Chu Thanh Nhược vốn cho rằng mình đã sớm chuẩn bị kỹ càng, nhưng khi nhìn Hoàng đế mặc khôi giáp ngân bạch sắc, khoác áo khoác lông hồ ly trắng oai hùng bất phàm đi tới, chỉ cảm thấy chia lìa tới quá đột ngột, vào thời khắc này, tim nàng đột nhiên căng thẳng, giống như bị người ta bóp thật chặt, quá đau đớn.
Lần này thật sự sẽ ly biệt!
Hoàng đế nhìn văn võ bá quan dưới bậc thang cẩm thạch, văn thần phong thái trác tuyệt, ngay ngắn trật tự, võ quan anh tư bộc phát, uy nghiêm trên người làm người khiếp sợ, tất cả đều thần phục phía dưới y, trong lòng có sự hào tình vạn trượng không nói rõ, dáng người càng trở nên cao lớn, ánh mắt nghiêm nghị, bên trong như có đốm lửa đang thiêu đốt.
Người hầu đứng bên đi tới nhỏ giọng nói, "Bệ hạ, giờ lành đã đến, nên lên đường."
Hoàng đế quay đầu lại liếc nhìn Chu Thanh Nhược đang đứng dưới mái hiên cách đó không xa, mặc một bộ gấm ti sắc hồng Bách Điểu Triều Phượng, đầu đội nạm Bách Bảo điểm thúy quan, đoan trang mà lịch sự tao nhã, rất xinh đẹp.
Trong lòng y trầm xuống, tình hình triền miên đêm qua dường như vẫn chưa rời đi, cứ như vậy mà tách ra..., hào hùng vừa rồi đã tản đi mấy phần, lại bị cảm xúc ly biệt lây nhiễm.
Chu Thanh Nhược nhìn Hoàng đế từng bước một đi tới, biết đây là muốn đến tạm biệt, tuy đã dùng nhiều cách khắc chế, nhưng vẫn không nhịn được cảm thấy lỗ mũi đau ê ẩm, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
"Bệ hạ." Chu Thanh Nhược ôn nhu gọi.
Trước kia Hoàng đế nghe qua câu, nhi nữ tình trường anh hùng nhụt chí, chỉ cảm thấy là một câu nói đùa, dù là thật, cũng chỉ áp dụng trên những người vô dụng, nhưng vào giờ khắc này lại cảm nhận sâu sắc việc không buông bỏ được này.
Nghĩ đến lần ly biệt này chính là nửa năm ròng, trong lòng đã cảm thấy vắng vẻ trống trải, trước kia dù bận rộn thế nào, chỉ cần biết Huyên phi đang yên ổn sống trong hậu cung chờ y, gần trong gang tấc, chạy nửa canh giờ là có thể nhìn thấy, có thể an tâm, nhưng bây giờ thật sự là trời nam đất bắc rồi.
Hai người nhìn nhau thật lâu, nếu Chu Thanh Nhược không phải cố kỵ có rất nhiều người đang ở đây, thật hận không thể nhào tới ôm lấy Hoàng đế, có điều lại sợ Hoàng đế thấy mình quá lỗ mãng, dù sao đây cũng ở trước mặt văn võ bá quan, thật sự không nên mất thể thống, chỉ đành cố gắng nhìn chằm chằm Hoàng đế, tỉ mỉ, hình như muốn khắc người vào trong đầu.
Hoàng đế nhìn khóe mắt Chu Thanh Nhược ngân ngấn nước, ánh mắt sầu triền miên nhìn mình, cảm giác thân thể mình như bị ngưng tụ, không có cách bước lên một bước.
Cho đến khi Vương Thịnh thật sự nhịn không được lại kêu lần nữa, "Bệ hạ, giờ lành đã đến." Hoàng đế mới lên tiếng, "Hãy tự lo cho mình."
"Vâng." Chu Thanh Nhược dùng sức gật đầu một cái.
Hoàng đế đưa mắt nhìn nửa ngày, cuối cùng nhất quyết quay đầu lại bước nhanh đi ra ngoài, Chu Thanh Nhược nhìn bóng dáng Hoàng đế dần dần đi xa, không hiểu sao, không nhịn được gọi, "Bệ hạ......"
