Thịnh Thế Đích Phi

Chương 6

Editor: Leticia

Beta: Tiểu Ly

“Ha ha. . . Tu Nghiêu, vị hôn thê này của ngươi thật là thú vị!”

Chẳng biết từ lúc nào, bên ngoài Thận Đức Hiên đã có một cỗ xe ngựa mộc mạc to rộng dừng ở đó, tuy rằng người ngồi trong xe ngựa không thể chứng kiến tình hình ở bên trong, nhưng thính lực thì lại hiển nhiên tốt hơn rất nhiều so với người bình thường, cho nên có thể nghe thấy được tất cả mọi chuyện đang xảy ra bên trong Thận Đức Hiên.

Trong xe ngựa, nam tử mặc một bộ cẩm y màu đỏ, lông mày thẳng ngang với tóc mai, tuấn mỹ xuất trần. Vẻ mặt châm biếm lười biếng, dựa vào xe ngựa pha trò nhìn nam tử trầm tĩnh đang ngồi đối diện.

“Phượng Chi Dao, ngươi rảnh rỗi quá phải không?” Nam tử mặc một bộ quần áo màu trắng, ngay ngắn ngồi ở trên xe lăn nhàn nhạt nhìn nam nhân đang không ngừng cười ở trước mặt. Tuy rằng đang ngồi trên xe lăn, nhưng lưng của hắn lại thẳng tắp, giống như cho dù có chuyện gì cũng không thể đè ép khiến hắn sụp đổ được. Trên dung nhan tuấn tú mang theo một chút tao nhã, đôi mắt trong suốt khiến cho người bị hắn nhìn thẳng đều cảm thấy rùng mình. Hắn nghiêng đầu nhìn nam tử mặc cẩm y, một đạo vết thương có chút dữ tợn lộ rõ ở phía bên trái khuôn mặt, lập tức phá hủy vẻ tao nhã nguyên bản, làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào.

Xoát một tiếng, chiếc quạt xếp trong tay mở ra, Phượng Chi Dao khoan thai quạt nói: “Cũng không phải quá rảnh rỗi sao? Lão gia tử không cho ta xuất kinh. Chỉ là gần đây chắc sẽ không quá nhàm chán, dù sao Lê Vương và Định Vương điện hạ đều sẽ đại hôn trong cùng một tháng. Tên Hoàng Thượng này cũng quá bất công rồi, Diệp Oánh được xưng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, còn Diệp Ly xác thực lại là thiên kim nổi danh ba không ở kinh thành. Tu Nghiêu, ngươi thật sự muốn kết hôn? Hoàng Thượng đây rõ ràng không phải là muốn cho ngươi mất mặt sao?” Thiên kim ba không thì cũng thôi đi, đã thế lại còn là người bị Mặc Cảnh Lê lui hôn đấy, cái hoàng thất này thực sự là muốn ném mặt mũi của Định Quốc vương phủ xuống dưới chân để giẫm rồi.

Nam tử mặc áo tơ trắng kia đúng là đương kim Định Quốc vương gia Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu cười nhạt một tiếng, bên ngoài xe ngựa, giọng nói nhẹ nhàng lạnh nhạt nhưng không có chút mềm yếu nào của nữ tử ở bên trong Thận Đức Hiên truyền vào trong tai hắn: “Quân muốn thần chết thần không thể không chết, huống hồ chỉ là tứ hôn? Ngươi không phải cũng nói Diệp Tam tiểu thư rất thú vị sao.”

Phượng Chi Dao nhíu mày, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn: “Việc này là chung thân đại sự của ngươi, lấy Vương phi lại khác hẳn nạp thiếp, ngươi thật sự đã suy nghĩ rõ ràng?”

“Nếu không rõ ràng lắm thì như thế nào? Chỉ là. . . cái bộ dạng này của ta, chỉ sợ là ủy khuất cho người ta.”

