Việc thi đại học thuận lợi hoàn thành, Kỷ Nhiên ở khoảng thời gian cuối cùng nỗ lực phát huy thi đậu trường đại học hạng hai Z đại không được tốt lắm nhưng cũng không tính kém trong thành phố, Kỷ Nhiên muốn đi nhìn một chút, nghỉ ngơi ở bên kia ba tháng rồi lại trở về đây làm thủ tục nhập học đại học. Kỷ Nhiên hạ quyết tâm, rồi đem di động, sạc pin năng lượng mặt trời, MP3, kim chỉ nam, tất cả nhu yếu phẩm sinh hoạt nhét vào trong ba lô, cuối cùng thay bộ trường y màu lam nhạt duy nhất mà mình mang về từ cổ đại, búi một búi tóc đơn giản, cài Hỏa Bích vào, đeo lục lạc vào chân (chỉ là thói quen cá nhân của Kỷ Nhiên mà thôi). Sau khi chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa, hắn để lại một phong thư cho Kỷ mama rồi niệm “Tử Thần Tử Thần ngươi soái nhất” sau đó chíu chíu biến mất ở trong phòng.
Chỉ chốc lát đã có cảm giác an toàn khi hai chân chạm đất, Kỷ Nhiên mở to mắt, không hề đoán trước nhìn thấy một khuôn mặt phóng đại ngay trước mặt mình, hắn sợ tới mức la lên một tiếng, ôm ngực liên tục lui về phía sau.
“Nha, Văn Túc ông muốn chết à!” Kỷ Nhiên chỉ vào mũi Văn Túc mắng to.
“Kỷ Nhiên, ông rốt cuộc cũng tới.” Văn Túc cười đứng yên, vung tóc, đấm ngực, vô cùng đau đớn hô: “Kỷ Nhiên, ông không biết mấy ngày này tôi sống khổ như thế nào đâu, lão tử bây giờ là tội phạm vị triều đình truy nã, cả ngày đều không nhìn thấy mặt trời, ông muốn tôi phải sống sao!!” Văn Túc cảm ứng được Kỷ Nhiên đã đến, liền trong nháy mắt chuyển dời đến trước mặt Kỷ Nhiên, không nghĩ rằng Kỷ Nhiên không biết vì sao lại xui xẻo vừa vặn rơi xuống ngay trước căn biệt thự nhỏ mình mới xây, nhưng xem như có duyên.
“Vậy sao ông không đi chết đi.” Kỷ Nhiên xem nhẹ nước mắt giả đến không thể giả hơn của tên nào đó, bắt đầu đánh giá bốn phía.
Xem ra mình rơi xuống một mảnh rừng trúc, cũng tốt, không bị người nào nhìn thấy. Khi Kỷ Nhiên ngẩng đầu nhìn một đống biệt thự nhỏ phong cách hiện đại trước mắt mình, hoàn toàn sửng sốt, ngay sau đó cười ha ha, “Văn Túc, ông thật tài tình, tôi còn chưa bao giờ nhìn thấy biệt thự làm toàn bằng gỗ đâu, trâu bò!”
“Tất nhiên, cũng không nhìn xem bổn đại gia là ai! Đây chính là chuyên môn xây cho ông đó!” Văn Túc vung tóc, cái đuôi sắp vểnh đến tận trời rồi.
“Vì tôi?” Kỷ Nhiên không tin nhìn y.
“Ai, ánh mắt gì thế? Không phải tôi nói, nhưng giờ ông nổi danh lắm, không cấp dưỡng ông ở nơi sâm sơn rừng già, tôi còn có thể giấu ông ở chỗ nào chứ!”
“Nào có nổi danh như vậy?” Kỷ Nhiên không thèm để ý vẫy vẫy tay, tự mình đi vào biệt thự, Văn Túc vội vàng đuổi kịp.
“Cũng không phải, chờ ông đi ra ngoài ông sẽ biết!” Văn Túc cười hí hí, hỏi: “Bây giờ ông có tính toán gì không?”
