Tuyệt Trì đứng trước giường, cứ như vậy nhìn Kỷ Nhiên, cũng chẳng nói lời nào, rất lâu sau, lâu đến mức Kỷ Nhiên cho rằng chàng sẽ không nói nữa, chàng mới chậm rãi mở miệng: “Trẫm chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày trẫm lại để ý tới một nữ tử như thế. Trẫm thích nhìn nàng cười, thích nhìn nàng tức giận, thích nhìn nàng say giấc nồng, ngày nào trẫm cũng muốn được nhìn thấy nàng, mỗi sáng rời giường, có thể nhìn thấy khuôn mặt ngủ say của nàng bên cạnh trẫm, bờ môi hơi chu ra, ấm áp như ánh mặt trời, sau khi hạ triều, chỉ cần nhìn thấy thân ảnh của nàng, tất cả mệt mỏi dường như đều biến mất.”
“Thích cái cảm giác nàng xoa vai giúp trẫm, thích nhìn nàng không hề cảnh giác ngủ gà ngủ gật trong phòng trẫm, thích bộ dáng hoảng hốt vô thố nghĩ lí do khi phạm sai lầm của nàng, thích được nghe nàng nói nàng coi trọng mình, mặc dù trẫm biết chúng đều là giả dối. Thích bộ dáng của nàng khi cãi nhau với trẫm, và cả bộ dáng giảo hoạt khi thảo luận cùng trẫm nữa. Trẫm còn ngây thơ nghĩ, tìm được nàng rồi, người con gái trẫm phải bảo hộ cả đời.”
“Cả đời có bao nhiêu lâu, ngay cả trẫm cũng không ngờ rằng ngày này lại tới nhanh đến vậy. Trẫm vẫn luôn rất tin tưởng ngươi, mặc kệ ngươi nói bất cứ điều gì. Trẫm cho rằng ngươi ngẫu nhiên lộ ra sở thích, khẩu vị, ngẫu nhiên ỷ lại vào trẫm chính là biểu hiện thích trẫm, nguyên lai tất cả đều là trẫm tự mình đa tình.”
Hai mắt Tuyệt Trì dính chặt lấy Kỷ Nhiên, nhìn đôi môi run rẩy của hắn, chàng cắn lỗ tai hắn, lạnh lẽo cười: “Kỷ Nhiên, ngươi thật tiện.”
Oanh! Hình như là tiếng thứ gì đó sập xuống. Kỷ Nhiên hoảng sợ trừng lớn hai mắt, “Ngươi, ngươi như thế nào lại biết?” Hắn nghẹn ngào cắn răng, không ngờ rằng chàng đã biết, làm sao chàng lại biết chứ? Chàng không nên biết chuyện này!
“Hừ!” Tuyệt Trì phủi phủi ống tay áo, mắt lạnh nhìn Kỷ Nhiên, “Người ta nói Tứ tiểu vương gia của Kỷ gia phong lưu thành tính, số lần chơi nữ nhân còn nhiều hơn dân đen được ăn cơm trắng, làm sao? Chơi chán nữ nhân rồi? Nữ nhân không còn thỏa mãn Kỷ Nhiên ngươi được nữa sao? Muốn chơi nam nhân? Thật là quá ghê tởm.”
“Ta không có……”
Xin anh đừng nói nữa, anh còn muốn nói tôi như thế nào nữa anh mới cam tâm hả, là tôi sai, sai ở chỗ tôi không nên yêu anh.“Nói, mục đích của ngươi!” Tuyệt Trì một tay bóp chặt cổ Kỷ Nhiên, hai mắt sớm đã không còn sự ôn nhu của tối hôm qua, chỉ còn cừu hận trào ra từ đáy mắt. Đáy lòng Kỷ Nhiên một mảnh bi thương. Đến bây giờ, tất cả đều xong rồi.
“Văn Túc.” Đôi mắt Kỷ Nhiên nhắm lại, quyết tuyệt nói: “Mục đích của ta ngay từ đầu chính là Văn Túc, ngoại trừ y, không còn mục đích nào khác.”
“Văn Túc? Chẳng lẽ chỉ có y mới có thể thỏa mãn ngươi?” Văn Túc, lại là Văn Túc. Văn Túc, Tiểu Văn, thì ra là thế, nguyên lai mục đích của ngươi chỉ là, vì hắn.
