Thịnh Thế Tiểu Thư

Chương 7

Giọng nói mềm mại của cô bé vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng của căn phòng, trong không gian yên tĩnh thế này giọng nói của cô bé đặc biệt vang dội, làm kinh động đến người đối diện.

Thân thể cậu bé hơi run lên, giọng nói vừa quen thuộc lại xa lạ rơi vào tai khiến cậu theo phản xạ mà quay đầu lại, đập vào mắt cậu là hình ảnh của một cô bé mặc chiếc váy màu hồng, chiếc váy của cô giống như những chiếc váy dành cho công chúa mà trong ti vi chiếu, chiếc váy có độ bồng bềnh nhất định, làn da trẻ con trắng noãn, phối với màu hồng của chiếc váy càng khiến cô trở nên đáng yêu hẳn ra, gương mặt non nớt nổi bật lên đôi mắt to tròn lấp lánh, cô hiện tại chỉ mới có bảy tám tuổi mà đã xinh đẹp như vậy sau này lớn lên chắc chắn sẽ phá kén trở thành một mỹ nhân, điều này khiến đôi mắt cậu thoáng qua tia hoảng hốt.

“Thịnh Hàm...” Cậu bé mấp môi gọi tên cô, lúc này trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh ngày đó trong con hẻm nhỏ, một cô bé cầm chiếc dù nhỏ xuất hiện trước mặt cậu, so với một nơi bẩn thỉu như hẻm nhỏ, quần áo trên người cô hoàn toàn sạch sẽ càng làm nên sự đối lập của hai người, cô đứng đó nở một nụ cười khiến cả thế giới cậu như bừng sáng hẳn lên.

Thịnh Hàm, là Thịnh Hàm trong ánh sáng rực rỡ.

Quả nhiên, người... cũng giống như tên.

“Anh Lôi Hành Liệt.” Nhìn thấy cậu quay đầu Thịnh Hàm vô cùng vui vẻ mà chạy đến gần, gương mặt nhỏ nhắn để lộ sự vui vẻ không hề che giấu, đôi mắt theo đó mà càng trở nên sáng chói.

So với ngày hôm qua cô gặp cậu ở trong hẻm nhỏ thì ngày hôm nay cậu trông tươi tỉnh hẳn ra, không còn bộ dơ dấy nhếch nhách nữa, quần áo cậu mặt tuy không thể nói là mới nhưng cũng sạch sẽ hơn ngày hôm qua, đầu tóc cậu hơi rối, mái tóc khá dài che đi đôi mắt của cậu, khiến người khác không thể nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm tuyệt đẹp đó, trên gương mặt cậu vẫn còn vài vết bầm chưa tan nhưng bởi vì làn da ngâm đen nên không có thể hiện rõ, ít nhất thì nhìn từ xa sẽ không thấy rõ được, bắp tay bắp chân lộ ra ngoài, trên đó vẫn còn lưu lại vết roi, nhìn qua không giống như dấu vết ngày hôm qua khi cô gặp cậu, mà giống như vừa mới lưu lại cách đây không lâu, bởi vì không được chăm sóc kĩ nên vết thương không hề bớt đi một chút nào, may mắn là chỉ là vết thương ngoài da, nếu thật sự là vết thương bên trong thì khó mà lành lại.

Cậu... bị đánh sao?

Ai lại đánh cậu chứ?

Sao cậu lại bị đánh?

Trong đầu Thịnh Hàm có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen láy sâu như biển của cậu, trong ánh mắt đó còn hiện lên tia hàn quang khiến cô nhất thời không biết phải làm sao, lời vừa tới miệng cũng không thể nào phát ra được.

Bạn bè phải quan tâm lẫn nhau, chính là... nếu hiện tại cô đem vấn đề này hỏi ra, cậu có phải sẽ không muốn làm bạn với nữa không?

