Trở lại trong sân của mình, Mộc Thanh Y mới có thời gian quan sát tòa tiểu viện này. Nếu như nói Mộc lão phu nhân và Mộc Trường Minh không biết hoàn cảnh của Mộc Thanh Y, chỉ sợ một đứa bé ba tuổi cũng sẽ không tin. Trước kia, lúc vẫn còn là Cố Vân Ca, nàng cũng tới phủ Túc Thành Hầu rất nhiều lần, nàng vẫn còn nhớ rõ, khi đó tiểu viện nằm ở chỗ sâu nhất, vắng vẻ nhất trong phủ Túc Thành Hầu, nguyên lai là viện của một di nương không được sủng ở phủ Túc Thành Hầu.
Thế nhưng Mộc Trường Minh lại dám nhục nhã biểu muội như vậy! Mộc Thanh Y nắm chặt bàn tay, cho đến khi lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau mới phục hồi lại tinh thần.
Liếc mắt nhìn Châu Nhi đi bên cạnh muốn nói lại thôi, Mộc Thanh Y nhàn nhạt nói: "Có gì cứ nói thẳng đi."
Châu Nhi vội vàng nhìn nàng một cái, nói: "Tiểu thư....Tiểu thư có chút không giống như trước kia."
Châu Nhi thật sự cảm giác được tiểu thư thay đổi. Trước kia tiểu thư luôn không thích nói chuyện, một người lặng lẽ làm việc, rất ít lên tiếng, hơn nữa khi bị Tam tiểu thư và Nhị công tử chèn ép, tiểu thư cũng không dám phản bác. Hôm nay, mặc dù tiểu thư không thích nói chuyện, nhưng cũng có hai, ba lần làm cho Tam tiểu thư và Nhị công tử nghẹn không nói thành lời, còn làm cho Hầu gia phạt Tam tiểu thư. Trước kia tiểu thư rất xinh đẹp, bây giờ tiểu thư lại càng xinh đẹp hơn, rõ ràng là dung mạo giống nhau, nhưng lại phảng phất bao phủ một tầng ánh sáng màu vàng làm cho người ta không dời mắt được.
Con ngươi Mộc Thanh Y khẽ nhúc nhích, nhàn nhạt nói: "Hiện tại không tốt sao?"
"Đương nhiên là tốt!" Châu Nhi vội vàng nói: "Nếu tiểu thư vẫn luôn như vậy, cũng sẽ không bị bọn người Tam tiểu thư khi dễ nữa." Mặc dù nàng đi theo tiểu thư có mấy năm, nhưng lại nghe được mấy lão nhân (*người lâu năm - Nuy) trong phủ nói, trước kia tính tình tiểu thư không phải như vậy, đều là sau khi Cố gia bị xét nhà diệt tộc, phu nhân qua đời, nên tiểu thư mới dần trở nên trầm mặc nhạt nhẽo.
Mộc Thanh Y cười yếu ớt, nói: "Ta cũng cảm thấy như vậy là tốt. Bây giờ ngay cả người thân duy nhất....cũng không còn, nếu như ta vẫn vô dụng như trước đây, sau này làm sao có mặt mũi đi gặp mẫu thân và mọi người?"
Trong lòng Châu Nhi cả kinh, mặc dù không có nói ra, nhưng nàng vẫn hiểu được tiểu thư đang nói về cái gì. Thì ra trong lòng tiểu thư, những người Mộc gia này.....căn bản không phải là người thân của tiểu thư sao? Nhìn sân viện đơn sơ này, trên mặt Châu Nhi cũng có vài phần thương tiếc. Những người Mộc gia này, kể từ sau khi phu nhân qua đời, có người nào chân chính xem tiểu thư là người thân? Hôm nay biểu tiểu thư đã không còn, tiểu thư cũng nên phải kiên cường.
"Châu Nhi vĩnh viễn sẽ bồi tiểu thư." Châu Nhi kiên định nói. Vốn nàng chính là một nha đầu thô sử thấp kém nhất phủ Túc Thành Hầu, một lần không cẩn thận đụng phải di nương đang được Hầu gia sủng, nếu như không phải tiểu thư đi ngang qua cứu nàng, chỉ sợ nàng đã sớm bị đáng chết tươi rồi.
