Thịnh Thế Trà Hương

Chương 120

Viết xong, Trang Tín Ngạn ngẩng đầu nhìn Tần Thiên, hai mắt được ánh đèn chiếu rọi, tựa như hai đốm lửa đang thiêu đốt.

Tần Thiên nhìn hắn, gật gật đầu, “Tần Thiên ngày mai đi rồi, đa tạ thiếu gia cho tới nay đều đối với Tần Thiên trân trọng.”

Trang Tín Ngạn chỉ cảm thấy trong ngực buồn rầu khó chịu, hận không thể dùng tay đấm bàn vài cái.

Vừa mới hai ngày trước, hắn còn vui mừng tưởng tượng khi nàng biết tin tức này vẻ mặt kinh hỉ thế nào, hắn tưởng tượng thấy hai người sau khi thành thân vui vẻ ngọt ngào sống với nhau, bọn họ buổi tối cùng nhau ngắm trăng, buổi sáng cùng nhau tỉnh dậy, hắn có thể cầm tay nàng, có thể ôm nàng, hôn nàng, giống như lần trước thân mật với nàng, bọn họ có thể cùng nhau vì Trà Hành mà cố gắng, hắn thậm chí còn lo lắng nếu bọn họ sinh ra đứa nhỏ có thể bị câm điếc giống hắn hay không, vì thế còn lo lắng đọc trước rất nhiều sách…

Hóa ra trong chuyện này cũng chỉ do hắn một người tình nguyện, nàng căn bản không muốn sống với hắn, cho dù nàng là nô tỳ, hắn là chủ tử, nàng cũng không muốn gả cho hắn.

Là vì hắn thường xuyên đối với nàng phát giận? Là vì hắn thường xuyên chọc nàng tức giận? Còn vì hắn không phải một người bình thường?

Lúc này, Trang Tín Ngạn trong lòng có một cảm xúc mãnh liệt, khiến hắn muốn xúc động liều lĩnh, hắn muốn hỏi nàng rõ ràng, muốn nói với nàng, chỉ cần nàng lưu lại hắn về sau sẽ không phát giận bừa bãi, hắn sẽ đối tốt với nàng. Hắn sẽ cố gắng không để nàng bị thương tổn nữa!

Hắn đứng dậy, ánh mắt nóng rực mà vội vàng, nhưng bỗng nhiên, trong đầu lại hồi tưởng lời mẫu thân đã nói qua.

“Ngạn nhi, nương biết con luyến tiếc nàng, nương hoàn toàn có thể ép buộc nàng gả cho con, nhưng tính tình của nàng như thế nào? Cho dù lúc trước chúng ta không hiểu rõ nàng, hiện tại cũng đã có thể biết được, trong lòng nàng luôn có chủ ý, nếu nàng có thể nói ra với ta như vậy, hẳn đã trải qua bao suy nghĩ. Nếu thật sự miễn cưỡng nàng, trong lòng nàng nhất định sẽ hận con. Ngạn nhi, con muốn nàng hận con sao? Để nàng rời đi thôi, lúc trước nàng coi như đã đối với chúng ta tận tâm hết sức, ta có thể hứa cho người khác chuộc thân, chẳng lẽ không thể để nàng chuộc thân sao?”

Nghĩ đến đây, cảm xúc mãnh liệt giống như ba đào chậm rãi lui bước, chỉ còn lại vô tận bất đắc dĩ cùng thê lương.

Nàng nếu đã quyết định, có hỏi cũng chỉ khiến chính mình càng thêm khó chịu mà thôi.

Trang Tín Ngạn cúi đầu xuống, suy sụp ngồi trở lại ghế, hít sâu vài lần, nhưng không cách nào làm cho trong lòng thư sướng hơn một chút nào.

Hắn viết xuống giấy: “Một nữ hài tử như ngươi có thể đi nơi nào đây?”

Hắn thật sự vì nàng lo lắng.

