Xe ngựa hành tẩu trên đường trở về.
Tần Thiên quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn đang ngồi bên cạnh liếc mắt một cái, từ sau khi rời khỏi nha môn Tuần phủ, sắc mặt hắn vẫn luôn trầm trọng, cũng không bởi vì được Tống Tuần phủ đại nhân đáp ứng mà có nửa điểm vui mừng.
Làm sao sắc mặt lại khó coi như vậy, chẳng lẽ giận nàng đã tự tiện làm chủ? Tần Thiên đôi mắt vòng vo chuyển, nhưng nàng không phải là vì Trà Hành sao? Chẳng lẽ bản thân nàng thích mạo hiểm hay sao?
Tần Thiên bĩu môi, tuy rằng trong lòng có chút mất hứng, nhưng nghĩ hai người đang có việc, cũng không thể không trao đổi lời nào, vì vậy mà nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Trang Tín Ngạn.
Trang Tín Ngạn quay đầu, khẽ cau mày.
Tần Thiên nhìn hắn cười nói: “Không cần lo lắng, sau khi ta trở về sẽ luyện tập thêm, nhất định sẽ không thất bại. Đây là cơ hội duy nhất, chúng ta chỉ cần nắm chắc, nhất định có thể khiến Dọa sát nhân hương trở thành cống trà!”
Trang Tín Ngạn tức giận nhìn nàng một cái, chẳng lẽ hắn không biết đây là một cơ hội tốt? Nhưng so với cơ hội tốt này, hắn càng để ý đến an nguy của nàng, nếu để nàng mạo hiểm như thế mới có thể có được cơ hội này, hắn tình nguyện không cần, nhưng nàng căn bản không nghe lời hắn, đã lập tức đáp ứng.
Hắn vốn không biết biểu đạt, huống chi lại là biết rõ đối phương không thích mình, hắn rất muốn đem những lời này nói cho nàng biết, nhưng cố gắng mãi cũng không biết nên làm thế nào.
Đến cuối cùng, lúc viết xuống vở lại biến thành: “Chỉ sợ ngươi không nghĩ tới có lẽ vì thế mà mang đến tai họa cho Thịnh Thế, vì tránh cho loại chuyện này phát sinh, ngày đó ta sẽ đi cùng với ngươi.” Có hậu quả gì hắn sẽ cùng nàng gánh vác.
Tần Thiên nhìn thoáng qua, khẽ chu miệng.
Hóa ra là sợ ta thất bại sẽ liên lụy Thịnh Thế…
Bất quá cũng đúng, nàng vốn vì Thịnh Thế mới có thể trở thành Đại thiếu phu nhân, trong cảm nhận của bọn họ, Thịnh Thế đương nhiên quan trọng nhất.
Tần Thiên vốn không hề có kỳ vọng gì đối với Trang Tín Ngạn, tất nhiên cũng sẽ không để chuyện này trong lòng.
Nàng nhìn Trang Tín Ngạn cười hì hì nói: “Ngươi yên tâm, ta cũng không phải kẻ không biết nặng nhẹ.”
Nhìn nàng vô tâm vô phế tươi cười, Trang Tín Ngạn cảm thấy vừa tức giận vừa khổ sở, lại không có biện pháp, đành đè nén xuống, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, làm bộ như thưởng thức phong cảnh.
Tần Thiên cũng không để ý đến hắn, chuyên tâm nghĩ chuyện của mình.
Kiếp trước, nàng bởi vì xã giao, thường xuyên cùng khách nhân đến quán trà uống trà, đã từng thưởng thức các trà nghệ sư biểu diễn. Nàng hôm nay vì Tống Tuần phủ pha trà chính là dựa theo biểu diễn trà nghệ trong trí nhớ, có điều mình không trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, không thể bằng được các trà nghệ sư.
Nhưng ở trước mặt Hoàng Thượng biểu diễn tất nhiên càng cẩn thận càng tốt, Tần Thiên suy nghĩ miệt mài, nàng rốt cuộc còn thiếu cái gì đây?