Mộc Thanh Y cười nhạt, nói: "Vào thôi, ta có một số việc muốn hỏi ngươi."
Bước vào phòng khách, Mộc Thanh Y nhìn lướt qua căn phòng, có thể nói là đồ trang trí bày biện rất đơn giản, trong lòng cười lạnh một tiếng. Phủ Túc Thành Hầu đứt khoát không làm dáng, phòng như vậy đừng nói là một đích nữ Hầu phủ, cho dù là khuê phòng của con gái cưng cũng kém rất nhiều. Cũng đúng, nhà mẹ của phu nhân Trương thị Túc Thành Hầu bị Cố gia liên lụy, lại có hai nữ nhi chết mà xuống dốc không phanh. Mặc dù phu nhân Túc Thành Hầu được hoàng đế phong làm Tần quốc phu nhân, nhưng cũng là người chết. Mà phủ Túc Thành Hầu có một nữ nhi làm Nhu phi trong cung, còn có một phu nhân Hộ bộ Thượng thư, và một người sắp làm Ninh vương phi. Mà bản thân Túc Thành Hầu còn có một biểu tỷ là Bình Nam vương phi, gia thế như vậy tự nhiên sẽ không đem một đứa con gái cô nhi có mẹ ruột chết sớm, nhà ông bà ngoại đã sớm xuống dốc vào mắt. Nếu như không phải còn cái danh đích nữ và danh con gái của Tần quốc phu nhân được hoàng đế đích thân truy phong, lấy tính tình của Mộc Thanh Y, đã sớm không biết bị nhét ở chỗ nào rồi.
"Tiểu thư, ngài muốn hỏi gì?"
Mộc Thanh Y trầm ngâm một chút, hỏi: "Hai ngày ta hôn mê, có người đến thăm ta không?"
Châu Nhi lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không có, Hầu gia và lão phu nhân chỉ cho Tôn....di nương mời đại phu tới kê đơn thuốc. Tiểu thư, ngài đừng buồn...."
Mộc Thanh Y lạnh nhạt lắc đầu, cười yếu ớt, hỏi: "Trong tay ta còn có bao nhiêu ngân lượng?"
Châu Nhi khó xử chu môi, nói: "Mỗi tháng tiểu thư có mười hai bạc, nhưng đến trong tay chúng ta cũng chỉ còn có năm bạc. Vốn hai năm qua cũng có để dành được một chút, nhưng lần này tiểu thư hôn mê bất tỉnh, đại phu nói thân thể tiểu thư suy yếu, cần phải bồi bổ nhiều, cho nên nô tỳ...."
Nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của Châu Nhi, trong lòng Mộc Thanh Y thở dài một tiếng, biết Châu Nhi nhất định là lấy số bạc ít ỏi đó đi mua thuốc bổ cho biểu muội, nàng nâng tay lên, vỗ vỗ tay Châu Nhi: "Một chút cũng không có?"
Châu Nhi lắc đầu, vội vã vào phòng trong, một lúc sau cầm một hộp gỗ cũ kỹ đi ra, để trước mặt Mộc Thanh Y, nói: "Còn có một chút bạc vụn, tổng cộng ước chừng có khoảng....bảy, tám bạc."
Trong hộp, quả nhiên còn có một chút bạc vụn, thậm chí có cả tiền đồng. Châu Nhi suy nghĩ một chút, lại từ trong túi của mình lấy ra ít bạc vụn, nói: "Chỗ này nô tỳ có ba bạc."
Mộc Thanh Y lắc đầu, đẩy tay Châu Nhi: "Chính ngươi giữ một chút bạc cũng không dễ, giữ lại cho tốt đi. Cái này...."
Ánh mắt rơi vào một ngọc bội bình thường trong hộp, mắt Mộc Thanh Y lóe lên. Khối ngọc này cũng không phải loại đặc biệt tốt, ngay cả chạm khắc cũng bình thường, cũng chính vì như thế, biểu muội mới giữ lại khối ngọc bội này.
