậu cả rất đau
khổ, Diệp Ly nhớ tới mẫu thân yếu ớt xinh đẹp trong trí nhớ của mình,
cũng không khỏi thở dài. Mẫu thân lúc nhỏ được Từ gia bảo hộ thật quá
tốt, cho nên lập gia đình, sự thật tàn khốc mới khiến cho bà không cách
nào tiếp nhận, chỉ có thể ở trong đại viện Diệp gia héo tàn theo thời
gian.
Từ Hồng Vũ khoát tay, “Định Vương là nam tử rất ưu tú, cho dù là hiện tại thì ta vẫn cho rằng như vậy. Nhưng vô luận theo phương diện nào mà
nói, hắn cũng không phải là người chồng tốt để chọn lựa. Ly nhi cũng
biết, vì sao Từ gia không có phản đối hôn sự này?” Diệp Ly nhìn ánh mắt
Đại cữu cữu ôn hòa lại hơi uy nghiêm, chần chờ một chút nói: “Hoàng mệnh khó cải?”
“Cái này cũng xem như là một nguyên nhân.” Từ Hồng Vũ nói, “Nhưng nếu như Từ gia thật sự không muốn, cũng không phải là không có biện pháp
giải quyết. Ông ngoại cháu vẫn còn có mấy phần mặt mũi, nếu như ông
ngoại cháu tự mình thượng kinh thỉnh cầu Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh
đã ban ra, Hoàng thượng cũng sẽ không cự tuyệt.” Diệp Ly cả kinh, vội
vàng nói: “Ngàn vạn lần không được. Ông ngoại tuổi tác đã cao thật vất
vả mới rời xa được kinh thành hỗn loạn này, làm sao có thể lại vì Ly nhi mà trở lại đó.” Những thứ khác không nói, ông ngoại năm nay đã hơn 70
tuổi, lại để cho lão nhân gia một đường xe cộ mệt nhọc đến kinh thành
làm Diệp Ly không thể chấp nhận được. Trên mặt Từ Hồng Vũ hiện lên một
ít vui mừng, đưa tay vỗ vỗ Diệp Ly nói: “Ông ngoại cháu biết rõ Ly nhi
là một đứa bé hiếu thuận.”
Diệp Ly cúi đầu nghĩ nghĩ, khó hiểu cau mày nói: “Ly nhi xác thực không nghĩ ra được, kính xin cậu giải thích nghi hoặc.”
Từ Hồng Vũ thở dài nói: “Bởi vì thân phận của cháu, nếu như cháu họ
Từ, Từ gia có thể danh chính ngôn thuận thay cháu cự tuyệt hoàng thượng
chỉ hôn. Thậm chí trực tiếp ở Tịnh Châu tìm một người xuất thân thư
hương thế gia bình thường gả cho cũng không có sao, Từ gia không cần
nhiều vinh hoa phú quý hơn nữa. Nhưng mà cháu họ Diệp, hôn sự của cháu
ngoại trừ hoàng gia còn có Diệp gia có thể làm chủ, huống chi lúc trước
cháu còn có Tiên hoàng chỉ hôn. Tuy Hoàng thượng đã giải trừ hôn ước của cháu cùng Lê Vương, lại chỉ hôn Diệp Oánh cho Lê Vương. Nói dễ nghe thì Diệp Oánh là đích nữ Diệp gia, kỳ thật cũng không phải chỉ là nữ nhi
thứ xuất sao, Hoàng Thượng muốn trọng dụng phụ thân cháu, lại tin chiều
Diệp Chiêu Nghi. Còn muốn cho dân chúng thiên hạ hài lòng, vậy cháu
không thể gả cho người kém Diệp Oánh quá nhiều. Nói cách khác, nếu như
con không lấy Định vương, thì vẫn sẽ bị chỉ cho những Vương gia khác,
thậm chí vào cung làm phi. Tiến cung là không cần cân nhắc rồi, cậu và
ông ngoại cháu đem những Vương gia chưa lập gia đình khác cân nhắc một
lần, chỉ có thể tuyển Định vương thôi”
Diệp Ly gật gật đầu đồng ý với cậu nói: “Kỳ thật Định vương so với
ban đầu Ly nhi tưởng tượng cũng đã tốt hơn rất nhiều rồi. Tuy nhiên hiên tại phát hiện khả năng so với suy nghĩ trước kia còn muốn phiền toái
hơn một chút. Nhưng cũng không phải không chịu đựng được? Cậu cũng nói,
Định vương là một nam tử ưu tú.” Từ Hồng Vũ kỳ quái nhìn Diệp Ly nói:
“Ly nhi vốn cho rằng Định vương là người thế nào?”
