Edit: Nguyễn Thảo
Beta: Sakura
Buổi sáng thu dọn đồ đạc xong, xuống lầu, thấy Hàn Minh Tích với vẻ
mặt lẳng lơ ngồi vị trí bắt mắt nhất ở đại sảnh mỉm cười nhìn mình. Trán của Diệp Ly bỗng nhiên nhói đau. Dường như Hàn Minh Tích không cảm giác được sự tức giận trong mắt Diệp Ly, vui vẻ vẫy tay chào nàng, “Quân
Duy, mau tới đây ăn sáng.” Diệp Ly đi qua, nhìn điểm tâm sáng phong phú
đặt ngay ngắn trên bàn, nhướn lông mày cười nói: “Hàn huynh, đồ ăn sáng
thật sự rất phong phú ah.” Hàn Minh Tích khua khua tay, không để ý ánh
mắt mọi người ở đại sảnh đều dừng trên người mình, cười nói: “Quân Duy
ăn nhiều một chút. Đợi đến khi vào Nam Cương, muốn ăn đồ ăn sáng thịnh
soạn như vậy, không dễ thế đâu.”
Diệp Ly cũng không khách khí, kêu Ám Tam ở phía sau, cùng nhau dùng bữa.
Hàn Minh Tích trầm mặc nhìn Ám Tam, nhướn lông mày hỏi: “Vẫn chưa
thỉnh giáo đại danh* (tên) của vị huynh đệ kia. Hộ vệ bên người Quân Duy có bản lĩnh không tầm thường ah.” Dưới tình huống bình thường Hàn Minh
Tích là người tự mình biết mình, thân là em ruột của Các chủ Thiên Nhất, đương nhiên ánh mắt cũng không thấp. Mặc dù khinh công của mình có thể
nói là số một số hai, nhưng mà về phương diện võ công thực sự kém một
chút. Ít nhất võ công của người hộ vệ bên người vị bằng hữu mới quen kia cao hơn hắn nhiều.
Diệp Ly liếc nhìn Ám Tam, thản nhiên nói: “Trác Tĩnh.”
Ám Tam có chút kinh ngạc ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Ly. Trác Tĩnh là
tên thật của hắn, sau khi trở thành ám vệ của Vương phi, bình thường
không dùng cái tên này nữa, hắn không nghĩ tới Vương phi lại có thể biết rõ.
Hàn Minh Tích cười nói: “Hóa ra là Trác huynh, về sau làm phiền Trác huynh rồi.”
Ám Tam lãnh đạm nói: “Không dám, Hàn công tử khách khí.”
Một nhóm ba người ăn cơm xong, Ám Tam đi tính tiền, người đàn ông
ngày hôm qua đến bắt chuyện, bên cạnh còn có một người đàn ông trung
niên trông giống quản gia, “Sở công tử, ngươi cũng định lên đường sao?
Vị này. . .Là người công tử mời dẫn đường?” Diệp Ly khẽ gật đầu, không
nói gì. Hai người rõ ràng đều không có ý trả lời, người đàn ông kia vậy
mà một chút xấu hổ cũng không thấy, phối hợp cười nói: “Người của công
tử cũng đã đến đông đủ, không biết có lên đường ngày hôm nay hay không?
Nếu như không ngại chúng ta kết bạn.” Hàn Minh Tích uể oải gảy đồ ăn
trên bàn, nói: “Sao chúng ta phải đi cùng với các ngươi? Mỗi người một
đường không phải tốt sao?”
Nam tử cười nói: “Mọi người cùng đi Nam Cương, trên đường có thể chăm sóc lẫn nhau, cũng an toàn hơn không phải sao? Theo tại hạ biết. . .
Chúng ta rời khỏi Toái Tuyết quan hình như là lãnh thổ của bộ tộc Lạc Y
rồi, ngày hôm qua hai vị…”
Diệp Ly giương mắt, khó hiểu nhìn người đàn ông kia nói: “Các hạ đã
biết chúng ta đắc tội thiếu chủ bộ tộc Lạc Y, sao còn khăng khăng cùng
đi với chúng ta ?”
Nam tử bĩu môi nói: “Bộ tộc Lạc Y thì như thế nào? Mặc dù người Nam Chiếu quen dùng độc, nhưng mà chưa chắc chúng ta đã sợ hắn.”
Trong lòng Diệp Ly thầm gật đầu, bên người các ngươi có Bệnh thư sinh người nổi tiếng dùng độc đương nhiên không cần sợ độc của Nam Cương.
Nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Đã như vậy, phiền toái các hạ rồi. Vẫn chưa
thỉnh giáo đại danh của các hạ.” Nam tử cởi mở cười nói: “Tại hạ Trịnh
Khuê, vốn là tiêu đầu, hiện tại làm hộ viện kiếm miếng cơm ăn. Đây là
quản gia nhà ta, bên kia là lão gia nhà chúng ta. Còn người kia. . .”
Người đàn ông tự xưng là Trịnh Khuê nhìn người thư sinh ốm yếu đang dựa
vào vách tường nhắm mắt dưỡng thần nói: “Nghe nói là cao thủ lão gia
dùng giá cao mời đến. Nhưng mà. . . Ha ha, ta nhìn không ra giỏi ở chỗ
nào, ngược lại thân thể quá yếu ớt.”
Diệp Ly gật đầu nói: “Thì ra là thế, Trịnh hộ vệ hữu lễ rồi. Đã như vậy, chúng ta lên đường?”