Đừng hỏi vì sao Thịnh Hàm lại có suy nghĩ như vậy, tất cả đều là Kiều Ly dạy cô, Thịnh gia dạy cô cách để trở thành một tiểu thư danh giá, trường học dạy cô kiến thức cơ bản, mà Kiều Ly dạy cô cách đối xử với một người thế nào mới gọi là tốt. Kiều Ly nói, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, đã là bí mật thì không thể nào nói ra, cô không biết những vết thương này có phải là bí mật của cậu hay không nhưng linh cảm mách bảo cô không nên hỏi cậu về vấn đề này, nếu không... bản thân cô sẽ phải đối mặt với thứ gì cô cũng không biết.

Lôi Hành Liệt là con trai, con trai cũng có tự tôn của riêng mình, vết thương là bằng chứng cho thấy sự anh dũng của cậu, nếu cô cứ nhất định đem vấn đề này hỏi ra, cậu sẽ trả lời sao?

Vẫn là... thôi đi.

Từ tận đáy lòng Thịnh Hàm không khỏi thở ra một hơi, cho đến khi đi đến trước mặt cậu cô cũng không có đem lời trong lòng nói ra.

“Sao em lại đến đây?” Lôi Hành Liệt không thích người khác đến gần mình, nhìn thấy hành động của Thịnh Hàm, cậu bất giác muốn lùi về phía sau một chút, bất quá phía sau cậu cửa sổ, cậu lại không thể tiếp tục lùi cho nên đành phải ngồi im lặng nơi đó đợi cô đi đến bên cạnh mình.

Ngày hôm qua sở dĩ cô có thể đến gần cậu là bởi vì khi đó cậu đói đến lả người, trên người lại có không ít vết thương cho nên không thể di chuyển, nên chỉ đành để mặc cô đến gần mình.

“Anh... rốt cuộc em cũng tìm thấy anh rồi.” Trước câu hỏi của Lôi Hành Liệt, Thịnh Hàm nhanh chóng vứt một đám vấn đề vừa mới suy nghĩ ra sau đầu.

Cô đứng trước mặt cậu, sau lưng còn đeo một chiếc cặp nhỏ, không giống như chiếc cặp ngày hôm qua, chiếc cặp ngày hôm nay của cô có hình chú thỏ, màu trắng rất xinh đẹp, trên cặp còn trang trí vài củ cà rốt, nhìn qua có chút trẻ con, mà thực chất vốn là cặp dành cho trẻ con nên cậu cũng không có nói gì thêm.

“Sao em lại ở đây?” Lôi Hành Liệt lặp lại câu hỏi, khoảng cách của hai người chỉ cách hơn hai gang tay, trong khoảng cách gần như vậy cậu có thể ngửi thấy mùi hương nhẹ nhẹ từ trên người cô truyền đến, một mùi thơm giống như sữa lại thoang thoảng một chút hương hoa, cậu không biết nó là gì, có thể là mùi sữa dâu mà cô vừa mới uống, cũng có thể làm gì mùi bột giặt trên quần áo của cô, chỉ là những điều này đều khiến cậu cảm thấy bản thân không giống với cô.

Khoảng cách của hai người ngay từ lần đầu gặp mặt cậu đã biết, cô và cậu vốn không phải người của hai thế giới, cậu hôi hám dơ bẩn, chỉ có thể sống trong một nơi tối tăm không thề thấy ánh sáng mặt trời, còn cô lại sạch sẽ như tờ giấy trắng, một cô công chúa sống trong cung vàng điện ngọc, hai người gặp mặt là ngoài ý muốn, vốn không nên ở cùng một chỗ như hiện tại, bất quá cậu nghĩ nhiều như vậy làm gì, cậu kết bạn với cô không phải cũng là vì muốn lợi dụng cô sao?

“Anh... em nghe nói anh học lớp này nên mới lên đây tìm anh.” Gương mặt non nớt của Thịnh Hàm không che giấu nổi niềm vui, hai mắt cô nàng sáng rỡ hẳn lên, cho thấy khi gặp được cậu, trong lòng cô thật sự rất vui vẻ.