Diệp Ly có chút khốn quẫn cười nói: “Bên ngoài không phải đồn rằng
Định Vương tàn tật, lại bị hủy dung. Hơn nữa bệnh nặng trong người
sao.” Người bi thảm như vậy thì có bộ dáng gì bất luận kẻ nào đều có
thể tưởng tượng, cho nên hiên tại Mặc Tu Nghiêu thật sự đã tốt hơn
ngoài dự đoán của mọi người.
Hiển nhiên Từ Hồng Vũ cũng có thể tưởng tượng, tức giận trừng nàng
nói: “Nếu thật là cái dạng kia, còn không bằng tìm cách độc chết hắn là
được rồi. Cho dù cả đời cháu không thể gả đi cũng tốt hơn gả cho một
tên phế nhân.”
Diệp Ly không để ý đến việc gả cho một tên phế nhân, dù sao gia thế
Định Vương phủ cũng không có khả năng lại để cho nàng tự mình hầu hạ Mặc Tu Nghiêu. Coi như là chung sống, hiện tại người không có phế như vậy,
nhưng phiền toái còn nhiều hơn trong tưởng tượng. Có thể làm cho Đại cữu cữu lo lắng tự mình đến nói với nàng những lời này, Diệp Ly đã có thể
đoán trước cuộc sống sau hôn nhân tuyệt đối sẽ không tốt đẹp như chính
mình tưởng tượng rồi.
“Tối hôm qua Đại ca cháu nhắc tới ta mới chú ý tới Diệp gia những năm này quả thực là vô liêm sỉ! Còn cháu nữa, ở kinh thành nhiều năm như
vậy, thế mà nửa điểm nhân sự trong kinh thành cũng không biết!” Từ Hồng
Vũ tức giận liếc qua Diệp Ly. Diệp Ly vội vàng biết sai cúi đàu làm bộ
dáng tự kiểm điểm. Đừng nói phụ thân sợ Đại cữu cữu, nàng cũng sợ. Trên
thực tế ngoại trừ Đại ca nàng thì chưa thấy qua người không sợ Đại cữu
cữu đấy. Uh… có lẽ Mặc Tu Nghiêu cũng được tính là một cái.
Đại cữu cữu mắng rất đúng, những năm này nàng đại môn không ra khỏi
hai bước, xác thực là cố ý tách mình với hoàn cảnh xung quanh, đương
nhiên ở trong đó công lao của Vương thị cũng không thể bỏ qua được nhưng trách nhiệm chủ yếu vẫn là chính mình. Dù cho đã sớm tiếp nhận cuộc
sống bây giờ, nhưng ở sâu trong lòng Diệp Ly vẫn cảm thấy cuộc sống
kiếp trước mới là chân thực đấy, mà bây giờ càng giống bên ngoài có được trò chơi hoặc mộng cảnh. Đương nhiên, tối hôm qua phong hiểm lại để cho nàng ó thêm vài phần cảm giác chân thật.
“ Đồ Hồng Ngạn lúc trước cho cháu, cháu biết được bao nhiêu?” Từ Hồng Vũ trực tiếp hỏi.
