Editor: LaOngDao142
Biệt viện bên ngoài kinh thành.
Ngôi biệt viện bên ngoài cũng không phải được đăng ký dưới danh nghĩa của Cung vương Mộ Dung Dục, mà thuộc về một quan tam phẩm ở trong kinh thành trung cũng không có bao nhiêu lực ảnh hưởng. Nếu như có chỗ đặc biệt, ước chừng chính là người này được coi như là vây cánh của Cung vương. Cung vương thân là hoàng tử, luôn có rất nhiều việc làm không thể quang minh chính đại làm được. Dĩ nhiên những lúc như vậy sẽ có trung thành thuộc hạ ra mặt thay hắn bài ưu giải nan. Vì vậy, khi Mộ Dung Dục cần một chỗ giấu người, dĩ nhiên là có tâm phúc bên cạnh có lòng dâng lên biệt viện của mình.
Cả biệt viện phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần rường cột chạm trổ, vẫn có thể xem là một nơi giải sầu dưỡng bệnh thật tốt. Nhưng hiện tại, hạ nhân cũng bị an bài vào tiền viện, hậu viện không cho phép đặt chân nửa bước. Nhưng hạ nhân tiền viện vẫn còn kinh hồn táng đảm vạn phần sợ hãi, bởi vì mấy ngày nay bọn họ thường loáng thoáng nghe được từ hậu viện truyền đến trận trận thanh âm làm người ta rợn cả tóc gáy.
Hoàn toàn khác với tiền viện, hậu viện thủ vệ sâm nghiêm, có thể nói được là ba bước một người, năm bước một tốp. Một lầu các yên lặng sâu nhất trong viện, vốn dĩ dùng làm thư phòng, nhưng bây giờ lại bị người cải tạo thành một gian hình phòng. Một bước vào trong đó, một mùi máu tươi xông thẳng vào mũi.
Trong phòng, mọi người trầm mặc nhìn nam tử bị trói ở trên cây cột cả người là máu đang hấp hối, trong mắt cũng mang theo vài phần không đành lòng cùng khâm phục. Nhưng liếc mắt nhìn nam tử bạch y ngồi ở một bên, trong ngày thường dung nhan ôn nhã cũng trở nên lãnh khốc, người nào cũng không có lá gan lên tiếng khuyên nói gì.
Mộ Dung Dục thần sắc tối tăm ngồi trên ghế, nhìn người bị trối vào trên cây cột không nhúc nhích, trầm giọng nói: "Cố Tú Đình, ngươi còn chưa muốn nói sao?"
Dường như nam tử đẫm máu giật giật, từ từ ngẩng đầu lên, vốn tuấn tuấn mỹ bất phàm khiến cho trái tim thiếu nữ cả kinh thành rung động có thêm rất nhiều vết máu thật dài. Chỉ có cặp mắt kia vẫn như cũ lạnh nhạt bình tĩnh như trước, mơ hồ không cảm giác được thống khổ trên người được gia tăng lên. Khóe môi Cố Tú Đình giật giật, lộ ra một nụ cười giễu cợt: "Ta tại sao muốn nói?"
Thần sắc Mộ Dung Dục hơi động, nhàn nhạt nói: "Ngươi rốt cục cũng không nói ngươi không biết? Vậy thì chứng minh... Ngươi vẫn chưa muốn chết." Phải biết, ba năm trước đây Cố Tú Đình mới vừa rơi vào trong tay hắn, suốt một tháng mỗi một ngày Cố Tú Đình cũng so với hiện tại còn thảm hại hơn. Nhưng từ đầu tới cuối hắn chỉ lấy được ba chữ "Không biết".
Cố Tú Đình nhẹ giọng thở dài nói: "Người nếu muốn chết cần gì phải còn sống." Đã từng... Hắn đã muốn chết, như vậy cuộc sống sỉ nhục này không có chút ý nghĩa nào, ngay cả muội muội duy nhất cũng không có ở đây, hắn còn sống hay chết có cái gì khác biệt? Nhưng... Nhắm mắt lại Cố Tú Đình che giấu suy nghĩ trong mắt, lần nữa mở ra vẫn là một mảnh bình tĩnh. Nếu như ngay cả hắn cũng chết, tổ phụ, phụ thân, mẫu thân, còn có tiểu muội, cừu hận và sỉ nhục của bọn họ còn có ai có thể tới rửa sạch?