“Ai nói?” Giọng nói của cậu trầm xuống không ít, cậu ở trong trường này cố gắng sống một cách lặng lẽ để có thể dễ dàng trôi qua, cho dù như vậy vẫn có không ít phiền toái tìm đến, ngày thường ngoại trừ giáo viên ra thì chỉ có kẻ thù của Hứa Diệc đến đây tìm cậu trút giận, cho nên cậu rất phản cảm với những ai tìm kiếm thông tin về cậu.

“Bạn em.” Thịnh Hàm nhạy cảm phát hiện thái độ của cậu có chút không đúng nhưng vẫn thành thật trả lời.

Bạn cô sao lại biết cậu?

Tựa hồ như thấy được vẻ nghi hoặc của cậu, cô lên tiếng trả lời: “Bạn em là học sinh giỏi của trường, cậu ấy nói anh cũng nằm trong những người đó.”

“Ừ.” Hóa ra là nằm trong nhóm những thiên tài được bồi dưỡng của trường, thảo nào lại biết được cậu, chỉ là đám thiên tài đó vốn dĩ đâu có xem cậu đặt vào trong mắt, mặc dù thành tích đứng đầu nhưng sự tồn tại bằng không, sao lại có người nhớ đến cậu chứ?

“Không ngờ chúng ta lại học chung trường, vì sao trước em không gặp được anh?” Trường tiểu học Hoa Nam nói lớn cũng không quá lớn, nói nhỏ cũng không quá nhỏ, tuy hai người bọn họ không học cùng khối nhưng giờ học của các khối tiểu học là như nhau, cho dù cô và cậu không gặp nhau ở hành lang thì ít nhất giờ ra về cô cũng phải thấy cậu chứ?

Vì sao đến ngày hôm qua... cô mới gặp được cậu? Hơn nữa địa điểm còn không phải ở trường học...

“Mới chuyển đến.” Câu trả lời này của cậu có phần qua loa có lệ, Thịnh Hàm biết cậu học lớp này mà tìm đến thì tất nhiên cũng biết được chuyện cậu vừa mới chuyển đến từ học khi mới, từ học kì mới đến nay cũng đã hơn một tháng, điều cô muốn hỏi là lý do hai người cùng học một trường nhưng lại chưa từng chạm mặt nhau, Lôi Hành Liệt cũng hiểu câu hỏi của Thịnh hàm chỉ là cậu không muốn nói nhiều nên mới trả lời qua loa như vậy.

Mới vừa chuyển đến nơi này không lâu nhưng cậu không hề thích ngôi trường này lắm, mặc dù nơi này là trường tiểu học danh tiếng nhất S thị nhưng những người ở nơi này đúng là không được tốt lắm, giáo viên thì còn tốt, dđã là giáo viên thì sẽ coi trọng thành tích, Lôi Hàng Liệt có thành tích tốt nên khiến không ít giáo viên quan tâm đến cậu, thế nhưng cũng vì vậy mà chọc đến không ít người ghét, người bạn học cùng lớp, trong mắt bọn họ đều xem thường cậu, mà những kẻ thích chống đối với Hứa Diệc không biết từ đây nghe được tin cậu là anh của hắn nên đã đến đây tìm cậu gây sự, Lôi Hành Liệt gầy gò ốm yếu tất nhiên không phải là đối thủ của đám người đó, vì vậy mà trở thành bao cát trút giận của đám người đó. Cậu vì muốn tránh mắt đám người đó mà mỗi lúc tan trường về đều ở lại đợi một lúc, đợi khi tất cả mọi người trong trường đều về hết rồi mới ra về, vậy nên cậu không gặp được Thịnh Hàm cũng là bình thường, nếu có ngày về sớm thì chính là ngày hôm qua, tiết cuối giáo viên có chuyện nên cho mọi người về sớm, Lôi Hành Liệt nghĩ rằng về sớm thì sẽ không gặp phải đám người đó, không ngờ bọn chúng lại chặn cậu trong hẻm nhỏ, mà cũng vì vậy mà cậu mới gặp cô.