Vương Thịnh than thở, nghĩ thầm, bình thường Huyên phi nương nương không phải rất có mắt nhìn sao, thế nào vào lúc này trước mặt văn võ bá quan lại dây dưa không rõ như vậy? Nếu có ai tùy tiện nói không rõ ràng sẽ tổn hại đến danh tiếng, có điều nghĩ lại, nàng vốn là tần phi Khang vương, hôm nay lại thành người của Hoàng đế, đây không phải càng làm cho người ta thêm khinh thường thân phận của nàng sao? Đầu trọc thì sợ gì nắm tóc chứ? Nàng có gì phải sợ? Quan trọng vẫn nên để Hoàng đế giữ ở trong lòng hơn, dù sao hai người chia xa chính là nửa năm, khả năng thủ thân như ngọc của Bệ hạ cũng không lớn, mang về mấy mỹ nhân cũng không phải là không thể, nghĩ tới đây cũng cúi đầu thấp hơn, giả vờ như không nhìn thấy Chu Thanh Nhược gọi như vậy là không hợp quy củ.
Vốn Hoàng đế muốn làm bộ như không nghe thấy, nhưng vừa quay đầu lại liền nhìn thấy trên gương mặt Chu Thanh Nhược có nước mắt lăn xuống, cảm thấy những giọt lệ rơi xuống kia giống như nước sôi làm bỏng y, lòng đau nhói, không tự chủ lại quay trở về, đợi đến trước mặt liền hung hăng ôm người vào trong ngực.
"Hãy chờ Trẫm trở về?" Bên tai truyền tới lời nói ấm áp tràn đây thương tiếc của Hoàng đế.
Chu Thanh Nhược ôm chặt eo Hoàng đế, lau nước mắt chảy đầy trên mặt, dùng sức gật đầu một cái.
Chu Thanh Nhược cho là, tình yêu cách mình rất xa, ở thời đại này phải tuân thủ lệnh phụ mẫu, nghĩ đến tìm được một người thật tâm thích mình, thật sự còn khó hơn lên trời. Kết quả ai có thể nghĩ tới chỉ ngắn ngủn mấy tháng, nàng đối Hoàng đế lại sinh ra lệ thuộc như vậy, không bỏ được y, sợ y bị ngộ nhỡ gì, rất nhiều cảm xúc hội tụ vào một chỗ, rồi lại cố tình không biết phải nói với Hoàng đế thế nào.
Trong lòng Hoàng đế cảm xúc cũng trăm mối ngổn ngang, chỉ hận không thể mang tiểu nữ nhân cùng mình xuất chinh, nhưng nghĩ đến tình cảnh bản thân sẽ gặp phải, lại cảm thấy không thể mang nàng đi chịu khổ, chỉ có thể từ bỏ.
Hai người ôm nhau thật chặt, chỉ hận không thể cứ mãi thiên trường địa cửu như thế.
Chờ canh giờ không thể kéo được nữa, Vương Thịnh chỉ đành làm mặt dày đến nhắc nhở Hoàng đế.
Rốt cuộc Hoàng đế cũng quyết tâm đi, Chu Thanh Nhược một đường đi theo đến trên tường thành, nhìn bóng dáng Hoàng đế càng ngày càng xa, đội ngũ uy vũ càng lúc càng xa, nước mắt rốt cuộc mơ hồ không nhìn rõ.
Đi theo Hoàng đế còn có Thái hậu cùng hai vợ chồng Khang vương, mặc dù ngồi trên chiếc xe tôn quý, made by , nhìn từ bên ngoài xanh vàng rực rỡ, kì thực vì sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cửa đều bị khóa chặt, hơn nữa binh sĩ đi theo đều là cấm vệ quân Hoàng đế tín nhiệm nhất, do cận thân Hoàng đế Dương Hổ dẫn dắt.
Sắc mặt Thái hậu trầm xuống, bộ dáng vững như bàn thạch, tựa như hốt hoảng mấy ngày trước đây cũng chỉ là tạm thời, về phần Khang vương cùng Khang vương phi kia lại là một người vì bệnh tình mà dung nhan tiều tụy, nằm ở một bên, còn Khang vương lại cúi thấp đầu, tinh thần hoảng hốt, nhìn tiều tụy không chịu nổi.
Đã sợ qua, kháng cự qua, cũng từng giãy giụa qua, nhưng tất cả phản kháng ở trong mắt Hoàng đế thật chỉ đúng là lấy trứng chọi đá, tự rước lấy nhục, hiện nay vợ chồng Khang vương cũng đều đã mất hồn hết rồi, mặc kệ nó rồi.
