Edit: Theresa
Beta: Sakura
Cách đó không xa bên cạnh đường đi thông tới Toái Tuyết Quan, mấy tên ám vệ lặng yên không một tiếng động giấu diếm tung tích âm thầm bảo vệ chủ tử của từng người. Ám Tam cực kỳ nhàm chán lười biếng giắt mình
trên một cây to cành lá rậm rạp ven đường, chỉ chỉ vào sườn núi nhỏ cách đó không xa, rồi nói với Ám Nhị đang đứng dưới tàng cây nhắm mắt dưỡng
thần: “Ngươi nhìn bọn họ kìa, cực kỳ ngu ngốc, ẩn núp ở nơi đó khẳng
định bị Vương gia và Vương phi phát hiện.”
Ám Nhị ngẩng đầu nhìn hắn một cái, “Bọn họ là ám vệ không phải là
theo dõi giám thị, không bị người khác phát hiện là được. Cho dù Vương
gia không có phát hiện bọn họ thì cũng biết bọn họ theo ở phía sau.” Ám
vệ sao? Chính là toàn bộ một ngày mười hai canh giờ cũng phải bảo vệ chủ tử an toàn.
Ám Tam ở trên cây đánh gãy lời hắn, “Chúng ta cũng là ám vệ.” Tuy nhiên không giống lắm.
Ám Nhị hơi hổ thẹn, “Chúng ta không phải là ám vệ đúng quy cách, lần
này trở về Vương gia rất có thể sẽ cho Vương phi thêm mấy ám vệ khác.”
Ám Tam cũng có chút chán nản, thất vọng, mới vừa rồi ở trên chiến
trường nếu như Vương phi không ngăn cản hắn thì sẽ không bị thương. Đối
với việc đỡ tên cho Vương phi gì gì đó, Ám Tam hoàn toàn không có cảm
thấy chỗ nào không đúng. Định Quốc Vương phủ huấn luyện bọn họ đi ra
ngoài bản thân chính là vì ở lúc cần thiết ngăn đao chặn tên, ngăn trở
hết thảy nguy hiểm cho chủ tử. Mà mới vừa rồi Vương phi vì ngăn cản hắn
đi đỡ mũi tên kia thì lại bị rạch một đao. Nếu như không phải có mũi tên kia của Vương gia, Vương phi bây giờ còn không biết sống hay là chết.
Với tư cách ám vệ thì quả thật bọn họ không hợp cách, Ám Tứ, Ám Nhất
hiện giờ còn không thấy bóng dáng, mặc dù đây là Vương phi ra lệnh. Hắn
và Ám Nhị cũng hoàn toàn không có phát huy ra tác dụng của ám vệ, “Ta sẽ hướng Vương gia xin tội, nhất định sẽ không liên lụy các ngươi.”
Ám Nhị liếc hắn một cái, “Nói ngu ngốc gì đó, chúng ta là một tổ, đổi ngươi đi chẳng lẽ chúng ta còn có thể lưu lại? Huống chi cũng không
phải là chỉ có một mình ngươi sai. Ta chỉ là… Ta thích đi theo Vương
phi.”
“Ta cũng vậy.” Liếc mắt một ám vệ ở bên kia. Lúc trước chưa đi cùng
Vương Phi thì cuộc sống ám vệ thật sự là quá không thú vị. Mặc dù lúc
trước bọn họ còn chưa có đi cùng chủ tử khác qua, nhưng chỉ là huấn
luyện và nghe các tiền bối dạy cũng đã rất không thú vị. Nếu như bọn họ
không phải là đi theo Vương phi…, nhất định sẽ trở nên không thú vị
giống như những thứ ám vệ kia, “Nếu như chúng ta bây giờ đi qua xin tội, ngươi nói Vương gia có thể xử phạt nhẹ hơn hay không.”
“Hiện tại ngươi đi qua thì ta chỉ biết sẽ xui xẻo hơn.” Ám Nhị thản
nhiên nói. Thân là ám vệ có đạo đức nghề nghiệp, hắn tuyệt đối sẽ không
để cho người khác biết hắn thấy Vương gia và Vương Phi ở ven đường làm
gì gì đó….. Dĩ nhiên cũng bao gồm cả Vương gia nhà mình.
“Nhưng là, Vương gia và Vương phi đã ở nơi này lâu lắm rồi. Còn đợi
nữa thì tướng quân Mộ Dung sẽ đi ra ngoài tìm người đó.” Ám Tam quấn
quýt nói.
“Vậy hãy để cho bọn họ đi mời Vương gia và Vương phi đi.” Ám Nhị
chống cằm, nhìn về ám vệ đi theo Mặc Tu Nghiêu cách đó không xa, tin
tưởng bọn họ cũng quấn quýt giống như vậy. Sách… Thân là ám vệ tùy thân
của Vương gia, năng lực ẩn núp giấu diếm cũng quá kém một chút đi. Hắn
và Ám Tam tùy tiện mấy lần đều tìm được chỗ bọn họ ẩn thân .
“Vương gia, Vương Phi.” Ám Nhị từ phía sau cây mặt đứng thẳng thân
thể, hành lễ với hai người. Trên cây Ám Tam lặng yên không một tiếng
động rơi xuống đất, cũng đi theo hành lễ.
