Editor: Dương Gia Uy Vũ _____________
Lúc Lâm đại gia tỉnh lại, liền phái người mời tỷ đệ hai người qua.
Lâm thiếu phu nhân cũng ở đây, nàng dáng vẻ phong lưu, mị nhãn như tơ.
Bởi vì phu quân nhà mình quanh năm ốm yếu, cho nên kiêng kị không thường mặc các loại y phục đỏ tím diễm lệ, nhưng dù chỉ là một màu vàng nhạt, giơ tay nhấc chân đều mang hương vị mê người.
Đáng tiếc loại hình nương tử kiều diễm này, là loại Lâm đại gia không thích nhất, gã chỉ thích loại tiểu cô nương ngây ngô kia.
Tình cảm vợ chồng mong manh, dẫn đến việc hai người này ở cùng một chỗ cũng lộ ra bầu không khí nhạt nhẽo.
"Cha, nương." Hai tỷ đệ vẫn nắm tay đi đến, ngoan ngoãn chào hỏi xong thì đứng ở một bên, cũng không nói nhiều.
"Lâm Trí đã lớn vậy rồi, thường xuyên lôi kéo tay tỷ tỷ còn ra thể thống gì nữa. Tiên sinh ở học đường đã dạy con như thế à?"
Lâm đại gia chú ý tới trạng thái thân mật của hai người bọn họ trước nhất, lập tức chống thân thể cao giọng răn dạy, chỉ có điều vừa dứt lời đã rước lấy một trận ho khan.
Dáng vẻ tái nhợt lung lay sắp đổ, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể buông tay nhân gian.
"Đại gia dưỡng thân thể cho tốt rồi nói sau, Trí Nhi còn nhỏ tuổi, hai tỷ đệ tình cảm tốt đẹp cũng là chuyện thường tình. Chưa kể năm nay nó mới tám tuổi, năm đó đêm trước khi ta xuất giá, còn quấn bên người huynh trưởng nữa kìa."
Lâm thiếu phu nhân là dạng người tính tình thẳng thắn, nàng không ưa tác phong xử sự của Lâm đại gia, hai phu thê mặc dù không cùng phòng, nhưng những chuyện bí mật xấu xa kia của Lâm đại gia, nàng người này thê tử vẫn rất rõ ràng.
"Trí Nhi, con bồi lễ với cha đi. Tuy tuổi con còn nhỏ, nhưng có đôi khi không bớt lo được mà, thật là làm cho nương lo lắng quá. Thân thể cha con không tốt, chuyện này mọi người trong phủ đều biết được, sao con còn dây vào chàng ấy chứ. Chàng ấy tựa như búp bê vậy, đụng một cái sẽ vỡ ngay đấy!"
Không thể không nói, cái miệng này của Lâm thiếu phu nhân quả nhiên khó lường.
Một câu nói kia vừa nói ra, liền khiến Lâm đại gia tức giận đến suýt chút nữa lại ngất đi.
"Cha, hài nhi bất hiếu, không nên đụng phải ngài. Chẳng qua là ngài chạm vào tỷ tỷ trước, nắm tay tỷ ấy đến phát đau. Từ nhỏ con đã được tiên sinh dạy bảo, phải tôn kính phụ mẫu, bảo vệ tỷ muội. Lúc ấy tình thế cấp bách, Trí Nhi cảm thấy ngài là nam tử lại là người lớn, tỷ tỷ là nữ tử yếu ớt còn là trẻ con, sợ ngài đả thương tỷ ấy nên mới không nhịn được xuất thủ. Nếu ngài đả thương tỷ tỷ, truyền ra ngoài cũng không dễ nghe. Khẩn cầu cha nể tình tấm lòng hiếu thảo của con, có thể tha thứ cho con."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Trí nghiêm túc, vừa nói vừa rút tay ra khỏi tay Lâm Vãn, hướng về phía Lâm đại gia đang ở trên giường hành lễ.
"Nàng, nàng dạy nhi tử giỏi quá nhỉ, ăn ốc nói mò liền vu hãm ta, đến tột cùng có để nhất gia chi chủ như ta đây vào mắt hay không!"
