Quận chúa ngẩng đầu, phất tay một cái, mọi người lập tức rời đi hết.
Triệu Cảnh Diễm không còn người để ôm, nhưng cũng không hề để ý, tự rót tự uống.
"Bát đệ, tỷ phu của đệ... muốn nạp thiếp."
"Chuyện vui mà, đàn ông vốn phải tam thê tứ thiếp, lúc tỉnh thì nắm quyền thiên hạ, lúc say lại gối chân mỹ nhân."
"Vui cái gì mà vui!"
Quận chúa lau nước mắt, "Ta là thân phận gì, ông ta lại là thân phận gì. Nếu là trước đây, ngay cả xách giày cho chúng ta, ông ta cũng không xứng. Ta có thể nhẫn nhịn hai người, đã là cực hạn."
"Ý của đường tỷ là để ta ngăn cản."
"Đệ là đệ đệ của ta, đương nhiên phải làm chỗ dựa cho ta. Nếu đệ chịu giúp ta, ngày sau ta ra ngoài mua vài con ngựa gầy Dương Châu* cho đệ."
(*) Ngựa gầy Dương Châu: hiện tượng lịch sử giai đoạn Minh Thanh. Nuôi ngựa gầy là một ngành nghề đặc biệt vào thời Minh Thanh. Bắt đầu từ thời Minh, ở Dương Châu, xuất hiện những người tìm mua con gái từ các gia đình nghèo khó, mời người về dạy dỗ ca múa, cầm kỳ thi họa. Đợi đến độ tuổi thích hợp sẽ bán cho những người giàu có làm tiểu thiếp hoặc vào nơi yên hoa liễu hạng, lấy chuyện này làm mưu lợi. Địa vị của họ rất thấp, chỉ hơn nô bộc một chút. Bởi những cô gái này rất gầy, mới được gọi là "ngựa gầy". Lúc đầu mua bé gái chỉ mười mấy xâu tiền, đợi lúc xuất giá, thể kiếm tới hơn ngàn lượng. Vì vậy nghề này phát triển rất nhanh chóng.Triệu Cảnh Diễm vừa nghe đến mỹ nữ, cười xán lạn không thôi, phe phẩy quạt nói: "Dễ thôi, dễ thôi."
Cơm nước no nê, Triệu Cảnh Diễm khoan thai đi dạo ở Cố phủ, phong thái ung dung, hấp dẫn vô số ánh mắt của các nha hoàn, ma ma.
Phu thê Nhị gia một trái một phải đi cùng, Ngô Nhạn Linh cầm khăn tay, cần cổ thanh thoát ngẩng cao, chậm rãi đi theo.
Triệu Cảnh Diễm chỉ vào một tiểu viện ở góc khuất, hỏi: "Giữa một nơi ồn ào như vậy, tiểu viện này lại trông thật yên tĩnh, còn vô cùng mát mẻ, xem ra phong cảnh nhất định không tệ."
Cố Tùng Đào nhìn liếc một cái, khóe mắt hơi chua xót.
Ngô Nhạn Linh vội vươn tay ngăn lại: "Hoàng thúc đừng đi, đó là chỗ ở của một kẻ ngốc."
"Ồ, bản vương cái gì cũng từng thấy, chính là chưa thấy kẻ ngốc bao giờ. Đi xem thử đi."
"Tiểu thư, tiểu thư, không hay rồi, Nhị gia Nhị nãi nãi mang theo Thọ vương đến đây." Sắc mặt Nguyệt nương trông rất khó coi.
Cố Thanh Hoàn không chút hoang mang đứng lên. Từ khi kẻ kia vào phủ, cô đã dự liệu được chuyện này sẽ xảy đến, chỉ không ngờ là nó lại đến nhanh như vậy.
Cô bình tĩnh nói: "Nguyệt nương, hắn từng gặp bà, bà trốn ở trong phòng không được đi ra. Xuân Nê, mau bưng thức ăn trưa đến."
"Tiểu thư, cô muốn làm gì?"
"Đừng hỏi, đi nhanh." Cố Thanh Hoàn nghiêm nghị nói.
Nói xong, cô rút cây trâm cài tóc trên đầu xuống, mái tóc dài đen bóng như tơ lập tức xõa tung.
Triệu Cảnh Diễm nhấc chân bước vào, liền ngửi được một mùi vị khác thường, mùi này nói thối không thối, nói thơm không thơm, chỉ là khiến người ta cảm thấy có phần buồn nôn.
"Mùi gì mà khó ngửi vậy?"
Ngô Nhạn Linh dùng khăn che mặt oán giận: "Hoàng thúc, chúng ta nhanh chóng rời đi thôi."
Triệu Cảnh Diễm lắc đầu tỏ ý không sao cả, "Người nào sống trong tiểu viện này?"