“Đúng như những gì ngươi nghĩ đấy.” Kỷ Nhiên một chút cũng không muốn giải thích, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc tất cả những chuyện này.
“Được, ngươi thật tàn nhẫn.” Khi Tuyệt Trì nghe thấy đáp án này, chàng cái gì cũng không màng nữa, một phát xé toạc quần áo của Kỷ Nhiên, ném hắn lên trên giường. Kỷ Nhiên hoảng sợ nhìn chàng, có chết cũng ngờ chàng sẽ đối xử với mình như vậy.
Tuyệt Trì cởi hết quần áo của hắn ra, cũng không thèm dạo đầu, không cả dùng bôi trơn, hung hăng đâm vào, nhanh chóng trừu động. Kỷ Nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, đau đến nước mắt chảy ròng, máu chảy ròng từ háng xuống, Kỷ Nhiên nhắm mắt lại, đau ngất đi.
Khi Kỷ Nhiên tỉnh lại thấy xung quanh là một mảnh đen nhánh, nhẹ nhàng giật mình mới phát hiện xương cốt toàn thân mình giống như bị chặt đứt, đặc biệt là hạ thân, đau đến mức chết đi sống lại. Qua một lúc lâu hắn mới phát hiện có một chuyện làm hắn hoảng sợ không thôi, toàn thân trên dưới hắn đều không mặc quần áo! Hỏa Bích đâu? Trong lòng nhảy dựng, quả nhiên, không thấy Hỏa Bích. Trong lòng Kỷ Nhiên một mảnh thê lương, mình sẽ phải chết ở chốn này sao? Hắn chậm rãi phát hiện nơi này giống như địa lao, xung quanh tối đến mức không nhìn thấy năm đầu ngón tay, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy tiếng “chít chít” của chuột chạy qua. Lạnh quá, đói quá. Kỷ Nhiên ôm chặt hai tay. Không biết Văn Túc thế nào rồi, thằng nhóc đó chắc không cần phải lo lắng đâu, chỉ là Kỷ gia, sẽ không xảy ra chuyện đi? Thực xin lỗi, Đại tỷ, Nhị ca, Tam ca. Kỷ Nhiên bây giờ đã tự thân khó bảo toàn, ta không nghĩ rằng Tuyệt Trì chàng lại tàn nhẫn đến thế. (nó chưa giết là may rồi đấy, ở đấy mà nghĩ với ngẫm)
Kỷ Nhiên tỉnh lại lần nữa vì bị âm thanh mở cửa đánh thức. Khi nhìn thấy Tuyệt Trì mang theo một đám nam nhân tiến vào, hắn cuống quýt muốn che khuất từng tấc da thịt của mình, nhưng mà vô dụng. Ánh mặt trời giúp hắn nhìn thấy biểu tình của mỗi nam nhân khi nhìn thấy thân thể của mình, Kỷ Nhiên hoàn toàn luống cuống, Tuyệt Trì, chàng chẳng nhẽ…đừng…đừng mà…
“Các ngươi hảo hảo thỏa mãn hắn cho trẫm! Kỷ Nhiên, ngươi không phải thích được nam nhân làm sao, hiện giờ trẫm ban những nam nhân này cho ngươi, chúng sẽ thỏa mãn ngươi.”
Nhìn bọn chúng không ngừng đến gần, Kỷ Nhiên tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, rơi lệ đầy mặt, hắn hết hy vọng nằm trên mặt đất không nhúc nhích, khi mở mắt ra, đáy mắt là một mảnh tro tàn, “Phải làm gì thì làm nhanh lên.”
Tuyệt Trì không ngờ rằng, không ngờ rằng hắn một chút cũng không cự tuyệt. Hắn cứ nằm trên mặt đất không nhúc nhích như thế, chẳng có biểu tình gì, đáy mắt lộ ra tuyệt vọng nói, phải làm gì thì làm nhanh lên.
