Thịnh Thế Hắc Liên Hoa

Chương 27

Editor: Dương Gia Uy Vũ

________

Sau khi Lâm Vãn đi, nhiệt độ không khí trong điện này bỗng nhiên tăng cao, Thanh Việt không áp chế tu vi trên người, một cỗ nhiệt khí nóng hổi tuôn ra xung quanh.

May mắn là ngoài điện đều có bố trí cấm chế cực kỳ cường đại, nếu không cỗ khí tức quanh thân hắn kia nếu tràn ra ngoài chỉ sợ sẽ gây ra náo động rất lớn.

Ba nguồn suối toàn bộ đều sôi trào lên, Thanh Việt còn đứng bên trong Lãnh Tuyền, tất nhiên con suối này bị gặp nạn nhiều nhất, từng mảng lớn hơi nước dâng lên hình thành sương trắng, bao vây lấy mọi thứ xung quanh.

Đôi mắt Thanh Việt phiếm hồng, mái tóc ướt dầm dề vốn dĩ rối tung phía sau lưng bây giờ cũng đã hoàn toàn khô ráo, thậm chí không gió mà bay.

Giờ phút này trạng thái của hắn hoàn toàn chính là một ma tu đánh mất lý trí, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, môi mỏng đỏ tươi như máu, cặp mắt kia càng thêm kinh người, hầu như khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Vừa rồi hắn đã dùng một chút lý trí cuối cùng còn sót lại để Lâm Vãn đi, nếu không tiểu đồ đệ này chỉ sợ đã bị hắn hút sạch máu, trở thành cái xác khô.

Nhưng trạng thái bây giờ của hắn cũng không tốt lắm, không có tiểu đồ đệ băng hàn làm dịu, hắn tùy thời đều du tẩu tại ranh giới nhập ma.

Dục vọng trong cơ thể chồng chất càng ngày càng nhiều, tựa như một con mãnh thú bị kích thích tỉnh lại, trong cơ thể va chạm tàn sát bừa bãi, muốn tìm nơi nào đó để phát tiết.

Hắn biết nếu như mình còn không tìm kiếm phương pháp phát tiết nữa chỉ sợ cũng sẽ triệt để biến thành vật hi sinh của thể chất.

Pháp thể của tiểu đồ đệ đặc thù, pháp thể của hắn cũng cực kỳ đặc thù.

Hắn giật giật khóe môi, trong đôi mắt hiện lên mấy phần không tình nguyện, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ khẽ thở dài một hơi, đưa tay sờ về phía giữa hai chân mình.

Nương theo động tác này của hắn, khí tức trong người dường như càng thêm cường đại, không khí nóng hổi chung quanh bắt đầu không kiêng nể gì phá hỏng đồ vật trong điện.

Bàn ghế bình thường cũng đã bị cái nóng hòa tan, ngay cả một ít pháp khí có chứa linh lực cấp thấp cũng lung lay sắp đổ, chỉ có bàn cờ và quân cờ mà hắn thường xuyên sử dụng là còn êm đẹp, không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, thậm chí lúc nhiệt khí trào lên công kích, trong bàn cờ sẽ còn phóng ra từng sợi hàn ý chống lại.

Động tác trên tay của hắn càng lúc càng nhanh, khí tức quanh thân cũng càng ngày càng bạo động, dường như muốn xé nát tất cả mọi thứ.

Ánh mắt Thanh Việt biến hóa nhiều lần, môi mỏng nhếch lên, lông mày nhíu lại, trong lòng lại không có khoái ý gì, chỉ là càng không ngừng mặc niệm: Nhanh hơn, nhanh hơn nữa.

Ngón tay ma sát qua, thân thể của hắn run lên một cái, rốt cuộc vẫn phải tiết ra tinh nguyên.

Dù là loại thời điểm này, hắn cũng không hề có một chút khoái cảm nào, ngược lại chỉ cảm thấy cảm giác mệt mỏi khi vừa hoàn thành nhiệm vụ.