Thấy Diệp Ly đồng ý, hiển nhiên Trịnh Khuê hết sức cao hứng, hào sảng cười nói: “Tại hạ đi báo với lão gia nhà ta một tiếng.” Nghiêng mặt
nhìn Trịnh Khuê và Quản gia kia trở về thương lượng với ông chủ phú
thương một lúc, dường như ông chủ phú thương có chút bất mãn, nhưng mà
vẫn đồng ý. Sau đó một nhóm bốn người, từng người trở về phòng thu dọn
đồ đạc. Đưa mắt nhìn bóng dáng bốn người lên lầu, Diệp Ly thờ ơ liếc Hàn Minh Tích một cái, Hàn Minh Tích ủy khuất nằm bò trên mặt bàn, nhìn
Diệp Ly: “Quân Duy, ta lại làm sai cái gì?”
Diệp Ly hừ nhẹ một tiếng, nghiêng người liếc hắn, nói: “Hàn công tử, ngươi nhỏ tiếng một chút không được sao?”
“Nhỏ tiếng?” Hàn Minh Tích khó hiểu, hỏi: “Bổn công tử cũng không
phải người có tiếng tăm gì, sao phải nhỏ tiếng?” Rất ít người biết hắn
là Công Tử Phong Nguyệt, bằng không thì bọn họ sớm đã bị những nhân sĩ
tự xưng chính nghĩa kia vây đánh rồi. Diệp Ly giống như cười mà không
cười, nhìn hắn nói: “Ngươi là người sống theo kiểu không phô trương,
đúng vậy, nhưng mà gương mặt của ngươi lớn lên rất khoa trương. Ngươi
nghĩ Bệnh thư sinh chưa từng gặp qua Công Tử Minh Nguyệt? Ngươi nghĩ hắn biết Công Tử Minh Nguyệt là Các chủ của Thiên Nhất các hay không?” Hàn
Minh Tích mở trừng hai mắt, vẻ mặt áy náy nhìn Diệp Ly, nhỏ giọng nói:
“Cái kia. . . Đại ca ta và Các chủ Diêm Vương các là bằng hữu. Cho nên. . . Có lẽ Bệnh thư sinh đã gặp qua ta. Xem ra hắn biết chúng ta nhận ra
hắn rồi.”
“Rất hiển nhiên là như vậy.” Diệp Ly mặt không biểu tình nói.
“Sao bọn họ phải mời chúng ta cùng đi?” Hàn Minh Tích thấp giọng hỏi, “Nếu như là bởi vì thân phận của ta, hắn nên trực tiếp chào hỏi ta mới
đúng. Dù sao quan hệ giữa đại ca ta và Các chủ của Diêm Vương các cũng
rất tốt.”
Diệp Ly lắc đầu nói: “Chắc là không phải, trước khi ngươi đến, bọn họ đã mời ta một lần, bị ta cự tuyệt.”
Hàn Minh Tích vuốt cằm nói: “Bệnh thư sinh ngàn dặm xa xôi chạy đến
Nam Cương đến, mục đích chắc chắn không đơn giản, nhưng mà sao hắn phải
cùng đi với phú thương kia? Phú thương bình thường gì mà mời được người
không thích di chuyển như hắn. Về phần buôn bán dược liệu. . Người buôn
bán dược liệu sẽ tự mình đến Nam Cương vào tháng tư này.” Đại Sở và Nam
Cương qua lại nhiều nhất chính là dược liệu quý hiếm của Nam Cương,
nhưng mà nhìn tình hình vắng lặng của thành Vĩnh Lâm lúc này cũng biết
bây giờ không phải là thời điểm buôn bán dược liệu. Diệp Ly chống trán
nói: “Ngươi cảm thấy người dám cùng ở một chỗ với Bệnh thư sinh – một
người có tên tuổi, sẽ là phú thương bình thường sao?”
Hàn Minh Tích nhướn lông mày, “Có vấn đề gì sao?”
Diệp Ly trầm mặc một lát, “Tạm thời chưa nhìn ra.” Nhưng mà đã bị
động, nhất định phải làm rõ đây rốt cuộc là trùng hợp hay cố ý.
Nhóm người rất nhanh hội họp ở cửa nhà trọ, sau đó ra cưỡi ngựa ra
khỏi thành đi về phía Toái Tuyết Quan. Khiến Diệp Ly thấy bất ngờ chính
ông chủ phú thương bộ dạng óc đầy bụng phệ, kỹ thuật cỡi ngựa lại không
tồi. Chỉ là thật sự khiến người ta lo lắng chính là con ngựa ở phía dưới hắn. Từ khi lên ngựa, dọc đường đi Bệnh thư sinh đều ho khan, bộ dạng
không cẩn thận sẽ ho tim phổi ra ngoài mất. Lúc đi qua Toái Tuyết Quan, Diệp Ly quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy Mộ Dung Đình mặt mày rạng rỡ
đang vui vẻ đứng trên tường thành nói cái gì đó người đàn ông trung niên bên cạnh. Chắc hẳn sau khi thoát khỏi cuộc sống gò bó ở kinh thành thì
Mộ Dung Đình rất vui sướng. Trong lòng Diệp Ly vì bạn thân mà cảm thấy
cao hứng, cười nhạt một tiếng quay đầu đuổi theo người phía trước.
“Uống nước đi.” Một đường vội vã đi ra khỏi Toái Tuyết Quan, đến khi
sắc trời dần dần tối mới dừng lại. Hiển nhiên hôm nay bọn họ đã bỏ lỡ
chỗ ở trọ. Hơn nữa mặc dù dã ngoại ở Nam Cương rất nguy hiểm, nhưng mà
đối với người Trung Nguyên mà nói, đi đến ở trong nhà dân hoặc là nhà
trọ của Nam Cương – chỗ đó chưa chắc đã an toàn.
