Editor: LaOngDao142
Mộ Dung An ánh mắt híp lại: "Biện pháp gì?"
Mộ Dung Dục nhàn nhạt quét đệ đệ một cái nói: "Đệ cho rằng huynh không đoán được đệ đang suy nghĩ gì sao? Thất nhi, đệ thật đúng là vì một nam nhân cùng Lục ca nháo sao?"
"Lục ca..." Nghe được Mộ Dung Dục gọi hắn Thất nhi, thần sắc Mộ Dung An lập tức mềm mại rất nhiều. Hắn cùng Lục ca tuổi tác chênh lệch cũng không lớn, hắn từ nhỏ yêu thích gây chuyện thị phi, đều là người ca ca này sau lưng không một câu oán hận giải quyết tất cả. Mộ Dung An đối với Mộ Dung Dục, người Lục ca này so với phụ hoàng mẫu phi trong cung còn quan trọng hơn. Thân là hoàng tử, ai có thể thật không có dã tâm? Nhưng khi biết chí hướng của Mộ Dung Dục, nên hắn chưa bao giờ quan tâm vị trí thái tử chỉ toàn tâm toàn ý đi theo huynh trưởng.
"Lục ca... Lục ca, đệ, huynh... Huynh chờ một chút được không? Đệ giúp huynh hỏi, bất kể dùng biện pháp gì, đệ nhất định giúp huynh hỏi cho bằng được." Trong lòng Mộ Dung An rõ ràng, Cố Tú Đình một khi rơi vào trong tay Lục ca, vô luận có khai hay không cuối cùng cũng chỉ có chết.
Mộ Dung Dục rũ mắt trầm tư chốc lát, hắn cũng không muốn cùng đệ đệ có khúc mắc, hồi lâu mới chậm rãi nói: "Huynh sẽ cho đệ hai ngày. Hai ngày sau nếu như hắn vẫn không nói gì, người huynh sẽ mang đi."
Trong lòng Mộ Dung An phát khổ, ban đầu Cố Tú Đình mới vừa bị bắt, đại hình gì Lục ca cũng đã làm qua, có thể khai đã sớm khai rồi. Trong lòng Mộ Dung An đã sớm tin, Cố Tú Đình căn bản cái gì cũng không biết. Nhưng nếu như hắn không đáp ứng, Lục ca chỉ sợ lập tức sẽ mang người đi.
Tiễn Mộ Dung Dục đi, Mộ Dung An một cước đá văng hạ nhân muốn tiến lên nói chuyện, xoay người đi đến tiểu lâu của Cố Tú Đình.
"Thanh Hiên!" Tiểu lâu sâu trong phủ Ninh vương, Mộ Dung An không cho người thông báo trực tiếp liền đi vào, lên lầu hai liền thấy Cố Tú Đình một thân bạch y thân hình gầy gò ngồi ở trước cửa sổ, đang dựa vào cửa sổ nhìn một quyển sách.
Đại công tử Cố gia, tên Tú Đình, tự Thanh Hiên.
Cố Tú Đình để cuốn sách xuống, quay đầu lại thần sắc hờ hững nhìn hắn.
Mộ Dung An trong chốc lát ảm đạm, lập tức lại bước nhanh về phía trước muốn kéo Cố Tú Đình. Lại thấy Cố Tú Đình hiên mi vừa nhíu, trầm giọng nói: "Chuyện gì?" Mộ Dung An có chút lo lắng nói: "Cửu Chuyển Linh Lung có phải ở Cố gia hay không?"
Cố Tú Đình ngẩn ra, tròng mắt lạnh nhạt nói: "Ta không biết."
"Nói cho ta biết Cửu Chuyển Linh Lung còn có sản nghiệp Cố gia lưu lại ở đâu!" Mộ Dung An lạnh lùng nói: "Ngươi nữa cố chấp như vậy nữa, chờ Lục ca đích thân đến sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu."
"Vậy thì như thế nào?" Cố Tú Đình bình tĩnh nhìn hắn.