Hắn nghiêng đầu xem xét, nước trong Lãnh Tuyền đã bốc hơi đến cổ chân hắn, dịch trắng vừa mới phun ra tung toé rơi vào trong nước hồ khiến ao nước đã thấy đáy ao lần nữa trở nên nóng hổi, rất nhanh đã bốc hơi sạch sẽ, một giọt nước cũng không còn.

Sắc mặt Thanh Việt tối đen, cho đến lúc này mới xem như chân chính tỉnh táo lại, màu đỏ thẫm trong hai con ngươi đã lui tán.

Mắt thấy trong điện bừa bộn đầy đất, gần một nửa đồ vật đều bị hòa tan, tan biến trong vô hình, so với lửa cháy bừng bừng còn muốn bá đạo hơn, ngay cả tro bụi cũng không còn gì.

Hắn duỗi tay sờ đầu, biểu cảm bình thường luôn luôn bát phong bất động bây giờ cũng có vẻ ảo não.

Là người thì đều có dục vọng, tửu sắc tài vận, một thứ cũng không được dây vào, đặc biệt là đối với những người tu đạo như bọn hắn mà nói, vốn dĩ nên thanh tâm quả dục, nếu không một khi vào thời điểm tiến giai, chỉ sợ sẽ không có cách nào ngăn cản tâm ma, thất bại trong gang tấc.

Thanh Việt vô cùng hiểu rõ bản thân mình, tư chất của hắn cực cao, lúc mới sinh ra đã có bí ẩn, dựa vào loại pháp thể này của hắn nếu không phải trời sinh tính lạnh nhạt, chỉ sợ đã sớm rơi vào ma đạo.

Hôm nay bởi vì tiểu đồ đệ "Câu dẫn" khiến hắn rơi vào ngay ranh giới mất khống chế, nhất thời đánh mất thần trí, chờ đến khi thanh tỉnh lại mới phát hiện mình đã tiết tinh nguyên, dính chữ "Sắc", chỉ sợ chuyện liên quan đến phương diện này đã không thể vãn hồi được nữa.

***

Bên này Lâm Vãn rốt cuộc cũng hiểu rõ giá trị lạnh nhạt đến tột cùng làm sao lại tăng, cô có chút bất đắc dĩ hỏi hệ thống: "Chẳng lẽ máu của ta là xuân dược sao? Vậy mà khiến hắn tự loát, may mà ta chạy nhanh, nếu không chẳng phải sự trong sạch của ta đã không còn rồi sao."

Hệ thống bên kia hình như đang bận rộn, vẫn luôn không thèm trả lời, chờ nó tra xong một ít tư liệu mới trả lời: "Ký chủ, không chỉ máu của cô, mà cả người cô đều là xuân dược đối với Lạnh Nhạt, hơn nữa còn là loại đặc chế kia nữa."

Hệ thống tiếp tục giải thích nói: "Pháp thể của hai người các cô tương sinh tương khắc, cho nên hắn đã bị cô dẫn dụ, lại bị cô áp chế. Chỉ là vì cảnh giới của cô và hắn chênh lệch quá nhiều, huống hồ pháp thể của cô đã bị phong ấn hơn phân nửa, cho nên cô không cảm thấy được cái gì, ngược lại là hắn lại phải chịu quá nhiều ảnh hưởng."

Lâm Vãn hỏi: "Mi vẫn luôn nói pháp thể của ta là bàn tay vàng, cho nên đến tột cùng pháp thể của ta là cái gì?"

Hệ thống nói: "Pháp thể Băng Phượng."

Lâm Vãn có chút choáng váng: "Cùng một loại pháp thể với Tần Khuynh sư tỷ?"