Sắc mặt của Lâm đại gia càng trắng hơn, gã giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng bây giờ gã lại ốm yếu, ngay cả sức lực mắng chửi người cũng không có, sao có thể trực tiếp đứng dậy.
Lâm thiếu phu nhân mỉm cười, trong mắt lóe lên một chút mỉa mai, chỉ thoáng qua liền mất.
"Đại gia, chàng suy nghĩ nhiều rồi, đại phu mới khám bệnh còn nói chàng là ưu tư thành bệnh. Đừng luôn nghĩ những chuyện không đâu nữa, bình thường rèn luyện nhiều hơn, bớt chơi trò bịp bợm lại. Ta và bọn nhỏ không quấy rầy chàng nghỉ ngơi nữa."
Nàng nói xong lời này, mỗi tay kéo một đứa bé đi khỏi, căn bản ngay cả đầu cũng không quay lại.
Lâm Vãn: "Hệ thống, ta rất thích thiết lập của mẹ ta nha, sao ta lại không xuyên thành nàng ta chứ."
Hệ thống: "Nàng ta không phải Bạch Liên Hoa, không phù hợp với số liệu thẩm mỹ."
Lâm Vãn: "A, số liệu của bọn mi mắt mù tâm mù rồi, yên tâm, ta vẫn sẽ yêu mến người bệnh tàn tật là mi."
Hệ thống: "..."
Sau này cánh của kí chủ cứng cáp rồi, mỗi ngày đều đem năng lượng bạc bẽo lây cho nó.
"Tuổi của các con cũng lớn dần, nương cũng không thể bảo vệ mãi được. Trong cái phủ này còn nhiều yêu ma quỷ quái, thượng bất chính hạ tắc loạn, các con đều là những đứa trẻ thông minh, phải học được cách tự bảo vệ mình."
Lâm thiếu phu nhân lần lượt sờ lên đầu của bọn họ, ngữ khí mang theo vài phần ảm đạm.
"Thật sự không biết lúc trước ôm các con vào phủ, là cứu được các con, hay là hại các con nữa."
Nàng thở dài một tiếng, dẫn một đám nha hoàn bà tử rời đi.
Dù nàng không có sự sủng ái của Lâm đại gia, thế nhưng vẫn là một sự tồn tại cực kỳ chói mắt trong phủ này.
***
Lâm Hầu phủ vĩnh viễn không cố kỵ trước mặt hai đứa trẻ như bọn họ, bày ra sự âm u và dơ bẩn của nơi này.
Lâm đại gia bị bệnh liệt giường, nhưng cũng đã với tay đến trước mặt bọn họ, hai tỷ đệ chuyển ra khỏi viện tử lúc đầu, Lâm Trí đến tiền viện, Lâm Vãn thì đến góc tây nam.
Trạch viện góc tây nam của hậu viện này cũng coi như rộng rãi, thu dọn một chút cũng có thể trở thành khuê phòng tiểu thư, chỉ có điều khoảng cách đến viện tử của Lâm thiếu phu nhân xa xôi, ngược lại cách nơi chốn bí mật của Lâm đại gia rất gần.
Buổi tối trước khi dời qua, Lâm Trí mắt đỏ hồng ôm lấy gối đầu nhỏ của mình, chui lên giường Lâm Vãn, không chịu xuống dưới.
"Đệ cũng đã lớn như vậy rồi, còn ngủ cùng tỷ tỷ, xấu hổ không?"
Lâm Vãn đưa tay luồn vào trong chăn véo lỗ tai hắn, trên mặt lộ ra mấy phần bất đắc dĩ.
"Có gì phải xấu hổ chứ, tỷ đệ ngủ cùng một chỗ, thiên kinh địa nghĩa. Huống hồ tỷ tỷ cũng đã nói chúng ta là người thân cận nhất, vốn nên cùng giường chung gối, ngủ chung mới đúng."
Hắn nằm trong chăn, giọng điệu hơi buồn bực, đồng thời sống chết không chịu ra, giống như nếu Lâm Vãn không ngủ chung với hắn, hắn sẽ tự làm mình ngạt chết.