Diệp Ly biết rõ cậu cả bảo cậu hai chỉ cho nàng tư liệu mối quan hệ
cùng nhân vật quyền quý trong kinh thành, vội vàng nói: “Đều nhỡ kỹ.” Từ Hồng Vũ lắc đầu, “Những thứ này chỉ nhớ chưa đủ, phải suy nghĩ cẩn thận quan hệ trong đó. Người Hoa quốc công phủ cháu đều biết, trong nội
cung Liễu quý phi cháu cũng đã gặp. Cháu có thể nói cho ta biết cháu cảm thấy đương kim Hoàng Hậu và Liễu Quý phi Hoa quốc công phủ Liễu phủ có
quan hệ thế nào?”
Diệp Ly kinh ngạc, cái này cũng kéo tới quá xa đi à nha. Nhưng vẫn
nghiêm túc dựa theo lời Từ Hồng Vũ suy nghĩ hồi lâu, mới nói: “Ly nhi
chưa từng gặp Hoàng Hậu, nhưng có chút quen thuộc người Hoa phủ, cũng đã từng thấy qua mặt công chúa Trường Nhạc. Hoàng Hậu là vợ cả, tuy không
được sủng ái nhưng chắc cũng là một nữ tử hiền lành rộng lượng . Về phần Liễu Quý phi, hơi có chút cao ngạo, tính tình lãnh đạm. Nhưng Hoàng
thượng vô cùng sủng ái, dưới gối lại có hai nam một nữ. Cho nên, hai vị
này… quan hệ có lẽ không thể nào hòa thuận được. Ngược lại Hoa gia và
Liễu gia cũng không có nghe nói có chỗ nào không hợp.” Ngược lại Liễu
thừa tướng và Diệp thượng thư trên triều đình thấy nhau không vừa mắt,
trước mắt xem như thế lực ngang nhau. Nhưng tình huống trong nội cung
thoạt nhìn rõ ràng cho thấy Liễu Quý phi càng cao hơn một bậc.
Từ Hồng Vũ gật đầu, nhắc nhở: “Nói không sai, nhưng lòng người dễ
biến. Đặc biệt lòng người trong nội cung càng khó có thể phỏng đoán,
phương diện này cháu còn cần học nhiều hơn. Xem ra Hồng Ngạn chỉ cấp cho cháu tư liệu bây giờ, chỉ sợ hắn cho rằng chuyện mấy năm trước con đã
biết rồi.” Diệp Ly có chút xấu hổ, sớm vài năm đặc biệt là thời điểm Mặc Tu Nghiêu gặp chuyện không may cũng đúng lúc nàng nhớ lại, trí nhớ hỗn
loạn, thân thể suy yếu. Về sau lại rất ít chú ý đến chuyện bên ngoài,
những chuyện kia đến khi trưởng thành nàng thật sự không biết. Cậu hai
chỉ sợ cũng thật không ngờ nàng ngay cả những chuyện tình huyên náo kia
cũng không biết.
“Ly nhi hiểu rõ Định Quốc vương phủ bao nhiêu?”
