Kỷ mama như ý được đến Thánh Lăng.
Quả thực giống như người nhà quê ra tỉnh, thấy cái gì cũng rất mới lạ, sau khi tham quan Thánh Lăng một vòng liền đòi đi dạo phố, đương nhiên Kỷ Nhiên tuyệt đối không đi cùng. Vì thế Văn Túc lập tức tự đề cử mình, chẳng cần nhìn sắc mặt của Văn Túc, Kỷ Nhiên đã biết y đang nghĩ điều gì, nhưng cũng đành mặc kệ y.
Trên đường Thánh Lăng, tiếng người ồn ào.
Kỷ mama bị tiếng gọi ầm ĩ ở chỗ bán tranh chữ hấp dẫn sự chú ý, không ngờ rằng tất cả tranh bán đều là bức họa vẽ thằng con nhà mình giả gái, Kỷ mama cao hứng muốn chết.
Lại nghe thấy người đó giới thiệu: “Nhớ năm đó, chính tay ta hầu hạ ngài Kỷ Nhiên, người gặp ngài ấy đều phải thốt lên một tiếng
đẹp quá. Ta không lừa mọi người đâu, cam đoan đây chính là bức họa vẽ ngài Kỷ Nhiên mặc nữ trang hàng thật giá thật, đại gia cứ yên tâm mua về nhà treo thưởng thức, năm nay đảm bảo gia đình an khang thịnh vượng.”
Không sai, đó là Tiểu Văn. Năm ấy Kỷ Nhiên vừa chết, Tiểu Văn bi thống không thôi, không nghĩ rằng Hoàng Thượng sẽ cho nàng hai con đường, hoặc là rời cung, hoặc là chết. Tiểu Văn bất đắc dĩ rời khỏi cung. Ở ngoài cung, nàng không ngờ rằng Kỷ Nhiên đột nhiên trở thành hoàng hậu một nước, trong lòng rất cao hứng nhưng cũng vì cái chết của Kỷ Nhiên mà bi thống. Thẳng đến dạo gần đây nàng biết tin hóa ra Kỷ Nhiên vẫn chưa chết, lòng mừng như điên. Lại nghĩ khoảng thời gian này đang thiếu tiền, đúng lúc có thể kiếm thêm một khoản thu nhập. Không thể không nói, toàn vương triều này chỉ có một mình nàng dám bán bức tranh vẽ Kỷ Nhiên giả gái.
Vừa thấy bức họa vẽ Kỷ Nhiên mặc nữ trang, mọi người đều lộ ra biểu tình vừa muốn mua lại vừa không dám mua, cuối cùng có mấy người cắn răng dùng giá cao mua lại, khiến Tiểu Văn cao hứng muốn chết.
Kỷ mama cũng không cam lòng yếu thế, đang muốn bỏ tiền ra, lại bị Văn Túc ngăn lại, Văn Túc kinh ngạc nhìn nữ hài trước mắt, chỉ muốn thuấn di kéo Kỷ Nhiên vô dụng ra đây.
“Ngươi là, Tiểu Văn?” Kỷ Nhiên trước kia từng nhắc đến Tiểu Văn trước mặt Văn Túc, không ngờ rằng sẽ gặp được nàng ở đây.
Nghe thấy có người gọi tên hồi còn ở trong cung của mình, nàng kinh ngạc ngẩng đầu, hóa ra là một nam tử xa lạ, nhưng mà, sao y lại biết cái tên này vậy?
“Ngươi là?” Tiểu Văn kỳ quái hỏi.
“Biết vì sao ngươi tên là Tiểu Văn không?”
Tiểu Văn nhớ lại chuyện cũ, mỉm cười ngọt ngào nói: “Ta không bao giờ quên, ‘Văn’ trong tên Tiểu Văn là ‘Văn” trong tên ngài Văn Túc.”
Kỷ mama im lặng đứng một bên không quấy rầy, thấy nữ hài đáng yêu thế này cũng rất yêu thích.
“Tiểu Văn, ta chính là Văn Túc.”
Tiểu Văn không cẩn thận kinh hô ra tiếng, giấy vẽ trong tay rơi lả tả xuống đất, nàng vội vàng quỳ xuống lạy Văn Túc: “Quốc sư đại nhân! Tiểu Văn xin thỉnh an đại nhân.”