Lâm Vãn: "Sao ta cứ cảm thấy hắn có điểm là lạ? Bé trai bảy tám tuổi người ta chê mèo chê chó, nhảy lên nóc nhà lật ngói, không gì không làm được. Đệ đệ này của ta mỗi ngày cứ dính trong chăn của ta là sao đây hả?"
Hệ thống: "Chắc hắn là tỷ khống đi."
Lâm Vãn: "Tỷ khống còn không tiếc lấy ta nấu canh uống? Ta tình nguyện hắn cách ta xa một chút còn hơn."
Hệ thống: "Yêu cô liền muốn ăn thịt của cô gặm xương cốt của cô, không có bệnh."
Lâm Vãn: "..."
Cô cảm thấy năng lượng bạc bẽo của mình đã ảnh hưởng đến hệ thống.
"Đệ tên nhóc này nói bậy bạ gì đó, hai từ kia là dùng để hình dung vợ chồng. Cùng giường thì có thể, nhưng phải đắp chăn riêng."
Lâm Vãn phân phó nha hoàn trải thêm một cái mền gấm lên, không cho hắn cơ hội tranh luận, kết quả là khiến hắn tức giận đến chổng mông lên đưa lưng về phía cô ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Vãn là bị nóng tỉnh lại, cô cảm thấy trên thân giống như đang dán một cái lò lửa lớn, còn là đang đốt đến cực kỳ tràn đầy củi lửa.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Cô vừa mở mắt đã nhìn thấy Lâm Trí đang quấn lấy cô giống như con bạch tuộc, vùi đầu ngay lồng ngực của cô, còn đang nhỏ giọng ngáy khò khò.
Trên trán cô nhảy ra gân xanh, sự kiên nhẫn cũng sắp bị mất sạch sẽ.
Lâm Vãn: "Hệ thống, ta muốn mắng người, ngực của ta đang phát triển, hùng hài tử này cứ đè ép như vậy, dáng dấp còn lớn được chắc?"
Hệ thống: "Không sao, đệ đệ cô không chê cô đâu!"
Kết quả lúc cô xách Lâm Trí lên, hắn vẫn đang chảy nước miếng, làm áo trong trước ngực cô đều bị dính ướt.
"Tỷ tỷ, ngủ thêm chút nữa đi."
Hắn vẫn muốn lộn ngược lại lên giường, Lâm Vãn sai người đến mặc quần áo giúp hắn, cô đưa tay nhận lấy một cái khăn gấm ngâm nước lạnh từ nha hoàn, trực tiếp đắp lên mặt của hắn.
***
Chuyện hai tỷ đệ tách ra ở riêng chỉ là một điềm báo, Lâm Vãn có thể cảm nhận được rất rõ, sự tình đã bắt đầu trở nên mất khống chế.
Đầu tiên là người hầu trong viện của cô, có mấy người tâm tư trở nên táo bạo.
Lâm đại gia liên tiếp sai người tặng đồ cho cô, đồ trang sức đồ ăn đều có, thậm chí còn đưa qua hai cái vòng lục lạc nhỏ bằng vàng khắc hoa, nhẹ nhàng lay động, tiếng chuông dao động thanh thúy kia liền vang vọng khắp căn phòng.
Phía trên lục lạc có một nút buộc màu đỏ sậm, có vẻ là để buộc trên cổ chân.
Càng làm cho Lâm Vãn không thể nào chấp nhận được, chính là cô thấy được vài sợi âm khí trên hai cái lục lạc vàng này, rõ ràng đã từng được người chết mang qua.
Mỗi lần lục lạc lay động, cỗ âm khí này càng trở nên ảm đạm, chắc hẳn đã có không ít thiếu nữ cùng lứa với cô, đã mang theo thứ này bị Lâm đại gia giày vò đến chết.
Lâm Vãn chỉ sai người thu lại, nếu như bị Lâm Trí thấy được, sẽ gây ra một trận phong ba, hiện giờ vẫn chưa phải lúc vạch mặt.
Tiếng nước "Ào ào" vang lên, cách bình phong, lờ mờ có thể nhìn thấy có người đang tắm rửa phía sau.
Lâm đại gia tay chống quải trượng, đâm thủng một lỗ trên cửa sổ, gần như mải mê nhìn chăm chú cảnh tượng bên trong.