Phượng Chi Dao im lặng. Quả thật, hiểu rõ ràng hay không hiểu rõ thì như thế nào? Ý chỉ của Hoàng đế vốn là không thể cãi lại, nếu không sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho Định Quốc vương phủ. Huống hồ Mặc Tu Nghiêu đã hai mươi tuổi rồi, đã là tuổi sớm nên lập gia đình. Thế nhưng nói ra thì các vị tiểu thư khuê các trong kinh thành đều tránh hắn như rắn rết? Bây giờ. . . chỉ hi vọng cô tiểu thư này của Diệp gia thật sự là một nữ tử không tệ. Nhưng là, Hoàng đế sẽ tứ hôn một thê tử tốt cho Mặc Tu Nghiêu sao?

Nam tử bán bức tranh kia còn chưa kịp cất bước, một đôi tuấn nam mỹ nữ đã từ ngoài cửa đi vào. Chưởng quỹ kia giống như thấy được cứu tinh, cứ không ngừng kêu lên: “Oánh nhi. . . Oánh nhi, Vương gia, cứu mạng ta đi. . .”

Cùng nhau đi vào đúng là hai người nổi danh ở kinh thành Lê Vương Mặc Cảnh Lê và Diệp Oánh. Diệp Oánh nhìn thoáng qua nam tử tuấn mỹ đang đứng ở bên cạnh mình, chầm chậm đi đến bên cạnh Diệp Ly dịu dàng nói: “Tam tỷ, tỷ đang làm cái gì vậy? Đường cậu thế nhưng đã làm gì sai khiến cho tỷ tức giận? Kính xin tỷ nể mặt ông ấy là trưởng bối mà cũng đừng so đo nhiều với ông ấy đi.”

Chỉ mấy câu nhẹ nhàng, nàng ta đã gán cho Diệp Ly cái tội bất kính với trưởng bối. Mặc Cảnh Lê nghe vậy nhìn chằm chằm vào Diệp Ly mà nhíu nhíu mày. Diệp Ly tựa tiếu phi tiếu (cười giống như không cười) nhìn Diệp Oánh, thản nhiên nói: “Tứ muội nhận lầm người sao, trong nhà ông ngoại ta chỉ có ba người cậu. Bây giờ cũng chỉ còn lại có một mình cậu hai ở lại kinh thành mà thôi. Huống hồ, tuy rằng cái Thận Đức Hiên này là của hồi môn của mẫu thân ta, các cậu ta cho dù có lo lắng thì cũng không cần phải tự mình đến làm chưởng quầy. Đây chỉ là một hạ nhân ở trong nhà mà thôi, sao Tứ muội lại có thể cho rằng đây là trưởng bối của Tam tỷ ta được chứ?”

Diệp Oánh tức giận đến đỏ bừng cả mặt, trong lòng lại càng tức giận hơn nữa. Nếu nàng nghe mà không hiểu ý tứ trong lời nói của Diệp Ly thì nàng chính là người ngu rồi. Trong mắt Diệp Ly, nàng ta căn bản không coi người của Vương gia các nàng là thân thích, tất nhiên sẽ lại càng không nhận thức trưởng bối của Vương gia là trưởng bối của nàng. Cho nên đường cậu của mình làm chưởng quầy tại Thận Đức Hiên, ở trong mắt Diệp Ly thì ông ấy cũng chỉ là hạ nhân của nàng. Nữ nhân này bình thường luôn có bộ dáng ôn hòa không tranh giành với ai, thế nhưng rõ ràng lại dám làm cho nàng mất mặt ở trước mặt Lê Vương!

Cắn cắn môi anh đào, Diệp Oánh miễn cưỡng cười nói: “Tam tỷ nói đùa, chỉ là trước kia Thận Đức Hiên không có người quản lý, đường cậu mới chịu sự nhờ vả của mẫu thân mà xử lý thay người chuyện ở cửa hàng mà thôi, làm sao lại coi là hạ nhân được chứ?”

Diệp Ly gật gật đầu, hiểu rõ cười nói: “Hóa ra là thế, ngược lại là tỷ tỷ đã hiểu lầm. Về sau việc này không cần làm phiền huynh trưởng nhà mẹ đẻ của phu nhân rồi, ta sẽ tự để cho người xử lý. Lát nữa phiền toái vị Vương. . . lão gia theo ta đến Diệp phủ để bàn giao trước mặt phụ thân và tổ mẫu đi.”

