Thịnh Thế Hắc Liên Hoa

Chương 45

Editor: Dương Gia Uy Vũ



"Các người có ý gì đây?" Ngài chú hề cau mày, nhìn chằm chằm về phía những đội thợ săn xung quanh.

"Chú hề, trong lòng mày chắc cũng hiểu rõ, những người lãnh đạo trong căn cứ đã sớm bất mãn với tiểu đội của mày từ lâu. Ba năm trước búp bê của bọn mày chết đi, mày đã khiến vô số thợ săn phải chết oan chết uổng, máu chảy thành sông, lòng người bàng hoàng. Nếu không phải lúc ấy những dân chúng ngu xuẩn kia nể tình những ân huệ nhỏ nhặt của mày, ra sức bảo đảm cho mày thì e rằng tiểu đội của bọn mày đã sớm đầu một nơi thân một nẻo rồi."

Một tên đàn ông trong đó thoạt nhìn có vẻ là người dẫn đầu đi tới, hắn mặc một chiếc áo da màu đỏ lửa, trên lỗ tai có mười cái lỗ, ăn mặc thật khác thường.

Lúc hắn nói chuyện, trong lòng bàn tay vẫn luôn bốc lên ánh lửa màu đỏ, chắc hắn là một dị năng giả hệ lửa, quả thật chính là trạng thái đang đùa với lửa.

"Nếu những thợ săn đã từng cảm kích vào ba năm trước vẫn còn ở đây thì hẳn phải biết những người kia đáng chết. Bọn hắn muốn thay một vị đại nhân nào đó trong căn cứ bắt búp bê của chúng tôi về để đùa bỡn, búp bê không chịu thì lại để thợ săn trong toàn thành đến ép buộc, bọn hắn chỉ là nên đến nơi cần đến mà thôi."

Sắc mặt ngài chú hề rất âm trầm, lúc anh nghe tên ăn mặc bất thường kia nhắc đến búp bê ba năm trước, quanh thân lập tức tràn ra nộ khí.

"A, tao biết ngay là mày sẽ nói như vậy mà. Nhưng có câu trứng chọi đá. Nhân vật lớn đã muốn ai thì không phải loại dân chúng thấp cổ bé họng như mày có thể ngăn cản, bọn họ có một trăm phương pháp khiến mày chết oan uổng, hơn nữa còn không có cách nào kêu oan. Phương pháp tốt nhất chính là ngoan ngoãn giao ra, còn có thể có được chỗ tốt."

Sau khi tên đàn ông áo đỏ nói xong, ánh mắt không chút kiêng kỵ quan sát Lâm Vãn đang đứng bên cạnh.

"Búp bê của bọn mày hiện giờ còn xinh đẹp hơn cả người của ba năm trước, chẳng trách lại khiến nhân vật lớn muốn lấy được bằng mọi giá, một đêm cũng không chờ nổi. Nếu mày thức thời thì ngoan ngoãn giao cô ta ra đây, tao có thể cho mày toàn thây, về phần những đồng đội đã chạy mất kia của mày, tao cũng có thể mở một mắt nhắm một mắt, chỉ cần bọn họ không trở về căn cứ nữa thì tao cũng chẳng truy cứu làm gì."

Hắn vừa nói vừa cười, nụ cười cực kỳ dâm tà.

Ánh mắt kia tựa như rắn độc, quét tới quét lui trên người Lâm Vãn, cực kỳ không thoải mái.

Ngài chú hề không nói gì, chỉ câu khóe môi cười lạnh một tiếng, ngón tay lật một cái, tia lửa tung tóe hướng thẳng về phía tên áo đỏ kia.

Tên áo đỏ nhìn thấy đốm lửa chỉ nhỏ bằng móng tay nhưng lại không hề dám xem thường chút nào, ngược lại trên mặt còn lộ ra vẻ trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Ngọn lửa trong bàn tay hắn lập tức nhảy lên cao, gần như muốn biến thành một con rồng lửa hướng về phía đốm lửa nhỏ.

Đốm lửa nhỏ và rồng lửa va chạm, bề ngoài chênh lệch quá lớn khiến Lâm Vãn cho rằng nhất định là đốm lửa nhỏ kia sẽ thua.