“Trễ như vậy anh còn chưa về sao?” Thịnh Hàm tất nhiên không hài lòng với câu trả lời của cậu, chính là cô cũng chẳng biết phải nói gì tiếp theo nên đành chuyển sang vấn đề khác.

“Chuẩn bị về.”

“Như vậy a...” Anh trai này thật sự quá khó giao tiếp quá đi, cả người như được làm bằng đá vậy, không có cảm xúc lại không thích nói chuyện.

Bởi vì những câu trả lời ngắn gọn của cậu mà cô không biết nói thêm gì nên cuộc trò chuyện của hai người có chút xấu hổ.

“Này.” Cậu đột nhiên gọi cô.

“Ân, anh gọi em?” Cô không phải tên “Này”, trong lòng Thịnh Hàm có chút bất mãn với cách gọi này của Lôi Hành Liệt nhưng khi nghe cậu gọi, cô vẫn niềm nở mở miệng.

“Tôi đói.”

Thịnh Hàm: “...” Vì sao lúc nào gặp mặt cậu cũng đều bảo đói?

“Em... em có mang theo bánh, anh đợi một chút.” Thịnh Hàm đang tuổi mới lớn, ngày thường ăn đồ vặt còn nhiều hơn ăn bữa chính, điều này khiến cô không ít lần bị người nhà mắng nhưng thân là trẻ con, đối với đồ ngọt và đồ ăn vặt khó mà kìm nén cơn thèm ăn nên cô đem lời của mọi người vào tai này liền ra tai kia, Hà mẫu thấy khuyên bảo không có kết quả cho nên chỉ có thể giảm bớt số lượng đồ ăn vặt hàng ngày của cô. Mỗi ngày chỉ chuẩn bị cho cô một ít, nhưng có vài lần Thịnh Hàm len lén trộm nên số lượng có phần hơi nhiều, chỉ là mỗi ngày trước khi về đến nhà cô đều ăn hết nên Hà mẫu không có phát hiện, giống như ngày hôm qua vậy, cả ngày hôm nay cô đều suy nghĩ chuyện của Lôi Hành Liệt nên không có đi trộm thêm bánh, trong cặp chỉ có số đồ ăn vặt mà Hà mẫu chuẩn bị nhưng vì ra chơi cô đã đi tìm Lôi Hành Liệt nên đã không có ăn, cho nên trong cặp cô vẫn còn.

“Anh ăn đi.” Thịnh Hàm lấy từ trong cặp ra một đống đồ ăn vặt, nào là bánh ngọt, chocolate, snack khoai tây, kẹo, sữa,... không ai có thể ngờ được, chiếc cặp nhỏ nhắn như vậy lại chứa từng ấy đồ ăn vặt, Lôi Hành Liệt nhìn một đống đồ ăn vặt đa màu đa vẻ được bày ra bàn, bụng nhỏ sôi sùng sục, lên tiếng kháng nghị với chủ nhân, cậu cũng không khách khí cầm lấy mà ăn.

Ngày hôm qua cậu về đến nhà, cả người đầy vết thương, mà quần áo cũng ướt nhem, bởi vì trở về trễ nen bị mẹ Hứa mắng không ít, còn cho cậu ăn vài cây, bỏ đói cậu suốt cả buổi chiều, mẹ Hứa bảo nếu cậu làm hết công việc nhà thì buổi tối mới cho cậu ăn, thế nhưng sau khi cậu hoàn thành hết công việc thì cơm trong nồi đã không còn, vì vậy mà cả đêm qua cậu đã ôm bụng đói mà ngủ, đến hiện tại cũng đã tròn một ngày cậu không được ăn gì, tất nhiên là đói.

Sau khi Thịnh Hàm rời đi Kiều Ly vẫn luôn ở trong lớp học, ngồi nhìn chiếc xe hơi dưới kia đang đứng yên bất động, bởi vì hôm nay dì Triệu không đến cho nên cô về nhà trễ một chút cũng không sao. Thời gian từng phút trôi qua, học sinh người trong trường càng lúc càng ít, trước cổng trường cũng chỉ còn vài vị phụ huynh đứng đợi con, bất quá chiếc xe hơi đen kia vẫn luôn nổi bật trong đám người, tài xế mới của Thịnh Hàm tựa hồ như chưa thấy Thịnh Hàm ra nên đã mất hết kiên nhẫn mà mở cửa bước xuống xe.

