Thịnh Thế Trà Hương

Chương 165

Ngay lúc ngũ đại lão bản khiếp sợ đối với nội dung trong lời nói của Tần Thiên, Tạ Đình Quân lại kinh dị đối với phương thức xử lý của Tần Thiên, cùng với thái độ vẫn bình bình tĩnh tĩnh.

Ngũ đại Trà Hành đã đại bại trước Thịnh Thế trong đặt hàng trà xuân năm nay, lần này liên minh không phải không mang theo cảm xúc trả thù, muốn giành lấy địa vị Trà Hành lớn nhất ở phía nam của Thịnh Thế. Bọn họ đối với Thịnh Thế thật sự có ý đối địch. Tần Thiên chỉ cần nói sai một câu, năm người này tuyệt sẽ không khách khí! Việc bữa tiệc sẽ xảy ra tranh chấp không phải không có khả năng!

Hắn đêm nay đến mục đích trừ bỏ tò mò với phương pháp ứng đối của Tần Thiên, cũng ôm tâm tình muốn xem náo nhiệt.

Nhưng không nghĩ tới, từ lúc bắt đầu, nha đầu trước mắt này cơ hồ vẫn là người chủ đạo không khí bữa tiệc, cũng chủ đạo cảm xúc của ngũ đại lão bản. Nàng ngôn ngữ khéo léo, chuyện trò vui vẻ, làm cho năm người rục rịch vẫn không thể tìm ra đường đột phá. Tối diệu là, nàng có thể gọi ra con bài chưa lật của đối phương làm cho đối thủ trận cước đại loạn, do đó chiếm được tiên cơ. Thương gia vốn phải có bản sự này, những người này bình thường đều có nhiều năm kinh nghiệm trong thương trường, nhưng nha đầu trước mắt này bất quá chỉ hơn mười mấy tuổi, trọng yếu nhất, nàng chỉ là một nữ nhân!

Nữ nhân trí tuệ cũng chỉ có thể ở nhà tranh thủ tình cảm của bên nhà chồng mà có cuộc sống tốt đẹp, thương trường hẳn phải là chiến trường của nam nhân! Trang Đại phu nhân đã là dị nhân trông số nữ nhân, mà người trước mắt này càng khiến người khác ngạc nhiên!

Tạ Đình Quân nhìn Tần Thiên, hai mắt càng ngày càng sáng. Vẻ mặt như thế bị Trang Tín Ngạn ngồi ở đối diện xem ở trong mắt, hắn mím môi, trong lòng có loại lửa giận, hận không thể dùng thứ gì đó đưa ánh mắt hắn cách ly, nhưng khi hắn quay đầu nhìn về phía Tần Thiên, thấy nàng khóe miệng mỉm cười, vẻ mặt trầm tĩnh, là một nữ tử đáng yêu xinh đẹp, lại có sự bình tĩnh cơ trí của thương gia, hai loại tính chất mâu thuẫn đặc biệt ở trên người nàng kết hợp hoàn mỹ, đó là một loại tao nhã đủ để hấp dẫn mọi ánh mắt.

Hắn bỗng nhiên hiểu được, nữ tử như vậy, đứng ở địa vị như vậy, căn bản không thể che giấu quang mang của nàng, cũng vô pháp cách trở ánh mắt của người khác. Không phải Tạ Đình Quân, cũng sẽ là người khác.

Là vì hắn, mới có thể khiến nàng xuất đầu lộ diện, là vì hắn, mới để cho những người như Tạ Đình Quân có cơ hội…

Hắn cúi đầu xuống, hai tay không nhịn được nắm chặt.

Bên này, ngũ đại lão bản đã hoàn toàn bị lời nói của Tần Thiên hấp dẫn, biết rõ đối phương cố ý bện võng, cũng không thể không nhảy vào. Bọn họ nhìn về phía Tần Thiên, thân mình hướng về phía trước, ánh mắt không ngừng lóe ra, trong đó, Âu Dương lão bản hỏi: “Không biết Tần đương gia lời này có ý gì?”