Ngay lúc xe ngựa sắp đến Trang phủ, Tần Thiên xuyên qua rèm xe thấy bên ngoài có nam tử thân khoác trường bào bên hông giắt một ống sáo đang đi trên đường, lập tức hai mắt sáng ngời, rốt cục đã nghĩ ra mình còn thiếu cái gì!
***
Ngoài cửa Lưu gia.
Đám người Trương Dũng đứng canh ở ngoài cửa Lưu gia cơ hồ đã một ngày một đêm, bởi vì không dám lơ là, tập trung chú ý cao độ, sớm đã mệt mỏi choáng váng hoa mắt, tinh thần uể oải không chút phấn chấn.
“Trương gia, chẳng lẽ Đại thiếu phu nhân cùng Đại thiếu gia vẫn chưa ra, chúng ta vẫn đứng canh như vậy sao?” Kẻ đứng bên cạnh hé ra mặt xanh mét như mướp đắng hỏi.
Trương Dũng lau mồ hôi đầy trán, lại nhìn bầu trời đêm tối đen, hỏi một câu: “Giờ nào rồi?”
“Hiện tại là giờ tuất!”
Trương Dũng nhìn về phía đại môn của Lưu gia, cau mày nói thầm một câu; “Sao lâu như vậy cũng chưa đi ra…” Tiếp theo lại thay vẻ mặt tàn khốc nhìn về phía thủ hạ: “Có tinh thần một chút cho ta, chủ tử đã giao phó, nếu xảy ra sai lầm, ai cũng không thể trốn thoát”.
Thủ hạ vâng vâng dạ dạ, cũng không dám oán giận nửa lời nữa.
Thời điểm mấy người đang mệt mỏi hoa mắt, bỗng nhiên có người chạy tới, nhìn Trương Dũng thở hổn hển nói: “Trương gia, mấy người Đại thiếu gia đã trở về rồi!”
“Cái gì?” Trương Dũng kinh hãi! Hắn nhìn đại môn của Lưu gia, vuốt tóc, lòng tràn đầy nghi hoặc: “Chẳng lẽ bọn họ bay ra khỏi cửa hay sao?”
***
Cùng lúc đó ở Vọng Giang lâu.
Tạ Đình Quân và Trang Tín Xuyên ngồi dựa vào cửa sổ trong một gian phòng của Vọng Giang lâu.
Trên bàn sắp xếp mấy món điểm tâm tinh xảo, một bình rượu trắng đặt bên cạnh tản mát ra hương rượu mát lạnh, chính là rượu ngon Hổ Phách nổi danh ở Dương Thành.
Hai người ngồi đối diện, Trang Tín Xuyên liếc mắt nhìn Tạ Đình Quân đang hướng ra ngoài cửa sổ có vẻ như đang ngắm phong cảnh, trong lòng không yên.
Tạ Đình Quân sau khi vào cửa vẫn không nói chuyện, sắc mặt thản nhiên, Trang Tín Xuyên biết hắn đối với chuyện Tần Thiên thành thân không thể không biết.
Tần Thiên tuy rằng đã gả đi, nhưng việc hôn nhân này cũng không thể cứ thế mà buông bỏ!
Trang Tín Xuyên đứng lên, vẻ mặt tươi cười, cầm lấy bầu rượu bên cạnh vì Tạ Đình Quân rót một ly rượu.
Rượu rót vào chén phát ra thanh âm tí tách, hương rượu nồng đậm cũng theo đó mà chậm rãi tản ra.
Như bị hương rượu dẫn dụ, Tạ Đình Quân quay đầu, nhìn Trang Tín Xuyên ngồi trước mặt, tựa tiếu phi tiếu: “Tạ mỗ một chuyến xa nhà, nghĩ thầm lúc trở về có thể nghe thấy tin tức tốt của Tín Xuyên đệ, không nghĩ tới…” Hắn cười lạnh hai tiếng.
Vốn dĩ chuyện đã nắm chắc trong tay, bỗng nhiên sự tình chuyển biến, khi hắn trở về biết được Tần Thiên đã gả cho Trang Tín Ngạn, vô cùng kinh ngạc!