Ám Tam thuần thục đi vào rừng cây, chưa đầy một lúc đã ôm một đống
củi lửa và một con gà rừng đi ra, sau đó bắt đầu nhóm lửa và làm món ăn
dân dã. Trịnh Khuê cũng bắt mấy con cá từ bờ sông không xa. Diệp Ly nhìn thoáng qua Bệnh thư sinh ở dưới tàng cây ho đến tê tâm liệt phế* ( đau
đớn tim gan, cõi lòng tan nát), lông mày thanh tú hơi nhíu, đưa nước
sang. Bệnh thư sinh rõ ràng sửng sốt một chút, mới duỗi tay phải ra nhận ấm nước, khẽ gập đầu với Diệp Ly, khẽ nói: Cảm ơn.” Diệp Ly gật đầu,
một lần nữa ngồi về chỗ cũ. Mặc dù Bệnh thư sinh thoạt nhìn ốm yếu chỉ
còn lại nửa cái mạng, nhưng mà Diệp Ly tuyệt đối sẽ không xem nhẹ hắn.
Người như vậy cách càng xa càng tốt, đặc biệt là dưới tình huống hắn có
thù hận với Mặc Tu Nghiêu.
Hàn Minh Tích nhàm chán dựa vào dưới tàng cây, nhìn Ám Tam xử lý tốt
món ăn dân dã, đặt ở trên lửa, chuẩn bị nướng, cười nói với Diệp Ly:
“Quân Duy, Trác huynh thực sự không đơn giản. Ta chưa thấy qua người nào làm những việc này lưu loát như vậy. Mà ngay cả các nhân sĩ giang hồ
thường xuyên dã ngoại ngủ ngoài trời sợ còn kém xa.” Ám Tam ngồi bên
cạnh đống lửa, nhướn lông mày không nói chuyện. Hắn sẽ không nói cho Hàn Minh Tích, nửa năm trước bốn huynh đệ bọn họ đã trải qua huấn luyện
như thế nào ở dưới núi Hắc Vân. Thật ra đến bây giờ, huynh đệ bọn họ vẫn không hiểu sao trong đầu chủ tử nhà mình có nhiều chủ ý và phương pháp
huấn luyện kỳ lạ như vậy. Đặc biệt là huấn luyện sinh tồn dã ngoại gì
đó, từng người bọn họ bị ném vào trong rừng rậm rộng lớn gần như nhìn
không thấy bìa rừng, làm bạn với độc trùng, chuột, kiến suốt một tháng.
Binh khí mang theo người cũng chỉ có một con dao găm và một cây cung
chỉ có năm mũi tên. Lúc mới bắt đầu bọn họ hoàn toàn không thể hiểu được huấn luyện như thế rốt cuộc có tác dụng gì đối với bọn họ – những người có võ công, khinh công, nội lực. Nhưng mà một tháng sau, Ám Nhị quần áo rách nát đi ra từ trong rừng rậm, một chưởng đánh bại Ám Tứ và mình.
Vốn dĩ trên căn bản thể lực của bốn người bọn họ là ngang nhau, cho dù
có thắng thì thắng cũng tuyệt đối thế suy sức yếu. Nhưng mà lần đó Ám
Nhị đại triển thần uy* (phát huy sức mạnh lớn nhất) đã đánh bại Ám Nhất, lại đánh bại mình, cuối cùng đồng quy vu tận* (cùng đến chỗ chết) với
Ám Tứ. Rõ ràng không học bất cứ võ công gì khác, thậm chí nội lực cũng
không tăng lên, sự thay đổi của Ám Nhị khiến bọn họ vừa khiếp sợ vừa
mừng rỡ như điên.
Đợi đến lúc sau khi Ám Tam tự mình đi vào mới biết được rốt cuộc Ám
Nhị đã trải qua những gì. Rắn độc, độc trùng, độc thảo, đầm lầy, dã thú, lúc vừa mới bắt đầu ngay cả buổi tối hắn cũng không dám chợp mắt, bởi
vì đôi khi đang ngủ chợt tỉnh giấc sẽ phát hiện mình bị đàn sói bao vây
hoặc là phát hiện rắn độc đang thè lưỡi nhìn mình chằm chằm. Mỗi ngày
còn phải tự mình kiếm đồ ăn, và thu thập đồ vật Vương phi quy định. Lần
xui xẻo nhất, hắn bị rơi vào trong đầm lầy ba canh giờ, thiếu chút nữa
đã cho là mình sắp chết rồi. Nhưng mà đợi đến những ngày cuối cùng của
một tháng, hắn phát hiện mình đã dần thích ứng được hoàn cảnh gay go như vậy, cho dù không dùng võ công, hắn cũng có thể sinh sống trong rừng
rậm như thường. Thậm chí dù cho một ngày một đêm không ăn không ngủ cũng không cảm thấy quá khó chịu, những việc này chỉ có võ công tuyệt đối
không làm được. Ngày hắn còn sống đi ra từ trong rừng rậm mới biết thật
ra sau khi bọn họ đi vào rừng rậm, Vương phi đều âm thầm đi theo, Ám Tam thực sự toàn tâm toàn ý thần phục vị Vương phi trẻ tuổi này. Trong lòng bọn họ cũng biết, chủ tử tuyệt đối là vị Vương phi giỏi nhất trong tất
cả những người giữ chức vị Định quốc vương phi. Điều duy nhất khiến Ám
Tam tiếc hận chính là vốn dĩ Vương phi có không ít kế hoạch dành cho bọn họ nhưng bởi vì bệnh tình của Vương gia mà gián đoạn.