“Tính toán?” Kỷ Nhiên mờ mịt đứng giữa căn nhà rộng lớn, đột nhiên nhớ tới Tuyệt Trì, trong lòng hung hăng đau xót, ngay sau đó nói: “Trước tiên ở nơi này bế quan đã, một tháng sau gọi tôi, chuyện bên ngoài ông để ý giúp tôi.” Mình chỉ có thể ở bên này ba tháng thôi, cũng không thể lãng phí toàn bộ.
Văn Túc vỗ trán, cái gì mà chuyện bên ngoài chứ, tôi thấy ông chỉ muốn tôi để ý Tuyệt Trì giúp ông chứ gì, Kỷ Nhiên ông cũng thật là…… haiz.
Sau khi hai người thương lượng tốt, Kỷ Nhiên thật sự nhốt mình ở trong phòng, mỗi khi đến giờ ăn cơm Văn Túc sẽ đặt đồ ăn ở cửa phòng, ban đầu Văn Túc còn chăm chỉ làm theo, nhưng mà một thời gian sau, y thật sự chán không chịu nổi liền ra ngoài tìm một người tới chăm hộ Kỷ Nhiên ba bữa cơm, còn bản thân thì tiêu dao sung sướng chạy đi chơi.
Trong một tháng này, lại đã xảy ra một sự kiện khiến cho Văn Túc đau đầu vô cùng. Tuyệt Trì tự sát, ngay bên cạnh quan tài thủy tinh.
Đương nhiên, người này vẫn chưa chết được, có Văn Túc ở đó, thành thạo lặng lẽ cứu sống Tuyệt Trì. Nhưng người tính không bằng trời tính, ai mà ngờ rằng Tuyệt Trì một lòng muốn chết, chết sống không chịu uống thuốc, mắt thấy tình huống càng ngày càng kém, đến lúc đó cho dù là đại la thần tiên tới cũng không có biện pháp, Văn Túc nóng nảy, lại không dám đi quấy rầy Kỷ Nhiên. Y che mặt tự xưng là thần y trăm cay ngàn đắng hỗn tới bên cạnh hoàng đế, kiên trì không ngừng khuyên chàng uống thuốc.
“Hoàng Thượng, ngài mà không chịu uống thuốc nữa thì không thể sống tiếp được đâu.” Văn Túc bưng bát thuốc bất đắc dĩ nói.
“Chết mới tốt, trẫm chết rồi mới có thể nhìn thấy Kỷ Nhiên.” Tuyệt Trì một lòng muốn chết, căn bản không thèm để ý mấy ngày nay người vẫn luôn khuyên mình uống thuốc rốt cuộc là ai, cũng không phát hiện người đó thế mà là Văn Túc.
“Hoàng Thượng, ngài như vậy Kỷ Nhiên sẽ đau lòng.” Văn Túc không có biện pháp đành phải nói ra Kỷ Nhiên.
Quả nhiên, Tuyệt Trì vừa nghe đến tên Kỷ Nhiên có chút động dung, thành công! Văn Túc còn không chưa kịp cao hứng, chỉ thấy hai tròng mắt mới vừa rồi còn có chút sáng ngời của Tuyệt Trì chỉ chốc lát đã xám như tro tàn, chàng nhắm mắt lại, chậm rãi mở miệng: “Kỷ Nhiên đã chết rồi, hắn một mình trên đường hoàng tuyền chờ trẫm, trẫm muốn đi tìm hắn.”
Văn Túc thấy Tuyệt Trì biến thành cái dạng này cũng không đành lòng, mấy ngày nay Tuyệt Trì tự dằn vặt mình Văn Túc cũng đều xem ở trong mắt, đủ rồi, Văn Túc nghĩ, cho dù có là Hỏa Bạc cũng không thể si tình với y như vậy. Văn Túc trong lòng giãy giụa thật lâu, thầm mặc niệm một tiếng thực xin lỗi với Kỷ Nhiên, mới chậm rãi kéo khăn che mặt xuống.
“Hoàng Thượng, ngài nhìn xem ta là ai?”
Tuyệt Trì sửng sốt, chậm rãi mở mắt ra, lúc nhìn thấy dung nhan chàng có chết cũng không thể quên của Văn Túc mới ngây ngẩn cả người, ngay sau đó đột nhiên ho khan. Văn Túc vội vàng qua đi đỡ lấy chàng: “Hoàng Thượng, ngài cẩn thận một chút.”
