Đại thiếu gia Trang phủ Trang Tín Ngạn đứng ở hành lang bên cạnh một cột gỗ đỏ thẫm, còn đang tìm bóng dáng người gây ra họa, cho đến khi nữ tử kia tới gần, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn một chút, lúc này mới quay đầu lại.
Tần Thiên từ lỗ nhỏ qua thạch đá trông thấy thần sắc vẻ mặt hắn khi nhìn thấy nữ tử kia vẫn chỉ biểu lộ sự thản nhiên.
Lúc này đã là hoàng hôn, ánh sáng màu đỏ im ắng bao trùm nửa người hắn, mặc dù có ánh nắng ấm áp chiếu vào, sắc mặt hắn vẫn như cũ lạnh lẽo như băng tuyết.
Lạnh lẽo một cách thản nhiên, thờ ơ, giống như hết thẩy mọi sự vật trên thế gian này hắn đều không có hứng thú.
Nữ tử ngẩng đầu nhìn hắn cười cười, tay chỉ lên trời, lại chỉ phía viện của Đại phu nhân, Tần Thiên hiểu được đại khái ý tứ của nàng là: đây là thời điểm nên đến viện của phu nhân.
Xem ra Trang Tín Ngạn cũng hiểu được ý tứ của nàng ta, xoay người đi về phía viện Đại phu nhân. Nữ tử đi theo sau hắn.
Lúc Trang Tín Ngạn vừa xoay người, sắc mặt nữ tử liền nhăn nhó, nàng nhìn nhìn bốn phía, sau đó không coi ai ra gì oán giận: “Thực không hay ho, cả ngày đi theo một kẻ câm điếc, ta chắc rồi cũng trở thành kẻ câm điếc mất thôi. Thị tỳ bên người của Đại thiếu gia trang phủ…” Nữ tử mếu máo, lộ ra bộ dáng khinh thường, “Nghe thì có vẻ là oai lắm, nhưng chủ tử là phế vật, ta cũng chẳng biết đi theo ai đây. Chẳng lẽ về sau thật sự trở thành người của kẻ câm điếc, lại sinh ra một lũ tiểu câm điếc khác”. Nữ tử dậm dậm chân: “Ta thế nào mà mệnh lại khổ như vậy, không được, thừa dịp còn chưa xảy ra chuyện gì, ta phải nghĩ biện pháp rời khỏi phế vật này mới được”.
Nàng có chút không nỡ xa rời nhìn bóng dáng của Trang Tín Ngạn ở phía trước, liếc mắt một cái, lại thở dài: “Bộ dạng tốt như vậy, như thế nào trời sinh lại bị điếc chứ? Nếu ngươi có thể nghe được một chút, ta thực không muốn rời xa ngươi đâu”.
Phía trước Trang Tín Ngạn tất nhiên không nghe thấy những lời oán giận này của nàng ta, vẫn không nhanh không chậm mà đi tới.
Nhưng gần đó Tần Thiên nghe mà trợn mắt há mồm.
Nàng thấy Trang Tín Ngạn kia tuổi còn trẻ mà gương mặt đã mang vẻ đạm mạc, trong lòng bỗng gợi lên sự thương hại thiên tính mẫu tử.
Phía đông lại chạy đến một nha hoàn mặc một bộ váy trắng, áo màu lam nhạt. Nàng thấy Trang Tín Ngạn đầu tiên vén váy thi lễ, Trang Tín Ngạn khẽ gật đầu, nàng ta liền chuyển tới đứng phía sau cạnh nha hoàn kia.
“Thu Lan, có phải vừa rồi ngươi lại bỏ mặc Đại thiếu gia đi một mình đúng không?” Nữ tử bình tĩnh hỏi nha hoàn kêu Thu Lan kia.
Thu Lan quay đầu nhìn nàng một cái, nói: “Không có a, ta vẫn đều đi theo sau Đại thiếu gia. Nhưng Thải Hà, ngươi cũng biết tính Đại thiếu gia, không thích có người đi theo mà, toàn tránh ta thôi. Không tin, ngươi hỏi Đại thiếu gia xem?”
Thải Hà trừng mắt liếc nhìn nàng một cái: “Ngươi biết rõ ta không có cách nào hỏi Đại thiểu gia, nên mới nói như vậy”. Nói xong, lại cười lạnh một tiếng: “Thu Lan, ngươi chớ nên nhàn hạ, ta nói ngươi biết, nếu thiếu gia lỡ xảy ra chuyện gì, thật muốn xem xem phu nhân có buông tha ngươi hay không”.
“Ôi uy…” Thu Lan chỉ vào mũi Thải Hà mắng: “Ngươi là kẻ tâm địa đen tối, ngươi nghĩ rằng ta không biết chủ ý trong lòng của ngươi sao? Ngươi ước gì phu nhân không tín nhiệm ta, sau đó ngươi có thể thay thế vị trí của ta có phải hay không? Ngươi cũng không nên dùng thủ đoạn ám muội này, đợi đến lúc gặp Đại phu nhân, ta sẽ tự mình nói với người rằng ngươi mỗi lần đều trăm phương ngàn kế đến hầu bên người Đại thiếu gia để thỏa mãn tâm nguyện này của ngươi. Đỡ cho ngươi tốn tâm tư bố trí ta”.
