Chuyển ngữ: Nuy
****
Mộc Thanh Y ở trong phòng mình, sau khi đuổi Châu Nhi đi nghỉ ngơi thì ngồi xuống bên cạnh bàn, có chút mệt mỏi vuốt vuốt mi tâm. Nhớ lại tình cảnh hôm nay của đại ca, trong lòng càng thêm lo lắng. Bất quá cuối cùng cũng là chuyện tốt, đại ca….còn sống, trên đời này còn có chuyện gì tốt hơn chuyện này sao?
“Khụ khụ….”
Hai tiếng ho khan đè nén đầy cẩn thận và tôn kính truyền đến từ sau tấm bình phong, trong lòng Mộc Thanh Y cả kinh, đột nhiên đứng lên nói: “Người nào?!”
Nàng vào gian phòng này lâu như vậy, cư nhiên lại không phát hiện có người sau tấm bình phong. Nếu như người đó muốn gây bất lợi cho nàng, chỉ sợ dù có chín cái mạng cũng đều dùng hết rồi. Nghĩ đến đây, trong lòng mới thoáng ổn định lại. Chậm rãi bước qua tấm bình phong sơn thủy lớn, quả nhiên thấy được một nam tử hắc y nằm ngang trên giường hẹp của mình. Nhìn thấy Mộc Thanh Y bước vào mới ngẩng đầu lên, mày kiếm hơi nhíu.
Thật tốt một mỹ nam tử tuấn tú. Dù tình hình giờ phút này, cũng không làm Mộc Thanh Y nhịn không được thầm khen một tiếng trong lòng. Xuất thân là danh môn thế gia cao nhất của Hoa Quốc, nàng đã gặp vô số thanh niên tài giỏi tuấn tú. Cho dù là Mộ Dung An làm cho nàng thống hận chán ghét đến đâu cũng có khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ. Nhưng dung mạo của nam tử trước mắt này lại càng làm người ta trầm mê hơn tất cả những nam tử được xưng là mỹ nam tử mà nàng đã gặp được, nhưng lại không chút nào làm cho người ta cảm thấy nhu ngược, ngược lại lại làm cho Mộc Thanh Y cảm giác được một loại uy hiếp. Chống lại hai con ngươi u lãnh (*thăm thẳm) kia, Mộc Thanh Y ngẩn ra, sau đó bình tĩnh dời mắt. Vị nam tử áo đen này chẳng qua chỉ lười biếc nằm trên giường, thậm chí dung nhan tuấn mỹ còn mang theo vài phần bệnh hoạn, nhưng lại tạo cho nàng cảm giác như tùy lúc nào cũng sẽ lộ ra mũi tên đả thương người.
“Các hạ không mời mà tới, không khỏi quá mức thất lễ.” Một lúc lâu, Mộc Thanh Y cau mày lại, lạnh nhạt nói.
Nam tử hắc y ngồi dậy, nhướng mày, cười nói: “Tứ tiểu thư, đích nữ phủ Túc Thành Hầu….Quả nhiên không giống như lời đồn bên ngoài.” Âm thanh nam tử kia trầm thấp dễ nghe, tựa hồ mang theo những sợi tơ dịu dàng du dương. Nhưng Mộc Thanh Y lại chỉ cảm thấy được vẻ lạnh lùng trong đó.
“Vốn dĩ lời đồn không thể nào tin hết được, công tử đại tài lại bởi vì một lời đồn mà bị mê hoặc.” Mộc Thanh Y cười nhạt nói. Nhưng trong lòng đã bắt đầu suy đoán thân phận thật sự của nam tử trước mặt này. Người này tuyệt đối không phải là người ở kinh thành, hơn nữa cũng rất có thể không phải là người Hoa Quốc. Nàng ở kinh thành mười năm, nếu nam tử này xuất sắc như thế, tại sao lại không hề có tiếng tăm gì chứ. Hơn nữa….Liếc mắt nhìn đôi mắt thâm thúy u lãnh của nam tử hắc y, Mộc Thanh Y giật mình trong lòng, trầm giọng nói: “Phải xưng hô với công tử như thế nào? Không biết giá lâm đến phủ Túc Thành Hầu có điều gì chỉ giáo?”