Diệp Ly xem như đã hiểu Đại cữu cữu cố ý tới vì phổ cập tri thức cho
nàng đấy: “Chủ nhân đầu tiên của Định Quốc vương phủ là bào đệ của Thái
tổ hoàng đế khai quốc Đại Sơ Mặc Thừa Thiên, Mặc Lãm Vân. Khi mới khai
quốc Thái tổ phong ông ấy làm nhất tự tịnh kiên thế tập thân vương (chức vị được truyền đến đời sau không đổi), danh hào Định Vương. Truyền ba
đời, lúc tiên hoàng quy tiên, quyền thần khi dễ ấu chủ lúc đó là Mặc Lưu Danh từ biên quan trở lại kinh thành, tru sát quyền thần phù trợ ấu
chủ, được phong là Nhiếp chính vương gia. Lúc Tiên đế mười sáu tuổi thì
Mặc Lưu Danh trả lại triều chính cho Tiên đế, Tiên đế 29 tuổi Mặc Lưu
Danh bệnh chết, con trai trưởng Mặc Tu Văn thừa kế tước vị, năm sau Tiên đế băng hà. Hoàng thượng lên ngôi ba năm, Mặc Tu Văn phụng mệnh xuất
chinh, trên đường bị bệnh bỏ mình, không con. Năm gần mười tám tuổi Mặc
Tu Nghiêu thừa kế tước vị, lãnh binh xuất chinh. Bị mai phục, tổn binh
hao tướng, suýt nữa táng thân sa trường, tuy nhiên cuối cùng thần kỳ
chuyển bại thành thắng, nhưng lại trả một cái giá quá lớn. Ba tháng sau, vị hôn thê Mặc Tu Nghiêu chết bệnh, từ đó về sau Định Quốc vương phủ ở
kinh thành có thể nói là hoàn toàn mai danh ẩn tích.”
“Còn nữa không?”
Diệp Ly nhíu mày, tiếp tục nói: “Định Quốc vương phủ mỗi một thời đại nhân tài xuất hiện lớp lớp, hơn nữa thành tựu về văn hóa giao dục võ
công đều tốt. Ngược lại đồng xuất nhất mạch hoàng thất lại kém hơn rất
nhiều. Trong đó kiệt xuất nhất chính là đời Định Quốc vương gia đời thứ
nhất Mặc Lãm Vân, nghe nói nếu như không phải ông cưới một Quận chúa
tiền triều làm thê tử, có lẽ ông càng có cơ hội ngồi trên đế vị hơn Thái tổ. Sau đó là Mặc Lưu Danh, võ có thể định quốc, văn có thể trị thế. Mà Mặc Tu Nghiêu đã từng được vinh dự không thua tổ tiên của hắn bất thế
kỳ tài(thiên tài trong thiên tài), nếu như không phải thời điểm Mặc Lưu
Danh mất hắn chỉ có mười ba tuổi, có lẽ vương vị ngay từ đầu do hắn thừa kế đấy.”
Trong phòng một mảnh yên lặng, Diệp Ly trầm mặc thêm một chút trà cho Từ Hồng Vũ, mới nghe được Từ Hồng Vũ nói: “Đúng vậy ,thời gian ngắn
ngủi năm sáu năm, Định Quốc vương phủ nhà tan cửa nát. Vốn cho là một
danh tướng tuyệt thế một đời rơi xuống phàm trần. Thần thoại Định Quốc
vương phủ bất bại cũng theo đó tan vỡ. Ly nhi cũng biết, lúc trước… Mặc
Tu Nghiêu không thua kém tổ tiên hắn bất thế kỳ tài là phán đoán suy
luận của ông ngoại cháu. Vì thế, ông ngoại cháu hối hận hơn mười năm
rồi.”
“Đại cữu cữu có ý tứ là?” Diệp Ly khẽ giật mình, xu hướng chính trị
từ xưa đến nay chưa bao giờ thay đổi. Cho dù là hiện tại Định Quốc vương phủ đã xuống dốc các loại thủ đoạn bí mật cũng chưa bao giờ chấm dứt.
Nhưng chính tai nghe từ miệng của cậu, vẫn làm cho Diệp Ly có chút khiếp sợ. Khiếp sợ qua đi, Diệp Ly rất nhanh bình tĩnh lại, nói: “Nghe nói
Định vương lúc thiếu niên xác thực là kinh tài tuyệt diễm chiến công rực rỡ, như vậy cho dù ông ngoại không nói câu nói kia thì người ta vẫn sẽ
nhằm vào Định quốc vương phủ. Ông ngoại chỉ là thưởng thức tài hoa của
hắn cũng không thể đoán được tương lai. Việc này… ông ngoại cũng không
cần tự trách.”