Tần Thiên mỉm cười, cũng không lập tức trả lời vấn đề, bỗng nhiên chuyển đề tài, “Trước đó, ta đã hỏi các vị, năm vị lão bản liên minh mục đích lớn nhất là vì cùng Thịnh Thế đấu khí? Hay vì kiếm tiền?”

Năm vị lão bản liếc mắt nhìn nhau một cái, sau khi trao đổi ánh mắt, Âu Dương lão bản đáp: “Đương nhiên là vì kiếm tiền!”

“Ta hiểu rồi…” Tần Thiên cười cười, “Năm vị liên minh tất muốn dựa theo ưu thế của giá thấp, dùng thời gian ngắn nhất áp chế Thịnh Thế, liều mạng vì lúc trước không kiếm được bạc, thậm chí còn muốn giành lấy sinh ý lá trà ở phía nam của Thịnh Thế, chờ sau khi mọi thứ ổn định, lại tăng giá trở lại. Đến lúc đó, các vị đã trở thành Trà Hành lớn nhất ở phía nam, các Trà Hành còn lại cũng không phải đối thủ của các vị!”

Năm vị lão bản đồng thời chấn động, trong đó Hồ lão bản dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng không khỏi cảm thán: “Hồ mỗ cuối cùng đã hiểu được Đại phu nhân vì sao lại đem địa vị đương gia giao vào tay Tần đương gia…” Mấy người còn lại đều tràn đầy đồng cảm. Bọn họ đều đã bị lời đồn lầm lạc, cho rằng tiểu nha đầu này bất quá chỉ là con rối của Đại phòng, lại quên rằng Đại phu nhân người như thế nào, bà sao có thể làm ra những việc âm trầm như vậy? Bà khẳng định trở thành đương gia tất nhiên phải là người có bản lĩnh!

Tần Thiên khẽ lắc đầu, cũng không có biểu tình tự đắc, nàng tiếp tục nói: “Các vị suy nghĩ vốn không có vấn đề, nhưng có lẽ vì thời gian cấp bách, lại bỏ qua một sự tình.”

Nói tới đây, Tần Thiên theo bản năng đặt hai tay lên mặt bàn, đây là động tác theo thói quen ở kiếp trước lúc nàng cùng cấp dưới thương nghị công việc. Mà biểu hiện của nàng, chính là sự bình tĩnh, quyết đoán và cơ trí.

Khí thế của người lãnh đạo cứ tự nhiên mà toát ra, chốc lát khiến toàn trường kinh sợ.

Ánh mắt trầm tĩnh quét về phía năm người, Tần Thiên chậm rãi mở miệng: “Thứ nhất, giá thấp như thế trong vòng luẩn quẩn của trà thương sẽ gây sự hưởng ứng đặc biệt, trong khoảng thời gian ngắn, các vị sẽ nhận được sinh ý rất lớn! Các vị đã tính toán phí tổn khá tốt, cũng có chút lợi nhuận, coi như là ít lãi nhưng tiêu thụ mạnh, có điều có chút phí tổn không biết các vị đã tính vào hay chưa. Nhất là hao tổn cho thuyền, hàng hóa nhiều, thuyền sẽ chuyên chở nhiều, mà chuyên chở càng nhiều hao tổn càng lớn, đây là dụng phí không hề nhỏ. Nếu xử lý không xác đáng, xảy ra biến cố, lại càng khó kiểm soát!”

Năm vị lão bản sắc mặt lúc này trầm xuống.

Tần Thiên không ngừng cố gắng, thanh âm nặng nề, gõ ở trong lòng bọn họ, “Lượng công việc nhiều, chẳng những thuyền chịu không nổi, người cũng chịu không nổi. Nếu không muốn nhân công làm việc quá nặng ảnh hưởng đến sức khỏe, nhất định phải tăng thêm nhân thủ. Nếu các vị chỉ tính phí tổn của số lượng nhân công hiện tại, có lẽ vẫn không đủ! Không biết nếu tính toán lại hai phí tổn này, lợi nhuận của các vị không biết còn bao nhiêu?”

Năm vị lão bản sắc mặt trở nên trắng bệch.