Hệ thống khinh thường nói: "Cô ta là hàng nhái dỏm, cô mới là chính tông, chỉ có điều pháp thể Băng Phượng luôn luôn bá đạo, người có loại pháp thể này là đã có được chí bảo, nhưng lại chịu sự nguyền rủa. Nếu như không tìm được phương pháp giải quyết thích hợp thì cũng chỉ có con đường chết yểu."

Lâm Vãn nhíu mày, khó trách trước đó có người nói, người Thanh Việt vốn dĩ coi trọng chính là Tần Khuynh, chỉ sợ cũng là bởi vì nguyên nhân pháp thể. Sau đó lại nhận ra trên người cô có thứ càng tốt hơn, nên mới chọn cô.

"Lạnh Nhạt là pháp thể gì?" Lâm Vãn tiếp tục truy vấn.

Hệ thống trầm mặc một lát, mới nói: "Viêm Long, tính long vốn dâm, cô tự giải quyết cho tốt đi."

Lâm Vãn: "..."

Cô cũng không biết nên phun tào từ chỗ nào, Băng Phượng và Viêm Long, cái thế giới này, đặt tên chính là bớt việc như thế.

Kể từ khi biết hai pháp thể này, mỗi ngày Lâm Vãn đều ôm tâm lý sẵn sàng bị **, đến chỗ sư phụ vấn an.

Nhưng Lạnh Nhạt không hổ là lạnh nhạt, dù là cô ngày ngày vấn an, dùng hết khả năng muốn tới gần hắn, vô luận là quan tâm hắn hay là dụ hoặc hắn, thậm chí Lâm Vãn cũng đã cân nhắc đến việc có nên bảo hệ thống biến ra một viên Quỷ đan nữa hay không, cô lại được nếm trải một lần náo động lớn nữa của Lạnh Nhạt.

Có điều giá trị lạnh nhạt của Thanh Việt chân nhân vẫn y nguyên không hề có động tĩnh gì, tựa như lần trước tăng 20 điểm kia chẳng qua chỉ là mèo mù gặp cá rán, lại không chịu tiến một bước nào.

Lại một tháng trôi qua, lúc Lâm Vãn thanh tỉnh lại từ trong tu luyện, nhiệt độ nước của Lãnh Tuyền vẫn nóng như cũ, nghĩ chắc là Thanh Việt chân nhân vừa ngồi ngay cạnh cô, nhưng khi cô hỏi thăm hệ thống, vẫn như cũ biết được giá trị Lạnh Nhạt vẫn không có chút tiến triển nào, lập tức cảm thấy một chậu nước lạnh tưới xuống đầu, tâm ý hơi nguội lạnh.

Cô phàn nàn với hệ thống: "Lật Xe, mi nói coi có phải hắn không được không? Cái giá trị lạnh nhạt này lạnh nhạt với ta lâu rồi đó!"

Hệ thống đáp: "Không có không được, mới vừa rồi hắn còn loát bắn một lần với cô đó."

Lâm Vãn im lặng không nói gì, tỉnh táo chốc lát mới nói: "Cái này thì tính cái gì, loại chuyện loát bắn với ta này bây giờ không phải chính là bài tập thiết yếu của hắn à? Nhưng giá trị lạnh nhạt không tăng thì làm được gì hả!"

Hệ thống cân nhắc nói: "Hay là cô thử thượng hắn một lần coi sao?"

Lâm Vãn: "..."

Cô vụng trộm nhìn thoáng qua Thanh Việt chân nhân ngồi trước bàn cờ, lập tức sợ hãi.

Hệ thống phát giác được cô lùi bước, tiếp tục tăng thêm một mồi lửa: "Ta chờ cô mang ta đi ngang đó."

Lâm Vãn: "Cút xéo, nếu không phải tại mi không góp sức như thế, ta phải vất vả như vậy chắc?"

Dương: Còn 1 đoạn nữa mới hết, k kịp làm rồi, mai up nha ~
Bình Luận (0)
Comment