Mặc Tu Nghiêu hí mắt nhìn bọn họ một cái, thản nhiên nói: “Thân thủ không tệ.”
Hai người không tự chủ được ở trong lòng run lên, Vương gia đang khen bọn họ sao?
Diệp Ly nhàn nhạt cười nói: “Đứng lên đi, các ngươi ở chỗ này làm gì?”
Hai người đau khổ không dám nói lời nào, Vương Phi không cần bọn họ
thời thời khắc khắc theo bên người, nhưng nếu như bọn hắn bây giờ thật
đi làm các việc khác…, Vương gia nhất định sẽ giận dữ, Vương phi có thể
ra lệnh cho bọn họ, nhưng là… Vương gia có thể đổi bọn họ đi a.
Mặc Tu Nghiêu cau mày hỏi: “Còn có hai người nữa đi đâu rồi? Ta nhớ được bên cạnh nàng hẳn là có bốn người?”
Diệp Ly cười nói: “Ta để cho bọn họ đi làm việc khác.”
“Người không đủ có thể lại từ nơi khác điều đến, dùng ám vệ để bảo vệ an toàn của nàng.” Mặc Tu Nghiêu không đồng ý nói: “Nếu bốn người này
không thể bảo vệ nàng chu toàn, trở về phái mấy người khác? Hoặc là để
người bên cạnh ta cho nàng?”
Diệp Ly liếc mắt một cái, thấy Ám Tam lặng lẽ quăng cho nàng một vẻ
mặt cầu khẩn, liền bất đắc dĩ nói: “Ta không thích có người âm thầm đi
theo ta.”
“Bọn họ là vì bảo vệ nàng an toàn, ta sẽ chọn ám vệ có năng lực ẩn
nấp tốt nhất nhường cho nàng, sẽ không để cho nàng cảm thấy bị quấy
nhiễu.”
“Không người nào có thể tốt hơn chúng ta.” Ám Tam trộm dò xét Mặc Tu Nghiêu một cái, thấp giọng lầu bầu nói.
Ánh mắt lãnh đạm của Mặc Tu Nghiêu lập tức rơi xuống trên người hắn,
cả người Ám Tam không khỏi cứng đờ. Chỉ nghe Mặc Tu Nghiêu thản nhiên
nói: “Chưa từng có ám vệ cần chủ tử tới cứu, dựa vào điểm này mà nói
đúng là không người nào mạnh hơn ngươi.”
“Mặc… Tu Nghiêu…” Diệp Ly duỗi tay ra cầm chặt tay Mặc Tu Nghiêu, nói khẽ: “Bọn họ đều giúp ta rất nhiều thứ. Chàng đã nhận thấy ta không cần ám vệ, ta cần trợ thủ có thể tín nhiệm. Hơn nữa, ám vệ cũng không phải
là ở chỗ nào cũng đều hữu dụng có đúng không?” Tỷ như có địa phương ám
vệ không có cách nào đi theo, mà địa phương ám vệ có thể đi theo, một
thị vệ bình thường cũng có thể xuất hiện. Hơn nữa trình độ nguy hiểm
cũng sẽ không cao. May là ám vệ Định Quốc Vương phủ chỉ có cực ít bộ
phận là đặc biệt huấn luyện tới bảo vệ chủ tử, những thứ khác đều có
những chức trách khác, nếu không sẽ quá mức lãng phí nhân tài.
Mặc Tu Nghiêu nhìn lướt qua hai ám vệ đang cúi đầu, ánh mắt thâm
thúy. Cúi đầu nhìn thoáng qua Diệp Ly thành thật đang nhìn mình, trầm
giọng nói: “Bọn họ có thể tiếp tục lưu lại bên cạnh nàng, ta sẽ điều bốn ám vệ khác nữa cho nàng.”
“Không nên.” Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Ta không quen có ám vệ, cho dù chàng phái người khác đi theo ta, qua không được bao lâu bọn họ cũng sẽ giống như bọn Ám Nhị. Như vậy còn có cái ý nghĩa gì nữa?”
Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, xoay người đi lên đường cái. Diệp Ly
mím môi cười một tiếng, cũng vội vàng đi theo phía sau hắn. Lưu lại Ám
Nhị Ám Tamvới vẻ mặt mờ mịt, “A Nhị, Vương gia đây là ý gì?”
“Ý tứ chính là chúng ta có thể tiếp tục đi theo Vương Phi. Đại khái chắc là vậy……”
Đại doanh Toái Tuyết Quan
Nhìn thấy Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu đi vào, tất cả mọi người trong đại trướng vội vàng đứng lên. Mộ Dung Thận tự mình đi xuống từ vị trí chủ
soái tiến lên phía trước nghênh đón, “Mạt tướng ra mắt Vương gia, Vương
phi. Lần này Vĩnh Lâm lâm nguy làm phiền Vương gia và Vương phi kịp thời ra tay cứu viện mới có thể may mắn thoát khỏi đại nạn. Xin nhận mạt
tướng một lạy.” Vừa nói một tay liền vén chiến bào lên bắt đầu lạy.