Tần Thiên dừng một chút, vừa cười vừa nói: “Bất quá, phàm là bạc đều có thể giải quyết vấn đề. Theo quan điểm của Tần Thiên, có vấn đề so với hai điều trên còn ác liệt hơn …”

Năm vị lão bản nghe vậy tâm lại nhảy nhót, không hẹn mà cùng nhìn về phía nàng.

Không chỉ bọn họ, ngay cả Tạ Đình Quân, Trang Tín Ngạn, hai vị chưởng quầy, thậm chí là huynh muội Trang Minh Hỉ đều nhịn không được nhìn về phía Tần Thiên, giờ này khắc này, mọi người dường như đều nín thở.

Nhã gian im ắng, chỉ có thanh âm của Tần Thiên như nước suối chảy róc rách chậm rãi phát ra.

“Năm vị lão bản tuy rằng nhằm vào Thịnh Thế, nhưng đã rút dây động rừng, hành động của các vị không chỉ ảnh hưởng đến lợi ích của Thịnh Thế, càng ảnh hưởng đến lợi ích của các trà thương lớn nhỏ trên cả nước. Trong việc kinh doanh luôn có pháp tắc, tuy rằng nhìn không thấy, sờ không được, nhưng nếu ai làm trái sẽ bị trừng phạt. Năm vị liên minh ở Dương Thành, rất có thanh thế, nhưng khi so với cả nước thì sao? Nếu các vị bị các trà thương ở khắp nơi trên cả nước chống lại, các vị cho rằng liên minh của các vị sẽ có kết quả như thế nào? Đủ loại thế lực ẩn hình, các vị thật sự cho rằng ai cũng dễ dàng đắc tội?”

Nghe đến đó, năm vị lão bản trán đều chảy ra mồ hôi lạnh, liên minh này vốn chỉ vừa mới nếm thử, lúc trước không hề có kinh nghiệm tham khảo, tất nhiên cũng khó mà chu đáo. Nay bị Tần Thiên một lời nói toạc ra, thế mới biết việc này có bao nhiêu gian nguy. Bỗng nhiên, đối với liên minh mất đi không ít tin tưởng.

Từ chưởng quỹ cùng Lý chưởng quầy âm thầm tán dương, không cần tốn nhiều sức, liền đả kích tin tưởng của đối phương, khiến liên minh tự sụp đổ! Công tâm chi kế này thật sự cao minh!

Cũng chỉ có nàng ngay từ đầu đã nắm giữ toàn cục mới có thể bình tĩnh thực hiện được thủ đoạn này, đạt được mục đích!

Trang Minh Hỉ nhìn Tần Thiên thoải mái phá giải thế cục, nhìn nàng ở trước mặt Tạ Đình Quân gây náo động, trong lòng thật sự khó chịu, ngoài đố kỵ nói không nên lời vẫn còn sự khó chịu khác, chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét. Nhưng mặc dù rất chán ghét, lại ẩn ẩn có chút bội phục. Nàng âm thầm đem mỗi một câu đều nhớ kỹ, chỉ đợi trở về tinh tế nghiên cứu.

“Một khi liên minh thất bại, các vị lão bản nếu muốn trở lại quang cảnh trước khi liên minh e là rất khó!” Tần Thiên lại thở dài một tiếng, thanh âm thở dài làm cho tâm tình năm người càng trở nên trầm trọng.

Năm vị lão bản nhìn nhau, phát hiện sắc mặt ai cũng rất khó coi.

Một lát sau, năm người trước sau đứng lên, Âu Dương lão bản hướng về Tần Thiên vừa chắp tay, vừa ủ rũ nói: “Việc này là do chúng ta lo lắng không chu toàn, đa tạ Tần đương gia nhắc nhở. Chúng ta tâm phục khẩu phục thua trên tay Tần đương gia. Thịnh Thế căn cơ thâm hậu, thực lực mạnh mẽ, lại có Tần đương gia và Đại phu nhân là người đứng đầu, là chúng ta không biết tự lượng sức mình, vọng tưởng lay động địa vị của Thịnh Thế!”

Liên minh thất bại, sau này sinh ý lá trà ở Dương Thành chỉ sợ sẽ là cụ diện nhất thống giang sơn của Thịnh Thế, bọn họ chỉ có thể nỗ lực duy trì sinh ý của bản thân. Vừa nghĩ đến đó, năm người đều mặt mày xám xịt.

