Thịnh Thế Trà Hương

Chương 1.1

Tần Thiên nhìn chiếc gương đồng nhỏ trước mặt đang phản chiếu một gương mặt xa lạ.

Gương đồng được chế tác thực thô ráp, chiếu ra hình ảnh không chỉ mơ hồ còn có chút vặn vẹo, nhưng vẫn có thể thấy rất rõ đây là một gương mặt thanh tú.

Tần Thiên vỗ vỗ mặt, khẽ thở dài.

Đi vào thế giới lạ lẫm này đã gần một tháng, lúc ban đầu từ thất kinh, lo lắng hãi hùng, đến bây giờ bình chân như vại, thích ứng trong mọi tình cảnh, kỳ thật là cả một quá trình gian nan đấu tranh tâm lý.

“Nhưng mà, nhìn theo mặt tốt, bị đột tử còn có thể sống lại, cũng là lão thiên gia đối với ta ban ơn đúng hay không?” Tần Thiên nhìn mình trong gương nhẹ giọng nói. “Ít nhất hiện tại thái bình thịnh thế, có mái nhà che mưa nắng, có công việc, có cơm ăn, so với xuyên qua đến loạn thế trôi dạt khắp nơi còn tốt hơn nhiều, đúng hay không, Tần Thiên?”

Tần Thiên mỉm cười, trong gương đồng phản chiếu hình ảnh nàng mơ hồ tươi cười, hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, làm cho gương mặt điềm đạm có chút sức sống.

Sự tình đã biến thành như vậy, nàng tự nhiên muốn hướng suy nghĩ đến phương diện tốt đẹp có thể làm chính mình vui vẻ, nếu không ngày sau sẽ như thế nào?

“Tiểu Đào, ngươi nhanh đi ra, trong viện một đống quần áo, nếu không giặt tẩy đúng hạn, đợi đến lúc Dương ma ma nổi giận lại không có cơm ăn”.

Tần Thiên nghe tiếng nhìn lại, đã thấy một tiểu nha đầu vấn hai búi tóc nhỏ mặc áo vải thô màu nâu đứng ở cửa nhìn mình cau mày, thần sắc có chút không kiên nhẫn.

Tần Thiên đứng dậy cười nói: “Ta vấn xong tóc rồi ra ngay”. Nàng nhìn nhìn, cười nói: “Tiểu Mai, ngươi chải đầu thật đẹp mắt, không giống ta, mỗi lần đều vấn không tốt, đều bị ma ma trưởng nhóm mắng”.

Tiểu Mai nghe nói như thế, trên mặt lộ ra tươi cười, lại thấy Tần Thiên tóc vẫn đang tán loạn, liền đi qua: “Ta giúp ngươi vấn vậy, đỡ cho ngươi cứ cọ qua cọ lại, làm chậm trễ canh giờ, liên lụy ta cũng không có cơm ăn”.

Tần Thiên cười hì hì ngồi xuống, đưa chiếc lược gỗ cầm trong tay cho Tiểu Mai.

“Nghe nói a, nha hoàn của Lý di nương hôm qua được thưởng ba lạng bạc, còn có Tiểu Nguyệt ở viện của Đại phu nhân cũng được thưởng một khối vải rất đẹp để may xiêm y”. Tiểu Mai một bên giúp Tần Thiên chải đầu, vừa nói, trong giọng nói lộ ra ý cực kỳ hâm mộ, tiếp theo lại có chút chán nản nói: “Như chúng ta chỉ là nha đầu làm ở phòng giặt quần áo, quanh năm suốt tháng không có tiền thưởng thì không nói, ăn mặc cũng là phần tối thiểu hạ nhân trong phủ cấp cho, vạn nhất đem quần áo tẩy hỏng còn có thể bị đánh chết. Thật người so với người sao lại khác biệt đến tức chết vậy chứ”

Tần Thiên cười cười, không nói tiếng nào, tùy ý Tiểu Mai càu nhàu.