"Không phải ta đã nói với hoàng thúc rồi sao, chỉ là một kẻ đần độn thôi."
Cố Tùng Đào không thích con gái kế hết lần này đến lần khác gọi con gái mình là kẻ đần, cho nên vội tiến lên phía trước nói: "Hồi Vương gia, tiểu nữ của ta sống ở tiểu viện này. Bởi vì lúc còn trong bụng mẹ đã bị thương, vì thế có phần ngây ngốc, khờ dại."
Vốn dĩ Triệu Cảnh Diễm đã bước một chân ra ngoài, nhưng nghe vậy đã dừng lại: "Nhị nãi nãi trước đây là?"
Cố Tùng Đào nào dám ở trước mặt Quận chúa nhắc đến, hắn nói nhỏ: "Con gái của tội thần, không đáng nhắc lại."
Triệu Cảnh Diễm nhìn Cố Tùng Đào một cái, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo. Sau đó, hắn thản nhiên bước vào trong tiểu viện.
Trong đây hoàn toàn không có hoa cỏ gì điểm tô. Ba căn phòng nho nhỏ liền kề nhau. Một cô bé với tóc tai bù xù đang ngồi ngoài hành lang, cầm lấy con rận trên đầu bỏ vào trong miệng. Thấy có người đến, cô bé ấy cũng không hề sợ hãi, còn chạy như bay đến, giữ chặt Triệu Cảnh Diễm đi ở trước nhất, cười hì hì nói: "Ăn kẹo, ăn kẹo ngon."
Triệu Cảnh Diễm rùng mình ghét bỏ. Hắn vốn có tính ưa sạch sẽ, không biết rận trên người con bé này có bò sang người hắn không đây.
"Mau, mau, buông ra, buông ra."
Trong mắt Cố Thanh Hoàn thoáng qua sự mỉa mai. Cô ngửa đầu ra, cười khúc khích hai tiếng, rồi lại chùi hết nước mũi lên người mà cô đang ôm.
Triệu Cảnh Diễm trong nháy mắt có cảm giác như sắp tắc thở.
Nước mũi, cái thứ buồn nôn như vậy, hắn có một loại xúc động muốn hất văng người trước mắt ra, thế nhưng người ôm hắn, là kẻ đần, còn là một thiên kim đại tiểu thư.
Khóe mắt hắn giật giật hai cái, nghiến răng nghiến lợi hô: "Đường tỷ."
Quận chúa vội quát lên: "Người đâu, còn không kéo người ra, các ngươi chết cả rồi sao."
Cố Tùng Đào vội vàng bước tới nói: "Vương gia thứ tội, đứa bé này tính bướng bỉnh, thích chơi đùa, ngài đừng chấp nhặt với nó."
Hai người phụ nữ với vóc dáng to khỏe bước lại gần, một trái một phải giữ chặt Lục tiểu thư. Nhưng đúng vào lúc này, vẻ mặt Lục tiểu thư bỗng nhiên thay đổi, sự đau đớn hiện rõ ràng trên khuôn mặt, thân thể gầy gò cũng bắt đầu co giật.
Trong nháy mắt, sắc mặt của cô đã hơi phát xanh, không biết là do hít thở không thông, hay là do có thứ gì mắc ở cuống họng...
Người đàn bà có dáng người cao hơn vỗ mạnh vào lưng Cố Thanh Hoàn một cái, cô liền theo đà xông tới trước, tránh thoát được sự kìm kẹp của hai người đó, đồng thời cầm kim châm giấu sẵn giữa hai ngón tay ra, tự đâm vào huyệt đạo trên người mình một cái.
Ngay lập tức, ngực và bụng của cô phập phồng mạnh mẽ mấy lần, sau đó cô há to miệng ra!
Xanh, tím, vàng, trắng,... một đống chất nôn tuôn trào ra, tựa như thùng thuốc nhuộm màu bị đổ, nhưng mang theo mùi vị như bã rượu để lâu ngày (có mùi chua).
Chiếc áo màu trắng thêu hoa văn lá trúc của Thọ vương, rồi ngay cả ống quần, đều bị đống nôn kia nhuốm màu sắc sặc sỡ.
Một mùi hôi chua tanh nồng, tức khắc tràn ngập khoang mũi của mọi người, khiến người ta cảm thấy buồn nôn theo.
Triệu Cảnh Diễm hoàn toàn sững sờ. Hắn muốn tránh, nhưng không có chỗ tránh...
Thọ vương từ nhỏ sống trong nhung lụa, được nâng niu cưng chiều còn hơn tiểu thư khuê các. Từ ăn mặc đến vui chơi, không có cái nào không phải tốt nhất. Một con ruồi bay qua trên đầu, cũng khiến hắn hận không thể tắm rửa sạch sẽ từ đầu tới chân một lượt. Một cái lá bẩn mà rơi vào người, hắn cũng phải rửa tay thay y phục... Có thể nói, hắn chưa từng gặp phải cảnh tượng ghê tởm như thế này.