Mặc dù Trang Tín Ngạn bị điếc cũng không đến mức muốn kết hôn với một nha hoàn chứ! Nha hoàn bất quá chỉ là nô tài, chơi đùa vui vẻ còn có thể, sao có thể trở thành thê tử của mình, cùng tên của mình ghi chép vào gia phả truyền lưu qua nhiều thế hệ? Vậy chẳng phải sẽ rất nhục nhã hay sao!
Tạ Đình Quân không thể lý giải.
Trang Tín Xuyên tay khẽ run lên, rượu bắn ra ngoài, Tạ Đình Quân nhíu mày, cánh tay dài đưa ra tiếp nhận bầu rượu trong tay hắn, vì Trang Tín Xuyên rót rượu. Sau đó buông bầu rượu xuống, cầm lấy ly rượu của mình: “Nào.”
Nói xong ngửa đầu, uống cạn sạch không chừa lại một giọt rượu. Trang Tín Xuyên mắt đăm đăm nhìn, phải biết rằng, Hổ Phách này nổi danh là rượu mạnh, uống như vậy đổi lại là người bình thường, chỉ mấy chén sẽ say túy lúy ngay cả mẫu thân cũng không nhớ là ai.
Nhưng hiện tại cũng chỉ có thể kiên trì uống một hơi cạn sạch.
Một ly hạ xuống, đầu đã có chút ngất ngư.
“Đình Quân, chuyện này cũng không thể trách ta, ai biết Đại nương ta lại nổi cơn điên, vậy mà để Đại ca của ta cưới Tần Thiên làm chính thất, còn muốn đem địa vị đương gia truyền cho nàng, cứ như vậy, ta căn bản là không thể mở miệng a!” Trang Tín Xuyên mặt tươi cười: “Nhưng huynh yên tâm, Tần Thiên tuy rằng không thể trở thành của hồi môn, nhưng ta sẽ chọn lựa một nha hoàn xinh đẹp dịu ngoan, cam đoan động lòng người hơn cả Tần Thiên!”
Đang rót rượu Tạ Đình Quân cả kinh dừng động tác, “Để một nha hoàn trở thành đương gia?” Trở thành chính thất đã khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, vậy mà còn trở thành gia chủ của Thịnh Thế, đây chính là Trà Hành tiếng tăm lừng lẫy toàn phía nam a!
“Thật không hiểu nổi, một nha hoàn thì biết cái gì? Vậy mà để nàng trở thành đương gia, Đại nương ta thật sự già cả hồ đồ rồi!” Trang Tín Xuyên cũng kích động, vỗ bàn nói.
Tạ Đình Quân rót tiếp ly rượu cho Trang Tín Xuyên, cổ động hắn uống thêm hai chén, sau đó mới hỏi: “Như vậy… Tín Xuyên chẳng phải vô duyên với địa vị đương gia rồi hay sao?”
Tuy rằng uống đầu đã choáng váng, nhưng Trang Tín Xuyên vẫn duy trì vài phần thanh tỉnh, sợ hắn ghét bỏ bọn họ, việc hôn nhân này sẽ thất bại, vội vàng xua tay nói: “Ta làm sao có thể bại dưới tay một nha hoàn?” Nói xong dựa sát vào bên người Tạ Đình Quân, đè thấp thanh âm nói: “Ta có dượng là Tri phủ đại nhân giúp đỡ, Tri phủ đại nhân lại có Tổng đốc đại nhân làm chỗ dựa, địa vị đương gia này sớm hay muộn cũng sẽ rơi vào tay ta thôi!” Nói xong đem chuyện cùng Tần Thiên tỷ thí nói qua một chút.
Tạ Đình Quân giấu giếm thanh sắc, ánh mắt lóe ra không chừng, cười nói: “Hóa ra Tín Xuyên có chỗ dựa lớn như vậy!” Nói xong, lại rót thêm mấy chén.
Mấy chén qua đi, Trang Tín Xuyên mặt đỏ giống như quan công, ánh mắt cũng rời rạc, hắn rung đùi đắc ý nói, “Tạ huynh, ta nói với huynh, dượng của ta là người có tiền đồ, dượng ta đối với chúng ta luôn luôn rất chiếu cố, chúng ta tuy rằng không phải con trai trưởng đích tôn của Trang phủ, nhưng so với con trai trưởng đích tôn kia… Tương lai…” Trang Tín Xuyên líu lưỡi: “Tương lai huynh cùng muội muội ta kết làm tần tấn chi hảo, chúng ta chính là người một nhà, dượng của chúng ta tất nhiên cũng chính là dượng của ngươi…”
Tạ Đình Quân cũng một bộ dáng say rượu, chỉ vào Trang Tín Xuyên hắc hắc cười nói: “Vậy đến lúc đó còn muốn nhờ đại cữu gia ngươi giúp đỡ ta!”
