Năm năm chớp mắt qua đi.
Mùa hè năm Bảo Khánh thứ ba mươi bảy. Tiếng sấm rền vang, kéo theo sau đó là sự yên lặng.
Chạng vạng, thời tiết oi bức.
Cửa sau nhà Lý tri phủ của Tô Châu mở, một phu nhân thân hình thướt tha bước ra, nhanh chóng bước lên xe ngựa. Phu nhân này chính là tiểu thiếp Hứa thị, người được Lý tri phủ sủng ái nhất.
Nha hoàn mặc áo xanh lanh lợi nhìn xung quanh rồi nhảy lên xe ngựa, nói thầm vài câu với người phu xe.
Nửa giờ sau, chiếc xe ngựa dừng lại ở một ngõ hẹp. Nha hoàn đỡ Hứa thị xuống xe, hai người đi bộ vài trăm thước thì bước vào một căn nhà.
Vừa mới bước vào, Hứa thị liền thấy choáng váng. Một hàng người dài gần mười mét, kéo dài từ trong gian phòng chính ra tới ngoài sân. Bà ta cắn răng đứng vào hàng, nhưng cũng không dám chen lên phía trước, chỉ lẳng lặng đứng cuối.
Canh ba đã qua, cuối cùng mới tới lượt bà ta.
Người hầu trẻ tuổi tươi cười, nói nhỏ:
"Vị phu nhân này, xin đi theo ta!"
Sau khi vòng qua đại sảnh, đi qua hành lang rồi lại qua hòn non bộ, người hầu dừng lại trước một gian phòng nho nhỏ.
"Xin hỏi quý tính của phu nhân?"
"Họ Hứa."
"Nhà ở nơi nào?"
"Đầu ngõ Liễu gia."
"Xin chờ một lát."
Người làm kia hỏi sơ qua xong bèn đi vào thông báo.
Hứa thị nhìn xung quanh thì thấy bốn phía u ám, bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ, khiến người ta có một loại cảm giác khó nói thành lời.
Hình như nha hoàn áo xanh cũng cảm nhận được điều ấy, bèn bám lấy cánh tay của Hứa thị.
"Phu nhân, Kim đại phu có lời mời!"
Lát sau, người hầu quay lại.
Hứa thị hít một hơi thật sâu, đẩy tay nha hoàn ra, đi vào căn phòng.
Trong phòng được bố trí rất đơn giản, chỉ có một bàn, một ghế.
Một người mặc áo đen che mặt ngồi phía sau bàn, nhìn bà ta bằng đôi mắt sâu thẳm, vô cảm.
Hứa thị sợ run người, ngồi xuống một cách tao nhã. Bà ta ho nhẹ rồi nói:
"Kim đại phu, ta…"
"Đưa tay ra!"
Mọt giọng nữ vang lên, lạnh lùng mà bình tĩnh.
"Cô là nữ!"
Kim thần y, người có thể đưa người từ cõi chết quay về trong truyền thuyết lại là nữ, hơn nữa nghe giọng có vẻ còn rất trẻ. Hứa thị nhíu mày, nét mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Người bịt mặt ngước mắt, không nói gì, chỉ đặt ba ngón tay lên để bắt mạch.
"Mạch tượng cho thấy, có vẻ mắc chứng hàn thấp*, kinh nguyệt không đều, tử cung lạnh không mang thai được. Thực ra…"
(*) Chứng Hàn thấp là tên gọi tóm tắt cho các chứng trạng do tà tà khí từ ngoài xâm phạm hoặc thể trạng vốn tỳ dương không mạnh dẫn đến thủy thấp ứ đọng ở trong gây nên."Thực ra làm sao?"
Vẻ mặt Hứa thị đầy lo lắng.
Người bịt mặt khẽ thở dài:
"Ta hỏi bà, có phải bà có thói quen uống tổ yến mỗi tối không?"
Hứa thị gật đầu lịa lịa:
"Sao cô biết?"
"Trong tổ yến có thêm vào một lượng thủy ngân rất nhỏ. Ngày ngày uống vào người, lâu dần sẽ không thể có thai được nữa. Nếu như ta chẩn đoán không sai thì hiện tại, lượng kinh của bà ra rất ít, thời gian hành kinh cũng ngắn, máu có màu đỏ tươi. Dù cho bà may mắn có thai thì cũng không thể giữ được."
Hứa thị hoảng hốt vô cùng, vội quỳ rạp xuống đất.