Mặc Tu Nghiêu đưa tay kéo bờ vai của ông, lạnh nhạt nói: “Là bổn phận của Bổn Vương, tướng quân Mộ Dung không cần đa lễ.” Mặc Tu Nghiêu không để cho lạy hiển nhiên Mộ Dung Thận làm sao cũng đều lạy không được.Gặp
lại Mặc Tu Nghiêu một bộ dáng thân thể khỏe mạnh, nội lực dư thừa, trong mắt cũng không khỏi hiện lên một tia mừng rỡ. Cũng không miễn cưỡng
nữa, nghiêng người mời hai người đi vào, “Vương gia, Vương phi, mời vào
bên trong ngồi.”
Trong trướng, mọi người thấy Mặc Tu Nghiêu bước vào, thần sắc không
khỏi hết sức đặc sắc, có vui mừng, có khiếp sợ, có suy nghĩ sâu xa. Mặc
Tu Nghiêu lôi kéo Diệp Ly đến vị trí dưới tay chủ soái ngồi xuống, mở
miệng hỏi: “Tướng quân, đại quân Nam Chiếu như thế nào rồi?”
Mộ Dung Thận do dự một chút, đi trở về chủ vị trả lời: “Nam Chiếu mấy ngày nay công thành rất dồn dập, đại khái là muốn phối hợp cùng với
quân phản loạn Lê Vương bên trong để đánh. Hôm nay Vương gia cùng viện
binh đích thân tới, tự nhiên không cần nữa lo lắng những thứ Nam Di man
tử (dã man, thô bạo) này. Ngày mai ra khỏi thành nghênh chiến,
nhất định đánh những thứ Nam Di này trở về trong núi sâu Nam Cương đi!”
Những ngày sống cuộc sống thủ thành biệt khuất (kìm nén, ngột ngạt) này không chỉ có tướng sĩ Toái Tuyết Quan, Mộ Dung Thận thân là chủ
tướng càng biệt khuất hơn. Nhưng là biệt khuất hơn nữa thì ông cũng chỉ
có thể chịu đựng không thể biểu hiện ra. Hiện tại viện quân đến tự nhiên là đến thời điểm ngẩng cao đầu.
“Chẳng biết Vương gia lần này tới mang theo bao nhiêu quân?” Những người khác cũng kích động
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, thản nhiên nói: “Hai vạn Hắc Vân kỵ, còn có năm vạn quân ba ngày sau mới có thể đến.”
Trong đại trướng một mảnh trầm mặc, mọi người cũng giống như bị một
thùng nước đá tưới từ trên đầu lạnh ngoài đến bên trong. Trong đó một
người tính tình thẳng thắn không tin đứng lên nói: “Vương gia… làm sao
Triều đình chỉ điều đến năm vạn quân?” Năm vạn Hắc Vân kỵ đâu? Tám mươi
vạn Mặc gia quân đâu?
Khóe miệng Mặc Tu Nghiêu nhấc lên một nụ cười đạm mạc, “Bổn Vương chỉ tới trước trợ giúp. Phía sau… Hoàng Thượng tự có an bài.”
Mọi người im lặng, Mộ Dung Thận ở trong lòng thở dài. Nói như thế mọi người ở đây còn có chỗ nào không rõ? Hoàng Thượng cần phải có người
bằng tốc độ nhanh nhất trợ giúp Toái Tuyết quan, mà tốc độ hành quân có
thể nhanh được như vậy chỉ có Hắc Vân kỵ của Định Vương. Nhưng Hoàng
Thượng giống như trước cũng không yên tâm Định Vương, cho nên căn bản là không chịu để cho Định Vương mang quá nhiều nhân mã, đại quân chân
chính đều ở phía sau. Mà người lĩnh quân cũng nhất định là người Hoàng
Thượng tín nhiệm. Tương lai bình loạn , công lao tự nhiên cũng ghi tạc
trên người kẻ đến sau. Hoàng Thượng… khắt khe như vậy, khe khắt với Định Quốc Vương phủ thật sẽ không xảy ra chuyện gì sao?
“Vốn là… Cho rằng Định Vương điện hạ thân thể khang phục (khôi phục khỏe mạnh), lần này nhất định có thể nhất cử (một lần hành động) liền san bằng Nam Cương, nối tiếp lấy ý chí năm đó chưa xong của Định
Vương điện hạ. Hôm nay xem ra, lần này chỉ có thể bỏ qua trước cho những thứ Nam Di này.” Hồi lâu, Mộ Dung Thận mới có hơi tiếc nuối cười nói.
Thân là tướng quân không có ai không muốn tung hoành chiến trường kiến
công lập nghiệp, nhưng hiện tại Định Vương đột nhiên thân thể khỏi hẳn
đã làm cho Hoàng đế nghi ngờ, dù thế nào thì Hoàng đế cũng sẽ không chịu giao việc bình định Nam Cương – một thiên cổ kỳ công như vậy cho Định
Vương.
Mặc Tu Nghiêu không sao cả cười nói: “Xem ra lần này quả thật không
phải là cơ hội tốt. Mấy ngày nay còn phải làm phiền tướng quân cực khổ.