Thần sắc trên mặt Mộ Dung Dục dãn ra một chút, nhàn nhạt nói: "Không muốn chết, liền nói cho bổn vương... Cửu Chuyển Linh Lung rốt cuộc ở đâu?"
Cố Tú Đình có chút buồn cười nhìn hắn, "Cung vương làm như ta là người ngu sao? Ta nếu như còn muốn sống... Hiện tại sẽ nói cho ngươi biết tung tích của Cửu Chuyển Linh Lung sao? Bản lãnh qua sông rút cầu của Cung Vương điện hạ tại hạ từng lĩnh giáo qua." Năm đó Mộ Dung Dục cũng chỉ là một trong mười mấy hoàng tử bình thường của hoàng đế, mẫu phi hắn mặc dù họ Chu cùng Bình Nam Quận Vương không có quan hệ gì, xuất thân cũng chỉ là thư hương môn đệ tầm thường. Sinh hai đứa con trai cũng không lấy được sủng ái của đế vương. Nếu không phải Mộ Dung Dục cùng Cố gia Đại tiểu thư đính hôn, nếu không phải Mộ Dung Dục vừa bắt đầu đã dựa vào thái tử, hơn nữa bảo vệ đệ đệ thật tốt âm thầm phát triển thế lực của mình, phủ Cung Vương nơi nào sẽ có uy thế hôm nay? Nhưng đã đến cuối cùng đối với Cố gia và thái tử hạ thủ vô cùng tàn nhẫn chính là Cung vương xưng ôn văn nhĩ nhã phong độ.
Sắc mặt Mộ Dung Dục hơi trầm xuống, lạnh lùng nói: "Cố Tú Đình, bổn vương biết xương ngươi cứng rắn. Nhưng bổn vương không tin xương của ngươi có thể so sánh những hình cụ này cứng hơn!" Cố Tú Đình không thèm để ý chút nào, ho nhẹ một tiếng cười nhạt nói: Đã từng chịu đựng một tháng... Xem ra vẫn có thể. Nhưng... Ha hả, ta sợ Cung vương không có thời gian chờ một tháng. Có điều Cung vương gấp gáp như vậy, ta cũng có thể nói cho Cung vương một tin tức tốt."
Mộ Dung Dục híp mắt, có chút hoài nghi nhìn chằm chằm Cố Tú Đình.
Cố Tú Đình cũng không thèm để ý hắn có tin hay không, dựa vào cây cột sau lưng hữu khí vô lực cười nói: "Vương gia biết tại sao... Tin tức Cửu Chuyển Linh Lung sẽ hết lần này tới lần khác vào lúc này truyền ra sao?"
"Tại sao?"
Cố Tú Đình cười nói: "Bởi vì... Long Vương đản năm nay, cõi đời này... Không còn bảo tàng của Cố gia."
"Có ý gì?" Mộ Dung Dục trầm giọng nói.
Cố Tú Đình thú vị nhìn hắn, cười nói: "Cung vương biết Cố gia có bao nhiêu tài phú sao? Lịch sử Cố gia so Hoa Quốc gấp đôi còn lâu hơn. Loạn thế thịnh thế gì Cố gia cũng đã trải qua nhưng vẫn đứng vững vàng không ngã. Ách... Dĩ nhiên, bây giờ đã sụp đổ. Bất quá tài phú tích lũy mấy trăm năm, công bằng có thể nói trong quốc khố Hoa Quốc cũng không có nhiều như vậy đi. Dĩ nhiên, còn có... Cửu Chuyển Linh Lung... Trân bảo hiếm có trên đời a...."
Mộ Dung Dục khó coi nhìn chằm chằm Cố Tú Đình, lạnh lùng nói: "Nói như vậy, Cố gia cả nhà bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội cũng không coi là oan uổng. Cố gia lưu tài phú nhiều như vậy, muốn làm gì? Giúp thái tử đoạt vị?"