Không ngờ đốm lửa kia lại tựa như một chú bọ rùa có sinh mệnh ngoan cường, còn rồng lửa khí thế bàng bạc thì chẳng khác gì một chiếc lá vừa mềm mại lại vô dụng, cứ như vậy nhanh chóng bị đâm xuyên, sau đó sụp đổ.

Con rồng lửa kia có tên áo đỏ không ngừng cung cấp dị năng, ngược lại sinh sôi không ngừng, nhưng đốm lửa của ngài chú hề quả thực bá đạo, mở ra một vết rách ngay giữa rồng lửa, bay thẳng vào lòng bàn tay của hắn.

Sự cách trở của rồng lửa căn bản chẳng là gì, tên áo đỏ kinh hãi, mắt thấy đốm lửa sắp đụng phải bàn tay của mình thì hắn lập tức muốn lùi về phía sau, nhưng đã quá muộn.

"A ——" một tiếng kêu rên vang lên, toàn bộ bàn tay của hắn đã nổ tung.

"Oanh ——" một tiếng, rồng lửa vốn đang sinh sôi không ngừng cũng lập tức bị diệt, tên áo đỏ bị phế đi một cái tay.

Tựa như thứ ngài chú hề thả ra vốn không phải là một đốm lửa mà là một túi thuốc nổ có uy lực to lớn vậy.

Rõ ràng chung quanh có nhiều người như vậy nhưng không một ai nói chuyện, thậm chí tiếng hít thở cũng nhỏ lại, hoàn toàn bị một chiêu này của ngài chú hề dọa sợ.

Trước đó những đốm lửa bắn trúng những chiếc xe cũng bị nổ tan nát, chỉ cần có chiếc xe nào bất hạnh gặp phải thì với lượng xăng bên trong sẽ dẫn tới một vụ nổ còn quy mô hơn thế này nhiều.

Nếu không phải đa số dị năng giả đều da dày thịt béo lại liên tục phóng năng lực thì chắc hẳn ô tô liên tục nổ tung đã đủ để giải quyết hết toàn bộ đám người này.

"Các vị đều là người có bản lĩnh, nếu đắc tội cấp trên thì vẫn có thể đổi một căn cứ khác bắt đầu lại. Nhưng nếu tôi bỏ mạng tại đây, coi như không có lời. Tôi luôn chán ghét sát sinh, lòng mang cảm kích sống trên thế giới này, nhưng nếu còn khinh người quá đáng thì tôi cũng không ngại máu chảy thành sông lần nữa." Sắc mặt ngài chú hề hơi hoãn lại, ngữ khí cũng trở nên bình thản, có ý dẫn dụ từng bước.

Hiển nhiên anh cũng không muốn trở thành kẻ địch với những người này, lúc Lâm Vãn nhìn thấy những người bao vây hai người, loại cảm giác áp lực kia thật sự không phải người bình thường có thể chịu đựng được.

Huống hồ trên tay đa số dị năng giả đều dính vô số máu tươi, dù cho không giết người đoạt bảo thì cũng đã giết vô số Zombie.

Sát khí nặng như thế tụ tập cùng một chỗ đã khiến loại người chưa trải đời như Lâm Vãn suýt ngất đi.

"A, mày nói dễ nghe quá nhỉ. Từ đầu tới cuối cũng không phải chỉ cần mày mồm mép là xong việc. Đa số người ở đây đều có thân quyến trong căn cứ, một khi buông tha cho mày thì chẳng khác nào phản bội căn cứ, những cái thân quyến kia còn có thể sống chắc? Còn cả búp bê này nữa, chẳng qua chỉ là một người mày vừa nhặt được, một con đàn bà mà thôi, thật sự đáng giá để mày đối đầu với cả thiên hạ hay sao?"

Tên áo đỏ chật vật ngồi dưới đất, may mắn là trong đội của hắn có một dị năng giả hệ chữa trị, lúc này đang trị liệu cho hắn, có điều hiệu quả quá mức bé nhỏ.

Đốm lửa mà ngài chú hề phóng ra cũng không là lửa bình thường, có thể đâm xuyên rồng lửa mạnh như thế kia thì huống chi là bàn tay của hắn.