Tuyệt Trì hung hăng hất tay y ra, muốn đánh y một trận cũng không có sức lực, “Là ngươi thì thế nào? Kỷ Nhiên cũng không về được.” Thanh âm bi thương của chàng quanh quẩn trong phòng, Văn Túc không thể nhẫn tâm được nữa.
“Nếu ta nói cho ngài biết Kỷ Nhiên kỳ thật còn sống thì sao?”
“Ngươi nói cái gì?!” Tuyệt Trì bắt lấy cổ áo y, vội vàng muốn xác nhận lại một lần nữa: “Ngươi lặp lại lần nữa!”
“Ta nói, Kỷ Nhiên, còn sống.”
Tuyệt Trì ngơ ngác buông y ra, không thể tin điều mình vừa nghe thấy, ngay sau đó sự mừng như điên thổi quét thần kinh chàng, gắt gao cuốn lấy trái tim chàng. Nhưng nếu Kỷ Nhiên không chết, vậy kẻ nằm trong quan tài thủy tinh đó là ai?
Nhìn ra chàng nghi hoặc, Văn Túc giải thích nói: “Người nằm trong quan tài thủy tinh có thể nói là Kỷ Nhiên, cũng có thể nói không phải là Kỷ Nhiên, nói đơn giản ngắn gọn là, Kỷ Nhiên nguyên bản là một tia u hồn đến từ một thời không khác, phệ hồn lên trên người
Kỷ Nhiên bây giờ, Kỷ Nhiên liền thay thế Kỷ Tứ tiểu vương gia đã chết bắt đầu làm nhiệm vụ của hắn, đương nhiên ta sẽ không nói ra nhiệm vụ của hắn là gì, ngài cũng biết mà. Sau đó linh hồn của hắn trở về nhà, lưu lại đương nhiên chính là
Kỷ Nhiên đã chết, Kỷ Nhiên lại dùng một thủ đoạn nhất định nào đó mang linh hồn trở lại nơi này, cho nên, Kỷ Nhiên còn sống.” Văn Túc nói đơn giản một chút, tỉnh lược toàn bộ chuyện liên quan đến Hỏa Bích.
Tuyệt Trì nghe thế đã hưng phấn không ức chế được, Kỷ Nhiên của chàng không chết, Kỷ Nhiên không chết! Chàng muốn đi tìm hắn, chàng muốn nói cho hắn biết, chàng thích hắn, Kỷ Nhiên.
Tuyệt Trì giãy giụa muốn xuống giường đi tìm hắn, bị Văn Túc hung hăng đến ép nằm lại trên giường, “Ta biết ngươi bây giờ muốn đi tìm hắn, nhưng mà với cái thân thể này ngươi muốn đi thế nào, ta báo cho ngươi biết hắn còn sống chính là vì muốn ngươi dưỡng bệnh cho thật tốt, chờ khỏe lại rồi hẵng đi cũng chưa muộn!”
Tuyệt Trì cười, trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện ra một ít vẻ đáng yêu và quật cường chỉ có ở hài đồng, chàng hỏi: “Kỷ Nhiên bây giờ đang ở đâu? Hắn, có khỏe không?”
“Ở chỗ ta, sắp thành heo rồi.” Văn Túc vỗ trán. Hắn sống thoải mái nhường nào ngươi không biết đâu. Ngươi vẫn nên lo lắng lo lắng cho mình đi, Kỷ Nhiên cũng không phải loại người ngươi có thể dễ dàng truy về đâu.
“Được.” Tuyệt Trì ngoan ngoãn nằm trên giường, tưởng tượng thấy thân thể mập mạp, khuôn mặt mập mạp của Kỷ Nhiên, cười đến khuynh quốc khuynh thành, nhẹ nhàng kêu tên của mình: Tuyệt Trì.
Kỷ Nhiên, ngươi còn sống, còn sống là được.
Hết chương 14
Lăng: OwO còn 2c chính văn và 2c phiên ngoại nữa là hoàn rồi.