Thịnh Thế Niệm Hoa

Chương 1

Năm Huyên Văn Đế thứ ba.

Thời tiết đúng mùa xuân, lại rơi tuyết lớn bằng lông ngỗng.

Tần Tượng dựa vào trước cửa sổ nhìn hồng mai đón gió tuyết mà nở rộ. Trên cây hồng mai kia có một tầng tuyết trắng dày nặng, nhưng lại minh diễm như cũ.

Tuyết trắng đầy trời sôi nổi nhốn nháo. Lúc này trên sàn nhà truyền đến từng loạt bước chân. Một nữ tử mặc trang phục thị vệ, cầm bội kiếm theo đi đến bên cạnh Tần Tương. Hành lễ, nói: “Điện hạ, An Dương Vương đã đến kinh thành, theo chiếu vào cung.”

Nàng chỉ nói nhỏ: “Vậy sao?” Cũng không có dời tầm mắt nhìn người đó.

“Nhưng bây giờ đã bị bệ hạ ban chết.” Người nói chuyện vẫn là nữ thị vệ kia như cũ. Bốn phía yên lặng. Tần Tương quay đầu, cảm giác tùy ý một khắc trước mai một trong nháy mắt.

Nàng quay đầu lại, gương mặt vốn trắng nọn giờ giống như bị gió lạnh làm tái nhợt.

Đây là vị hoàng thân thứ tư mà Mẫu Hoàng của nàng giết chết.

Nàng muốn đứng dậy, thời gian ngồi hơi dài cho nên chân nàng có chút tê dại, đỡ cửa sổ mới miễn cưỡng đứng lên.

Nữ thị vệ bên cạnh muốn đỡ nàng, nàng lại vẫy vẫy tay, cười nói: “Không sao, Lâm Kỳ mau gọi người đến thay quần áo cho ta. Ta thật sự muốn xem lần này lại là ai đã nói lời trung nghĩa.”

Lời nói lúc này càng thêm trầm trọng.

Tuyết ngoài điện trắng xoá, bao trùm toàn bộ hoa lâu điện ngọc trong hoàng cung. Tân Tương mặc trường bào màu vàng nhạt, cung nhân mở một cây dù hồng cho nàng. Nàng bước đi rất nhanh lại rất ổn, bông tuyết phất phới trong gió lạnh bay đến từ chính diện, nhưng điều này đối với nàng thì không có ảnh hưởng gì. Thần sắc của nàng yên tĩnh, chỉ là đi thẳng đến đại điện, cũng chưa từng nói nhiều. Đợi cung nhân đi hồi bẩm xong, nàng lại không màng trên giày giẫm nhiều hay ít tuyết, lập tức đi vào.

Bốn vách tường vô cùng huy hoàng, long triền ngọc trụ, phượng phi hoa lương*, mà một người ngồi ở trên cao, giờ phút nàng bà đang ngồi dựa trên long ỷ, tựa như đang nhắm mắt dưỡng thần, giữa mày lại có ưu sầu không tán đi được. Tần Tương vẫn chưa quên lễ nghĩa, chỉ là bước đi quá nhanh, lập tức đã quỳ rất mạnh trên mặt đất, cái trán và đôi tay đều đập và ngăn trở trên sàn nhà.

(*: Trụ làm bằng ngọc, có khắc hình rồng phượng, hoa cỏ.)

“Nhi thần tham kiến Mẫu Hoàng.” Tiếng nói của nàng rõ ràng, vang lên trong đại điện huy hoàng tráng lệ.”

Huyên Văn Đế mở hai tròng mắt sáng ngời kia ra, khoé miệng giơ lên một ý cười đã lâu không thấy, rồi bỗng nhiên lại giấu đi. Chậm rãi nói: “Tương Nhi đến đây, hãy bình thân.”

Tần Tương đứng dậy, ngước mắt đã thấy sắc mặt bà có chút tái nhợt, sự lo lắng đột nhiên lại sinh ra. Cùng lúc đó, bên cạnh Nữ Hoàng còn có một người. Trong lòng Trần Tương đột nhiên phẫn uất, thầm nghĩ: Lại là hắn.

Trong lòng bắt đầu cân nhắc xem mở miệng như thế nào, rất lâu chưa nói.

Rất lâu, sau khi yên lặng lại nói một lời: “Gần đây, công khoá* sao rồi?”

(*: Việc học hành)

Tiếng nói vẫn không dung nhập bất cứ tình cảm gì như cũ, lạnh băng như cũ, so với tuyết lạnh ngày mùa đông. Tựa như nói lời khách sáo với người ngoài. Lời như vậy không ngừng làm Tần Tương buồn lòng, thất vọng một lần nữa.

Người kia đã từng đốt đèn vì nàng, dạy nàng đọc sách tập viết, hỏi ban ân cần mẫu hậu vì sao không về được. Hiện giờ đứng trước mặt nàng là một cửu ngũ Chí tôn, quân chủ Tuyên Quốc vạn dân kính ngưỡng.

Nàng hoàn hồn trở lại, chắp tay thi lễ nói: “Hồi bệ hạ, hết thảy mạnh khoẻ.”