Hiện tại xem ra tên hề này quả thật như lời anh nói, hạ thủ lưu tình, nếu không tên áo đỏ đã sớm bị nổ tan xác, làm gì còn mạng nói chuyện ở đây.

"Ngài chú hề, người anh em kia nói chuyện hơi vội vàng, cậu chớ để ý. Mọi người cũng biết cậu khó xử, cũng biết đánh không lại cậu. Nhưng cũng đều bị buộc bất đắc dĩ mà thôi, người nhà của chúng tôi vẫn còn ở trong căn cứ, chỉ cần cậu để người phụ nữ này lại, chúng tôi sẽ thả cậu đi, còn có thể cho cung cấp một chút vật tư cho cậu. Cậu đến căn cứ khác bắt đầu lại, tôi nghĩ dựa vào tài trí của cậu thì chắc hẳn không đến một tháng sẽ trở thành người được trọng dụng ở đó mà thôi."

Một đội trưởng đội thợ săn khác bước ra nói chuyện, mắt thấy cục diện sắp lâm vào bế tắc, tuy những thợ săn ở đây đều sống cuộc sống đầu đao liếm máu nhưng cũng không tình nguyện mất mạng vì chuyện như thế này.

Nếu chết ở đây, quả thật không cam lòng.

Lâm Vãn thấy những thợ săn này thật đúng là không biết xấu hổ, xài cứng rắn không được thì xài đến mềm, còn muốn chia rẽ quan hệ giữa cô và ngài chú hề nữa.

Mẹ mày chứ, cô ở thế giới này sống sót ăn ngon uống sướng đều dựa cả vào ngài chú hề, ai dám đoạt đàn ông với cô, cô liều với kẻ đó.

"Ông câm miệng đi được không hả! Tôi là búp bê của ngài chú hề, chẳng khác gì vật trang sức trên người anh ấy, ông có từng thấy ai tự dưng có thể cắt đi vật trang sức quan trọng nhất trên người để cho người khác à? Có bản lĩnh thì ông cởi quần cắt một cái cho tôi xem nào!"

Lâm Vãn lập tức bước hai bước về phía trước, chợt nhận ra khoảng cách an toàn bị kéo ra hơi xa, lập tức sợ hãi lui về sau nửa bước, bảo đảm lúc có người tổn thương cô thì ngài chú hề có thể cứu cô trước.

Cô rống lên một câu làm cho mọi người chung quanh đều ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không ngờ búp bê nhìn có vẻ nũng nịu yếu gà của Đội săn Chú Hề vậy mà hung hãn thô tục như thế.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Lật Xe tự vả miệng ngay trong đầu cô: "Ký chủ, thiết lập nhân vật của cô đâu rồi. Hoa trắng nhỏ yếu đuối đã nói đâu hả?"

Lâm Vãn đang nổi nóng, tất nhiên không có khẩu khí gì tốt: "Sớm cho chó ăn rồi, ta làm hoa trắng nhỏ với điều kiện tiên quyết là mi phải ra sức, có thể cứu ta trong nước sôi lửa bỏng, kết quả mi lại không được, ta đành tự mình lên chứ sao giờ. Hoặc là ngậm miệng, hoặc là giết những thợ săn này cho ta!"

Lật Xe im lặng nửa ngày mới nói: "Ta không chơi chết bọn hắn được, đây là kịch bản cần, cô... Tùy ý đi, ta sợ tiếp đây."

Đối với chuyện Lật Xe thừa nhận nó sợ, Lâm Vãn cảm thấy tâm trạng hơi hòa hoãn lại, nhưng nhìn những đám thợ săn đang nhìn chằm chằm kia, cô lại kinh hoảng một trận.

"Chú hề, mày sẽ không thật sự vì một con đàn bà mà đối địch với bọn tao đấy chứ? Nói thật cho mày biết luôn, những đội thợ săn trong căn cứ căn bản chẳng có chia ra tám hướng gì sất, toàn bộ đều tụ tập ở đây chờ nhặt xác cho bọn mày. Bọn tao biết mày lợi hại, nhưng đối mặt với hàng ngàn hàng vạn người như này thì thật sự mày có thể đánh lại sao? Hai quyền khó địch bốn tay, mày cứ suy nghĩ cho kỹ đi."