Tần Thiên nhìn thấy, liền nói: “Ta đã suy tính kỹ rồi, sau khi xuất môn sẽ mướn một chiếc xe ngựa đi Thanh châu, ta biết nơi đó cũng có một Trà Hành, Trà Hành lão bản ta đã gặp qua, người cũng không tệ lắm, hắn cũng tán thưởng tay nghề của ta, ta nghĩ ta hẳn là có thể đến đó làm việc. Thiếu gia không cần lo lắng cho ta. Đứa nhỏ nhà nghèo từ bé đã phải tự lập, Tần Thiên chưa bao giờ là kẻ yếu ớt, mặc kệ ở nơi nào, Tần Thiên đều sẽ có một cuộc sống tốt.” Thanh châu cách nơi này khá xa, hai nhà sinh ý sẽ không ảnh hưởng, cho nên Tần Thiên mới có thể không hề cố kỵ nói ra miệng. Cũng để Trang Tín Ngạn đang lo lắng cho mình mà an tâm.

Nàng có tiền mướn xe ngựa, như vậy trên đường cũng sẽ không có nguy hiểm, đi đến Thanh châu tìm được công việc, ăn ở đều không thành vấn đề, nàng tin tưởng, với sự cố gắng, hoàn toàn có thể có một cuộc sống khá tốt, hơn nữa lúc này đây, nàng không còn là nô tỳ bán mình, nàng là một người tự do.

Trang Tín Ngạn thấy nàng đã lo lắng chu đáo như vậy, biết ý nàng đã quyết, trong lòng lại khổ sở. Hắn cầm bút, còn muốn nói gì đó, nhưng dù thế nào cũng không thể viết ra.

Nàng nói rất đúng, nàng là người thông minh lại cố gắng, nàng nếu có thể được coi trọng ở Trang phủ, ở nơi khác cũng sẽ không kém, nay thiên hạ thái bình, người có bản lĩnh tuyệt đối sẽ không sẽ bị mai một.

“Được rồi, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.” Trang Tín Ngạn gian nan viết xuống những chữ này, trong khi viết, tay không tự chủ được có chút run run, hắn sợ Tần Thiên nhìn ra cảm xúc của mình, hắn là một nam nhân, hắn cũng có thể diện, hắn không muốn thất lễ trước mặt nàng. Hắn cố gắng chống đỡ viết nốt, buông bút, miễn cưỡng duy trì gương mặt bình tĩnh, xoay người trở lại bên giường nằm xuống, đưa lưng về phía nàng.

Ánh nến đem bóng dáng của nàng chiếu lên màn, hắn nhìn bóng dáng thản nhiên kia, nước mắt bất tri bất giác ẩm ướt khóe mắt. Hắn nhắm mắt lại, đem nước mắt mạnh mẽ áp chế.

Tần Thiên dọn dẹp trên bàn sạch sẽ, xoay người nhìn bóng dáng hắn vẫn không nhúc nhích, nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng.

***

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi tỉnh dậy đã không còn thấy tăm hơi bóng dáng Trang Tín Ngạn. Tần Thiên ở trong phòng thu dọn đồ của mình.

Kỳ thật nàng cũng không có gì nhiều, vài món quần áo, một ít nén bạc, một cái bọc nhỏ gói lại là đủ.

“Sao bỗng nhiên ngươi lại được chuộc thân?” Bên cạnh Thu Lan một bên nhìn nàng thu dọn, một bên nghi hoặc hỏi. Bên người nàng còn có Thanh Liễu và Bích Liên, hai người cũng mở to mắt nhìn nàng.

“Đúng vậy, ta còn tưởng rằng lần này ngươi trở về là có thể nâng phòng!” Thanh Liễu giúp đỡ nàng sửa sang lại quần áo.

Đại phu nhân muốn Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn thành thân trừ bỏ một vài người ngoài, vốn không hề biết, nay việc này bất thành, lại càng không có khả năng truyền ra ngoài. Vì vậy hiện giờ bọn nha hoàn chỉ biết là Tần Thiên muốn chuộc thân rời khỏi Trang phủ.

Tần Thiên thu dọn xong, xoay người nhìn các nàng cười nói: “Ta còn có thân nhân, nghe nói bọn họ đã trở lại, ta muốn đi tìm bọn họ. Đại bá bọn họ dưỡng dục ta lâu như vậy, ta muốn đối xử hiếu thuận với bọn họ.” Đây là cái cớ tốt nhất.