Cuối cùng vẫn là không nói ra bất cứ lời gì, liền cáo lui, nàng không muốn sa vào giữa rét lạnh và gió tuyết.

Thiếu niên đứng ở một bên kia, nhìn thân ảnh Tần Tương đi xa, đột nhiên cười cười.

Nữ hoàng nghe tiếng, nhướng mày, nhìn về phía thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, nói: “Vì sao lại bật cười?”

Tướng mạo thiếu niên kia thanh tú tuấn dật, cặp con ngươi kia càng thêm trong suốt, làm như có thể xuyên thủng tất cả, cười nói: “Điện hạ nàng rõ ràng lo lắng cho ngài, lại không nói. Lại còn có điều gì đó phải nói với ngài.”

“Ồ, nói cái gì?”

Ý cười của thiếu niên kia càng sau, cúi người để sát vào, gằn từng chữ: “Ngài, vì sao phải giết An Dương Vương.”

Các cung nhân ở một bên nghe thấy những lời này, đều cả kinh, chưa từng có ai dám nói chuyện với nữ hoàng bệ hạ như thế.

An Dương Vương là em trai ruột của tiên đế, máu mủ tình thâm, cuối cùng lại bị nữ hoàng bệ hạ ban chết bằng một ly rượu độc, khiếp sợ triều dã, lại không người dám nói, chỉ có thể lén nghị luận, hắn còn là người đầu tiên.

Nữ hoàng bệ hạ cũng thu liễm nụ cười tươi trong nháy mắt, nói: “Nếu đổi là người khác, đầu của ngươi đã sớm rơi xuống đất.”

Dứt lời, lại gợi lên một nụ cười tươi làm người nhìn không ra.

Hắn đi ra ngoài đại điện, gió tuyết đã ngừng. Bậc thang còn có tuyết đọng lại chưa hết, hắn chậm rãi đi xuống, ánh mắt lại đánh xá phương xa, tựa như mê muội với tất cả tuyết bao trùm trên hoàng thành. Giờ phút này một mình nhìn về nơi xa, đồng thời cũng đánh giá hắn. Trong tay nàng có một chút đỏ bừng không nhìn rõ lắm, trong thiên địa trắng xoá này, đây giống như sắc thái tươi đẹp nhất.

Hắn đến gần, thấy rõ trong tay nàng chính là một cành hoa mai nở rộ. Lúc này, chợt nghe nàng nói: “Ngươi có nguyện làm mưu thần của ta.”

Dường như trịnh trọng, lại càng như vui đùa. Bởi vì trên nét mặt của nàng có thêm chút tùy ý.

Nhưng lại nhìn đôi mắt nàng trong suốt sáng ngời, có một loại tự tin không thể miêu tả, lại cất giấu ý khác.

Hắn nhướng mày, cười nói: “Công chúa điện hạ, ngươi làm sao xác định ta sẽ đáp ứng.”

Nàng ngước mắt nhìn hắn, đã lâu không ai gọi nàng là công chúa, nhưng thấy hắn, lại nghĩ đến hành động của hắn, trên mặt lại hiện lên một tia châm chọc. Tần Tương cười cười. Mẫu Hoàng trời sinh có tính đa nghi, rồi lại thận trọng, nhưng vị thiếu niên này đã đến một năm, Mẫu Hoàng đã giết bốn vị hoàng thân! Tần Tương không thể không hoài nghi, là hắn châm ngòi thổi gió ở bên cạnh, bàn lộng thị phi.

Ở trong ánh mắt nàng có thể thấy được biểu tình của Mẫu Hoàng, kiên nghị quả cảm, cũng có ngạo tuyết lăng sương*. Nàng đưa cành mai nở rộ trong tay cho hắn, không nhanh không chậm nói: “Cành hoa mai này tặng cho ngươi, tính làm quà gặp mặt cho mưu thần của ta.”

(*: Khí tiết như hoa mai ngạo nghễ nở rộ trong gió tuyết)

Nàng lại nói tiếp như ngữ khí khinh miệt: “Nguyện ngươi, lăng hàn nở một mình*.”

(*: Nở rộ một mình trong giá lạnh)

Thiếu niên kia nao nao, lại nhìn nàng tràn đầy biểu tình khinh thường, cười lên tiếng. Nghiêng đầu đánh giá vị công chúa điện hạ quật cường lại thông tuệ này, cũng chỉ mới 13-14 tuổi. Nói nhỏ một câu: “Được thôi.”

Hắn muốn nhìn xem nàng đến tột cùng muốn làm cái gì. Khi hắn duỗi tay nhận cành hồng mai kia, nàng đột nhiên buông tay, cành hồng mai kia rơi vào trong tuyết trắng.

Lúc sau, nàng đã xoay người rời đi rồi. Chỉ để hắn một mình đứng ở bên trong băng thiên tuyết địa, có chút mê mang rồi lại cười lắc lắc đầu, hắn nhặt lên hồng mai trong tuyết, phủi đi tuyết trắng lạnh băng trên mặt, rất lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Bình Luận (0)
Comment