Từ trên cao Kiều Ly nhìn thấy người đàn ông mặc một bộ tây trang màu đen, trên mặt còn đeo kính râm che hết đi nửa gương mặt, nhìn từ xa trông rất giống xã hội đen trong ti vi, sự xuất hiện của hắn thu hút sự chú ý của không ít người, hắn đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi đóng cửa xe đi vào trong trường.

Kiều Ly thầm than một tiếng, không xong rồi, hắn đang định lên đây mà Thịnh Hàm vẫn chưa xuống, phải làm sao đây?

Không có thời gian suy nghĩ nữa, cô chỉ đành phải xuống dưới ngăn cản hắn để kéo dài thời gian cho Thịnh Hàm, giữ chân hắn được bao nhiêu thì giữ.

Bên kia Kiều Ly vẫn đang tìm cách giúp cô nàng thì bên này Thịnh Hàm vẫn chưa phát giác mà tiếp tục đứng nhìn Lôi Hành Liệt ăn một cách ngấy nghiến.

“Anh đói lắm sao?” Thịnh Hàm ngập ngừng, nhìn bộ dạng ăn đến mức không kịp thở của anh, không khỏi lấy một hộp sữa ở trên bàn đưa cho anh.

Sữa là vị dâu, là vị Thịnh Hàm thích nhất, mỗi buổi sáng Thịnh Hàm đều được uống một hộp sữa, thế nhưng hôm nay vì muốn đi tìm Lôi Hành Liệt mà cô đã quên mất hộp sữa yêu dấu của mình, hiện tại còn phải đưa nó cho cậu uống, trong lòng cô tràn ngập sự giãy giụa, không ngừng đấu tranh với một người bạn mới quen và sữa dâu yêu thích cô đã uống nhiều năm, thế nhưng nhìn đến thân hình gầy gò của cậu, cô đành cắn răng buông bỏ thứ yêu thích của mình mà đưa nó cho cậu.

Kiều Ly nói, bạn bè thì phải giúp đỡ lẫn nhau, có thể giúp thì nhất định phải giúp.

“Hừm.” Cậu nhìn hộp sữa cô đưa qua, nhãn hiệu không giống như hộp sữa ngày hôm qua cô đưa cho cậu bất quá mùi vị đều là hương dâu, có vẻ như cô rất thích mùi dâu này.

“Hôm nay em đem hơi ít ngày mai em đem nhiều một chút cho anh ăn nhé.” Hôm nay cô quả thật đem ít hơn so với mọi người, nếu biết trước cậu đói như vậy thì sáng nay cô đã lén trộm Hà mẫu đem nhiều một chút rồi.

“Ừ.” Có ăn thì cậu cũng không từ chối, cho dù là đồ ăn vặt cũng có thể lắp bụng được.

“Em... hôm qua gặp anh em cũng không biết anh là học sinh trường này, cho đến hôm nay hỏi lại mới biết được, phải mất một khoảng thời gian để tìm anh đó.” Thấy Lôi Hành Liệt ăn xong thì có vẻ dễ nói chuyện, Thịnh Hàm cũng không chút câu nệ mở miệng.

“Vì sao lại tìm tôi?” Động tác đang hút sữa của cậu dừng lại một chút, bất quá sau đó rất nhanh liền hút cạn hộp sữa.

“A... em đã nói chúng ta là bạn bè, bạn bè thì nên gặp mặt, nói chuyện nhiều hơn chứ?”

“Vậy sao?”