Tên áo đỏ có hơi vội vã không nhịn nổi hỏi một câu, lông mày của hắn nhíu chặt, có lẽ là do quá đau.

Ngài chú hề vẫn luôn không nói gì, gương mặt anh lạnh lùng, nhìn thợ săn xung quanh, lại nhìn Lâm Vãn.

Cuối cùng nhẹ nhàng giữ tay cô lại, vỗ vỗ đầu cô.

"Em không phải là búp bê của một mình tôi, em là búp bê của Đội săn Chú Hề. Nhưng em là người của tôi, bé yêu."

Anh giương khóe miệng lên, nụ cười được vẽ trên gương mặt đầy thuốc màu càng thêm ung dung tùy ý.

"Đinh ——" giọng nói quen thuộc vang lên lần nữa: "Chúc mừng ký chủ, giá trị đứng đắn đã đầy một trăm điểm."

Nếu không phải tình huống bây giờ đặc thù, Lâm Vãn gần như muốn nhảy dựng lên đến nơi.

"Đi đi đi, chúng ta mau đến thế giới tiếp theo đi!"

Quả thực quá tuyệt vời, đây là thế giới mà cô qua dễ dàng nhất, Đứng Đắn không hổ là đứng đắn, siêu lợi hại, yêu hắn một vạn năm, a a moa ~

"Đi ngẫu... b không &*% $" giọng nói của hệ thống giống như cuốn băng, từng tiếng máy móc vang lên trong đầu cô.

Lâm Vãn ngu ngơ, toàn thân cô như rớt vào hầm băng, trong lòng dâng lên dự cảm bất thường.

"Ngài chú hề, anh ——" Lâm Vãn vô thức nắm chặt ống tay áo của anh.

Trên người anh vẫn còn mặc trang phục chú hề đủ mọi màu sắc kia, mũi đỏ rừng rực, tóc giả trên đầu nhìn có vẻ buồn cười.

Lâm Vãn rất muốn hỏi anh một chút, vì sao tôi lại không thể đi, rõ ràng đã xoát đầy mà? Có gì không hài lòng thì mời nói ra, cho tôi năm sao khen ngợi đi chứ!

Đáng tiếc đến một câu cô cũng không hỏi ra được thì đã bị ngài chú hề ngắt lời.

"Bé yêu, nhớ chờ tôi đó ~ hy vọng em vẫn nhớ lời em đã nói, nếu không tôi sẽ tức giận đấy, tôi mà tức giận sẽ siêu đáng sợ." Anh cúi ghé sát bên tai cô, thấp giọng nói.

Lần này anh không còn dùng giọng giả của chú hề nữa mà là giọng vốn có của chính anh.

Trầm thấp, dịu dàng lại từ tính, nhưng câu nói sau cùng lại chứa ý cảnh cáo rõ ràng.

Lâm Vãn mở miệng còn định nói gì đó thì lại cảm thấy có một bàn tay tiến vào trong cổ áo cô, nhẹ nhàng sờ soạng gáy cô một chút.

Cô chỉ cảm thấy có một tảng băng đang dán phía trên, mắt tối sầm lại rồi không còn bất cứ tri giác nào nữa.

Trước khi ngất đi, trong lòng cô giơ ngón giữa: Cút mẹ mi đi Lật Xe, ông nội anh chứ Đứng Đắn, rốt cuộc là đời trước ta đã tạo nghiệt, gì mới gặp phải hệ thống phá bĩnh như thế, xuyên qua loại thế giới không đáng tin cậy như này!

Cô gái nhỏ trong ngực đã ngủ, ngài chú hề đưa tay sửa sang lại chiếc váy hơi loạn của cô, cúi đầu hôn trán cô, trong ánh mắt hiếm khi hiện ra chút cảm xúc dịu dàng và quyến luyến.

Anh vỗ tay một cái, trên đất trống bên chân anh bỗng nhiên có vô số dây leo chui lên, nhanh chóng tăng trưởng rồi quấn lấy nhau.

Mầm cây vốn chỉ to bằng móng tay nhanh chóng biến thành cánh tay, màu sắc đậm dần.