Đáng tiếc bức tranh mỹ nhân tắm rửa mà gã nhìn thấy đều mơ hồ, bởi vì bình phong kia rất dày nặng, Lâm Vãn lại tắm rửa mà không đốt đèn, khiến hai mắt gã căn bản không thấy được rõ ràng.
Hệ thống: "Kí chủ của ta thật lợi hại, bôi nhọ việc tắm rửa ngoại trừ cô ra chắc chẳng còn ai khác."
Lâm Vãn: "A, là ta có biện pháp đối phó với biến thái. Độ hảo cảm của Lâm đại gia là bao nhiêu rồi?"
Hệ thống: "Tám mươi phần trăm, cô cũng không câu dẫn hắn ta, hắn ta chỉ dựa vào ý nghĩ dâm dục của mình mà tăng nhiều như vậy, thật đúng là xứng với hai chữ "Dâm tặc"."
Lâm Vãn: "Tranh thủ thời gian tăng tới một trăm, ta phải xử lý hắn ta, nhịn không được nữa rồi."
Cô và hệ thống nói chuyện tào lao không mục đích, lúc đứng dậy từ trong thùng tắm, cố ý làm tiếng nước lớn hơn.
"Bộp" một tiếng, một vật bay đến cạnh bệ cửa sổ, còn có mấy giọt nước văng tung tóe.
Lâm đại gia bỗng dưng tim đập gia tốc, may là ánh trăng đêm nay rất sáng, thứ bị ném ra không phải là cái gì khác, mà chính là một cái yếm màu hồng cánh sen.
Hoa văn trên cái yếm loáng thoáng lộ ra, một đóa hoa sen tươi đẹp màu hồng đang nửa hé mở, phía dưới là rễ cây và lá sen màu xanh biếc.
Hoa sen và sắc thái này, đều khiến Lâm đại gia kích động không thôi, gã nghĩ tới môi son non mềm của Lâm Vãn, cùng với thân thể đang phát dục, chắc hẳn cũng như đóa hoa trên cái yếm này, nửa khép nửa mở, chính là thời điểm tốt nhất để chơi.
"Ai đang ở đó?" Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Lâm đại gia đang hăng hái tinh thần, còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên thấy một bóng đen lao tới cực kỳ nhanh.
Đùi bỗng nhiên đau xót, đã bị thứ gì đó sắc nhọn đâm vào.
"A --" Gã kêu ra tiếng ngay tại chỗ, lại vội vàng muốn ngậm miệng lại.
Gã đã mua chuộc nha hoàn của viện tử này, lén lút đến đây, nếu như bây giờ gọi người khác tới, như vậy đến lúc đó người mất mặt tuyệt đối sẽ là gã.
Một phụ thân vậy mà lén lút đến viện tử của nữ nhi, nhìn lén nữ nhi tắm rửa, chuyện này mà truyền đi gã có thể không cần sống nữa.
Lâm Trí ổn định hô hấp, trong tay hắn đang nắm lấy một cây trâm vàng.
Đêm nay ánh trăng rất sáng, lúc Lâm đại gia ngẩng đầu lên, chỉ thấy trước mắt là tên ranh con đang đỏ ngầu mắt nhìn gã, trong tay đang nắm lấy trâm vàng dính máu.
Rõ ràng là đó chính là thứ vừa mới đâm vào đùi gã kia.
"Tiểu súc sinh, ngươi muốn làm cái gì?" Lâm đại gia thấp giọng gầm nhẹ.
Lại cứ vào lúc này, gã bị kích thích một lần như thế, trong đầu còn dừng lại trên cái yếm màu hồng cánh sen trên bệ cửa sổ kia, thân thể trở nên rục rịch ngóc đầu dậy.
Mặc dù Lâm Trí còn nhỏ tuổi, nhưng lại không hề có chút sợ hãi nào.
Ánh mắt hắn đảo qua cặp mắt đang sợ hãi của Lâm đại gia, yết hầu nhô ra, lồng ngực rung động, cùng với thứ đồ đang phồng lên giữa hai chân gã...
Mỗi một chỗ đều là nhược điểm trí mạng của nam nhân, trong đầu Lâm Trí đã phác hoạ ra vô số loại phương thức có thể giết chết gã.