“Anh là người bạn thứ hai của em đó.” Nói đến đây gương mặt non nớt của cô không khỏi xuất hiện một nụ cười rạng rỡ, Thịnh Hàm từ trước đến giờ vẫn luôn chỉ có một người bạn, đó chính là Kiều Ly, hiện tại quen được một người bạn mới nên cô đặc biệt trân trọng tình bạn giữa hai người, đối với cậu không khỏi có chút quan tâm, bất quá Thịnh Hàm cũng không cảm thấy bản thân cô quan tâm cậu thì có gì sai, bởi vì Kiều Ly cũng thường xuyên quan tâm cô như vậy.

Lôi Hình Liệt liếc mắt nhìn cô một cái, vừa hay đụng phải nụ cười sáng chói như thái dương của cô khiến cậu hốt hoảng dời mắt, một người hồn nhiên như cô vậy mà lại không có bạn đến mức phải đi làm bạn với loại người như cậu, đúng là buồn cười.

“Mọi người xung quanh không ai thật lòng muốn kết bạn với em cả, ngoại trừ một người...” Người đó chính là Kiều Ly, Kiều Ly không giống như những người khác, khi không biết cô là ai thì không hề bận tâm đến, khi nghe đến tên cô thì liền chủ động muốn cùng cô nói chuyện, muốn cùng cô kết giao, giống như việc bọn họ làm lơ cô trước khi biết được cô là ai hoàn toàn chưa xảy ra vậy, Kiều Ly thì khác hẳn, là cô tự động đến bên cạnh cô ấy, cho dù chưa biết cô là ai cô ấy vẫn muốn cùng cô kết bạn, sau khi biết được tên cô cô ấy vẫn thản nhiên như thường, đây mới là phản ứng mà cô luôn tìm kiếm, bạn bè của cô... không cần vì cái tên của cô mới có, Thịnh Hàm không muốn người khác vì cô mang họ Thịnh mới kết bạn với cô.

“Vì sao em lại nghĩ tôi thật lòng muốn làm bạn với em?” Tựa hồ ngư nghe được một câu chuyện cười, khóe môi cậu nhếch lên một nụ cười châm chọc.

“Em xuất hiện vào lúc anh gặp khó khăn, chẳng phải anh nên xem em là bạn bè mà đối đãi sao?” Cô nghiêng đầu, đôi mắt mờ mịt khó hiểu, tựa hồ như chuyện cô xuất hiện vào lúc cậu khó khăn thì cậu nên làm bạn với cô, hơn nữa còn phải là thật lòng đối đãi với cô như bạn bè.

“Ai nói vậy?” Nhìn vẻ mặt hiển nhiên phải là như vâyh của cô, đôi mắt cậu không khỏi xẹt qua hàn ý.

“A Ly đó.” Thịnh Hàm không chút suy nghĩ trả lời.

A Ly?

“Chính là bạn thân của em, cậu ấy nói em xuất hiện vào lúc cậu ấy gặp khó khăn cho nên em mới trở thành bạn của cậu ấy.”

Vào lúc... khó khăn sao?

“Lần đầu tiên em gặp A Ly, cậu ấy cũng ngồi trong một góc khóc lóc, giống như bị cả thế giới bỏ mặc vậy.”

Vậy sao? Khá giống tình cảnh của cậu nhỉ? Chỉ là cậu không có khóc, đối với cậu những kẻ khóc lóc là những kẻ yếu đuối, thế giới này chỉ dành cho kẻ mạnh, nếu cậu không trở nên mạnh mẽ thế giới sẽ đào thải cậu, cũng giống như...

“A Ly mặc dù còn nhỏ nhưng chính chắn lắm, cậu ấy lại rất thông minh nữa.”

Lôi Hành Liệt im lặng không lên tiếng, tiếp tục hành động đang dang dở là ăn để có thể lắp no bụng, Thịnh Hàm bên cạnh cũng không có quan tâm đến việc cậu có nghe hay không mà miệng vẫn nói không ngừng, hai người với hai suy nghĩ khác nhau nhưng lại ở cùng một chỗ, trông vậy mà lại vô cùng hài hòa.