Bổn Vương mấy ngày nay liền ở tạm tại Vĩnh Lâm, đợi đến khi đại quân
viện binh tới Bổn Vương liền phải lên đường Hồi kinh.”
Mộ Dung Thận ngẩn ra, “Vương gia không ở lại Toái Tuyết Quan?”
Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Toái Tuyết Quan có tướng quân trấn giữ không cần phải Bổn Vương quơ tay múa chân. Hơn nữa Vĩnh Lâm bên kia còn có
mười mấy vạn đại quân của Mặc Cảnh Lê. Bổn Vương… Còn có một chút chuyện riêng muốn xử trí.”
Mộ Dung Thận chỉ đành phải gật đầu nói: “Đã như vậy, xin theo ý Vương gia.” Mặc dù có chút tiếc nuối nhưng lần này chỉ sợ không thể cho Nam
Chiếu một bài học nhớ đời, nhưng là loại chuyện này cũng không phải là
một võ tướng như mình có thể quyết định được. Huống chi… Định Vương thân thể vừa mới khỏe mạnh liền xuất hiện ở Toái Tuyết Quan, với một cái tin này đã đủ làm cho những thứ Nam Di kia bị sợ đến hồn phi phách tán. Dù
sao… cũng là dựa trên uy danh chỉ một cuộc chiến Nam Cương thiếu chút
nữa bị san bằng hơn mười năm trước.
Trở lại thành Vĩnh Lâm đã là vào ban đêm, may là tất cả công việc ở
thành Vĩnh Lâm cũng không cần Mặc Tu Nghiêu phí quá nhiều tâm tư. Phượng Chi Dao bị bắt ở lại đã xử lý tất cả ngăn nắp gọn gàng. Diệp Ly có chút ngạc nhiên nhìn Phượng Chi Dao đã đổi đi một thân hồng y hoa lệ, mà
thay vào đó là thanh giáp áo bào trắng bộc phát ra tư thế oai hùng cùng
với lúc ở trong kinh thành dường như là đã đổi một người khác. Đồng thời Phượng Chi Dao cũng có chút tò mò đánh giá Diệp Ly vẫn dịu dàng thong
dong như cũ. Thật sự không cách nào coi nữ tử u nhã thanh lệ trước mắt
này cùng với nữ tử áo đen trên chiến trường giết người đến không chút
lưu tình kia nhập vào làm một.
Mặc Tu Nghiêu lôi kéo Diệp Ly vào trong thư phòng ngồi xuống, đối với Phượng Chi Dao chỉ chỉ cái ghế bên cạnh hỏi: “Lãnh Hạo Vũ còn chưa tới
sao?”
Phượng Chi Dao cười nói: “Vừa tới, đã đi đổi lại y phục rồi mới tới
đây. Trên đường hắn gặp một chút phiền toái bị người đuổi giết một
đường, lúc tới có chút chật vật.”
Diệp Ly tò mò nhướng mày nhìn Phượng Chi Dao, Phượng Chi Dao cười
nói: “Hắn ỷ vào tài đại khí thô cùng Lê Vương đoạt lương thực, đây không phải là mặc làm cho người ta chém sao? Nhưng hiệu quả không tồi, năm
nay hắn thu mua các nơi ở Giang Nam ít nhất ba phần lương thực, hôm nay
Lê Vương cho dù quay đầu đi tấn công Giang Nam, chỉ sợ qua không được
bao lâu cũng sẽ bị thiếu lương thực. Cho nên a, Lê Vương phái sát thủ
khắp nơi đuổi giết hắn.”
“Thu nhiều nhiều lương thực như vậy thì hắn xử lý như thế nào đây?”
Giang Nam có thể nói là kho lúa của Đại Sở, ba phần lương thực của cả
Giang Nam cũng không phải là con số nhỏ.
Phượng Chi Dao không thèm để ý cười nói: “Giang Nam vừa loạn lên là
giá lương thực sẽ tăng cao, không bán không được. Cho dù thật bán không
được nhưng còn có vài chục vạn người chúng ta muốn ăn cơm đây.”
Quả nhiên, không đầy một lát Lãnh Hạo Vũ xuất hiện ở cửa. Trên gương
mặt tuấn mỹ còn mang theo một vết thương vừa được cầm máu không lâu, may là thoạt nhìn cũng không quá nghiêm trọng, không lưu lại vết sẹo,
“Vương gia, Vương Phi.”
Mặc Tu Nghiêu gật đầu, trầm giọng nói: “Ngươi ở đây hơn nửa năm, Linh Châu lần này là chuyện gì xảy ra? Sao Mặc Cảnh Lê đột nhiên quyết định
khởi binh ?”
Lãnh Hạo Vũ kinh ngạc nhìn Mặc Tu Nghiêu một cái, nói: “Vương gia
không phải là biết tin Lê Vương làm phản mới dẫn quân xuôi nam sao?”
Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: “Bổn Vương vì chuyện của Nam Cương mới
tới, vừa mới khởi hành đã thu được tin Mặc Cảnh Lê khởi binh. Cho dù Mặc Cảnh Lê không có đầu óc đi nữa cũng nên biết hắn cũng chưa chuẩn bị
xong toàn bộ.”