Đem thần sắc của Mộc Thanh Y thu vào đáy mắt, nam tử hắc y lơ đễnh, nhướng mày, cười nói: “Xem ra Tứ tiểu thư đã nhìn ra thân phận của tại hạ, ngươi không sợ ta sẽ giết người diệt khẩu sao?”
Mộc Thanh Y làm bộ dáng phục tùng, cười một tiếng: “Nếu công tử đã tới Hoa Quốc, nói như vậy sớm muộn gì cũng gặp nhau, chẳng lẽ sẽ vì một chuyện nhỏ mà giết người diệt khẩu à. Vạn nhất…Công tử nói vậy cũng không phải người giá lâm Hoa Quốc đi?”
Nam tử hắc y dựa vào đầu giường, ngực nặng nề làm cho hắn hơi nhíu mày, thái độ rất là hứng thú mà quan sát thiếu nữ trước mắt, nói: “Xem ra, Tứ tiểu thư thật sự đã đoán được thân phận của tại hạ nha.”
Mộc Thanh Y lắc đầu, nói: “Cũng không coi là đoán được, không biết công tử thứ mấy?”
“Chín.” Nam tử hắn y cũng không giấu diếm, hào phóng nói ra.
Mộc Thanh Y nhẹ nhàng thở ra một hơi, thần sắc bình tĩnh như nước.
Cửu hoàng tử Việt Quốc, Dung Cẩn. Thuở nhỏ thân thể yếu ớt đầy bệnh, hằng năm ở trong cung, trong phủ mà tu dưỡng, hiếm khi gặp ngoại nhân (*người ngoài). Tính tình và năng lực như thế nào thì không ai biết được, chỉ truyền nhau về dung mạo của Dung Cẩn là giống như —— Đệ nhất mỹ nhân Việt Quốc – Mai phi, nên hắn được xưng là đệ nhất mỹ nam tử.
Không nghĩ tới, lần này hoàng đế Việt Quốc lại phái Dung Cẩn tới chúc thọ cho Hoa Hoàng. Càng không ngờ tới chính là, Dung Cẩn lại tới tìm mình, một người mơ hồ bị cả kinh thành lãng quên.
“Không biết Cửu hoàng tử tới đây, là có chỉ giáo gì?” Mộc Thanh Y hỏi.
“Vô phương, tìm chỗ ngủ.” Dung Cẩn lạnh nhạt nói, phảng phất như ban ngày chạy tới khuê phòng của cô nương chưa xuất giá là một chuyện rất bình thường.
Kiều nhan (*vẻ mặt yêu kiều) của Mộc Thanh Y hơi trầm xuống, nghiến răng nói: “Như thế, kính xin Cửu hoàng tử di giá!”
Dung Cẩn dựa vào cột giường, miễn cưỡng nhìn nàng một cái: “Tứ tiểu thư mất hứng, có thể kêu người đuổi bản công tử ra ngoài.”
Mộc Thanh Y vốn đã cho rằng tính tình của mình ma luyện đã đủ trầm ổn rồi, nhưng khi đối mặt với hoàng tử Việt Quốc tuấn mỹ phi phàm này, rốt cuộc nàng phát hiện mình tu luyện vẫn chưa đủ. Rõ ràng Dung Cẩn đoán được nàng kiên kỵ không dám gọi người đến, nếu nàng thật sự để cho người khác vào, Dung Cẩn thân là hoàng tử ngoại quốc (*nước khác) lại vụng trộm vào khuê phòng thiếu nữ, tất nhiên là không đúng, nhưng xui xẻo hơn chính là danh tiếng của nàng.