Đến nơi đây lâu như vậy, Tần Thiên đã biết, nơi này là trang phủ, kinh doanh Thịnh Thế Trà Hành lớn nhất Dương Thành, cũng là phú gia số một, số hai tại nơi đây. Mà nàng cùng Tiểu Mai, còn có vài tiểu nha đầu khác là hạ nhân thấp nhất trong trang phủ, chuyên môn phụ trách xử lý tẩy giặt quần áo từ các phòng viện đưa tới.

Không diện kiến được chủ tử, đương nhiên cũng không có tiền thưởng, mỗi ngày làm việc vừa nặng vừa mệt, vì vậy oán khí của Tiểu Mai mới lớn như vậy.

Tần Thiên cũng có oán khí, mỗi ngày đều không ngừng giặt quần áo, tẩy đến mức hai tay tróc da, bất quá nàng vừa tới nơi này, cái gì cũng đều không biết, trừ bỏ cẩn thận làm tốt bổn phận của mình thì còn có thể thế nào?

Oán giận cũng chẳng có tác dụng gì ngoài việc làm cho chính mình càng thêm chán nản uể oải.

Nhừng mà những lời này, Tần Thiên cũng không nói ra với Tiểu Mai, nàng cho rằng mỗi người đều có tính cách, có ý tưởng riêng, cho dù không ủng hộ, cũng không cần thiết đem suy nghĩ của mình áp đặt cho nàng, ai có thể cam đoan chính mình nhất định là đúng đâu.

Tiểu Mai hai ba cái đã giúp Tần Thiên vấn xong 2 búi tóc, Tần Thiên soi gương, vừa lòng nhìn Tiểu Mai nói: “Tiểu Mai quả thật có đôi tay thật khéo léo”.

Tiểu Mai được tán thưởng, vui vẻ cười rộ lên.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Lúc này trời mới tờ mờ sáng, không biết từ nơi nào truyền đến tiếng gà gáy.

Ra khỏi cửa chính là đại viện, trong viện có mấy cây hòe to và một cái giếng nước.

Ở đó đã có hai nữ tử mặc áo vải thô màu nâu đang giặt quần áo bên cạnh giếng.

Loại quần áo vải thô màu nâu này các nàng mặc giống nhau, các thô sử nha đầu đều mặc cùng kiểu dáng, nhan sắc tầm tầm như nhau, làm cho người khác vừa nhìn thấy liền biết thân phận.

Tiểu Mai cùng Tần Thiên liền đến bên bồn gỗ bên kia, hai người cùng nhau múc nước lên, đổ vào bồn gỗ, bắt đầu làm việc.

Đem tạo giác (bồ kết) ngâm ở trong bồn đựng quần áo, sau đó dùng tay vò nhẹ, động tác máy móc, tuy rằng mệt nhọc, nhưng cũng không còn bối rối như lúc đầu.

Lúc này, nha đầu đối diện bỗng nhiên đứng lên, bên cạnh là Tiểu Sơn cũng đang ôm một đống quần áo, nhưng lại tới bên người các nàng, cười nói: “Chỗ này các ngươi cũng giặt sạch luôn đi”.

Tiểu Mai ngẩng đầu, nhìn nàng cả giân: “A Quế, ngươi như thế nào mỗi lần đều như vậy, đây là việc ngươi nên làm chứ”.

A Quế hai tay chống nạnh, cười nói: “Như thế nào? Ngươi không tẩy?”

Mặt khác, một nha đầu cũng đi tới, hai tay khoanh trước ngực, bộ dáng rất kiêu ngạo: “Có muốn kêu Tống ma ma đến?”.

Tống ma ma là quản sự phòng giặt quần áo, mà A Quế trước đó không lâu bị chủ tử bán vào đây được phân phó gả cho con trai của Tống ma ma.

Tần Thiên nhìn hai chồng cao quần áo bên cạnh, thở dài, kéo kéo Tiểu Mai, thấp giọng nói: “Quên đi, Tiểu Mai, chúng ta nhanh tẩy, hẳn có thể trước giờ cơm tẩy xong quần áo”.

A Quế nhìn Tần Thiên liếc mắt một cái, cười nói: “Vẫn là Tiểu Đào thức thời”. Nói xong, uốn éo thắt lưng đi trở về.
Bình Luận (0)
Comment