“Hàn công tử nói không sai, Trác huynh đệ này thủ pháp thuần thục,
ngay cả tiêu sư đã qua vài thập niên cũng không thể sánh bằng.” Trịnh
Khuê nhìn con cá nửa sống nửa chín trong tay mình, lại nhìn món ăn dân
dã thơm ngon – gà nướng gần như có thể so với trong tửu lâu trong tay Ám Tam, ghen ghét không thôi. Hắn chỉ là từ bờ sông bắt mấy con cá trở về, người huynh đệ nghiêm túc này đã nhóm lửa xong, rồi bắt gà rừng, xử lý
tốt và nướng. Với lại còn dành thời gian vào trong rừng hái mấy cây nấm về để chuẩn bị nấu canh. Lão gia nhà mình bất mãn nhìn mình chằm chằm
con cá đầy dầu mỡ trong tay mà ghét bỏ.
Diệp Ly nở nụ cười chân thành nhìn Hàn Minh Tích nói: “Trên đường đi
đều là Trác Tĩnh chăm sóc ta, người thông minh đương nhiên sẽ học được.”
Vẻ mặt Hàn Minh Tích không tin, hắn cũng thường xuyên dã ngoại ngủ
ngoài trời, bây giờ đồ ăn hắn nướng ra vẫn đen sì, bản thân hắn cũng
không dám ăn.
Ám Tam bình tĩnh đem món ăn dân dã chia thành ba phần khác nhau đưa
cho Diệp Ly và Hàn Minh Tích, dường như không nghe thấy lời khuyên ngợi
của chủ tử. Hắn tuyệt đối không nói cho công tử phong lưu này biết chủ
tử nhà hắn còn làm tốt hơn hắn nhiều. Nhìn Công Tử Phong Nguyệt trước
mắt đang tán tụng dã ngoại với vẻ mặt say mê, đột nhiên Ám Tam có cảm
giác kỳ lạ, thấy mình hơn hẳn người khác.
“Trác công tử tinh thông độc thuật?” Bệnh thư sinh ngồi bên cạnh uống vài ngụm nước, dường như đè xuống ý nghĩ muốn ho, ngẩng đầu nhìn Ám Tam hỏi. Ám Tam quay đầu lại nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Không hiểu.”
Bệnh thư sinh nhướn lông mày, vẻ mặt rõ ràng là không tin, nói: “Nam
Cương có rất nhiều độc vật, ngay cả nấm trong rừng, đa số cũng có kịch
độc. Nhưng là ta thấy, mấy cái ngươi hái đều là không độc.”
Ám Tam quệt quệt khóe môi, thản nhiên nói: “Nấm trong rừng màu sắc
càng tươi sáng càng có độc, loại chuyện này ngay cả tiểu hài tử cũng
biết.” Bệnh thư sinh cười nhạt một tiếng, “Thật sao? Nếu như là như vậy, Trác công tử không nên tùy tiện hái đồ về ăn, trên đời này không phải
tất cả nấm độc đều có màu sắc tươi sáng.”
“Đa tạ nhắc nhở.”
Ông chủ phú thương kia hiển nhiên rất không hài lòng cá mà hộ vệ nhà
mình nướng, ăn vài miếng ném xuống, chỉ vào Trịnh Khuê nói: “Ngươi! Đi
làm mấy cái món ăn dân dã!”
Trịnh Khuê nhìn sắc trời đã dần tối, có chút do dự. Sở dĩ bọn họ chọn hạ trại ở bên ngoài rừng là bởi vì buổi tối trong rừng rất không an
toàn. Bệnh thư sinh ngồi dậy, lạnh nhạt nhìn phú thương kia nói: “Nếu
như muốn hắn chết, ngươi để hắn đi vào.” Ông chủ phú thương dường như
rất sợ Bệnh thư sinh, thấy hắn nói thế đành phải uể oải khép miệng lại.
Dùng xong bữa tối, dường như Hàn Minh Tích không có tinh thần như ban ngày, ngồi gần chỗ đống lửa nhất, nhìn tảng đá, nhắm mắt dưỡng thần. Ám Tam thu dọn xong, thi lễ, đứng dậy nhảy lên cái cây lớn cách đó không
xa, ngồi ở trên chạc cây, im lặng nghe mấy người phía dưới, mấy người
mỗi người một câu nói chuyện phiếm. Ngược lại là Diệp Ly có chút nhàm
chán, ngồi bên cạnh đống lửa nói chuyện với Trịnh Khuê, thỉnh thoảng ném vài cây củi vào trong đống lửa. Trong lúc nói chuyện, Trịnh Khuê nói
cho Diệp Ly biết ông chủ phú thương kia họ Lương, là người buôn bán dược liệu lớn ở Tây Bắc Đại Sở, gia tài bạc triệu, lần này tới Nam Cương là
vì nghe nói Nam Cương có một cây thuốc vô cùng kỳ lạ và quý báu xuất
thế, hơn nữa tháng sáu sẽ công khai đấu giá ở thủ phủ Nam Chiếu. Đương
nhiên trong đó có vị Lương lão gia – bản thân luôn khoe khoang muốn tham gia vào. Còn Diệp Ly nói với Trịnh Khuê, nàng xuất thân từ thư hương
thế gia* (gia đình quyền thế dòng dõi Nho học) nào đó ở Vân Châu, lần
này đặc biệt mang theo hộ vệ đi ra ngoài du lịch. Về phần Hàn Minh Tích, là bằng hữu mới quen biết ở Quảng Lăng, nhất thời nhiệt tình cùng đi
Nam Cương chơi với mình. Đối phương đã sớm biết thân phận của Hàn Minh
Tích, đương nhiên Diệp Ly không cần che giấu giúp hắn, chỉ nói là bằng
hữu mới quen ở Thanh Phong Minh Nguyệt lâu, thành Quảng Lăng. Nghe thấy
mấy chữ Thanh Phong Minh Nguyệt lâu, khuôn mặt đầy thịt của Lương lão
gia lập tức tỏa sáng, lôi kéo Diệp Ly nói hắn đã từng đến Thanh Phong
Minh Nguyệt lâu.