Phượng Chi Dao lắc đầu nói: “Ta lại cảm thấy Mặc Cảnh Lê chọn thời
gian này thật diệu. Vừa lúc đánh chúng ta một kích ứng phó không kịp.
Đừng nói chúng ta muộn mấy ngày, cho dù chậm thêm nửa ngày chỉ sợ Toái
Tuyết Quan đều sẽ không giữ được.”
Mặc Tu Nghiêu nhíu mày nói: “Nếu quả thật hắn chuẩn bị xong, cũng
không cần phải vội vã dâng Toái Tuyết Quan lên như vậy, hoàn toàn có
thể binh chia ra hai đường một đường ở Toái Tuyết Quan thu hút Mộ Dung
tướng quân, một đường khác trực tiếp tiến quân theo hướng đông, vùng
Đông Nam từ trước giờ yên bình, ít có quân đội đóng giữ. Chỉ cần hắn
hoàn toàn chiếm cứ lấy phía nam sông Vân Lan, đừng nói chúng ta hiện tại chỉ mấy vạn nhân mã, coi như là hai mươi vạn nhân mã, muốn thuận lợi
vượt qua sông Vân Lan bình loạn cũng chưa chắc dễ dàng. Một mình tướng
quân Mộ Dung chẳng thể chống vững Toái Tuyết Quan, chống đỡ không được
chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Đến lúc đó… Mặc Cảnh Lê nhận được chỗ
tốt, hoàn toàn không cần chia cho Nam Chiếu.”
“Hắn không chuẩn bị tốt mà đã vội vã khởi binh… Hoàng đế muốn động thủ với hắn rồi hả?” Lãnh Hạo Vũ suy đoán nói.
Phượng Chi Dao lắc đầu nói: “Không đúng, nếu như Hoàng Thượng muốn
động thủ với hắn ban đầu căn bản sẽ không tha hắn ra khỏi kinh thành.”
Lãnh Hạo Vũ gật đầu, suy nghĩ một chút nói: ” Kỵ binh Lê Vương quả
thật là chuyện bất thình lình. Hắn mới vừa trở lại Linh Châu cũng không có động tĩnh gì, nhưng ba ngày sau lại đột nhiên khởi binh. Lúc ấy ta
cũng sợ hết hồn.”
Diệp Ly hỏi: “Sao Vương gia đột nhiên tới ?”
Mặc Tu Nghiêu nhìn nàng một cái, từ trong lòng ngực lấy ra một phong
thư đưa tới. Diệp Ly nhận lấy vừa nhìn, cũng là phong thư lúc trước mình gửi về, còn có một phong thư khác hiển nhiên là bút ký của ông ngoại.
Cúi đầu nhìn một lần, Diệp Ly kinh ngạc nói: ” Thánh nữ Nam Cương Thư
Mạn Lâm là hậu nhân của Hoàng đế Tiền triều?” Đây đúng là Diệp Ly chưa
từng nghĩ tới, này cũng quá cẩu huyết rồi, nàng quả thật có suy đoán
qua Thư Mạn Lâm có phải còn có thân phận gì khác nữa hay không, nhưng
Thánh nữ Nam Cương là hậu nhân của Hoàng đế Tiền triều, mà Mặc Cảnh Lê
cũng là em ruột của đương triều Hoàng đế. Sau đó hai người hợp mưu tạo
phản?
“Nam Chiếu không phải là cũng phản bội Tiền triều mới tách ra lập
quốc sao? Làm sao sẽ để cho hậu nhân của Hoàng đế Tiền triều được xưng
là Thánh nữ Nam Cương?” Nhìn thái độ xử sự của Nam Chiếu Vương đối với
Thư Mạn Lâm, không phải không biết thân phận của nàng ta.
Mặc Tu Nghiêu nói: “Nàng đưa về một vật trang sức là di vật của công
chúa Triêu Dương Tiền triều lúc xuất giá đến một Bộ lạc ở Nam Cương.”
Diệp Ly nhướng mày, vậy thì như thế nào? Công chúa Triêu Dương cách Nam Chiếu lập quốc cũng có mấy trăm năm đi.
Phượng Chi Dao mở miệng giải thích: “Vị công chúa Triêu Dương này là
một vị kỳ nữ hiếm thấy, nghe nói lúc trước khi nàng còn chưa xuất giá đã từng tham dự triều chính. Chẳng qua là khi đó Cao Tông không thích nữ
tử tham chính mấy lần hạ chiếu khiển trách nàng. Sau lại còn nghĩ nàng
đưa đi Nam Cương hòa thân. Mặc dù từ đó về sau công chúa Triêu Dương
liền biến mất không tìm được dấu vết, nhưng cái Bộ lạc nàng hòa thân kia bởi vì có Tiền triều Hoàng đế ủng hộ mới trở thành Bộ lạc lớn nhất Nam
Cương lúc ấy. Đồng thời cũng chính là tiền thân của Nam Chiếu vương
thất. Nam Chiếu vương thất ngưỡng mộ văn hóa Trung Nguyên, mặc dù cùng
Tiền triều có quan hệ không tốt, nhưng vô cùng tốt với mấy nghịch thần
Tiền triều. Từ khi Nam Chiếu lập quốc, đến Tiền triều diệt vong, mà theo dấu vết lưu lại thì Nam Chiếu có chứa chấp ít nhất chừng ba vị hoàng
tử, hai vị công chúa, một vị Vương gia. Những người này có khi là bởi vì mưu phản thất bại, có khi bởi vì bị hãm hại mà chạy đến Nam Chiếu . Mà
đều không ngoại lệ, những người này cuối cùng đều cưới hoặc là gả cho
trực hệ của Nam Chiếu vương thất. Mà bọn họ cuối cùng có chứa chấp một
vị, mặc dù ghi lại có chút mơ hồ, nhưng theo chúng ta suy đoán hẳn là
Hoàng thái tử Tiền triều.”