“Xin lỗi có phải em nói nhiều quá không?” Thịnh Hàm thấy Lôi Hành Liệt nãy giờ vẫn im lặng không nói thì im bặt, trong lòng đang tự hỏi có phải bản thân nói quá nhiều nên cậu không có cơ hội chen vào hay không.

“Ừ.” Cô còn biết bản thân mình nói nhiều sao? Rõ ràng là nói quá nhiều có được không? Nói nhiều đến mức lỗ tai của cậu đều phát đau, chỉ là... cậu cũng không chán ghét giọng nói này lắm.

Thịnh Hàm bị lời nói này của cậu đả kích không nhẹ, nhưng nghĩ đến đó là lời thật lòng của anh cô liền nhanh chóng vui vẻ trở lại.

Lúc này Kiều Ly đã đi xuống cầu thang, vừa hay chạm mặt người đàn ông đang đi lên, thân người đàn ông rất cao, hình như là khoảng mét tám, cô chỉ đứng tới hông của hắn mà thôi, lúc này người đàn ông đã bỏ kinh râm ra, để lộ gương mặt tuấn tú nghiêm nghị, tuổi của hắn không lớn như cô tưởng tượng, chỉ mới mười tám, mười chín tuổi nhưng trên người hắn có loại khí thế khiến người khác sinh ra sợ hãi, đối diện với ánh mắt đen như mực đó, cô có thể cảm nhận được một sự áp lực nặng nề.

“A... chào anh, anh là tài xế mới của Tiểu Hàm đúng không?” Kiều Ly ngập ngừng, giọng nói không che giấu được có chút run rẩy, đây là lần đầu tiên cô cùng một người đàn ông xa lạ nói chuyện, tránh không khỏi có hơi lo sợ.

“Kiều tiểu thư, xin chào.” Người đàn ông nâng mắt nhìn cô, không chút che giấu mà đánh giá cô từ đâu đến chân, sau đó rất nhanh liền thu hồi tầm mắt.

Kiều Ly sửng sốt: “Anh... anh biết tôi sao?”

“Những người xung quanh tiểu thư tôi đều biết rõ.” Giọng nói người đàn ông lạnh lùng, như gió đông thổi đến, mang theo chút hơi lạnh.

Nói như vậy là người này đã điều tra cô sao?

“Kiều tiểu thư, tiểu thư đâu rồi?”

“Tiểu Hàm... Tiểu Hàm cậu ấy có việc.” Kiều Ly ngập ngừng, đối với ánh mắt của người đàn ông cô có chút sợ hãi không dám nhìn thẳng.

“Có việc?” Người đàn ông nhíu mày.

“Tiểu Hàm cậu ấy... bị giáo viên gọi lại nói chút chuyện, anh... anh nên đợi một chút.” Lần đầu tiên nói dối, Kiều Ly tránh không khỏi có chút hồi hộp, đặc biệt đối phương lại là người... nhìn qua không hề dễ dàng lừa gạt.

“Sáng nay quản gia đã gọi điện đến thông báo cho giáo viên, lẽ ra khi chuông reng tiểu thư hẳn là phải ở ngoài rồi chứ?” Người đàn ông trầm giọng: “Chẳng lẽ giáo viên còn có việc gì ư?”

“Chuyện đó... giáo viên cũng vừa mới nhớ ra nên gọi cậu ấy lại, anh... anh đợi một chút đi, tôi đi gọi cậu ấy xuống cho anh.” Thấy đối phương đứng yên bất động, Kiều Ly vội vàng quay người chạy lên trên cầu thang, lần này cô không dừng lại lớp học của mình mà chạy thẳng lên tầng cao nhất, nơi Thịnh Hàm đang ở.

Khối 6 ban nhất.

“Trễ rồi, em về đi.” Sau khi xử lí sạch sẽ đám đồ ăn vặt trên bàn, Lôi Hành Liệt rốt cuộc cũng mở miệng.

“Anh cũng sẽ về sao?” Nãy giờ cô ở đây cùng anh nên quên mất chuyện xe vẫn đang ở phía dưới đợi cô, mà Kiều Ly vẫn đang giúp cô câu giờ.