“Phu nhân cùng thiếu gia đều đối với ngươi tốt như vậy, ngươi cũng bỏ được đi a, ” Thu Lan lôi kéo tay nàng lưu luyến không rời, “Ngươi đừng đi, chờ về sau ngươi nâng phòng, sau này, cho mấy người Đại bá bọn họ một ít tiền là được rồi? Ở nhà Đại bá ngươi làm sao có cuộc sống như Trang phủ, đừng đi, chúng ta đều luyến tiếc ngươi!”

“Về sau có cơ hội, ta sẽ trở về gặp các ngươi.” Tần Thiên cười nói.

Bích Liên vươn tay chỉ vào đầu Tần Thiên một cái, sẵng giọng: “Ngươi là nha đầu nhẫn tâm a, nói đi là đi, không hề thông báo qua một tiếng, cũng không sợ chúng ta luyến tiếc sao.”

Ở chung lâu như vậy, Bích Liên rất thích nàng hay cười tủm tỉm, vừa không gây chuyện, lại không bắt nạt ai, hơn nữa vẫn đều chiếu cố Đại thiếu gia rất tốt, giúp nàng giảm đi không ít lo lắng, thật đúng là luyến tiếc nàng.

Tần Thiên cười cười, cầm tay Bích Liên, Thanh Liễu cùng Thu Lan, nhẹ giọng nói: “Ta ở đây trong khoảng thời gian này, ít nhiều mọi người đều chiếu cố, ta cũng thực luyến tiếc các ngươi, về sau, ta sẽ rất nhớ các ngươi.”

Thu Lan cùng Thanh Liễu không khỏi ẩm ướt hốc mắt, lấy tay gạt lệ.

Bích Liên cũng thanh âm nghẹn ngào nói: “Chúng ta tiễn ngươi đi.”

Tần Thiên gật gật đầu, khoác lên lưng bọc nhỏ bằng vải bông màu lam, ba người ôm lấy nàng ra cửa, sau khi xuất môn, lại gặp các nha hoàn trong viện luyến tiếc, nhưng thủy chung cũng không gặp Trang Tín Ngạn và Hải Phú.

Tần Thiên muốn cùng Đại phu nhân nói một tiếng rồi đi, bốn người mới vừa đi đến nửa đường, bỗng nhiên thấy vài nha hoàn vội vàng đi về phía Thanh Âm viện, thần sắc kích động.

Tần Thiên nhìn thấy, giữ chặt một nha hoàn hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Nha hoàn kia nhận ra Tần Thiên, biết nàng là người được Đại phu nhân sủng ái, hướng về nàng cúi hạ, nói: “Là nhóm mấy người Tông gia lão gia đến, đang cùng Nhị di thái thái nói chuyện ở đại sảnh, sai nô tỳ nhanh thỉnh Đại phu nhân tới.” Nói xong, nàng nhìn quanh trái phải, dựa sát vào Tần Thiên thấp giọng nói một câu: “Xem sắc mặt Nhị di thái thái cùng Tông gia lão gia bọn họ, hình như là có đại sự đã xảy ra.”

Nói xong, cũng không cùng Tần Thiên nhiều lời, xoay người hướng về Thanh Âm viện mà đi.

Tần Thiên lập tức nghĩ đến lời tối hôm qua Hải Phú nói, hắn nói Nhị di thái thái đã biết Đại phu nhân mắt bị mù, tuy rằng tất cả mọi người biết nàng ta sẽ có hành động, nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy!

“Lần này không biết Nhị di thái thái lại gây nháo loạn chuyện gì” Thanh Liễu dậm chân nói, “Nhị di thái thái này đúng là không muốn để Đại phu nhân sống yên ổn mà!”

“Cẩn thận bị người nghe thấy!” Thu Lan “Hư” một tiếng.

Thanh Liễu vội vàng nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý tới bên này, mới an tâm.