Mộ Dung An tức cười, bình sanh lần đầu tiên có chút hối hận để cho Cố Vân Ca cứ như vậy chết đi. Trước kia vô luận chuyện gì, chỉ cần lấy Cố Vân Ca nói thì Cố Tú Đình dĩ nhiên sẽ ngoan ngoãn, nhưng kể từ khi Cố Vân Ca chết Cố Tú Đình cái gì cũng không cần. Ngay cả mạng của mình cũng không quan tâm, thì sao lại quan tâm tới người hay vật gì kia chứ?
"Ta nếu như lấy Mộc Thanh Y tới uy hiếp ngươi có tác dụng hay không?" Mộ Dung An thở hổn hển nói.
Cố Tú Đình nhíu mày, lạnh lùng cười một tiếng nói: "Ngươi có thể thử một chút."
"Ngươi có phải thật không muốn sống!"
"Không, ta muốn sống." Cố Tú Đình phủ nhận nói: "Ta nếu như chết như vậy, dưới cửu tuyền thế nào đi gặp tổ phụ phụ thân mẫu thân còn có Ca nhi?"
"Vậy ngươi..."
Cố Tú Đình lần nữa ngồi xuống mở sách cuốn nói: "Ngươi hỏi ta không biết, ta chưa từng thấy qua Cửu Chuyển Linh Lung."
Mộ Dung An hít một hơi, trầm giọng nói: "Chỉ cần ngươi nói ra, ta thả ngươi đi."
Quyển sách trên tay Cố Tú Đình hơi dừng một cái, nhàn nhạt nói: "Ta muốn suy nghĩ một chút, thời gian quá lâu rất nhiều chuyện... Ta đã sớm quên."
Mộ Dung An nhắc nhở: "Ngươi chỉ có hai ngày."
Cố Tú Đình từ chối cho ý kiến, dường như không nghe thấy. Phía sau hắn, Mộ Dung An âm trầm trong ánh mắt lóe lên âm ngoan. Vô luận như thế nào... Hắn cũng sẽ không thả Cố Tú Đình đi!
Cố Tú Đình nhìn ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ trong mắt có thêm tia nhàn nhạt lo lắng.
Thanh Y... Muội muốn làm gì?
"Tiểu thư, người tùy tiện đem tin tức truyền đi như vậy, đại công tử sẽ gặp nguy hiểm!" Trong Khinh An Các, Phùng Chỉ Thủy lo lắng nhìn Mộc Thanh Y trầm giọng nói. Mới vừa nghe đến trong kinh thành đột nhiên truyền lưu tin tức, Phùng Chỉ Thủy liền sợ hết hồn. Những năm này, Cung vương còn lưu lại mạng của đại tiểu thư và đại công tử vì nguyên nhân gì, Phùng Chỉ Thủy đã sớm đoán được. Đại tiểu thư đã không có ở đây, chỉ cần Cố gia không có tin tức gì, một ngày nào đó còn có thể tìm ra cơ hội cứu đại công tử. Nhưng hôm nay tin tức này vừa truyền tới, không cần nghi ngờ cũng đã dẫn tới cảnh giác của Cung vương, đến lúc đó muốn cứu đại công tử thì càng thêm khó như lên trời.
Mộc Thanh Y đang cầm chén trà cười nhạt nói: "Phùng tiên sinh không cần phải gấp, đại ca tạm thời không có việc gì. Phùng tiên sinh giúp ta truyền thêm một tin ra ngoài." Mặc dù có chút nghi ngờ, Phùng Chỉ Thủy vẫn cung kính nói: "Xin tiểu thư phân phó."
Mộc Thanh Y một tay nhấc nắp chén trà lên, uống một hớp trà xanh, cười yếu ớt nói: "Long Vương đản, Linh Lung ra. Người trong thiên hạ phải có năng lực mới có thể có Cửu Chuyển Linh Lung, ta muốn tặng Cửu Chuyển Linh Lung tặng cho người có tư cách trên thế gian này."
Phùng Chỉ Thủy cau mày: "Chuyện này... Nếu như thân phận của tiểu thư bại lộ..."