Chỉ trong một lát, trước mặt liền có một đám dây leo được bện thành giường, anh lại vỗ tay lần nữa, biến ra một cái nệm mềm mại và một cái chăn lông ấm áp, nhanh nhẹn trải lên giường.

Sau đó anh nhẹ nhàng đặt Lâm Vãn lên, chăn lông rất mềm mại, dường như Lâm Vãn ngủ rất ngon, tìm tư thế thoải mái hơn ngủ tiếp.

Mặt cô chôn ở trong đó, màu da trắng hồng, lông mi dài cong vút, hệt như là một thiên sứ xinh đẹp.

"Ngủ đi, bé yêu của tôi." Anh hôn một cái lên mặt cô.

"Cậu, cậu lại có dị năng không gian?" Có người thất kinh hét lên một tiếng.

Vừa rồi anh biến ra nệm và chăn từ trong hư không, ngoại trừ có được dị năng không gian ra thì căn bản không có cách nào làm được.

"Trời ạ, rốt cuộc cậu có bao nhiêu dị năng? Không phải chỉ có hai dị năng hệ thực vật và hệ lửa thôi sao?"

Tiếng nghị luận nháo nhào, trên mặt mọi người đều có tuyệt vọng và khiếp đảm.

Bọn hắn biết chú hề rất lợi hại, nhưng cũng chỉ biết là anh có dị năng hệ thực vật và hệ lửa, tuy hai dị năng này còn mạnh mẽ hơn bất cứ dị năng hệ lửa và hệ thực vật nào khác, nhưng bọn hắn có nhiều người như vậy, luôn có thể khắc chế dị năng của anh, đến lúc đó ùa lên, tuyệt đối có thể chế phục anh.

Bây giờ thấy anh lại có dị năng không gian mới phát giác được không thích hợp.

"Tôi là tổ tông của dị năng giả mấy người, mấy người thử nói xem tôi có bao nhiêu dị năng?" Anh cười lạnh một tiếng.

"Không thể nào, sau khi Zombie xuất hiện mới có dị năng giả. Thiên nhiên rất công bằng, pháp tắc thiên địa cũng sẽ không đổi..."

Nhìn những người chung quanh lẩm bẩm, phảng phất như ma chướng, ngài chú hề lộ ra vẻ mặt khinh thường.

"Thiên nhiên có thể nuôi dưỡng ra loại tàn ác như Zombie, những tên trong căn cứ kia chỉ đang lừa các người mà thôi. Tôi là dị năng giả toàn năng!" Anh vừa nói vừa liên tiếp búng ngón tay.

Tiếng "Bóc bóc bóc* ——" thanh thúy mà vang dội.

*Tiếng búng tay í, chả biết để như nào luôn, ai biết cmt giúp mình nhé.

Nương theo mỗi một tiếng búng tay kết thúc, chung quanh đều sẽ xảy ra biến hóa.

Trên trời bắt đầu đổ mưa có sấm sét, có cảm giác trận sấm kia truyền đến tận trong thân thể, gây tê dại.

Do độc tử thi lan tràn, mảnh đất này đã sớm không còn một ngọn cỏ, bây giờ lại tựa như được trời cao chiếu cố, dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được mọc ra cỏ xanh, cây nhú mầm, cuối cùng biến thành đại thụ che trời.

Tay của anh vòng một vòng, mảnh thảo nguyên này lại biến mất bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Hô mưa gọi gió, không gì không làm được.

Thậm chí vì đề phòng nước mưa rơi trúng Lâm Vãn, anh còn biến ra một cây dù, không ai chống đỡ nó nhưng cây dù kia vẫn tự động dừng ngay phí trên Lâm Vãn, che gió che mưa cho cô.

Ánh mắt tất cả mọi người nhìn anh cũng thay đổi, từ sợ hãi đến hướng tới, lại từ hướng tới đến chột dạ, cuối cùn biến thành tràn đầy hi vọng.

"Chú hề, anh chính là chúa cứu thế. Anh lợi hại như vậy, có thể giết chết tất cả Zombie, nhân loại chúng ta nên một lòng đoàn kết, anh đưa chúng tôi trở về, lật đổ đám ác ôn trong căn cứ hiện tại kia, chúng tôi tôn anh làm vua. Mời anh dẫn dắt chúng tôi đi đến thắng lợi!"