Chu Thanh Nhược đứng ở cửa thành thật lâu, cho đến khi sắc trời bắt đầu tối, tay chân cũng có chút lạnh lẽo, lúc này mới bảo Linh Ngọc đứng bên cạnh đỡ lên cỗ kiệu, nhưng trong nội tâm lại trống rỗng, rất không thoải mái.
Hộ tống Chu Thanh Nhược trở về là cấm vệ quân Hoàng đế cố ý an trí Phó Thống Lĩnh Hoàng Tứ, đây cũng là tâm phúc chi thần của Hoàng đế, còn có một người khác Hoàng đế lưu lại chính là võ tướng Lục Bội Ninh được bổ nhiệm làm Cửu Môn Đề Đốc, gánh vác nhiệm vụ hộ thành trọng yếu, triều chánh là tạm thời do Nội Các thay mặt, quan trọng là phải gấp rút đưa đến chỗ Hoàng đế bên kia,tất cả đã an bài thỏa đáng.
Chu Thanh Nhược mới vừa trở về cung, Lục Bội Ninh đã tới.
Bây giờ Lục Bội Ninh đối Chu Thanh Nhược càng cung kính hơn, mặc dù Hoàng đế và Chu Thanh Nhược là một tay y tác hợp, cũng từng tính kế với Chu Thanh Nhược, dù sao trước khác nay khác, hôm nay Chu Thanh Nhược là tần phi duy nhất của Hoàng đế, địa vị không ai bằng, suy nghĩ một chút thời gian ly biệt hôm nay, Hoàng đế cho tới bây giờ đều hết sức nội liễm thế nhưng lại ôm Chu Thanh Nhược ngay trước mặt mọi người, tình cảm quấn quýt như vậy, ngay cả Lục Bội Ninh quen thuộc với Hoàng đế trong lòng cũng cảm thấy rất rung động.
Hai người cách rèm gặp nhau, nếu Hoàng đế ở trong kinh thành, Chu Thanh Nhược cũng không cần phiền toái như vậy, Hoàng đế cũng không phải là loại người cổ hủ, y đi một chuyến đến tái ngoại, tính tình cũng trở nên thô lỗ rất nhiều, có điều Hoàng đế không có ở trong kinh, hai người cần phải kiêng dè, dù sao lời người đáng sợ, để người có lòng truyền tới tai Hoàng đế, cách nơi này xa ngàn dặm không biết sẽ biến thành chuyện gì.
Hình như Lục Bội Ninh cũng hiểu băn khoăn của Chu Thanh Nhược, thấy bức rèm thạch anh che đi bản thân ngược lại còn nhẹ nhõm hơn cả Chu Thanh Nhược.
"Nương nương, vi thần bị trọng trách lớn như vậy, vốn nên không màng sống chết Tử Nhi Hậu Dĩ, chỉ là trong lòng thật sự rất khủng hoảng." Lục Bội Ninh quỳ gối trên bồ đoàn không chịu đứng lên, dáng vẻ dường như rất ưu sầu.
*** Tử Nhi Hậu Dĩ: trong câu “Cúc cung tẫn tụy, tử nhi hậu dĩ” của Gia Cát Lượng, ý nói hết lòng tận tụy đến chết mới dừng. Người làm việc gì đó, trước hết cần phải có cái lễ nghĩa, làm việc tận tụy mới là điều đáng quý.
Chu Thanh Nhược cười có chút giảo hoạt, cảm thấy Lục Bội Ninh này thật đúng là càng ngày càng có ý tứ, đến chỗ của nàng khóc lóc đáng thương, nghĩ thầm cũng là không dễ dàng, nói, "Bệ hạ có thể giao trách nhiệm thủ hộ kinh thành nặng nề cho Lục tướng quân, vậy dĩ nhiên tin tưởng Lục tướng quân có thể đảm đương, mong rằng Lục tướng quân không quá khiêm tốn mình, cô phụ hoàng ân Bệ hạ." Nói tới chỗ này giọng nói thay đổi trở nên nghiêm trang, nói, "Ta mặc dù là một phụ nhân, nhưng cũng biết bên trọng bên khinh, phàm là chuyện Lục tướng quân yêu cầu, vì an nguy triều ta, ta dĩ nhiên sẽ đồng ý, Lục tướng quân cũng không cần giấu diếm, cứ nói thẳng là được."