Bích Liên thấy Tần Thiên ngẩng mặt hướng tới Thanh Âm viện, vẻ mặt lo lắng, không khỏi hỏi: “Tần Thiên, bây giờ còn đến chỗ Đại phu nhân hay không, phỏng chừng bà lúc này cũng không có tâm tình gặp ngươi, không bằng ngươi cứ rời đi, ta sẽ giúp ngươi chuyển lời?”

Tần Thiên gật gật đầu, xoay người, đi theo Bích Liên hướng về phía cửa lớn. Trên đường, Thu Lan cùng Thanh Liễu còn nhỏ giọng nghị luận chuyện lần này, bất quá các nàng thân phận thấp kém, mấy tình huống này các nàng cũng không thể tới xem.

Mắt thấy cửa lớn của Trang phủ ở phía trước, cửa sơn màu đỏ thẫm, viền màu vàng đồng, bên ngoài đứng sừng sững sư tử đá bạch ngọc uy vũ hùng tráng.

Tần Thiên bất tri bất giác cước bộ chậm lại, trong đầu luôn không thể khống chế nhớ tới lúc trước Nhị di thái thái trương nha vũ trảo bức bách Đại phu nhân; nhớ tới hình ảnh dưới ánh đèn, Đại phu nhân hai mắt vô thần, vẻ mặt cô đơn; nhớ tới Đại phu nhân tự tay giúp nàng đội trâm gài tóc, nhìn nàng trong gương đồng thân thiết cười; nhớ tới thời điểm nàng bị Nhị di thái thái oan uổng, phu nhân gắt gao cầm tay nàng, nói với nàng: “Đừng sợ, phu nhân sẽ làm chủ cho ngươi!”; nhớ tới lúc nàng nghĩ phu nhân sẽ xử phạt nàng, bởi vậy mà lo lắng, phu nhân lại đưa giấy tờ cho nàng, để nàng rời đi; lại nghĩ tới Trang Tín Ngạn trong sơn động, trên quần áo đầy bùn đất, đứng ở nơi đó dáng điệu co quắp bất an…

Những hình ảnh này ở trong đầu nàng như thước phim nhanh chóng chuyển đổi, một lần lại một lần, khiến đầu óc nàng lộn xộn, tâm cũng lộn xộn, lòng của nàng bỗng nhiên nhảy nhót, trong lòng bàn tay đổ một tầng mồ hôi.

“Nhanh lên, Tần Thiên, đã sắp đến đại môn rồi.” Bích Liên xoay người nói với nàng.

Đã sắp đến đại môn … Tần Thiên nhìn đại môn đang mở, bên ngoài đó là thế giới tự do, sau khi xuất môn đi một trăm thước liền có thể thuê được xe ngựa, xe ngựa của Trương lão đầu đỗ ở cách đó không xa, tuyệt đối có thể tín nhiệm. Trên người nàng có giấy tờ, đi lại đều không thành vấn đề, nàng biết chế trà, biết buôn bán, có thể bắt đầu một cuộc sống tốt.

Chỉ cần bước ra khỏi cửa, nàng về sau là có thể là chúa tể của chính mình.

Đại phu nhân cho dù mắt bị mù, bà cũng có thể chấm dứt Trà Hành, bọn họ có thể sống tốt. Đại phu nhân nếu không bỏ xuống được, mình cũng không có nghĩa vụ vì chuyện “Không bỏ xuống được” của bà mà gánh vác…

Tần Thiên cái gì cũng suy nghĩ rõ ràng, nhưng cước bộ cứ chậm dần, cách đại môn cũng bất quả chỉ vài bước khoảng cách nữa thôi.

Bỗng nhiên nàng nghe thấy một tiếng kêu của nữ nhân, thanh âm sắc nhọn cao vút, đó là thanh âm của Nhị di thái thái, Tần Thiên chỉ cảm thấy trong đầu “Ầm” một tiếng, không còn suy nghĩ gì nữa, xoay người liền hướng về phía đại sảnh.

“Tần Thiên, Tần Thiên!” Bích Liên ở sau người kêu lên.

Tần Thiên không quan tâm, chỉ chạy về phía đại sảnh.

Nàng phải xác định phu nhân không có chuyện gì mới có thể rời đi, nếu không, cả đời này nàng cũng không thể an tâm.
Bình Luận (0)
Comment