Mộc Thanh Y lại cười nói: "Không, ta tự có sắp xếp. Ngày đó, ta sẽ không xuất hiện. Phùng tiên sinh chỉ cần giúp ta truyền đi là được." Phùng Chỉ Thủy gật đầu lĩnh mệnh, lại hỏi: "Cái gì gọi là có tư cách?"
Mộc Thanh Y cười nói: "Người nào ra tiền nhiều nhất, người nào quyền thế lớn nhất, người nào võ công cao nhất... Ai biết được."
"Tiểu thư là muốn kinh thành loạn lên."
Mộc Thanh Y cười nói: "Càng loạn càng tốt."
"Thừa dịp cháy nhà hôi của." Lồng ngực Phùng Chỉ Thủy có chút phập phồng, rất nhanh liền suy nghĩ minh bạch ý tứ của Mộc Thanh Y. Mộc Thanh Y gật đầu nói: "Khổ cực tiên sinh." Phùng Chỉ Thủy chắp tay nói: "Thuộc hạ không dám, đều là thuộc hạ nên làm. Đúng rồi, bên cạnh tiểu thư cũng không ai có thể bảo vệ an toàn cho người, không biết thuộc hạ có nên an bài không?"
Mộc Thanh Y lắc lắc đầu nói: "Không nên, bên cạnh đột nhiên xuất hiện mấy cao thủ, sẽ làm cho người hoài nghi. Phủ Ninh vương và phủ Cung vương có người của chúng ta sao?" Phùng Chỉ Thủy gật đầu, có chút áy náy nói: "Đáng tiếc, những người đó cũng tiếp xúc không được với đại công tử." Hắn vẫn muốn cứu đại công tử cùng đại tiểu thư, tự nhiên sẽ chú ý đặc biệt hai phủ Cung Ninh, chỉ tiếc Mộ Dung An giấu đại công tử quá chặt chẽ, người bình thường căn bản không có biện pháp đến gần.
"Không cần gấp gáp, đại ca nơi đó ta sẽ nghĩ biện pháp. Ngược lại phủ Cung Vương bên kia, nghĩ biện pháp trói Chu Minh Yên lại cho ta. Nếu như trói không được... giả bộ muốn ám sát nàng ta. Bất quá không cần giết thâth, dọa nàng ta một chút là được." Mộc Thanh Y phân phó nói. Phùng Chỉ Thủy cũng không chất vấn kế hoạch của Mộc Thanh Y nữa, trầm giọng gật đầu. Muốn từ trong vương phủ cứu đại công tử được trọng binh trông chừng không dễ dàng, nhưng muốn dọa một Cung vương phi thậm chí trói lại nàng, chỉ cần kế hoạch chu đáo vẫn có thể thực hiện.
Mộc Thanh Y đứng lên nói: "Như thế liền phiền toái Phùng tiên sinh, ta đi về trước."
"Tiểu thư..." Phùng Chỉ Thủy chần chờ một chút, vẫn không nhịn được hỏi: "Thuộc hạ cũng không nhớ rõ Cố gia có Cửu Chuyển Linh Lung." Cố gia có tài vật gì Phùng Chỉ Thủy cũng rất rõ ràng. Nếu nói Cố tướng quân che giấu, vậy ngay cả đại công tử và đại tiểu thư cũng không biết, như vậy thân là biểu tiểu thư Mộc Thanh Y làm sao biết được? Thậm chí, còn có một giả thuyết, nói Cửu Chuyển Linh Lung căn bản không có tồn tại. Mà cho tới nay, Phùng Chỉ Thủy đều là nghiêng về giả thuyết này.
Mộc Thanh Y quay đầu thản nhiên cười một tiếng: "Không sai, chúng ta không có. Nhưng... Ai biết?"
Phùng Chỉ Thủy tức cười, đúng vậy a, Cố gia có hay không, ai biết? Đừng nói Cửu Chuyển Linh Lung mất tích đã ba trăm năm, coi như bây giờ nằm ở trong tay ai, chỉ cần người nọ không có điên cũng sẽ không đứng ra thừa nhận.