Kỷ mama cũng hoảng sợ, không ngờ thân phận của Văn Túc cũng không đơn giản.
Văn Túc vội vàng nâng Tiểu Văn dậy, bất đắc dĩ nói: “Ngươi biết mà, ta từ lâu đã không còn là quốc sư nữa rồi.”
Tiểu Văn lắc đầu, “Cho dù không phải, Tiểu Văn cũng vẫn phải quỳ lạy.”
“Tiểu Văn, ngươi cũng biết Kỷ Nhiên còn sống, thế nào, muốn trở về không? Nếu Kỷ Nhiên nhìn thấy ngươi chắc chắn sẽ rất cao hứng.”
“Không cần ạ.” Tiểu Văn lắc đầu, “Biết tiểu thư… Không phải… Hoàng Hậu nương nương còn sống, Tiểu Văn rất cao hứng, Tiểu Văn bây giờ đã có gia thất, không nên quấy rầy Hoàng Hậu nương nương nữa.”
“Chút ngân lượng này ngươi cầm tạm đi.” Văn Túc đưa bạc qua nói.
“Không cần đâu, thật sự ạ.” Tiểu Văn vội vàng cự tuyệt.
“Nhận lấy đi.” Văn Túc dừng một chút, nói: “Ý của Kỷ Nhiên.”
Tiểu Văn vừa nghe là ý của tiểu thư, tức khắc lệ rơi đầy mặt, run rẩy nhận lấy ngân lượng liên tục nói lời cảm ơn. Không ngờ, không ngờ tiểu thư còn nhớ tới Tiểu Văn, mẹ ơi, Tiểu Văn hạnh phúc quá.
Sau khi tạm biệt Tiểu Văn, hai người tiếp tục đi dạo phố.
Kỷ mama im miệng không kể ra quan hệ của mình với Kỷ Nhiên đi dạo phố ăn uống thỏa thích một phen. Không thể không nói, mỗi khi nhìn thấy những người qua đường mỗi khi nhắc đến Kỷ Nhiên không chỉ không chán ghét, mà còn lộ ra vẻ sùng bái, nàng mới dần dần rõ ràng thanh danh của Kỷ Nhiên tốt như thế nào, không khỏi cảm thán nói: “Danh khí của thằng nhóc Kỷ Nhiên này cũng thật là lớn, chỉ sợ khắp kinh thành này không ai không biết nó.”
Văn Túc cười, “Dì Kỷ, dì thật là xem thường danh khí của Kỷ Nhiên, không chỉ trong kinh thành, danh khí của Kỷ Nhiên đã sớm truyền ra ngoài kinh thành rồi.”
Kỷ mama kinh hãi: “Lợi hại như vậy á!”
Hai người đi dạo đến khi mặt trời xuống núi mới chậm rì rì trở lại hoàng cung, hoàng cung đêm nay dường như đặc biệt náo nhiệt nha.
——————————————————————
Ban đêm, ở ngự thư phòng, Kỷ Nhiên nhìn Tuyệt Trì đang hết sức chăm chú phê duyệt tấu chương, không chút suy nghĩ hỏi.
“Tuyệt Trì, gả cho ta được không?”
“Không tốt.”
Kỷ Nhiên cắn môi, “Vậy, cưới ta thì sao?”
“Được.” Tuyệt Trì ngẩng đầu, kéo Kỷ Nhiên qua hôn một cái.
Mặt Kỷ Nhiên đỏ lên, “Sính lễ đâu?”
“Thập lí hồng trang có chịu không?”
“Ta không phải là nữ nhân.”
“Ta trước giờ chưa từng coi ngươi là nữ nhân mà.”
“Nhưng mà…Nhưng mà…”
Tuyệt Trì ôm Kỷ Nhiên vào trong ngực, nhẹ nhàng nói: “Kỷ Nhiên, gả cho ta.”
“Để ta suy nghĩ suy nghĩ đã.”
“Chúng ta lên giường rồi suy nghĩ.”
Hết chương 18
oOo HOÀN PHIÊN NGOẠI oOo