"Thần y, thần y, xin cô hãy cứu ta, nhất định phải cứu ta."
Người bịt mặt thản nhiên nhìn bà ta:
"Chắc cô biết quy tắc của ta."
"Ta biết, ta biết. Làm một việc thay cho thần y. Việc thành công, bệnh sẽ khỏi!"
Hứa thị đã hỏi thăm rất rõ ràng.
"Đã biết thì ta sẽ kê đơn thuốc cho cô. Ba tháng sau, độc tố trong cơ thể sẽ không còn. Nửa năm sau nhất định sẽ có thai!"
Hứa thị mừng rỡ, vội vàng nói;
"Thần y muốn ta làm gì?"
Đôi mắt đen láy của người bịt mặt lóe lên một tia sáng, giọng nói trong trẻo như châu ngọc.
"Khiến hôn sự giữa nhi tử ngốc của Lý tri phủ và Lục tiểu thư của Cố phủ không thể thành công."
Canh bốn đã trôi qua.
Người bệnh cuối cùng lặng lẽ rời đi, cổng lớn cũng nặng nề đóng lại, đám người hầu bắt đầu vẩy nước quét sân nhà.
Trong đêm tối, Nguyệt Nương xách hộp cơm bước vào phòng:
"Tiểu thư, dùng ít cháo loãng đi, vất vả cả buổi tối rồi."
Cố Thanh Hoàn đã sớm cởi bỏ bộ đồ đen, gỡ mạng che mặt xuống. Giờ cô đang xem lại mấy phương thuốc.
Bị Nguyệt Nương cắt ngang, cô bèn xếp gọn lại các đơn thuốc, bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến mấy món điểm tâm cầu kỳ.
Ăn được vài miếng, hình như Cố Thanh Hoàn nghĩ ra điều gì bèn hỏi:
"Có thư của Phúc bá không?"
Nguyệt Nương lắc đầu:
"Nào có nhanh như vậy được. Bắc Trực Lệ cách phủ Tô Châu xa như vậy, đi đi về về phải mất cả tháng trời. Phúc bá đi lần này là để mở thêm cửa hàng, không tốn chừng nửa năm thì e rằng khó quay về được."
"Là ta sốt ruột quá rồi!"
Cố Thanh Hoàn cười khẽ, khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú toát ra vài phần hoảng hốt.
Mới đó mà đã năm năm rồi.
Năm năm qua, ngoài mặt thì cô vẫn là Lục tiểu thư ngây ngô, ngốc nghếch của Cố gia, nhưng thực tế thì cô lại là thần y nổi danh gần xa của phủ Tô Châu. Khánh Phong Đường đã có chỗ đứng vững vàng ở Nam Trực Lệ, ngày kiếm cả đấu vàng.
Không ai biết Cố Thanh Hoàn đã làm thế nào để vượt qua được năm năm này, chỉ có mình cô biết mình đã phải bước từng bước cẩn thận ra sao.
Nguyệt nương thấy tiểu thư lại có biểu hiện như vậy, lập tức cũng hiểu là cô lại nghĩ đến quá khứ, bà vội nói:
"Tiểu thư, nên về thôi, trời sắp sáng rồi."
Cố Thanh Hoàn nhếch khóe miệng, khẽ "Ừ" một tiếng.
Rạng sáng, cả con đường vắng tanh.
Người phu xe trẻ tuổi giữ chắc dây cương, điều khiển cho chiếc xe ngựa chạy từ từ, chỉ phát ra tiếng động rất nhỏ.
Cố Thanh Hoàn tựa đầu vào vách xe, nhắm mắt dưỡng thần.
"Tiểu thư, chuyện kết hôn của Lý Tri phủ, chúng ta nên từ chối thế nào mới ổn đây?"
Cố Thanh Hoàn vẫn nhắm mắt, mỉm cười nói:
"Chuyện này chưa tới mười ngày sẽ được giải quyết xong."
Nguyệt nương vui mừng hỏi lại:
"Thật sao, tiểu thư?"
"Hoàn toàn là thật."
"Tiểu thư đã làm thế nào để được như vậy?"
"Hứa thị, tiểu thiếp được sủng ái nhất của Lý tri phủ bị chính thất bỏ thủy ngân vào trong thuốc bổ. Ta chữa bệnh cho bà ta, bà ta sẽ giúp ta giải quyết chuyện này, vậy là không còn nợ gì nhau."