Cố Tú Đình tán đồng gật đầu nói: "Phú khả địch quốc... Đúng là tội lớn ngập trời. Như vậy... Cung vương gấp như vậy muốn tài phú kia là muốn làm gì? Đóng quân tạo phản sao? Đúng rồi, Túc Thành Hầu mặc dù quy thuận Cung vương, còn có Bình Nam Quận Vương, nhưng binh mã trong tay bọn họ cũng không bằng một phần mười Hoa Quốc. Chân chính nắm trong tay trọng binh là An Tây Quận Vương xưa nay cùng Cung vương và Ninh vương không hòa hợp, mà một vị khác nắm binh quyền là hộ quốc Đại tướng quân Vệ đại tướng quân cũng là ngoại công bát hoàng tử. Cung Vương điện hạ ở kinh thành mặc dù danh tiếng hiển hách, nhưng trong quân đội lại..."
"Thất đệ cái gì cũng chịu nói cho ngươi." Thần sắc Mộ Dung Dục lạnh lẽo, nhưng không cách nào phản bác lời của Cố Tú Đình. Hắn vẫn kiên trì muốn Mộ Dung An cưới Mộc Vân Dung tên ngu xuẩn kia làm chính phi, vì chính là binh quyền của Túc Thành Hầu.
"Ngu xuẩn." Cố Tú Đình nhàn nhạt nói, "Thái tử và Cố gia sở dĩ thua ở trong tay của ngươi..."
"Ngươi nói gì?!" Mộ Dung Dục lạnh lùng nói.
Cố Tú Đình dường như không nghĩ nói chuyện với hắn nữa, dựa vào cây cột bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Phảng phất như một phòng hình cụ kinh khủng cùng mọi người không tồn tại một loại.
Mộ Dung Dục bị hắn không để ý tới như thế, Mộ Dung Dục tự nhiên giận không thể ngừng, vỗ án lạnh lùng nói: "Đánh cho ta! Lưu lại một hơi là đủ rồi!" Hắn biết nữa dụng hình đối với Cố Tú Đình cũng không có tác dụng gì, nhưng cứ như vậy bỏ qua cho Cố Tú Đình thì vô luận như thế nào cũng nuốt không trôi khẩu khí này.
"Dừng tay!" Ngoài cửa, Mộ Dung An đá văng ra một đám thị vệ ngăn cản, đánh không đi vào. Thấy Cố Tú Đình trong phòng máu tươi đầm đìa, ánh mắt chợt co rụt lại hung hăng trừng Mộ Dung Dục.
Mộ Dung Dục cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói: "Thế nào? Đệ vì hắn động thủ với bổn vương sao?"
Mộ Dung An sửng sốt một chút, rốt cục vẫn phải cúi đầu, "Lục ca... Huynh đừng đánh hắn, hắn nếu không phải là không chịu nói, mà thế nào cũng sẽ không nói." Mộ Dung Dục sao lại không biết đạo lý này, nhưng nhìn bộ dáng đệ đệ không có tiền đồ như vậy, càng thêm tức giận. Đứng dậy một cước đá văng ra Mộ Dung An, trầm giọng nói: "Bổn vương không cần đệ dạy làm sao làm việc. Lập tức cút về phủ cho ta, nếu không ta lập tức giết Cố Tú Đình!"
"Lục ca!" Mộ Dung An lo lắng kêu lên.
"Xem dáng vẻ không có tiền đồ này của ngươi, ngươi là hoàng tử!" Mộ Dung Dục nhìn chằm chằm Mộ Dung An trầm giọng nói. Mộ Dung An liếc mắt nhìn Cố Tú Đình vẫn như cũ nhắm mắt dưỡng thần, cắn răng nói: "Lưu hắn một mạng, Lục ca, đệ đệ van huynh."
"Cút! Bắt hắn mang đi ra ngoài cho ta!" Mộ Dung Dục cả giận nói.
Mấy thị vệ tiến lên kéo Mộ Dung An, cũng không quản hắn giãy giụa như thế nào thật nhanh đi ra ngoài cửa. Mộ Dung Dục nhìn chằm chằm Mộ Dung An vẫn như cũ không ngừng giãy giụa muốn động thủ với thị vệ, cười lạnh nói: "Ngươi cử động một cái nữa, ngươi bây giờ bổn vương để cho ngươi thấy đầu trên cổ Cố Tú Đình rớt xuống!"