Sau một tiếng gầm giận dữ, cả người Triệu Cảnh Diễm loạng choạng hai cái, tiếp đó hai mắt hắn nhắm nghiền lại, ngã thẳng về phía sau.
A Ly phi thân, đỡ ngay lấy Thọ vương. Một tay ôm ở thắt lưng, một tay nâng chân, thoắt cái đã bế ngang cả người Thọ vương lên.
Quận chúa Hoa Dương hét lên một tiếng, "Đáng chết", không nói lời nào liền bước đến chỗ Cố Thanh Hoàn, giáng ngay một cái tát.
Cố Tùng Đào bước tới ngăn cản, cả giận nói: "Nàng đánh nó làm gì, nó chỉ là một đứa ngốc."
Nha hoàn trong phòng lúc này nghe được động tĩnh, vội vàng chạy đến, Xuân Nê ôm tiểu thư vào lòng che chở.
Xuyên qua làn tóc rối bời, Cố Thanh Hoàn âm thầm mỉm cười, bãi nôn này coi như là để báo mối thù đoạt xe ngựa.
Quận chúa Hoa Dương giận đến điên người, quát ầm ĩ: "Người đâu, giam Lục tiểu thư lại cho ta, tối nay không cho ăn cơm."
"Mẫu thân, đám kẻ hầu lĩnh bạc mà không lo làm việc, cũng nên trừng phạt mới được." Ngô Nhạn Linh cầm khăn che miệng, nói đầy sâu xa.
Quận chúa tán thưởng liếc nhìn con gái của mình, nói với dáng vẻ rất uy nghiêm: "Người trong viện này, phạt tiền ba tháng, nếu còn có lần sau, đuổi khỏi Cố phủ."
"Tiểu thư, Nhị nãi nãi thật đúng là lòng dạ ác độc, tát một cái mà mặt sưng vù hết cả."
Nguyệt nương vừa lau nước mắt vừa hướng ra phía trước viện chửi bới, chửi cả buổi mà chỉ thấy tiểu thư vẫn không có tý phản ứng nào, chỉ cầm sách thuốc yên lặng mà xem, bà ta không khỏi tức giận ngồi bịch xuống giường, lén chùi nước mắt.
Cố Thanh Hoàn nhìn Nguyệt nương một cái, bất đắc dĩ buông sách thuốc xuống.
Nguyệt nương này cái gì cũng tốt, chỉ có một tật xấu là, bao che khuyết điểm.
Thanh Hoàn khẽ than một tiếng, bước đến kéo tay bà, nói: "Chẳng qua là một cái tát, đâu đáng để bà phải như vậy. Những chuyện khổ sở hơn thế này, cũng đâu phải là ta chưa từng trải qua."
Nghĩ đến quãng thời gian Quận chúa mới vào phủ, trời thì lạnh lẽo, bọn họ thậm chí đến nước nóng cũng không được dùng, cơm nước cũng đều nguội ngắt.
"Tiểu thư, về sau không thể lỗ mãng như vậy nữa, trong lòng nô tỳ cứ thấy thấp thỏm không yên, chỉ muốn xông ra để liều cái mạng già này."
Cố Thanh Hoàn nghĩ đến dáng vẻ phách lối của quận chúa, thản nhiên gật đầu.
Xuân Nê vén rèm tiến vào, nói nhỏ: "Quả nhiên không ngoài dự liệu của tiểu thư, Thọ vương tắm gội mười mấy lần, Nhị nãi nãi mượn cơ hội đem chuyện này làm ầm lên chỗ lão gia, lão gia đành cắn răng lấy một ngàn lượng bạc ra, đặt mua y phục cho Thọ vương."
"Còn gì nữa?"
"Còn có bên ngoài đều đang đồn, bệnh điên của Lục tiểu thư nặng hơn, tuyệt đối không thể ra ngoài gặp người."
Cố Thanh Hoàn thờ ơ cười. Mọi thứ đều đang nằm trong kế hoạch của cô.
Qua chuyện lần này, cho dù Triệu Cảnh Diễm nghĩ đến bể đầu, cũng sẽ không hoài nghi Cố Lục tiểu thư.
Như vậy, xem như cô đã tạm thời an toàn, hơn nữa cái tiểu viện này về sau sẽ càng không có người đến.
Xuân Nê thấy tiểu thư không nói lời nào, vừa đưa kim châm sang, vừa nói: "Hôm nay, không ngờ ta lại thấy Nhị gia che chở tiểu thư."
"Phi!"
Nguyệt nương nhổ một ngụm nước miếng, sắc mặt xanh mét.