“Sở công tử là người Vân Châu?” Bệnh thư sinh ở bên cạnh đột nhiên mở miệng hỏi, “Sở công tử cũng biết nhà họ Từ ở Vân Châu?”
Diệp Ly nhướn lông mày cười nói: “Vị công tử này không phải nói
chuyện cười sao? Thân là nhân sĩ của Đại Sở ai không biết nhà họ Từ ở
Vân Châu? Mặc dù tại hạ không có duyên đi học ở thư viện Ly Sơn, nhưng
mà thực sự ngưỡng mộ mấy vị tiên sinh nhà họ Từ lâu rồi.”
“Thật sao? Khục khục. . . Lại nói tiếp, Sở công tử ngưỡng mộ nhà hộ
Từ ở Vân Châu, chắc hẳn đã nghe qua danh tiếng của công tử Thanh Trần?”
Diệp Ly nhìn nghiêng sang, trong giọng nói có sự hâm mộ hơn, ” Công
Tử Thanh Trần. . . Từ đại công tử thành danh khi còn trẻ thiên hạ đều
biết. Chỉ hận là tại hạ lớn lên ốm yếu nhỏ hơn Từ công tử nửa tuổi, lại
là kẻ vô tích sự, thật sự hổ thẹn.” Bệnh thư sinh ngẩng đầu nhìn Diệp
Ly, trong ánh mắt mang theo sự thăm dò, cười nhạt nói: “Thật sao? Nói
không chừng lần này Sở công tử đi Nam Cương có thể gặp Công Tử Thanh
Trần.”
Trong lòng Diệp Ly hoảng sợ, sắc mặt ung dung để lộ ra vẻ kinh ngạc
vui mừng nói: “Thật không? Công Tử Thanh Trần bây giờ ở Nam Cương?”
Bệnh thư sinh ngồi dậy nói: “Đúng vậy công tử, Thanh Trần lúc này thật sự ở Nam Cương.”
“Vậy thật sự là quá tốt rồi, hi vọng đi thủ phủ Nam Chiếu có thể gặp
được công tử Thanh Trần, nhân tiện thỉnh giáo hắn một chút.” Diệp Ly cúi đầu trầm tư thờ ơ nói nhỏ. Không để ý tới ánh mắt dò xét của Bệnh thư
sinh, trong lòng Diệp Ly nhanh chóng tính toán. Khi là thiếu niên Từ
Thanh Trần đã đi du lịch thiên hạ, xưa nay hành tung khó lường. Diệp Ly
không tin ngay cả hành tung của huynh ấy mà huynh ấy không cũng che dấu
được. Nhưng mà Bệnh thư sinh đang ở Tây Lăng lại biết được tin tức của
Từ Thanh Trần ở Nam Cương . . Hơn nữa dường như rất rõ Từ Thanh Trần ở
đâu, điều này khiến Diệp Ly không khỏi có dự dự cảm không tốt lắm. Lần
này Bệnh thư sinh đến Nam Cương rốt cuộc là vì cái gì, có liên quan đến
Từ Thanh Trần hay không?
Đêm khuya, đống lửa cháy trên đất hoang dần nhỏ đi. Cánh rừng trong
màn đêm một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng kêu của sâu bọ côn trùng truyền
đến. Ám Tam đang dựa trên chạc cây ngủ, chuyển động người, ho nhẹ một
tiếng, Diệp Ly vốn nhắm mắt ngủ say gần đống lửa chậm rãi mở mắt, con
ngươi tỉnh táo không có chút buồn ngủ nào. Thờ ơ xoay người nhìn về phía trên cây, Ám Tam trên cây hơi gật đầu. Diệp Ly nhắm mắt lại, rơi vào
trong giấc ngủ.
Trong không khí đột nhiên truyền đến mùi tanh nhàn nhạt, hơn nữa kèm
theo tiếng sột soạt kỳ lạ nào đó, âm thanh có chút nghe không rõ lắm.
Dường như là cả đàn cả lũ gì đó bò từ đồng cỏ qua, Ám Tam khẽ nhíu mày,
nhớ tới một loài vật khiến hắn hết sức chán ghét, ngồi dậy, nhẹ nhàng
nhảy xuống mặt đất. Ám Tam vừa nhảy xuống, Bệnh thư sinh lúc nãy vẫn còn đang ngủ say, lập tức đã mở ra nhìn, thấy Ám Tam nhíu mày thắc mắc. Ám
Tam cũng không nhìn hắn, đi đến bên cạnh Diệp Ly, khẽ nói: “Công tử, có
động tĩnh.”
Diệp Ly mở to hai mắt, Hàn Minh Tích và Trịnh Khuê bên cạnh cũng đồng thời ngồi dậy. Hàn Minh Tích uể oải ngáp một cái hỏi: “Sao vậy?”