Sắc mặt của chưởng quầy và Diệp Oánh đều thay đổi. Chưởng quầy tất nhiên là vì cái công việc béo bở này. Tuy rằng bây giờ trưởng nữ của Vương thị là Chiêu Nghi nương nương ở trong nội cung, nhưng căn cơ của Vương gia quá mỏng, nếu không thì lúc trước đích nữ của Vương gia cũng đã không phải gả vào Diệp phủ làm thiếp. Tuy rằng những năm này đã có chút khởi sắc, nhưng làm quan trong triều cũng chỉ có mấy người, vị chưởng quầy này chính là đường huynh của Vương thị, vốn là chỉ ở nhà không làm việc gì, ở đâu có thể có được công việc mà thời gian trôi qua thư thái như trông coi Thận Đức Hiên được chứ? Mà Diệp Oánh cũng biết, hàng năm. chính mẫu thân của mình lấy được từ chỗ Thận Đức Hiên này bao nhiêu bạc, ngay cả bản thân nàng bình thường coi trọng đồ cổ quý hiếm gì cũng trực tiếp lấy đi ra luôn, bởi vậy ở trong đám khuê tú kinh thành khuê cũng có chút nở mày nở mặt. Nếu đã mất khống chế với Thận Đức Hiên, tương lai sẽ không dễ dàng như vậy nữa rồi.

Diệp Ly cũng mặc kệ trong lòng hai người này đang suy nghĩ những cái gì, mỉm cười lôi kéo Diệp Oánh nói: “Chúng ta không quan tâm đến những chuyện này nữa, Tứ muội đúng lúc này lại đến Thận Đức Hiên để làm gì?”

Sắc mặt của Diệp Oánh cứng đờ, do dự trong chốc lát mới nói: “Lê Vương điện hạ nhìn trúng một tượng Quan Âm trong tiệm muốn tặng cho Thái hậu. . . Vậy nên muội và Vương gia sang đây xem một chút.”

Nụ cười trên mặt Diệp Ly vẫn không thay đổi, vẫn trầm tĩnh lạnh nhạt như trước, không hề có chút u oán và khổ sở nào khi nhìn thấy nam tử đã lui hôn mình. Thậm chí nàng lại còn cười càng nhiệt tình hơn, xoay người sang cười nói với Mặc Cảnh Lê: “Hóa ra là Lê Vương điện hạ sao, tiểu nữ bái kiến. Chỉ là. . . sao Tứ muội lại để cho Lê Vương điện hạ tự mình đến tiệm vậy, chúng ta trực tiếp đưa đồ đến Lê Vương phủ không được sao?”

Diệp Oánh cau mày nhìn Diệp Ly, thầm nghĩ chẳng lẽ nàng ta còn chưa từ bỏ ý định muốn nịnh nọt Lê Vương sao? Mặc Cảnh Lê chắp tay đứng ở một bên, nhìn Diệp Ly, trong đáy mắt hiện lên vẻ khinh thường nhàn nhạt, hiển nhiên cũng cho rằng hành động của Diệp Ly lần này là muốn nịnh nọt mình. Lại nghe Diệp Ly tiếp tục cười nói: “Chỉ là Vương gia đã đến rồi, Hà sư phó, gói kỹ tượng Quan Âm lại mang cho Vương gia. Không biết. . . Vương gia ngài là muốn trả trực tiếp bằng bạc hay là ngân phiếu?” Mọi người nghe vậy đều sững sờ, sắc mặt của Mặc Cảnh Lê đã có chút khó coi, nhìn chằm chằm vào Diệp Ly mà nói: “Ngươi nói cái gì?”

Diệp Ly nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt khó hiểu mà nói: “Không phải là Vương gia muốn mua tượng Quan Âm sao? Chỉ là nếu như là vị hôn phu của Tứ muội, lại là để hiến cho Thái hậu nương nương thì Hà sư phó, giảm giá xuống còn 80% cho Vương gia, xem như là lấy chút may mắn.”

Bên kia Hà sư phó đã cẩn thận lấy tượng Quan Âm ra, Diệp Ly nhìn thoáng qua, là một tượng Quan Âm làm bằng bạch ngọc. Mặc dù chỉ liếc từ xa cũng đã làm cho người ta cảm nhận được rõ ràng bộ dạng thương xót thế nhân của Quan Âm, có thể thấy được cho dù là chất ngọc hay là kỹ thuật chạm trổ đều là cực phẩm đấy. Ngược lại, nàng thật sự không nghĩ tới Thận Đức Hiên còn có một trân phẩm như vậy, nếu như hôm nay không tới chỉ sợ là phải lỗ lớn rồi.