"Trên đời này, nếu luận về tuyệt tình tuyệt nghĩa, Nhị gia chắc chắn đứng đầu. Che chở cái gì, chẳng qua là trước mặt người ngoài, giả vờ giả vịt mà thôi, đáng đời gã cưới phải một Nhị nãi nãi ghê gớm về."
Cố Thanh Hoàn chợt thấy lòng đau xót.
Đương nhiên cô biết vì sao Nguyệt nương hận cha cô đến nghiến răng nghiến lợi.
Lúc phụ thân cô vào kinh đi thi, bởi vì không quen khí hậu cho nên bệnh đến liệt giường. Nhờ Thạch Các Lão giới thiệu, ông mới được đưa vào Tiền phủ để xem bệnh, cũng nhờ vậy gặp được di mẫu lúc đó chưa định hôn.
Người đọc sách, vốn cực giỏi về làm mấy lời văn thơ trước hoa dưới trăng, nhờ thế mà ông đã khiến cho trái tim di mẫu rung động. Tổ phụ, tổ mẫu không chịu nổi sự van nài khổ sở của con gái, chỉ đành đồng ý.
Di mẫu gả vào Cố phủ vẻn vẹn được ba tháng, phụ thân liền nạp thêm hai tiểu thiếp. Điều làm cho di mẫu không tưởng tượng được là, thì ra trượng phu của bà đã có hôn ước từ lúc còn nhỏ. Chỉ bởi vì gia cảnh nhà gái sa sút, cho nên Cố phủ bèn khất lần, không chịu cho hai người thành hôn.
Sau đó trượng phu của bà quen biết bà, dứt khoát lấy đó làm cái cớ từ chối hôn sự. Người con gái kia cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhân lúc nửa đêm không người, treo cổ mà chết.
Lúc này di mẫu mới biết được, phụ thân của cô xin cưới người, chẳng qua là do ham muốn tiền tài và quyền thế của Tiền phủ mà thôi. Người ân hận vô cùng, đáng tiếc, tất cả đều đã quá trễ.
Sau di mẫu lại mang thai, không thể chung chăn gối, phụ thân cô bèn nuôi luôn một thiếp thất ở ngoài phủ. Do tích tụ trong lòng, tám tháng sau di mẫu đã sinh non biểu muội.
Ai ngờ lúc biểu muội sáu tháng tuổi, bỗng nhiên lên cơn sốt, nếu không phải di mẫu có y thuật cao, chỉ sợ đã sớm đi gặp Diêm Vương. Cho dù như vậy, biểu muội vẫn phải chịu di chứng sau đó, cả người trở nên ngây ngốc.
Không ngờ, vài năm ngắn ngủi, di mẫu lại rơi vào kết cục giống người con gái đã đính ước với phụ thân cô ngày xưa. Chỉ có điều, khác nhau ở chỗ, người con gái kia đã tự tìm tới cái chết, mà di mẫu là bị Cố phủ dồn vào đường chết.
Đợi đến khi chàng công thành danh toại, người bên cạnh chàng sẽ là ai, hối hận lúc trước đã khích lệ chàng đạt được công danh, hiện thiếp ở nơi này mà chàng ở nơi đâu?*
(*) Đại ý chỉ vợ chồng cùng nhau vượt qua khó khăn, nhưng sau khi người chồng có được thành công thì vứt bỏ người vợ tào khang để tìm niềm vui mới.Cố Thanh Hoàn vuốt ngực, mỉm cười thê lương. Nụ cười của cô như nhuốm màu tang thương tích tụ suốt cả nghìn năm. Đã qua năm năm, nỗi đau đớn thấu tận tim gan này, không chỉ không giảm bớt, mà còn ngày càng đau nhức hơn.
Di mẫu à di mẫu, con làm sao lại không giống người.
Màn đêm buông xuống, đèn hoa vừa lên.
Trong Vọng Nguyệt Các, Triệu Cảnh Diễm lại cởi sạch quần áo, chui vào thùng nước lần thứ mười tám.
A Ly tiếp tục rải cánh hoa hồng vào trong thùng, nói rất lạnh lùng: "Gia, đây là số cánh hoa cuối cùng rồi."
Triệu Cảnh Diễm đơ ra, dùng sức mà hít hà, nói: "Vì sao ta vẫn ngửi thấy còn mùi dị dị."
"Nô tài chỉ thấy rất thơm." A Ly dứt khoát khoanh tay trước ngực, đứng dựa tường, rồi còn thừa hơi tới mức, phì nước bọt để thổi bong bóng.
Triệu Cảnh Diễm nói với cái giọng vẫn còn sợ hãi: "Gia sống lâu như vậy, nhưng vẫn chưa từng ngửi cái mùi nào buồn nôn đến thế. Cái mùi đó, chẳng hề thua kém mấy dụng cụ để tra tấn người ta đến sống không bằng chết đâu."