Ám Tam lạnh nhạt nói: “Có con gì đó đang tới.”
“Con gì? Là con gì đó?”
Ám Tam trầm giọng nói: “Ta đoán. . . Là rắn.”
“Rắn.”
“Rắn.” Diệp Ly và Bệnh thư sinh cùng lên tiếng nói, Bệnh thư sinh
liếc nhìn Diệp Ly, Diệp Ly đứng lên nói: “Ta ngửi thấy mùi tanh của rắn. Rất nhiều rắn.”
Hàn Minh Tích hiểu rõ nói: “Ta thật sự đã quên Quân Duy giỏi điều chế hương liệu, đương nhiên tương đối nhạy cảm đối với mùi.”
Trịnh Khuê lo lắng nói: “Trước tiên đừng nói những việc này bây giờ,
chúng ta làm sao đây?” Hàn Minh Tích không quan tâm nói: “Làm như thế
nào? Đi chứ sao.” Công Tử Phong Nguyệt khinh công độc nhất vô nhị, bất kể ở đâu cũng lo không đi được. Ám Tam nhíu mày nói: “Chỉ sợ đi không
được, các ngươi nghe. . . Bốn phương tám hướng khắp nơi đều là tiếng
động.” Ở đây ngoại trừ vị Lương lão gia và quản gia kia, những người
khác đều là người có võ công, đương nhiên nghe ra điều Ám Tam nói là
thật hay giả. Hàn Minh Tích hừ nhẹ một tiếng, nhanh chóng lướt qua trên
đầu cành cây, không đến một khoảng khắc đã đáp xuống trên mặt đất, cúi
đầu rủa một tiếng nói: “Nam Cương – địa phương rách nát này bổn công tử
đến một lần rắc rối một lần. Rốt cuộc ở đâu ra nhiều rắn như vậy?”
Không ai để ý tới lời phàn nàn của hắn, Ám Tam nhanh chóng lấy ra các loại thuốc phòng độc trùng, rắn độc chuẩn bị lúc trước. Bệnh thư sinh
lắc đầu nói: “Quá nhiều, chỉ sợ không có tác dụng.”
Người chưa từng gặp qua, vĩnh viễn không thể tưởng tượng ra cảnh
tượng như vậy đáng sợ đến mức nào. Trong bóng đêm bầy rắn đông nghìn
nghịt đến từ các hướng khác nhau, “Đây là chuyện gì xảy ra? !” Lương lão gia hét ầm lên, quản gia bên cạnh lão đã sớm bị dọa, mặt không còn chút máu, té trên mặt đất.
“Câm miệng!” Bệnh thư sinh quát lên, nhíu mày nhìn Ám Tam nói: “Bầy
rắn đông lắm, dùng thuốc đuổi rắn chỉ sợ sẽ khiến bọn nó nóng nảy
hơn.”
Hàn Minh Tích vẻ mặt chán ghét nói: “Quân Duy, ta mang theo ngươi có lẽ có thể xông ra ngoài, Trác huynh tự mình cũng có thể đi ra ngoài.”
Ám Tam trầm mặc khẽ gật đầu, Bệnh thư sinh thản nhiên nói: “Đã như vậy,
Hàn huynh có thể mang Sở công tử đi trước.” Hàn Minh Tích cũng không
thật sự đi trước, bởi vì hắn nghe ra ý uy hiếp trong lời nói của Bệnh
thư sinh. Nếu như bọn họ thật sự đi trước, Bệnh thư sinh chắc chắn sẽ
phóng ám tiễn ở sau lưng. Hàn Minh Tích khinh công cao, mang theo một
người bay trên không trung, chưa chắc có thể tránh được độc của cao thủ
đứng thứ ba của Diêm Vương Các. Mà Bệnh thư sinh đằng kia thì càng không cần nghĩ rồi, ngoại trừ chính hắn, ba người khác không ai giống có
năng lực tự mình đi ra ngoài.
Bầy rắn lập tức qua bao vây, Diệp Ly nhíu mày nói: “Đến lúc nào rồi
còn có tâm tình tranh cãi? Hay là các ngươi định ở chỗ này để rắn ăn?”
Sau khi bầy rắn vây quanh, không có lập tức nhào lên, mọi người rất
nhanh trông thấy mấy nam tử mặc hắc y đến từ mấy hướng khác nhau, cầm
sáo kim thổi, đứng xa xa sau bầy rắn, những con rắn này hiển nhiên không phải vô duyên vô cớ tụ tập ở chỗ này mà là bị người ép buộc. Trịnh Khuê cúi thấp đầu rủa một tiếng, mắng: “Đây là người điều khiển rắn của Nam
Cương!”
Diệp Ly và Ám Tam liếc mắt nhìn nhau, nếu như bầy rắn thật sự tấn
công, bọn họ chắc có thể thoát khỏi trước, nhưng mà ông chủ phú thương
béo xấu kia chỉ sợ là chạy không được.
Một nhóm người đuổi rắn, xoay người để lộ ra một con đường, sau đó
bóng dáng có chút quen thuộc với bọn họ nghênh ngang đã đi tới đối diện
với nhóm người Diệp Ly, nở nụ cười đầy ác ý, “Hắc hắc. . . Bổn công tử
đã nói rồi một ngày nào đó các ngươi sẽ rơi vào tay bổn công tử, lúc này mới trôi qua một ngày, sao hả?”
Hàn Minh Tích nhướn lông mày cười nói: “Đây không phải tên ngu ngốc tự xưng là thiếu tộc trưởng của bộ tộc Lạc Y sao?”