Nhìn Dung Cẩn trước mặt từ từ nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi, mép môi Mộc Thanh Y nâng lên nụ cười lạnh, xoay người đi ra ngoài.
Nam tử trên giường vốn nhắm mắt lại mở mắt ra nhìn bóng lưng của thiếu nữ một cái, rồi lại nhắm mắt lại một lần nữa. Chỉ một lúc sau, một cỗ mùi hương nhàn nhạt từ bên ngoài truyền vào, ánh mắt cảnh giác Dung Cẩn mở ra, mạnh mẽ đè xuống ho khan, tim cũng bắt đầu đau.
Đứng dậy xuống giường, đi ra bình phong, thì thấy thiếu nữ bạch y đang nhàn nhã cầm một cuốn sách mà dựa vào ghế, chăm chú đọc. Bên cạnh, một đỉnh lô thả ra khói trắng lượn lờ. Đó là một loại hương rất nhiều thiếu nữ thích, nhưng hiển nhiên phẩm chất của hương Mộc Thanh Y đốt này không tốt lắm, ngửi một cái là có chút gay mũi, mà Dung Cẩn càng không thể chịu được cái mùi này.
“Khụ khụ…Ngươi đang làm cái gì?”
Mộc Thanh Y nâng mắt, cười yếu ớt, nói: “Cửu hoàng tử cũng biết, Thanh Y chỉ là một đích nữ không được sủng, tự nhiên không mua nổi vật gì tốt. Nếu tiếp đón không được chu đáo, kính xin Cửu hoàng tử tha lỗi.” Mặc dù không tinh thông y đạo (*thuật chữa bệnh), nhưng nhìn bộ dạng kia của Dung Cẩn cũng biết, nhất định hắn sẽ không chịu được mùi gay mũi như thế. Vừa đúng lúc có một số hương liệu Châu Nhi còn chưa kịp xử lý, nàng liền thuận tay thả vào lư hương.
Dung Cẩn nhìn chằm chằm Mộc Thanh Y một lúc lâu, cuối cùng cũng thấp giọng cười ra tiếng: “Quả nhiên Tứ tiểu thư rất thú vị, nếu Tứ tiểu thư đã không hoan nghênh bản hoàng tử, bản hoàng tử lập tức cáo từ vậy.”
“Không tiễn.” Nhìn Dung Cẩn xoay người ra ngoài, Mộc Thanh Y không có lo lắng hắn sẽ bị người thấy. Nếu hắn có thể không tiếng động àm vào viện Lan Chỉ không bị người phát hiện, tự nhiên cũng có thể lặng yên không tiếng động ra ngoài. Chẳng qua là…Nhìn bóng dáng biến mất của Dung Cẩn ngoài cửa, thần sắc Mộc Thanh Y cũng từ từ chìm xuống.
Dung Cẩn thân là hoàng tử Việt Quốc, tuyệt đối sẽ không vô cớ chạy tới sân viện của nàng chỉ vì ngủ một giấc. Nàng mơ hồ có thể đoán được sau này bọn họ tuyệt đối còn có thể gặp lại. Nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ của nàng chính là nhất định phải cứu được đại ca ra khỏi phủ Ninh Vương, những thứ khác tạm thời có thể gác qua một bên. Mà tính tình Dung Cẩn khó dò, nàng không cách nào khẳng định được sự xuất hiện của hắn, rốt cuộc có thể mang đến phiền toái cho mình hay không. (@Nuy: Phiền toái, phiền toái rất lớn đó Y tỷ à *hắc hắc* hơn nữa còn mang suốt cả đời luôn ( ´=ิ◞౪◟=ิ`) )
Sâu kín thở dài, nói đến, thực lực bây giờ của nàng quá yếu. Hay là…Nên đi gặp biểu ca một lần….Chẳng qua là, hiện tại biểu ca thật vất vả lắm mới có được cuộc sống yên tĩnh, nếu một lần nữa kéo huynh ấy vào chuyện lần này, thật sự được chứ?