“Một lát nữa tôi sẽ về.” Thấy đối phương vẫn không nhúc nhích, Lôi Hành Liệt trầm giọng: “Em về trước đi.”

“Nhưng mà...” Một mình anh về nhà liệu có an toàn?

“Nhà tôi gần đây thôi.”

“Như vậy, tạm biệt anh, ngày mai gặp lại.” Kiều Ly vẫn còn đợi cô, mặc dù lo cho cậu nhưng Kiều Ly mới đáng lo hơn, cô ấy là con gái về một mình rất không tốt.

“Tạm biệt.”

Lúc Thịnh Hàm đang đi xuống thì vừa hay gặp phải Kiều Ly đang đi lên.

“Tiểu Hàm, người nhà cậu lên tận đây rồi kia.” Thấy Thịnh Hàm, Kiều Ly không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vội kéo tay cô chạy xuống dưới lầu.

Đến nơi, nhìn thấy người đàn ông đang đứng bên đó Thịnh Hàm cố gắng căng da mặt, tỏ vẻ không sợ hãi mà nhẹ nhàng bước qua.

“Anh Hàn Thư.” Cô mấp môi, giọng nói lí nhí nhưng trong không gian yên tĩnh thế này thì lại nghe thấy rõ ràng.

“Tiểu thư ra trễ.” Người đàn ông cau mày nhìn cô, rồi lại đưa tay ra, chỉ vào đồng hồ trên tay: “Cô đã đi đâu?”

“Cậu ấy bị giáo viên gọi có việc.” Trước khi Thịnh Hàm lên tiếng, Kiều Ly đã cướp lời, Thịnh Hàm biết đây là lý do Kiều Ly lấy cho mình nên cũng theo đó gật đầu.

“Đúng vậy.”

Hàn Thư liếc nhìn hai người, dưới ánh mắt lạnh lẽo của hắn cả hai người đều có chút sợ hãi nhưng không dám biểu hiện ra, sợ đối phương nhìn ra được đầu mối gì trong lời nói dối này.

“Về thôi.” Hàn Thư trầm mặc một mới mở miệng, thấy đối phương không có truy cứu cả hai đều thở ra một hơi.

“Tiểu Hàm tạm biệt.”

“Trễ rồi, cậu lên xe đi tớ đưa cậu về.” Thịnh Hàm cảm thấy có lỗi vì chuyện của bản thân cô mà bắt Kiều Ly ở lại cùng, Kiều Ly ngày thường đi bộ đến trường, hiện tại đã tan trường rất lâu rồi mà cô ấy vẫn phải đi bộ về nhà, nhất định sẽ rất mệt, hơn nữa buổi trưa còn nắng như vậy, nếu cô ấy ngã bệnh hay có chuyện gì, Thịnh Hàm tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bản thân.

“Không cần đâu.” Nghe đề nghị này của Thịnh Hàm, Kiều Ly không khỏi xua tay từ chối.

“Nghe lời đi.”

“Thật sự không cần đâu...”

“Lên xe đi.” Hàn Thư trầm giọng, nhìn hai cô gái nhỏ không ngừng giằng co, rốt cuộc cũng lên tiếng ngắt lời.

“Cái đó... cảm ơn.” Cuối cùng Kiều Ly vẫn là thỏa hiệp.

Trên lầu, Lôi Hành Liệt im lặng đứng nhìn hai cô gái nhỏ chui vào trong chiếc xe hơi, không lâu sau xe khởi động rời đi, sân trường lúc này đã không còn bóng người, trông có vẻ hiu quạnh, lúc này đây cả trường thật sự chỉ còn lại một mình cậu, rõ ràng là ban ngày nhưng cả người cậu lại như bị bóng tối nuốt trọn, âm u, thâm trầm.

Mọi người năm mới vui vẻ, lì xì đầu năm (tuần sau mình sẽ không đăng chương mới đâu nên mọi người không cần phải đợi nhé)
Bình Luận (0)
Comment