Người thanh niên dung tục phẫn hận bỏ đi ở nhà trọ ngày hôm qua, đêm
nay mặc quần áo lộng lẫy đầy trang sức bằng bạc, rực rỡ phát quang dưới
ánh trăng. Thấy dáng vẻ Hàn Minh Tích mặc la y phóng khoáng lười biếng
mê hoặc người dưới ánh trăng không khỏi ngẩn người, nói: “Tiểu mỹ nhân,
ngươi tới a bổn công tử tha cho ngươi. Không cần cùng những người quái
dị này tự tìm đường chết.” Hàn Minh Tích vẻ mặt cứng đờ, khóe mắt run
rẩy, “Ngươi không biết ngượng khi nói người khác xấu sao?” Thực ra,
những người ở chỗ này kể cả mấy tên điều khiển rắn đứng ở rất xa kia,
bất kể người nào cũng nhìn đẹp mắt hơn tên kia nhiều. Cho dù là ông chủ
phú thương mập mạp kia, ít nhất cũng không có dung tục như vậy.
Nghe vậy, nam tử trẻ tuổi kia lập tức giận dữ, trừng mắt nhìn Hàn
Minh Tích, trong mắt tràn ánh sáng hung ác vặn vẹo. Diệp Ly ho nhẹ một
tiếng cười nói: “Hàn huynh, mặc dù vị công tử đối diện kia không phải
hương không phải ngọc, ngươi tốt xấu cũng nên hạ miệng lưu tình. Ngươi
như vậy khiến tấm lòng quý mến của người ta chịu sao nổi?” Hàn Minh Tích bĩu môi nói: “Kia là hâm mộ sao? Hắn ghen ghét thì có? Rõ ràng hận
không thể xé gương mặt của bổn công tử. Hừ! Khuôn mặt tuyệt thế của bổn
công tử có thể giống với tên tầm thường kia sao?” Hắn lang bạt ở trốn
thanh lâu- nơi trắng đen lẫn lộn, ngay cả hâm mộ hay là ghen ghét oán
hận không phân biệt rõ được sao?
“Đúng vậy.” Người thanh niên đối diện cười hắc hắc nói, “Bổn công tử
bắt được ngươi nhất định sẽ lột sống da mặt của ngươi. Hắc hắc. . . Mặt
của ngươi bổn công tử đã muốn, cho nên ngươi ngoan ngoãn đến đây, đừng
khiến bảo bối của bổn công tử làm hỏng mặt của ngươi.” Mọi người trầm
mặc, một lúc sau Hàn Minh Tích mới sờ khuôn mặt yêu quý của mình hỏi:
“Không phải ngươi lấy mặt của ta dán trên mặt ngươi chứ?”
Thanh niên cười đắc ý nói: “Đúng vậy, bổn công tử phải nghĩ rất lâu
mới nghĩ ra biện pháp như vậy đấy. Đáng tiếc vẫn chưa tìm được một khuôn mặt phù hợp, vốn nhìn tên tiểu bạch kiểm kia không tệ, nhưng mà hiện
tại bổn công tử cảm thấy mặt của ngươi tốt hơn.” Dung nhan tuấn mỹ của
Hàn Minh Tích dưới ánh trăng lập tức trở nên hơi dữ tợn, muốn khuôn mặt
của Công Tử Phong Nguyệt hắn, không thể tha thứ!
“Cái này. . . Nhỏ quá, không hợp lắm?” Diệp Ly nhíu mày, nhìn khuôn
mặt nhỏ ốm yếu của thanh niên kia, lại nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Hàn
Minh Tích, mặt của Hàn Minh Tích ít nhất cũng to hơn ba phân tên thanh
niên kia.
“Quân Duy!” lông mày Hàn Minh Tích nhếch lên, oán hận nhìn Diệp Ly.
Người thanh niên kia hiển nhiên cũng bị mấy lời của Diệp Ly kích
thích, nổi giận hét lên, “Ai cần ngươi lo cho bổn công tử! Bổn công tử
muốn đem đám các ngươi tất cả làm thành mặt nạ da người. Bắt bọn họ lại, toàn bộ phải còn sống. Không đúng. . . Cái tên mập mạp kia chết cũng
được!” Trên mặt mấy người điều khiển rắn đều là vẻ khó xử, muốn giết
chết đám người này rất dễ dàng, chỉ cần thả rắn qua cắn là được, bầy rắn hàng trăm hàng ngàn con này có thể cắn chết hết. Nhưng mà muốn bắt sống thì không dễ dàng như vậy, những người này cũng không phải là người
trói gà không chặt. Mặc dù mấy người điều khiển rắn do dự, nhưng mà mệnh lệnh của chủ nhân hiển nhiên không thể không để đấy không quan tâm.
Đành phải thồi sáo lần nữa thúc giục bầy rắn.
Rầm rầm!
Mấy ngọn lửa đột nhiên luồn lên, trong tiếng sáo dồn dập, bầy rắn
cũng không lên một loạt, mà là dừng lại ở chỗ cách bọn họ bốn năm trượng do dự không tiến lên. Vừa rồi nhân lúc Diệp Ly và Hàn Minh Tích nói
chuyện với thiếu chủ bộ tộc Lạc Y kia , Ám Tam đã lén lút đem tất cả
thuốc đuổi rắn bọn họ mang theo, rắc khắp nơi xung quanh bọn nó. Thấy
bầy rắn liên tục bị thúc giục, tiếng sáo của người điều khiển rắn càng
dồn dập sắc bén hơn. Bầy rắn cũng nóng nảy lợi hại hơn. Diệp Ly nhướn
lông mày nhìn Hàn Minh Tích hỏi: “Hàn huynh sẽ thổi một khúc chứ?” Hàn
Minh Tích bất đắc dĩ cười khổ nói: “Ta sẽ không điều khiển rắn.”