Cố Thanh Hoàn nói một cách cực kỳ nhẹ nhõm. Nhưng trong lòng Nguyệt nương thì biết rất rõ, tiểu thư khám bệnh không lấy tiền, chỉ yêu cầu bệnh nhân làm một việc thay nàng. Việc đó dù lớn hay nhỏ, dễ hay khó thì hoàn toàn dựa vào việc xem bệnh nhân là ai. Tiểu thư có thể dẫn dụ Hứa thị tới, chắc chắn đã phải hao tốn không ít công sức, vất vả một phen.
Nguyệt nương nghĩ tới đây thì gương mặt thanh tú lại hiện lên sự tức giận:
"Tiểu thư, mấy năm gần đây chúng ta chỉ ru rú trong nhà, ngày lễ tết còn không dám ra mặt. Ấy vậy mà bà ta vẫn nhớ kỹ, rắp tâm đẩy tiểu thư vào hố lửa, đúng là lòng lang dạ sói."
Cố Thanh Hoàn biết "bà ta" mà Nguyệt nương nói tới chính là Quận chúa Hoa Dương, người mà phụ thân đã tái giá.
Cô cười rất thản nhiên, đáp:
"Cái gai trong mắt, cái xương trong thịt, đương nhiên là càng sớm nhổ được thì càng tốt."
Nguyệt nương nói một cách khinh miệt:
"Còn phải xem bà ta có bản lĩnh đó hay không đã."
Tiểu thư của bà sớm đã khác xưa rồi.
Cố Thanh Hoàn nhoẻn miệng cười, thay đổi tư thế. Cô còn chưa ngồi vững thì chiếc xe ngựa đột nhiên dừng lại, hai người va vào nhau.
Rèm cửa bỗng nhiên bị xốc lên, một thanh kiếm đâm vào.
"Xuống xe!"
Giọng nói trầm thấp, vô cảm.
Nguyệt nương bổ nhào lên người Cố Thanh Hoàn để che chắn cho cô, giọng run run:
"Ngươi… ngươi định làm gì?"
"Xuống xe, còn nói nhảm thì mất mạng ngay đấy."
Một khuôn mặt tuấn tú ngó vào trong xe, nói với giọng vô cảm.
Nguyệt nương vội vàng lấy áo choàng lên người tiểu thư, bảo vệ cô giống như gà mẹ bảo vệ con.
Hai người xuống xe, nhìn xung quanh thì thấy chiếc xe bị mười kẻ mặc đồ đen bao vậy. Trần Bình, tức người đánh xe, đã bị bọn họ khống chế bằng một con dao sáng loáng ngay dưới cổ.
Nguyệt nương giật thót, tự nhủ không xong rồi.
Trần Bình vốn là võ sư của tiêu cục. Vì muốn trị bệnh cho mẹ già nên mới cầu xin tiểu thư giúp đỡ. Tiểu thư thấy y võ nghệ cao cường, bèn bỏ tiền ra thuê. Dựa vào thân thủ của y thì mười kẻ đầu đường xó chợ bình thường cũng không là đối thủ. Nhưng lúc này, y lại bị không chế chỉ trong một chiêu, còn chẳng kịp ra hiệu đánh động. Từ đó có thể thấy, đối phương không hề đơn giản chút nào.
Cố Thanh Hoàn gục vào lòng Nguyệt nương, liếc mắt nhìn xung quanh. Ánh mắt cô dừng lại ở một kẻ mặc áo gấm màu đen lộng lẫy.
Người này búi tóc bằng mặc ngọc, mái tóc đen còn rũ xuống phía sau. Ngũ quan như được điêu khắc thành, mày kiếm, môi mỏng, trên khuôn mặt là một nụ cười trông rất đê tiện. Trên tay người này là một chiếc quạt xếp, trông giống một công tử nhà quyền quý.
Thế nào mà lại là hắn?
Cố Thanh Hoàn thầm nghĩ trong lòng, vùi đầu sâu hơn vào lòng Nguyệt nương.
Nguyệt nương cho rằng tiểu thư sợ hãi bèn ôm cô càng chặt, không dám động đậy, đôi mắt trừng lên mạnh mẽ dù người bà cũng đang run rẩy.
"Gia, xe tới rồi. Để nô tài đỡ người."