Từ Hồng Vũ gật đầu khen: “Ly nhi tuổi còn nhỏ đã có thể kiến thức như thế đã không tệ rồi. Cậu nói cho cháu những thứ này chỉ hi vọng con có
thể rõ ràng tình cảnh của Định Quốc vương phủ. Tuy nhiên hôm nay trong
mắt người ngoài Định Quốc vương phủ đã xuống dốc chỉ còn có hư danh.
Nhưng là…” Diệp Ly nhìn ông, tiếp lời nói: “Nhưng Định Quốc vương phủ
vẫn như cũ có lá bài tẩy để cho hoàng thất không dám khinh địch đúng
không?”
“Không sai. Nếu không phải như vậy, những năm này Mặc Tu Nghiêu đã
sớm chết bệnh rồi. Sở dĩ Hoàng thượng không dám động đến hắn cũng bởi vì sợ ném chuột vỡ bình. Hai đời Định vương trước khi qua đời đã bắt đầu
nghi ngờ, nếu như Mặc Tu Nghiêu xảy ra điều gì ngoài ý muốn, chỉ sợ sẽ
dao động nền tảng lập quốc.”
Diệp Ly nghe xong thở dài, cảm giác có chút lạnh cầm chén trà trên
bàn uống để sưởi ấm, “Hoàng thượng lựa chọn Ly nhi cũng vì kiêng kị Từ
gia sao? Hắn không sợ quan hệ thông gia Từ gia cùng Định Quốc vương phủ
sao…”
Ánh mắt Từ Hồng Vũ lãnh đạm, “Tổ tiên Từ gia chỉ cần hoàng gia không
động thủ với Từ gia, Từ thị nhất tộc vĩnh viễn không phản bội.”
“Loại lời nói này cũng có người tin?” Diệp Ly khó hiểu. Cho dù kí kết hiệp ước còn tùy thời có thể xé nát, huống chi là thề. Từ Hồng Vũ không vui trừng liếc nàng, “Đây là ghi vào gia quy Từ gia đấy, Từ gia truyền
thế đời đời đều dùng thành tín lập thế.” Diệp Ly rụt rụt cổ, yên lặng
bắt đầu tò mò hỏi: “Cậu, cái kia… Từ gia có lập cái lời thề gì với hoàng đế tiền triều hay không?”
“Khụ khụ…” Từ Hồng Vũ buồn bực ho khan vài tiếng, tức giận trừng mắt
Diệp Ly. Diệp Ly chỉ đành nhún nhún vai nâng cầm chén trà yên lặng ngồi
im. Cho nên nói, thân là một danh môn đại tộc trải qua mấy trăm năm mà
không ngã, làm sao có thể cổ hủ như vậy? Chúng ta không phải không có
phản bội, chỉ là thời điểm phản bội báo thù còn chưa tới mà thôi. Cuối
cùng trừng Diệp Ly, Từ Hồng Vũ nghiêm mặt nói: “Tóm lại không phải vạn
bất đắc dĩ, Từ gia sẽ không ruồng bỏ hoàng thất.” Người Từ gia không
thiếu danh không thiếu lợi, đối với quyền thế cũng không chấp nhất. Ngôi vị hoàng đế? Cái đồ vật kia có thể dùng sao? Làm minh quân có mệt chết
đi, muốn hưởng thụ làm ẩu thì chuẩn bị để tiếng xấu muôn đời đi.
“Ly nhi đã hiểu. Đại cữu cữu cảm thấy là ai muốn phá hư hôn sự của
cháu và Định Quốc vương phủ? Nếu như không phải hoàng đế?” Diệp Ly hỏi.
Từ Hồng Vũ lắc đầu: “Cái này thật đúng là khó nói. Thanh Trần cũng
chỉ nói là có một nữ nhân. Nhưng chúng ta đã dò xét tất cả nữ nhân có
quan hệ với Định Vương một lần, cũng không có tìm ra được rốt cuộc là
ai. Định Vương tự mình biết rõ, hắn không có nói thêm gì?” Nhắc tới cái này, Từ Hồng Vũ luôn nho nhã trên mặt cũng xẹt qua một ít không vui.