Diệp Ly không quan tâm, “Không thổi cũng phải thổi, thổi một bài thôi là được. Tốt nhất dùng nội lực. Qua bên kia thổi đi .” Chỉ chỉ rừng cây phía sau, “Tốt nhất là có thể di chuyển bốn phía.”
Tuy không hiểu ý của Diệp Ly, nhưng Hàn Minh Tích cũng không để ý
nhún vai nói: “Được rồi, nghe Quân Duy.” Rút ống tiêu, Hàn Minh Tích
nhảy lên ngọn cây bên cạnh bắt đầu thổi một bài. Ca khúc mang theo nội
lực, nghe thật không thoải mái chút nào, ít nhất đối với Diệp Ly nội lực không vững mà nói, rất không thoải mái. Hàn Minh Tích đứng trên ngọn
cây vừa thổi vừa thay đổi phương hướng, hoàn toàn giống như đi trên đất
bằng. Diệp Ly nhìn thấy cũng không khỏi sinh lòng hâm mộ.
Thời gian dần qua nhóm người điều khiển rắn hoảng sợ phát hiện hình
như bầy rắn bắt đầu không nghe theo sự chỉ huy, đặc biệt là bầy rắn phía trước, thậm chí bắt đầu bò trở về. Vội vàng nắm chặt sáo thổi, nhưng mà những người điều khiển rắn này không tinh thông võ công, nội lực cũng
bình thường. Luận bàn âm thanh căn bản không thể so với Hàn Minh Tích.
Tiếng tiêu của Hàn Minh Tích dần dần áp chết tiếng sáo dồn dập chói tai. Bệnh thư sinh bên cạnh dường như đã hiểu ra cái gì, đồng dạng phi thân
lên lướt qua đầu cành, tiện tay ngắt lá cây bay tới cây bên cạnh thổi. Dường như bầy rắn rốt cục chịu không nổi nữa, bầy rắn tới gần chỗ xung
quanh mấy người Diệp Ly bắt đầu quay về, chỉ còn lại một vài con rắn
phân tán bốn phía tiếp cận mấy người Diệp Ly.
“Chuyện gì xảy ra? !” Người thanh niên kia kinh sợ la lên. Sắc mặt
mấy người điều khiển rắn cũng bắt đầu trắng bệch, nhao nhao lui về phía
sau, sáo trên tay tiếng không dám dừng. Nhưng mà vẫn có rất nhiều xà tản ra chậm rãi đi về bốn phía. Diệp Ly đứng ở bên đống lửa, lãnh đạm cười
lạnh, rắn sợ hùng hoàng, sợ chán ghét thuốc đuổi rắn, và đồ có tính
kích thích, sợ lửa là thiên tính. Mà cái gọi là điều khiển rắn, thính
giác của rắn gần như là không có, hoàn toàn dựa vào chấn động trong
không khí cảm ứng xung quanh, cái gọi là tiếng sáo điều khiển rắn chẳng
qua là huấn luyện thói quen của loài rắn cùng một loại chấn động mà
thôi. Một khi chấn động này bị quấy rối, bầy rắn không tiếp nhận sự
khống chế, rắn độc bọn nó ghét ánh lửa, hiển nhiên chúng thích bò đi nơi khác hơn.
“Ah ah. . .Đừng!” Một vài con rắn bò trở về, rất nhanh di chuyển đến
dưới chân người thanh niên kia. Hiển nhiên trên người thanh niên kia
không thiếu thuốc đuổi rắn, rắn không tiến lên cắn hắn, nhưng mà hắn
vẫn bị dọa không nhẹ. Ám Tam khó hiểu hỏi: “Người Nam Cương sợ rắn sao?” Diệp Ly nhún vai cười nói: “Luôn luôn có hai người ngoại lệ không phải
sao?”
Lương lão gia vừa lau mặt mồ hôi trên mặt vừa cười nói: “May mà có Sở công tử nghĩ ra ý kiến đó, khiến bầy rắn này rút lui như vậy.”
Diệp Ly khẽ nhíu mày, trong lòng vẫn có chút lo lắng. Những con rắn
này bò đi, các nàng thực sự có thể tháo gỡ thời gian cấp bách, nhưng mà
nhiều rắn độc như vậy, nếu thật chạy thoát, người đi đường qua lại thực
sự phiền phức. Nhìn thoáng qua người thanh niên đang bối rối ở đối diện, ánh mắt Diệp Ly trầm xuống, nói với Ám Tam: “Giết hắn đi!”
Đối với việc Diệp Ly thực sự nghiêm túc ra lệnh, Ám Tam chưa bao giờ
hỏi lý do, Diệp Ly còn chưa nói xong thì trường kiếm trong tay Ám Tam đã lóe lên, cả người bay lên không trung như mũi tên nhọn bình thường bắn
về phía nam tử thanh niên kia. Nam tử thanh niên kia vốn đang lúng túng, lúc này thấy trường kiếm của Ám Tam bay hướng thẳng đến người mình,
dưới ngây ra như phỗng ngay cả trốn tránh cũng quên, chỉ có thể ngớ ra
nhìn đầu mũi tên lao về phía mình–
“Hạ thủ lưu tình!” Tiếng kêu to từ rừng cây bên cạnh vội vàng vang lên.