Kẻ kia thở dài, nói với giọng bất đắc dĩ:
"A Ly à, sao ngươi để gia ngồi một chiếc xe rách nát như vậy hả? Ngươi có biết chiếc xe nát nhất mà gia ngồi trong cuộc đời này…"
"So với mười chiếc xe trước đó thì chiếc xe này đã là… Hay là, gia chịu khó thêm chút nữa, A Lý đi tìm chiếc khác!"
Hắn chau mày, đôi mắt phượng đen láy hơi nhíu lại.
"Thôi bỏ đi, gia tạm chấp nhận vậy. A Lý, đỡ gia lên xe!"
Y nghênh ngang bước qua trước mặt Nguyệt Nương. Khi đi qua, ánh mắt y nhìn về phía người đang úp mặt vào lòng bà.
"Ồ, tiểu cô nương nhà ai mà đêm hôm khuya khoắt không ngủ lại đi lang thang trên đường vậy? Nào, để gia xem xem!"
Người thanh niên nửa cười nửa không, dù đang vội mà vẫn ung dung nhìn Cố Thanh Hoàn.
Dám trêu chọc tiểu thư nhà ta. Trần Bình tỏ rõ sự giận dữ, ra sức vùng vẫy vài cái nhưng vẫn bị đè chặt.
Nguyệt nương lo lắng, vội vàng quay người lại, dùng lưng che đi ánh mắt như đốt người kia.
Cố Thanh Hoàn túm chặt lấy hầu bao, sắc mặt không có gì gọi là sợ hãi, trong lòng thầm nghĩ không biết chỗ thuốc này có đủ đánh gục hai mươi người đàn ông to lớn hay không.
Nếu như không được thì không biết có thể dùng chiêu, bắt giặc trước bắt kẻ cầm đầu hay không. Theo như cô biết thì kẻ này hẳn là là một tên trói gà không chặt.
Không đợi Cố Thanh Hoàn nghĩ ngợi thêm, A Ly đã thúc giục:
"Gia, không còn sớm nữa, trời sắp sáng rồi!"
"Thật là cụt hứng!"
Người con trai mặc áo gấm lộng lẫy liếc nhìn Cố Thanh Hoàn, cợt nhả lấy ra một khối vàng từ trước ngực ra, vứt dưới chân Nguyệt nương.
"Gia là người cao quý, đây cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ thôi."
Hắn nói một câu không đầu không đuôi rồi được người đỡ lên xe ngựa.
Kẻ tên A Ly quay đầu lại, trầm giọng:
"Khối vàng này đủ để mua chiếc xe ngựa, các người đi đi… Thả người!"
Trần Bình nghe xong bèn giãy ra khỏi hai kẻ hai bên, cúi người nhặt lấy khối vàng. Y nhìn Nguyệt Nương một cái rồi hộ tống tiểu thư bước vào trong bóng đêm.
Bàn tay nắm chặt của Cố Thanh Hoàn từ từ nới lỏng nhưng đôi lông mày thanh tú thì lại nhíu chặt hơn.
A Ly lên xe, hít hà không khí bên trong, chau mày nói:
"Gia, trong xe này có mùi thuốc."
"Đúng là mũi chó, gia chỉ ngửi thấy hương thơm của con gái. Lấy dạ minh châu ra, trong này tối đen, gia không thích!"
A Lý lấy từ trong tay nải ra một viên dạ minh châu to bằng nắm đấm, trong xe lập tức sáng sủa lên không ít.
Người thanh niên mặc đồ đen nhìn quanh một lượt, hít một hơi thật sâu.
Bên trong chiếc xe ngựa khá là rộng rãi, nền được lót một tấm thảm Ba Tư, vách xe dùng gấm với hình hoa cỏ làm nền, hoa cỏ đều là hoa ngọc, lá vàng, vô cùng tinh xảo. Góc xe có đặt hai chậu băng. Trong chiếc đỉnh chạm rỗng bằng bạch ngọc còn đang đốt loại đàn hương tốt nhất, hương thơm nhẹ nhẹ bay lên.
Thảo nào vừa mới bước lên xe, họ đã cảm thấy vô cùng thoải mái. Hóa ra chiếc xe này nhìn bên ngoài không có gì đáng chú ý lắm nhưng bên trong lại hoàn toàn khác biệt. Xa hoa thế này chỉ e rằng đến ngay cả xe của vương gia trong kinh cũng không sánh bằng.
Người đàn ông nhíu đôi lông mày tuấn tú, tập trung lắng nghe rồi ra lệnh:
"Xuống xem bánh của chiếc xe này được bọc bằng gì?"