Ánh mắt những người kia sốt ruột, có kẻ nhát gan đã lái xe quay đầu chạy trốn, hiển nhiên là sợ anh tính sổ.

Cũng có người bắt đầu nịnh hót anh, muốn đi theo anh, trong mắt đã bị quyền lực và tiền tài trong tưởng tượng mê hoặc.

Ngài chú hề nghe bọn hắn nói như vậy, bỗng nhiên ngửa đầu cười ha ha.

"Cứu vớt thế giới, tôi vốn đã muốn làm như vậy. Tôi cũng muốn để con người giành chiến thắng, thế nhưng ba năm trước đây, búp bê của đội chúng tôi chết rồi nên tôi đã đổi ý, chỉ thờ ơ lạnh nhạt. Thế nhưng bây giờ, các người lại muốn cướp búp bê, các người nói xem tôi sẽ cho các người cơ hội sao?"

Giọng anh càng ép càng thấp, bên trong tràn ngập tiếc nuối và bi thương.

Sấm sét đan xen trên đỉnh đầu, thanh âm kia phảng phất như muốn phá vỡ xương cốt, khiến người ta sợ hãi.

"A a a ——" có mấy thợ săn đã không chịu nổi, bị lôi điện đánh đến miệng sùi bọt mép, trực tiếp nhất xỉu, trên thân tỏa ra mùi khét lẹt.

"Mau đi thôi, nhanh nhanh nhanh ——" người còn sống đều thất kinh, dẫm ở chân ga muốn quay đầu chạy trốn.

Nhưng còn chưa kịp đợi xe khởi động, toàn bộ những chiếc xe kia đã lơ lửng giữa không trung như máy bay trực thăng.

Một đám người kêu cha gọi mẹ, biết vậy chẳng làm muốn dập đầu cầu xin tha thứ cũng không phải số ít, còn có vô số kẻ chửi mắng oán hận.

Dù bất cứ khi nào bất cứ nơi đâu thì kẻ thắng đều làm vua, tận thế là rõ ràng nhất.

Nắm đấm của ai cứng hơn thì nghe người đó, trong những người này không ít người đều dính màu đồng loại chỉ vì cướp đi kia một chút vật tư.

"Máu sẽ chảy thành sông, như các người mong muốn."

Ngài chú hề nghiêng đầu một chút, trong miệng phát ra tiếng cười "Kiệt kiệt kiệt" quái dị, nếu lúc này Lâm Vãn mà nghe thấy được sẽ cho là mình đã tiến vào thế giới ma quái.

Dị năng của anh rất cường đại, ngay cả những chiếc xe đã đào tẩu trước đó cũng bị bắt về, toàn bộ lơ lửng giữa không trung.

Những người ngồi trong xe nhìn cảnh tượng cách mặt đất càng ngày càng xa, vẻ mặt dữ tợn mà vặn vẹo, khủng hoảng dị thường.

Ngài chú hề nhắm mắt, vung tay lên, toàn bộ thế giới đều thanh tĩnh.

***

Lâm Vãn dựa trên vách đá suy nghĩ về cuộc đời, toàn thân cô bẩn thỉu, tóc rối bời, quần áo tả tơi, còn thảm hơn tên ăn mày.

Bụng của cô rỗng tuếch, vẫn luôn hát không thành kế, có trời mới biết đã bao lâu cô chưa được ăn.

"Bộp ——" một tiếng vang giòn, một miếng thịt tươi bị ném bên cạnh trên tường, máu me văng đầy mặt cô.

Vẫn là loại mùi hôi thối kia, không biết miếng thịt này đã bị xẻo ra bao lâu rồi, nhìn màu sắc khẳng định là không mới mẻ.

Lúc này một người đàn ông đi dưới ánh mặt trời tiến vào sơn động, anh mặc một bộ quần áo vải bố, nhìn sạch sẽ hơn Lâm Vãn nhiều, chỉ là trên mặt có không ít vết thương, bằng không khuôn mặt của anh nhất định là một người đàn ông cực kỳ tuấn tú. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Bọn họ đều là Zombie, anh đang chăn nuôi cô.