Lục Bội Ninh thấy Chu Thanh Nhược sảng khoái như vậy, trong lòng rất vui mừng, nói, "Huyên phi nương nương thật đúng là hiền thục cơ trí, là may mắn triều ta......" Lục Bội Ninh hung hăng rót canh * miệng, làm cho Chu Thanh Nhược dở khóc dở cười, nỗi đau khi chia xa Hoàng đế cũng vơi đi một ít.
Lục Bội Ninh thấy độ lửa vừa vặn, nên đi thẳng vào vấn đề nói, "Nương nương, nơi Kinh Thành này từ trước đến giờ đều là đất quyền quý tụ tập, muốn để nó ngay ngắn trật tự, tất nhiên sẽ làm vài người mất hứng, có điều vi thần cũng không chú tới những người này ai sẽ vui mừng ai mất hứng, vi thần chỉ cần bảo vệ này Kinh Thành yếu địa, lại nói, Bệ hạ không có trong Kinh Thành, cũng chỉ có dùng thủ đoạn lôi đình mới chế trụ được cục diện, vi thần chính là lo lắng đến lúc đó sẽ có người đến chỗ nương nương tố cáo......"
Chu Thanh Nhược cho Lục Bội Ninh ánh mắt khích lệ, nói, "Ta chỉ là một phụ nhân, nào biết triều chánh gì chứ? Ta chỉ nghe Bệ hạ, Bệ hạ nói cái gì chính là cái đó, Bệ hạ nói Lục tướng quân có thể đảm nhiệm trọng trách ấy, đó chính là có thể đảm nhiệm, người khác nói cái gì ta đều không nghe."
Lúc này Lục Bội Ninh mới hoàn toàn yên tâm, nghiêm túc cảm tạ, "Đa tạ nương nương."
Chờ sau khi Lục Bội Ninh đi rồi, Linh Ngọc vừa thay xiêm áo cho Chu Thanh Nhược, vừa nói, "Nương nương, ý vừa rồi của Lục tướng quân......, chính là không để cho nương nương nhúng tay vào việc hắn làm, nhưng nếu như hắn làm sai, nương nương cũng không quản?"
Chu Thanh Nhược duỗi tay để Linh Ngọc thay nửa áo còn lại, nói, "Lục Bội Ninh cũng không phải là người bình thường, hắn xuất thân đại tộc, ban đầu lúc Bệ hạ chịu khổ lại vì đi theo Bệ hạ mà bỏ tất cả, nghe nói cọc hôn sự của hắn cùng thanh mai trúc mã cũng theo đó mà thất bại......, ai, đây là trung thành bực nào chứ? Lại nói Bệ hạ anh minh quyết đoán, có thể giao Kinh thành yếu địa này cho hắn, ta có cái gì không yên lòng?" Ngay sau đó là sắc mặt nặng nề, nói, "Lại nói, muội hiểu mang binh như thế nào sao? Muội hiểu giết địch như thế nào? An trí trong ngoài như thế nào?"
Linh Ngọc sững sờ, nói, " Dĩ nhiên nô tỳ sẽ không hiểu."
"Ta cũng không hiểu, nhưng lục Bội Ninh hiểu, thế là đủ rồi, thuật nghiệp có chuyên tấn công, ta chỉ cần đàng hoàng tử tế sống ở chỗ này chờ Bệ hạ trở lại là được."
Lúc này Linh Ngọc mới hiểu ra, cũng không dám nói gì thêm, chờ phục vụ Chu Thanh Nhược rửa mặt xong liền truyền dùng cơm.
Có điều hôm nay Chu Thanh Nhược đang đau buồn khi vừa chia tay với Hoàng đế, tâm tình tích tụ, một chút khẩu vị cũng không có, chỉ ăn vài miếng cơm đã bảo người mang xuống, Linh Ngọc buồn bực không thôi, nhưng cũng không thể làm gì, có điều chỉ chốc lát lại mặt mày hớn hở, thì ra Hoàng đế đã tặng đồ về đây.
Hoàng đế đi nhanh như gió, chỉ có mấy canh giờ đã từ Kinh Thành đến Nội Hà khẩu, lúc dùng bữa tối nhìn thấy cá Nội Hà thơm ngon, cũng bảo người nhanh chóng tặng về. Chờ cá đến Kinh Thành đã khuya lắm rồi, Chu Thanh Nhược lại rất vui mừng, bảo người đi làm, mùi vị ngon lại bắt đầu ăn, chỉ là vừa bắt đầu còn ăn ngon lắm, đang ăn lại khóc, trong lòng thật sự quá nhớ nhung.....