“Tiểu thư, đã gói cẩn thận rồi. Tổng cộng là năm ngàn một trăm lượng.” Hà sư phó cũng đã nhìn ra ý tứ của Tam tiểu thư. Lão vốn là lão nhân của Từ gia, đi theo trông nom đồ cưới lúc đến Diệp gia, bây giờ Tam tiểu thư đã tiếp chưởng Thận Đức Hiên, tất nhiên là lão phải hướng về tiểu chủ tử nhà mình đấy. Diệp Ly đối với hành động này của Hà sư phó cũng rất hài lòng, gật đầu nhẹ, rồi cười yếu ớt nói với Mặc Cảnh Lê: “Trừ số lẻ đi, tính năm ngàn lượng, Vương gia, ngài xem thế nào?”

“Tam tỷ! Tỷ. . .” Diệp Oánh có chút bất an nhìn Mặc Cảnh Lê một chút, vẻ mặt ủy khuất kêu lên với Diệp Ly.

Diệp Ly cười lạnh trong lòng, những năm này không biết Vương thị đã âm thầm cầm bao nhiêu ngân lượng và đồ đạc ở cửa hàng, vậy mà hôm nay Diệp Oánh lại còn quá đáng hơn, vì nịnh nọt Mặc Cảnh Lê mà muốn mang hắn đến lấy không đồ vật trong tiệm. Thực sự nghĩ nàng là người coi tiền như rác sao?

Thanh Sương thầm khinh thường Diệp Oánh ra vẻ nhu nhược trong lòng, cười hì hì nói: “Tứ tiểu thư làm sao vậy? Tiểu thư nhà chúng ta nể mặt Lê Vương điện hạ là Tứ cô gia tương lai cho nên đã bớt đi mấy trăm lượng rồi. Nếu đổi lại là người khác thì sẽ không có cái giá này đâu. Hay là. . . nô tỳ biết rồi, chắc là Vương gia không mang nhiều ngân lượng như vậy trên người.”

Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Thế thì không sao cả, ta tất nhiên là tin tưởng Vương gia đấy. Vương gia không ngại thì có thể mang đồ về trước, sau đó ta sẽ để cho người mang hóa đơn đến quý phủ rồi tiện thể lấy ngân lượng luôn cũng không sao cả. Vương gia thấy thế nào?”

Sắc mặt của Mặc Cảnh Lê có chút khó coi, hắn có thể như thế nào? Nếu như từ chối thì người khác sẽ nói là hắn muốn lấy không đồ của người ta, nếu nói không mua thì người ở chỗ này cũng biết đây là đồ đưa cho thái hậu, chê đắt không mua là bất hiếu. Người trong kinh thành đều nói cái Diệp Ly này là không mạo không tài không đức, nhưng lại không hề nói rằng nàng ta có tâm tư xảo trá như thế này.

Hừ lạnh một tiếng, Mặc Cảnh Lê nhẹ gật đầu xem như đã đồng ý. Giống như ngay cả một lát cũng không muốn chờ thêm ở trong tiệm này nữa, kéo Diệp Oánh đi ra ngoài. Ngay cả cái Vương chưởng quỹ kia có gọi cũng mặc kệ.

Diệp Ly cười thoả mãn, phất tay cười nói với Hà sư phó: “Vương gia quả nhiên sảng khoái. Hà sư phó, một lát nữa phái người mang hóa đơn đến Vương phủ là được. Đúng rồi, thuận tiện nhìn xem trước kia Vương gia có ký sổ hay không, rồi cùng tính luôn một thể cho Vương gia đi. Đường đường vương phủ, chắc sẽ không thiếu chút tiền này của chúng ta đâu.”

Nghe vậy, Mặc Cảnh Lê vừa đi ra khỏi cửa đã phải lộ ra sắc mặt tái nhợt, dừng bước chân một chút rồi lôi kéo Diệp Oánh rời đi, cũng không thèm quay đầu trở lại.
Bình Luận (0)
Comment