Một trận gió đánh úp lại, mấy kẻ áp lên người Kỷ Nhiên đồng loạt bị mất mạng, Tuyệt Trì bước vọt lên, kéo Kỷ Nhiên lại, không cần dạo đầu gì trực tiếp hung hăng xỏ xuyên qua, Kỷ Nhiên vẫn không thèm nhúc nhích, mặc Tuyệt Trì chàng tiết dục trên người mình. Hắn đã không cảm thấy đau được nữa rời, thân thể đau nhưng sao bằng lòng đau. (ơ, tội pháo hôi ghê, lên sàn được 5s rồi biến mất trong vòng một nốt nhạc, các anh có làm gì sai đâu, làm theo lệnh cũng bị giết)
“Kỷ Nhiên, nói đi, nói ngươi không lừa trẫm, nói ngươi yêu trẫm, nói đi!” Tuyệt Trì nắm lấy eo hắn hung hăng va chạm, không ngừng hô.
Kỷ Nhiên rốt cuộc mở bừng mắt, nhìn người nam nhân trước kia hắn từng yêu như vậy, hắn cười khổ lắc đầu, “Tuyệt… Trì, ta hận…ngươi.”
Người bên trên đình chỉ động tác, lẳng lặng nhìn người dưới thân đã trở nên bất kham, lần đầu tiên nghe thấy hắn gọi tên của mình, nhưng lại nói, hận trẫm? Tốt tốt tốt, vậy ngươi hận cả đời đi! Chàng lại không để ý đến Kỷ Nhiên nữa một lần lại một lần phát tiết dục vọng của mình, thẳng đến khi Kỷ Nhiên ngất đi mới thôi.
Kỷ Nhiên không ngờ rằng khi mình tỉnh lại lần nữa lại đang nằm trong ngự hầu phòng. Nhìn khung cảnh quen thuộc, hắn thật sự không còn tâm tình đu suy xét ý nghĩ của Tuyệt Trì nữa.
Đang hoảng thần thì một tia bạch quang chợt lóe lên trong phòng, Văn Túc thế mà lại xuất hiện trước mặt hắn. Khóe miệng Kỷ Nhiên cong lên,
Văn túc, ông quả nhiên thành thần rồi, trâu bò quá.“Kỷ Nhiên, ông có ổn không?” Văn Túc nhìn khuôn mặt rõ ràng gầy hơn một vòng của Kỷ Nhiên, cũng biết hắn một chút cũng không ổn.
“Tôi không có việc gì, Văn Túc, xem ra ông sống cũng không tồi, Kỷ gia bây giờ thế nào rồi?” Bây giờ lo lắng duy nhất của Kỷ Nhiên chính là Kỷ gia.
“Kỷ gia không có biến hóa gì, Hoàng Thượng cũng không xử phạt họ.”
“Vậy là tốt rồi.” Kỷ Nhiên yên lòng, chỉ cần việc này không liên lụy đến Kỷ gia, hắn liền không còn gì để vướng bận.
“Kỷ Nhiên, tôi tìm được Hỏa Bích và bí tịch về rồi này, ông phải đi sao?” Văn Túc tìm được Hỏa Bích trong phòng Tuyệt Trì, không chỉ có Hỏa Bích, tất cả quần áo và bí tịch lúc trước đều ở đó, bây giờ ngẫm lại mới thấy kỳ thật Tuyệt Trì cũng không phải không có một tí cảm tình nào với Kỷ Nhiên.
Tâm tình hỏng bét của Kỷ Nhiên khi nhìn thấy Hỏa Bích và bí tịch thì hoàn toàn biến mất, bí tịch trong tay, ta có thiên hạ. Tìm lại được Hỏa Bích, mình cũng coi như được nửa sự tự do.
“Văn Túc, tôi sẽ đi, nhưng không phải bây giờ, sau khi tôi đi nhờ ông giúp tôi bảo hộ Kỷ gia, chờ tôi trở về.” Kỷ Nhiên nắm tay Văn Túc trịnh trọng nói.
“Được, vạn sự cẩn thận.” sau khi Văn Túc cáo biệt Kỷ Nhiên, Kỷ Nhiên giấu Hỏa Bích và bí tịch vào trong ngực, làm tốt tất cả công tác chuẩn bị, hắn niệm chú ngữ khiến người ta ghê tởm kia, biến mất ở ngự hầu phòng.
Hết chương 11
Lăng: sao tình tiết lại có thể máu chó kinh điển như vậy chứ? Ôi, tôi tưởng cái thời dọa rape tập thể này qua lâu rồi chứ =.=