Nàng còn nhớ rõ, ngọc bội là do mình (Cố Vân Ca) lấy làm lễ vật đưa cho nàng (Mộc Thanh Y), là sau khi nàng học điêu khắc với tổ phụ có chút thành tựu, liền đem khối ngọc đó chia làm ba phần, một khắc ngọc lan giữ lại cho mình, một khắc tu trúc đưa cho đại ca, một khắc phù dung đưa cho biểu muội.
Cầm ngọc bội trong tay, con ngươi Mộc Thanh Y nháy mắt đầy bi thương.
"Tứ tiểu thư, Vương quản sự tới." Ngoài cửa, tiểu nha đầu bẩm báo.
Mộc Thanh Y ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: "Cho vào."
Một lúc sau, một phụ nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi đi vào: "Lão nô gặp qua Tứ tiểu thư.”
Mộc Thanh Y gật đầu, nói: "Vương quản sự tới đây là có chuyện gì?"
Vương quản sự này thật ra là Trịnh thị, nhưng sau khi gả cho Nhị tổng quản họ Vương trong phủ, quản lý chuyện chi tiêu trong nội viện, người trong phủ đều gọi một tiếng Vương quản sự. Vương Trịnh thị cười, nói: "Bẩm Tứ tiểu thư, phu nhân nói sẽ đổi cho Tứ tiểu thư một sân viện khác, lão nô đã dọn dẹp xong, kính xin Tứ tiểu thư dành một chút thời gian để dọn qua."
"Là viện nào?" Mộc Thanh Y hỏi.
Vương Trịnh thị chần chờ một chút, cười nói: "Là Giáng Tuyết Hiên phía tây bắc."
Mộc Thanh Y trừng mắt, hỏi: "Là ngươi chọn hay là Tôn di nương chọn?"
Vương Trịnh thị lưỡng lự, cười nói: "Loại chuyện nhỏ này lão nô không dám phiền phu nhân, là lão nô chọn. Tứ tiểu thư, tuy rằng Giáng Tuyết Hiên có chút xa nhưng lại tốt hơn so với viện này, còn lớn gấp hai đấy. Nhất định Tứ tiểu thư sẽ thích." Mặc dù là cười, nhưng giọng nói lại có chút cao cao tại thượng, làm cho người ta cảm thấy thật sự là tốt hơn chỗ này, Tứ tiểu thư nên tự thấy thỏa mãn.
"Càn rỡ!" Mộc Thanh Y vỗ bàn, trầm giọng nói.
"Tứ....Tứ tiểu thư?" Không nghĩ tới Mộc Thanh Y đột nhiên phát tác, Vương Trịnh thị không khỏi sững sờ một chút, bất quá rất nhanh liền phải ứng kịp, nhíu mày nói: "Không biết Tứ tiểu thư có chỗ nào không hài lòng? Lão nô đã bẩm báo qua phu nhân, phu nhân cũng nói Giáng Tuyết Hiên rất tốt."
Mộc Thanh Y cười lạnh một tiếng: "Nguyên lại là Tôn di nương đã đồng ý, đã như vậy, ta lập tức đi tìm Tôn di nương và tổ mẫu nói mới được, ta muốn hỏi một chút, đem một sân viện có di nương chết cho một cô nương khuê nữ ở, rốt cuộc là có ý gì?"
Thấy Mộc Thanh Y tức giận tới phát run, bộ dáng đứng dậy đi ra ngoài, Vương Trịnh thị vội vàng nói: "Tứ tiểu thư! Tứ tiểu thư....Cái này là Lý di nương đã chết hơn bốn năm rồi, sân viện đó trống không. Tứ tiểu thư như vậy không khỏi quá mức...." Vương Trịnh thị còn chưa nói hết, nhưng ánh mắt đã biểu hiện ý tứ rõ ràng, Mộc Thanh Y cứ nháo như vậy là quá mức vô lý.
Mộc Thanh Y cười lạnh, thản nhiên liếc Vương Trịnh thị một cái, liền cất bước ra ngoài.