Nhưng còn có biện pháp nào, tuy rằng Hồ Tri phủ đáp ứng làm chỗ dựa cho bọn họ, nhưng mà đắc tội đến nhiều người chỉ sợ cũng không có kết cục tốt, vất vả một hồi, cũng là kết cục thất bại. Càng nghiêm trọng hơn, sợ là tánh mạng thân gia cũng khó bảo toàn…

Tiểu cô nương nói đúng, kết quả là, bọn họ cũng vẫn không thể thắng cuộc.

Năm người không còn tâm tình ở lại, đều muốn cáo từ rời đi. Thời điểm tất cả mọi người cho rằng sự tình đã giải quyết êm đẹp, Tần Thiên bỗng nhiên gọi bọn họ lại.

“Năm vị lão bản, Tần Thiên còn chưa nói xong, vì sao đã vội đi?”

Nghe được lời ấy, Âu Dương lão bản đầu tiên quay đầu lại, có vẻ giận: “Không biết Tần đương gia còn muốn nói gì?”

Bọn họ đã cam bái hạ phong, chẳng lẽ nàng còn muốn tiếp tục chế nhạo bọn họ bất thành?

Tạ Đình Quân cùng những người còn lại cũng nhìn Tần Thiên. Chỉ có Trang Tín Ngạn biết rõ tính Tần Thiên vẫn đang im lặng ngồi ở chỗ kia. Hắn nhìn Tần Thiên mỉm cười, kế tiếp, bọn họ lại vì nàng mà giật mình …

Làm sao có thể có một nữ tử như vậy? Có được trí tuệ, có được dũng khí, đồng thời, còn có được một lòng bao dung quảng đại.

Trang Tín Ngạn nhìn nàng, ánh mắt vô cùng ôn nhu.

Bên này, Tần Thiên đi đến trước mặt bọn họ, cười nói: “Sinh ý của thiên hạ, chỉ một mình Thịnh Thế sao có thể thực hiện? Kế tiếp, không bằng chúng ta tham thảo một chút, nên làm cách nào đem sinh ý lá trà của Dương Thành phát triển lớn hơn nữa?”

Năm người giật mình, Âu Dương lão bản trước hết phản ứng lại, hắn kinh ngạc nhìn Tần Thiên: “Không biết Tần đương gia là có ý tứ gì?”

“So với tranh đấu không ngớt, không bằng cùng nhau phát triển!” Tần Thiên mỉm cười, một khắc kia toát ra quang hoa khiến mỗi người đều cảm thấy trước mắt sáng ngời, “Thịnh Thế chưa bao giờ nghĩ tới độc chiếm sinh ý, độc chiếm sinh ý kỳ thật cũng không dễ dàng. Chúng ta không bằng tham thảo một chút, nên dùng phương pháp nào hấp dẫn càng nhiều khách thương đến Dương Thành càng tốt, mang đến càng nhiều cơ hội mua bán, so với việc chúng ta đấu sống đấu chết, lưỡng bại câu thương cuối cùng lại tiện nghi cho các nơi khác chẳng tốt hơn sao?”

Năm người đều hai mắt sáng ngời, tinh thần đại chấn!

Lúc trước, Tần Thiên cùng Đại phu nhân khi nói đến việc này, đã nói như vậy: “Nếu các Trà Hành còn lại ở Dương Thành dần dần suy bại, chỉ còn lại có Thịnh Thế chúng ta một người độc đại, nhìn có vẻ như chúng ta chiếm được tiện nghi. Nhưng các khách thương cơ hội lựa chọn bị ít đi, bọn họ có lẽ sẽ đến những nơi khác để có nhiều lựa chọn mua bán hơn. Không có cạnh tranh, cũng sẽ không có sức sống. Khi các Trà Hành ở Dương Thành thời điểm trăm hoa đua nở, là lúc Dương Thành chúng ta trở thành khu vực kinh doanh trà lớn nhất cả nước, cũng là thời điểm mà chính Thịnh Thế của chúng ta sẽ xưng bá cả nước!”
Bình Luận (0)
Comment