Sau khi Lâm Vãn thanh tỉnh thì không thấy ngài chú hề đâu, dù để hệ thống vô dụng kia lục soát thì cũng không có chút tiến triển nào.

Ngài chú hề giống như đã biến mất trong hư không, chẳng thể tìm thấy bóng dáng anh giữa biển người mênh mông.

Cô có suy nghĩ của mình, nhưng nhu cầu đối với sự vật là bản năng, cho nên hôm nay cô cũng rất sợ miếng thịt kia.

Cô không biết có phải do mình biến thành Zombie hay không mà cơ năng của thân thể đã xảy ra vấn đề, mùi của thứ này vẫn cực thúi nhưng ăn vào miệng lại rất ngọt, mềm mềm còn có vị sữa nữa.

"Lật Xe, không được rồi, ta muốn ói quá." Cô giao lưu với hệ thống.

"Thế nào, có bầu?"

"Ta ngán món này rồi."

Lâm Vãn ném cho nó vẻ mặt mi đúng là nhảm nhí, nếu bây giở mà cô có thể mang thai thì đã vui vẻ nhảy dựng lên rồi được không?

Sau khi đi vào thế giới này, cô đã từng nghĩ tới mình có thể sẽ làm một Zombie, dù sao giữa ăn người và bị ăn, cô đương nhiên nguyện ý làm một người săn đuổi.

Bây giờ mộng tưởng của cô đã thành sự thật nhưng tâm trạng phức tạp lạ thường.

"Ăn không vô thì thôi, dù sao ta cũng chỉ là số liệu, ngửi không được mùi thối mà nhìn thấy cũng toàn là mosaic. Zombie không ăn gì cũng sẽ không đói chết, nhu cầu đuổi theo đồ ăn của bọn chúng chỉ là bản năng mà thôi."

Lâm Vãn bẹp miệng nuốt hai miếng cuối xuống, liếm liếm đầu lưỡi: "Ăn ngon lắm, ngọt ngào nhưng nhạt hơn kẹo sữa bò tí, có hơi giống vị sầu riêng. Đây là thịt ở đâu nhỉ, năm đó lúc Bạo Ngược hầm số 887 có phải cũng nếm được mùi vị này hay không?"

Hệ thống: "..." Nó không muốn trả lời vấn đề này.

"Vậy còn Đứng Đắn đâu? Thùng cơm* kia?" Lâm Vãn đã hỏi vấn đề này vô số lần.

*Thùng cơm là đồ vô dụng, Vãn Vãn đang chửi hệ thống đó, nhớ mấy chương trước cũng có chửi rồi.

Lật Xe im lặng một chút mới lạnh lùng nói: "Thùng cơm không tìm thấy hắn, đồng thời thùng cơm còn mang đến một tin tức xấu cho ký chủ. Nhân viên Zombie chăn nuôi đẹp trai của ngài chính là

mục tiêu hiện giờ ngài phải công lược —— Ngây Thơ, xin ngài bớt đau buồn."

Lật Xe hoàn toàn chính là vò mẻ không sợ sứt, đúng, ta chính là thùng cơm đó, cô làm gì được ta?

Lâm Vãn: "..." Bình gas đâu, để cô và hệ thống bị nổ chết đến tận trời luôn đi, sóng vai với mặt trời.

Tác giả có lời muốn nói: Thế giới này không khủng bố, vì để tránh cho đám tiểu đồng bạn sợ hãi, ta sẽ xì poi một chút, cái cô ăn chính là sầu riêng đó 23333 không phải cô cho là, mà chính là nó đó!!! _(:3 lưới »|∠)_ do nhân viên chăn nuôi của cô ấy có đam mê đặc thù thôi. Tin ta đi! Chúng ta không ngược, chỉnh thể vẫn là rất hài hòa hài, tin ta, chuyện chết sạch mà các ngươi nhìn thấy lúc sau đều sẽ đảo ngược, ta thật là sợ các ngươi nói ta truyền bá năng lượng phụ, hiện tại là thời kì cua đồng, mọi người nhiều yêu yêu ta, thu meo (du ̄3 ̄) du╭~
Bình Luận (0)
Comment