Thải Hà phùng mang trợn mắt, tức giận dậm dậm chân: “Thu Lan, miệng ngươi nói năng sạch sẽ một chút, nói hươu nói vượn cái gì?”
“Ngươi sợ ta sẽ nói ra tâm tư của ngươi ư?”
“Ngươi nếu dám nói những lời như vậy trước mặt Đại phu nhân, ta liều mạng với ngươi”.
Hai nha đầu theo sau Trang Tín Ngạn, cãi cọ túi bụi, nhưng Trang Tín Ngạn phía trước một chút cảm giác cũng không có, vẫn như cũ từ từ đi đến sân viện.
Tần Thiên nhìn thấy cảnh này, tự nhiên có một loại cảm giác bi thương.
Đợi cho bóng dáng ba người biến mất ở góc cuối hành lang, Tần Thiên mới từ chỗ trốn đi ra, nàng nhìn theo phương hướng Trang Tín Ngạn rời đi, nhẹ nhàng thở dài.
Bỗng nhiên nàng có thể lý giải tâm tình của Trương ma ma và Đan Nhi khi nói về Đại thiếu gia.
Nàng xoay người, đi về hướng phòng bếp.
Sau khi báo với phòng bếp một tiếng, nàng giúp đỡ người ở phòng bếp đưa đồ ăn đến viện của Đại phu nhân.
Lam Sơn đứng ở cửa Đại phu nhân, bảo các nàng trực tiếp cầm đồ ăn đưa vào trong phòng.
Bởi vì Tần Thiên cũng cầm trên tay một hộp đựng thức ăn, nên theo các nàng cùng nhau vào.
Phu nhân dùng cơm ở khu phòng phía tây.
Tiến vào liền thấy Đại phu nhân cùng Đại thiếu gia Trang Tín Ngạn đang ngồi trước một bàn vuông bằng đá cẩm thạch có khắc hoa văn cúc lê. Nguyệt nương, cùng đại nha hoàn Ngọc Hoàn và Thu Lan, Thải Hà hậu hạ hai người rửa tay.
Lam Sơn chỉ huy người phòng bếp mang đồ ăn lên.
Tần Thiên đi qua, đem hộp đựng thức ăn màu đen khắc hoa đặt lên bàn, dọn ra món vịt hấp tương và bánh khoai ngọt.
Lúc này, thời điểm Thải Hà bưng chậu rửa tay lui về phía sau Trang Tín Ngạn, không cẩn thận khuỷu tay chạm nhẹ vào ót Trang Tín Ngạn. Trang Tín Ngạn đầu hơi đưa về phía trước một chút, hai hàng lông mày căng thẳng, trên mặt thần sắc thống khổ.
Bên cạnh Đại phu nhân khẩn trương đứng lên: “Sao lại thế này?”
Nguyệt nương nhận ra đầu của hắn có vấn đề, vội vàng kiểm tra phía sau ót của hắn, vừa thấy liền lập tức kêu lên: “Ai nha, đây là chuyện gì? Đầu thiếu gia giống như bị cái gì ném trúng sưng vù lên rồi”.
“Cái gì?” Đại phu nhân vội vàng đi đến phía sau Trang Tín Ngạn xem xét.
Bên cạnh Tần Thiên cũng mở to hai mắt nhìn, hai tay không tự giác nắm chặt góc hộp đựng thức ăn, trong lòng phập phồng như thỏ nhảy, thấp thỏm không an.
Thế nhưng làm sưng vù lên thế kia, nàng dùng sức nhiều như vậy sao?
Tần Thiên vụng trộm nhìn Trang Tín Ngạn rất nhanh đã khôi phục gương mặt bình tĩnh, trong lòng thầm nhủ xin lỗi.
Nhưng mà muốn nàng chủ động thành thật thừa nhận sai lầm…
Được rồi… nàng thừa nhận nàng không có vĩ đại như vậy a.
Xem bộ dáng Đại phu nhân khẩn trương thế kia, như là hận không thể đem kẻ gây ra họa là nàng nuốt vào bụng vậy.
Tần Thiên cầm hộp thức ăn lặng lẽ lui về phía sau hai bước, cúi đầu, tận lực giảm bớt sự tồn tại của bản thân trong phòng.
Bên kia, Đại phu nhân nhìn chằm chằm hai nha hoàn Thải Hà và Thu Lan, thanh sắc câu lệ: “Các ngươi là đại nha hoàn bên người của thiếu gia, các ngươi nói thật xem, đại thiếu gia đã xảy ra chuyện gì?”
Thu Lan, Thải Hà đều không biết nói gì, mặt trắng bệch, bùm một tiếng quỳ xuống.
“Phu nhân, thiếu gia không thích chúng nô tỳ đi theo phía sau…” Thải Hà run run giọng nói.
Đại phu nhân một tay khoát lên trên vai Trang Tín Ngạn, tay kia thì chỉ vào nàng: “Hắn không thích các ngươi đi theo, các ngươi liền thật sự mặc kệ sao? Ta thật không biết, ta còn giữ các ngươi lại làm gì?”
Đại phu nhân tức giận đến cả người phát run.
Có lẽ cảm nhận được mẫu thân tức giận, Trang Tín Ngạn vốn im ắng bỗng nhiên đưa tay ra, cầm tay mẫu thân đang đặt trên vai kia,
Đại phu nhân lập tức tỉnh táo lại.