Thấy Diệp Ly lắc đầu, khẽ hừ một tiếng nói: “Chính hắn nên có chừng mực. Nếu có chuyện gì không may phát sinh, hắn trượng phu này không cần cũng thế. Từ gia dưỡng tốt cháu gái.”
“Ly nhi cảm thấy có thể là một nữ tử nào đó yêu thích Định Vương.”
Diệp Ly không có gì giấu diếm Từ Hồng Vũ, nói thẳng ra hoài nghi của
mình.
Từ Hồng Vũ cười nhìn nàng nói: “Yêu thích Định Vương? Nếu như cháu
nói là lúc Định vương còn trẻ tuổi mà nói. Lúc ấy chí ít có hơn nửa khuê tú kinh thành đều yêu thích hắn. Nhưng mà… có bản lĩnh mua được Thiên
Nhất các… một người đều không có. Tuy Hàn Minh Nguyệt yêu tiền như mạng, nhưng hắn cũng là hảo hữu chi giao thời niên thiếu của Định vương, hắn
không có khả năng vì tiền mà đi trêu chọc vị hôn thê của Định vương.”
“Như vậy… nữ tử yêu thích Mặc Tu Nghiêu lại có giao tình với Hàn Minh Nguyệt thì sao?”
Từ Hồng Vũ khiêu mi, “Có một người, nhưng không thể nào là nàng ta.”
Diệp Ly nháy mắt, Từ Hồng Vũ bình tĩnh đặt chén trà xuống nói: “Liễu Quý Phi.”
Lúc này đến phiên Diệp Ly ho khan, “Liễu… Liễu Quý Phi?”
“Có cái gì kỳ quái hay sao? Liễu Quý Phi năm đó có danh xừng là tài
nữ đệ nhất kinh thành. Ngay cả Đại ca cháu đến bây giờ vẫn còn để ý, hết lần này đến lần khác đối với Định vương nhỏ nhẹ lấy lòng. Đáng tiếc…
Lúc ấy Định vương đã có người trong lòng, bằng không thì ngược lại là
một đôi bích nhân khó có được. Hơn nữa, Liễu Quý Phi thiện họa, Hàn Minh Nguyệt thiếu niên họa nghệ cũng là xưng tuyệt kinh thành đấy.” Hắn vẽ
sở kinh quốc sắc đồ, quyển 2 là Liễu Quý Phi vẽ đấy, đến bây giờ giá
trị vẫn liên thành đây này. Nhưng Liễu Quý Phi vào cung thì cái bức họa
này cũng được Hoàng Thượng dùng giá cao mua đi nha.” Không biết như
thế nào, Từ Hồng Vũ buông tha cho cái chủ đề trầm trọng kia, cùng Diệp
Ly nói đến chuyện bát quái năm xưa.
Diệp Ly nhớ tới nữ tử trong nội cung xử xự lạnh nhạt như hoa lê kia,
xác thực phát huy hai chữ quốc sắc rất tốt, “ Vì sao cậu nói không phải
nàng ấy?”
“Đại ca cháu nhận thức Liễu Quý Phi, tuy không thấy được dung mạo
của nàng kia, hơn nữa cũng đã qua nhiều năm rồi, nhưng đại ca cháu vẫn
khẳng định không phải Liễu Quý Phi. Huống chi, cháu cảm thấy hoàng cung
là địa phương nào, một Quý phi có thể tùy tiện mang theo một đám người
nửa đêm ở bên ngoài hoàng cung?” Diệp Ly thụ giáo gật đầu, nàng cũng
không có thật sự cho là Liễu Quý Phi. Trong cung, tuy phát giác được
Liễu Quý Phi khinh thị nàng, còn cố ý bắt bẻ nàng, nhưng trong mắt nàng
kia cũng không có địch ý hoặc sát ý.