“Cho nên, các ngươi muốn nói Thánh nữ Nam Cương có thể là con của
thái tử Tiền triều còn sót lại?” Diệp Ly hỏi, trong đầu chỉ cảm thấy một trận mê muội. Quả nhiên, nếu như ngươi cảm thấy thoại bản chuyện xưa* rất cẩu huyết mà nói thì……, thực tế chỉ biết là so với nó còn cẩu huyết hơn.
*Thoại bản truyện xưa: một hình thức tiểu
thuyết bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và
đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.
Phượng Chi Dao cười nói: “Tiền triều tiêu diệt năm thứ ba, ngay lúc
đó Nam Chiếu Nữ Vương gả cho một nam tử Trung Nguyên không rõ thân phận. Năm năm sau, Nam Chiếu vẫn càng không ngừng xâm phạm biên cảnh Đại Sở.
Cho đến khi Nam Chiếu Nữ Vương và Vương phu đều qua đời, mới dần dần
bình thường trở lại. Nhưng qua nhiều năm như vậy, hai nước vẫn lúc thì
đánh nhau lúc thì hòa thuận, cho tới bây giờ cũng chưa có chân chính yên tĩnh qua. Chỉ cần có một cái cơ hội, Nam Chiếu sẽ tìm mọi cách muốn xâm nhập Trung Nguyên.”
Diệp Ly vuốt vuốt mi tâm, “Hiểu, cho nên Nam Chiếu đặc biệt có dày
đặc huyết mạch vương thất Tiền triều. Bọn họ tính toán vì Tiền triều
đoạt lại giang sơn vào làm chủ Trung Nguyên?”
“Vì Tiền triều đoạt lại giang sơn có thể là giả, nhưng muốn vào làm chủ Trung Nguyên là chắc chắn.” Phượng Chi Dao gật đầu nói.
Diệp Ly có chút kỳ quái nhìn Mặc Tu Nghiêu nói: “Cho dù như thế,
chàng cũng không cần gấp gáp chạy tới như thế. Nếu bọn họ đều đã chuẩn
bị hơn một trăm năm hẳn là cũng sẽ không để ý mấy chục năm chuẩn bị
này.”
Mặc Tu Nghiêu nhìn nàng, “Nếu như lần này không có chuyện Mặc Cảnh Lê khởi binh, nàng định làm gì?” Diệp Ly ngẩn ra, nhớ tới mình tính toán
đi Nam Cương Thánh Địa xem một chút, “Gặp nguy hiểm?” Sắc mặt Mặc Tu
Nghiêu không dễ coi chút nào, nói: “Nàng không cảm thấy Nam Cương cái
kia đã gọi là Thánh Địa rất có vấn đề sao?”
Diệp Ly nháy mắt, chờ hắn giải đáp.
” Thánh nữ Nam Cương, tuổi đã hơn hai mươi lăm nhất định phải tiến
vào Thánh Địa. Nhưng trên thực tế đại đa số Thánh nữ ở hai mươi mốt, hai mươi hai, thậm chí nhỏ nhất ở mười chín tuổi cũng đã từ bỏ trọng trách
của Thánh nữ để tiến vào Thánh Địa. Những Thánh nữ này, không có ai biết dung mạo của bọn họ, không có ai biết thân phận của bọn họ là thế nào,
càng không có người biết bọn họ sau khi tiến vào Thánh Địa đã làm gì?
Nhưng những nữ tử này từ nhỏ đã phải tiếp nhận đủ loại giáo dục, sau khi trở thành Thánh nữ thậm chí có một chút ảnh hưởng tới chính sự Nam
Chiếu. Dạy ra một người như vậy rốt cuộc cần tốn hao bao nhiêu thời gian cùng với tài lực tinh lực, chẳng lẽ chỉ vì đặt ở nơi nào đó làm chủ
Thánh nữ cung mấy năm, sau đó ném vào trong cái Thánh Địa để chết già?”
Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói.
Lãnh Hạo Vũ suy tư, “Vương gia nói có lý. Cái quy củ Thánh nữ này của Nam Chiếu thật là có chút ít kỳ quái. Ta nhớ được thời gian tại vị ngắn nhất của một vị Thánh nữ tự hồ chỉ có hai năm, mười lăm tuổi trở thành
Thánh nữ, mười bảy tuổi liền thoái vị.”
“Ta cho là chúng ta đang nói Nam Cương Thánh Địa có cái gì nguy hiểm?” Diệp Ly nhắc nhở.