Trang Tín Xuyên nghe được lời này, trong lòng vui vẻ, cười lớn vỗ vai Tạ Đình Quân: “Đâu có, đâu có!” Bỗng nhiên lại nghĩ tới dượng từng nói qua, thấy đối phương đã có vài phần men say, liền hỏi nói: “Tạ huynh có thể tham dự kinh doanh muối của Dương Thành, nói vậy cũng có chỗ dựa rất lớn chăng…”
“Đó là…” Tạ Đình Quân túy lúy cười, “Chúng ta là người một nhà, ta cũng không gạt ngươi, Tạ gia cùng muối vận sử đại nhân có vài phần thân thích quan hệ, nhiều năm qua nếu không phải chúng ta dụng tâm kinh doanh, sao có cục diện như ngày hôm nay?”
Trang Tín Xuyên nghe thấy hai mắt sáng lên, hưng phấn lại không ngừng mời rượu.
Sau khi tan tiệc rượu, Trang Tín Xuyên say rối tinh rối mù, được người đỡ đi. Mắt thấy xe ngựa của Trang Tín Xuyên đã đi xa, Tạ Đình Quân bỗng nhiên biết mất dáng vẻ say rượu, thần chí thanh minh, ánh mắt lợi hại.
Tùy tùng Lâm Vĩnh đi đến.
“Công tử người uống nhiều như vậy, không có việc gì chứ.”
Tạ Đình Quân cầm lấy bình rượu quơ quơ, cười nói: “Rượu này thì có là gì, lúc trước chúng ta ở Mạc Bắc cùng người ta uống rượu, bát to một bát rồi lại một bát, chúng ta khi nào thì thua chưa?” Nói xong, ngẩng đầu lên, trực tiếp cầm bình rượu ngửa đầu uống, dũng cảm sơ cuồng.
Hắn uống mấy ngụm, lại đem bình rượu ném cho Lâm Vĩnh, Lâm Vĩnh tiếp cũng uống mấy ngụm, cuối cùng, dùng tay áo lau miệng, tán thưởng: “Rượu ngon!”
Tạ Đình Quân cười to vài tiếng, bỗng nhiên như nhớ tới điều gì, hai mắt tinh quang đại thịnh: “Lâm Vĩnh, ngươi điều tra giúp ta, trong khoảng thời gian này Tần Thiên cùng Đại công tử của Trang phủ có động tĩnh gì không, Thịnh Thế Trà Hành phải rơi vào tay của Trang Tín Xuyên”.
“Đây là vì sao?” Lâm Vĩnh khó hiểu hỏi.
Tạ Đình Quân hừ lạnh một tiếng, “Trang Tín Xuyên này ngu xuẩn cũng không ngẫm lại Hồ Tri phủ sao lại tận tâm hết sức giúp đỡ bọn họ như vậy! Chẳng lẽ thật sự coi trọng một di muội là thiếp thất hay sao? Còn không phải có chủ ý với Trà Hành! Nhưng nếu Trà Hành rơi vào tay của Trang Tín Xuyên, bọn họ cùng Hồ Tri phủ quan hệ sẽ càng thêm chặt chẽ, chúng ta mới có thể khả thừa chi cơ (lợi dụng cơ hội)!”
“Vâng.”
Tạ Đình Quân nghĩ nghĩ, lại phân phó, “Bọn họ muốn gặp Hoàng Thượng, phải tìm phương pháp, Tri phủ nhất định sẽ không giúp, thông qua Tổng đốc cũng khẳng định không được…, đến Tuần phủ, Bố chính sứ cùng Án sát bên kia nghĩ biện pháp hỏi thăm một chút, xem bọn họ có đến mấy chỗ này hay không.”
“Vâng.”