“Ai vốn là vị hôn thê của Mặc Tu Nghiêu?” Diệp Ly hỏi, nàng thật sự
có chút tò mò, đến cùng là dạng nữ tử gì mới có thể đánh bại Liễu Quý
Phu tuyệt sắc tài nữ như vậy được Mặc Tu Nghiêu thiệt tình. Hơn nữa,
theo lý thuyết có thể trở thành vị hôn thê của Mặc Tu Nghiêu tất nhiên
là xuất thân danh môn đại tộc. Nhưng Diệp Ly ở trong trí nhớ tìm tòi sau nửa ngày vẫn không có phát hiện người nào nổi danh quyền quý bảy năm
trước có một người con gái tuyệt sắc lại hồng nhan bạc mệnh. Từ Hồng Vũ
có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quét mắt liếc nàng, mói nói:
“Tô Túy Điệp.”
Diệp Ly gật đầu, “Nghe nói là nữ tử rất đẹp.”
Từ Hồng Vũ mặt không biểu tình nhìn xem cháu ngoại nữ nhà mình, lại
một lần nữa âm thầm hối hận lúc trước không có kiên trì mang Ly nhi trở
về Từ gia để giáo dưỡng. Nhìn xem hiện tại bị Diệp gia dưỡng thành cái
bộ dáng gì rồi? Ông đang nói vị hôn thê trước của vị hôn phu tương lai
của con bé đó, cho dù người đã chết cũng nên có chút biểu hiện hứng thú
đi? Tên tuổi nổi danh thiên hạ Từ tiên sinh lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ tới cháu gái ngoại nhà mình cứ lúc nhắc đến Định Vương hoặc là
Lê Vương chưa từng có biểu hiện ra nửa điểm thẹn thùng mà nữ nhi gia
hay có, mà ngay cả xấu hổ đều không có qua!
“Vị Tô tiểu thư này là thiên kim nhà ai?” Ở kinh thành hình như không có danh môn nào họ Tô.
“Cháu cho rằng ngày Định vương phủ đưa sính lễ, Tô lão đại tới để làm gì?”
“Tô lão?”
“Tô Túy Điệp là cháu gái Tô lão.” Từ Hồng Vũ thản nhiên nói.
“Như vậy Tô lão tới làm cái gì ?”
“Đến xem rốt cục tôn nữ tế Định Vương phủ cưới cái dạng nữ tử gì? Còn có, Tô Túy Điệp chết bệnh là một đả kích rất lớn với Định Vương lúc ấy
vốn đang bệnh nặng, hình như Tô lão coi Định Vương như cháu trai của
mình, cho nên mới giữ thể diện cho vương phủ đấy.”
Nhìn sắc mặt cậu không vui, Diệp Ly bất đắc dĩ cười nói: “Cậu, Ly nhi biết rõ người có ý gì. Cháu và Định vương ở chung vô cùng tốt, người
không cần lo lắng.” Từ Hồng Vũ không đồng ý nhìn nàng nói: “Cái gì gọi
là vô cùng tốt? Nếu như thời điểm bắt buộc phải lựa chọn cháu sẽ là
người thứ nhất bị hắn buông tha đấy, kia có thể gọi là rất tốt sao?”
Diệp Ly cười yếu ớt, “Nhưng là, nếu như nhất định phải lựa chọn giữa cậu còn có ông ngoại, biểu ca cùng Định Vương, cháu cũng sẽ không chọn hắn . Cháu và hắn mới biết bao lâu? Người thân tất nhiên quan trọng hơn một
chút.”
“Các cháu là vợ chồng! Về sau cháu cùng với hắn sống cả đời, không phải sống cùng cậu và ông ngoại.”
“Cậu cảm thấy Định vương là cái loại nam nhân chỉ cần hắn quan tâm có thể buông tha cho tất cả sao?”
“…Ừ, chỉ cần cháu có thể bắt được tâm của hắn.”