Mặc Tu Nghiêu nói: “Căn bản không có gọi là Nam Cương Thánh Địa. Có
thể quả thật có một chỗ như vậy nhưng là tuyệt đối không phải là thờ
phụng bảo vật Nam Cương và là chỗ để Thánh nữ dưỡng lão. Chắc hẳn là bí
mật lớn nhất của Nam Chiếu vương thất. Cho nên một khi có người chạm đến cái chỗ kia, cũng sẽ bị Nam Chiếu vương thất không tiếc bất cứ giá nào
xóa bỏ. Cho nên mới có tin đồn người tự tiện xông vào Nam Cương Thánh
Địa không ai sống sót.”
Diệp Ly có chút thất vọng, nói như vậy là trong Nam Cương Thánh Địa căn bản cũng không có cái gì gọi là U La Minh Hoa.
Lãnh Hạo Vũ nói: “Cái này cùng Lê Vương đột nhiên khởi binh hẳn là không có quan hệ đi?”
Phượng Chi Dao lười biếng tựa vào trong ghế, cười nói: “Không có sao? Quan hệ lớn nữa kìa. Trước kia chúng ta cho là Mặc Cảnh Lê muốn lợi
dụng Thánh nữ Nam Cương và Nam Chiếu. Bây giờ nhìn lại là thằng ngốc kia bị lợi dụng. Cho nên mới phải vội vàng khởi binh như vậy. Còn tưởng
rằng hắn thông minh rồi, kẻ ngu chính là kẻ ngu!”
Diệp Ly có chút nghi ngờ, “Nam Chiếu có thể sử dụng cái lợi ích gì làm lay động Mặc Cảnh Lê?”
Phượng Chi Dao cười nói: “Tỷ như cùng Thánh nữ Nam Cương cộng hưởng
thiên hạ, có Nam Chiếu tương trợ thì Mặc Cảnh Lê muốn đoạt thiên hạ
đương nhiên dễ dàng hơn một chút. Đến lúc đó giang sơn mỹ nhân hai cái
đều có, là nam nhân ai cũng sẽ mắc câu .”
Diệp Ly không cách nào hiểu, Nam Chiếu vì vào làm chủ Trung Nguyên có thể cực khổ bày bố trên trăm năm, quả nhiên là để cho người thiên hạ
ngưỡng mộ sao?
“Hừ, bọn họ tính toán cũng không phải sai, từ bên ngoài đánh không
phá được Toái Tuyết Quan liền từ bên trong công phá. Nói đến lúc này nếu không phải bởi vì Vương Phi, chỉ sợ chúng ta hôm nay cảm thấy, đừng nói đóng ở Toái Tuyết Quan, Linh Châu, Vĩnh Châu cũng không có đất cho viện quân dừng chân.”
Lãnh Hạo Vũ cau mày hỏi: “Vương gia định làm như thế nào?”
Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: “Không có tính toán. Ngươi bây giờ ở
Giang Nam không an toàn, mau sớm lên đường trở lại kinh thành đi.”
Lãnh Hạo Vũ giật giật thần muốn nói điều gì, Mặc Tu Nghiêu nhìn hắn
một cái nói: “Ta sẽ cùng tướng quân Mộ Dung nói một tiếng, để ngươi và
Mộ Dung Đình sớm ngày thành hôn. Hạo Vũ……”
Lãnh Hạo Vũ giật mình một cái, vội vàng nói: “Thuộc hạ hiểu, đa tạ Vương gia thành toàn.”
Phượng Chi Dao có chút không cam lòng nói: “Thật vất vả ra kinh một
chuyến, nhưng phải kết thúc qua loa. Hoàng đế có cần phải đề phòng chúng ta như vậy hay không? Thật là lãng phí thời gian của bổn công tử.”
Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói: “Nam Chiếu không làm được trò trống gì
đâu, tạm thời không cần để ý. Ngươi yên tâm, lúc này sẽ không để cho
ngươi đến không .”
Phượng Chi Dao nhướng mày, “Cũng chỉ có ngươi mới dám nói Nam Chiếu
không làm nên trò trống gì. Ta thấy tâm kế của Nam Chiếu cũng không đơn giản, lại có thể trong thời gian lâu như vậy ẩn nhẫn bố trí……”
Mặc Tu Nghiêu cười lãnh đạm, “Hơn một trăm năm, một đời rồi một đời
cũng còn không thể được việc, còn có thể có được thành quả cái gì? Đại
khái cái duy nhất đáng giá để khen hay đúng là chấp nhất của bọn họ.”
Phượng Chi Dao cười nói: “Ta đoán người Nam Chiếu hận nhất đại khái
chính là Định Quốc Vương phủ.” Hơn một trăm năm cũng không được việc gì, công lao Định Quốc Vương phủ tuyệt đối là không thể bỏ qua. Nói thí dụ
như mười mấy năm trước một, nếu không phải cuối cùng tạm thời lui binh,
người Nam Chiếu vĩnh viễn đều không cần phiền não vấn đề làm sao vào làm chủ Trung Nguyên nữa, “Như vậy Vương gia nói sẽ không để cho ta một
chuyến tay không là có ý gì? Chúng ta còn đánh Nam Chiếu sao?”
Mặc Tu Nghiêu giương mắt cười một tiếng, “Chúng ta không đánh giặc, chúng ta trừ giặc cướp.”
“Trừ giặc cướp?” Trong thư phòng ba người trăm miệng một lời hỏi.
Phượng Chi Dao chớp mắt một cái, hỏi: “Ta không nhớ rõ Vĩnh Châu có thổ phỉ cường đạo gì lợi hại .”
Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói: “Trước kia không có, không có nghĩa là
hiện tại cũng không có. Nếu không, viện quân Ung Châu là chuyện gì xảy
ra?”
“Không phải là Mặc Cảnh Lê phái người làm sao?” Phượng Chi Dao hỏi.
Mặc Tu Nghiêu cười lạnh, “Không nói đến hắn có cái đầu óc kia hay
không, cho dù hắn có, hai vạn nhân mã toàn quân bị diệt lấy thực lực
quân phản loạn Linh Châu cần bao nhiêu nhân mã? Lúc ấy quân phản loạn
Mặc Cảnh Lê còn đang ở phụ cận thành Vĩnh Châu, hắn phải làm sao để cho
ít nhất ba vạn nhân mã tập kích bất ngờ viện quân Ung Châu ở ngoài vài
trăm dặm?”
Phượng Chi Dao trầm tư chốc lát nói: “Ít nhất là cùng một ngày khi
hắn khởi binh liền phái ra nhóm nhân mã này mới kịp ở bờ sông Vân Lan
phục kích viện quân Ung Châu. Hơn nữa còn phải trước đó cũng biết Ung
châu nhất định sẽ phái ra viện quân cứu viện Toái Tuyết Quan mới được.
Người biết Ngô Thừa Lương là người của chúng ta ít lại càng ít, ít nhất
Mặc Cảnh Lê tuyệt đối không thể nào biết. Nếu như hắn không biết mà
nói…, thì càng không thể nào phái phục binh đặc biệt phục kích viện binh Ung Châu. Bởi vì Ung Châu rất có thể án binh bất động giống như các chỗ khác, giống như trước cũng có thể có thể những địa phương khác cùng
xuất binh cứu viện Toái Tuyết Quan.”
“Phục kích Ngô đại nhân là không là người của Mặc Cảnh Lê?” Diệp Ly nhướng mày nói.
“Ngó chừng khối thịt béo Đại Sở này cũng không dừng lại ở một mình Nam Cương.” Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói.
“Tây Lăng.” Lãnh Hạo Vũ khẳng định nói. Bắc Nhung cách Nam Cương quá
xa, hơn nữa vẻ ngoài của người Bắc Nhung cùng người Đại Sở kém nhau quá
nhiều, muốn lẻn vào Đại Sở với quy mô lớn căn bản là không thể nào.
Nhưng Tây Lăng không giống như vậy, mặc dù có chút khác biệt nhỏ nhưng
đó chỉ Tây Lăng vương thất cùng ngoại bang thông qua cưới hỏi. Đại đa số dân chúng Tây Lăng bình thường cũng không có khác người Đại Sở lắm. Vừa nghĩ tới lại có một nhóm người có thể lẻn vào Đại Sở tiêu diệt hai vạn
nhân mã, Lãnh Hạo Vũ không khỏi rùng mình một cái.
Mặc Tu Nghiêu ánh mắt sâu thẳm, “Những thủ tướng trấn thủ biên quan Đại Sở này, sớm nên gõ gõ tỉnh rồi.”
Phượng Chi Dao nhún nhún vai, những năm này thủ tướng biên quan cũng
bị Hoàng đế đổi lại không sai biệt lắm, bọn họ cũng không còn biện
pháp. Trừ giặc phỉ….. Cũng không tồi…
“Vương gia, lúc nào chúng ta lên đường?” Đã có trận chiến để đánh cần gì quản là Nam Cương hay là Tây Lăng, Phượng Chi Dao hăng hái bừng bừng hỏi.
Mặc Tu Nghiêu cúi đầu nhìn ngón tay thon dài, thấp giọng nói: “Chờ
sau khi người của Hoàng Thượng tới đón nhận Vĩnh Lâm. Ngươi trước làm
cho người của ta chuẩn bị. Nhớ lấy…… Nếu để cho một người sống đi ra
khỏi Đại Sở, ngươi đời này cũng đừng nói với ta là ngươi muốn ra chiến
trường nữa.”
“Dạ, Vương gia!” Phượng Chi Dao đứng dậy hắng giọng đáp, chần chờ một chút hay là không nhịn được hỏi: “Toái Tuyết Quan bên này…..”
“Tạm thời không cần để ý tới. Không cần mấy tháng bọn họ cũng không
phân ra thắng bại. Chúng ta cũng không có thời gian mà quản xem bọn hắn
làm cái khỉ gió gì.” Mặc Tu Nghiêu trầm giọng nói.
“Hiểu .”
Diệp Ly lẳng lặng yên nhìn hai người nam tử đối đáp, khẽ cau mày. Trong lòng không khỏi sinh ra một cỗ cảm giác bất an…..