Bởi vì chỉ có bốn gian phòng, Trang Tín Ngạn và Tần Thiên đành phải tách ra. Như vậy, Tần Thiên và Tạ Uyển Quân mang theo bọn nha hoàn ở một gian, Trang Tín Ngạn và Tạ Đình Quân cùng mấy gã sai vặt ở một gian. Từ chưởng quỹ, Tạ Văn Tuyển cùng với chưởng quầy của Tạ gia ở một gian, cuối cùng Phạm Thiên, Mã quản sự và hai quản sự khác của Tạ gia ở gian còn lại. Các hộ vệ mã phu, đành phải chen chúc nằm ở giường chung của khách điếm.
Vào phòng, Tạ Uyển Quân bị Tạ Đình Quân gọi sang một bên, Tạ Đình Quân thực nghiêm khắc trách cứ nàng: “Quy củ muội học chạy đi đâu hết rồi? Vì một người nam nhân, ngay cả mặt mũi của Tạ gia cũng không để ý sao?”
Lời này rất nặng, Tạ Uyển Quân không nhịn được, chỉ một chút đã đỏ hốc mắt.
Lần này Tạ Đình Quân thật sự giận, hắn chỉ có một muội muội ruột thịt, nếu làm việc vô ý, hỏng thanh danh, muốn gả cho người trong sạch quả rất khó khăn. Nay thấy nước mắt của muội muội cũng không thể tỏ ra mềm lòng. Hắn cố cứng rắn phẩy tay áo bỏ đi.
Đêm đó, Tần Thiên cùng Tạ Uyển Quân ngủ trên một chiếc giường, hai nha hoàn đều nằm nghỉ trên mặt đất. Đợi cho bọn nha hoàn thu dọn xong, thời điểm Tần Thiên đang nửa mê nửa tỉnh, bên tai vang lên thanh âm rất khẽ của Tạ Uyển Quân: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ.”
Tần Thiên vốn đưa lưng về phía nàng mà ngủ, nghe thấy thanh âm của nàng, lập tức thanh tỉnh lại. Cũng không muốn cùng nàng nói nhiều, lập tức lại nhắm mắt giả bộ như không hề nghe thấy.
“Tỷ tỷ, tỷ đã ngủ chưa?”
Tần Thiên không nhúc nhích.
Phía sau truyền đến tiếng Tạ Uyển Quân nhẹ giọng thở dài.
“Tỷ tỷ, Uyển Quân thực hâm mộ tỷ, có thể gả cho một phu quân tốt như vậy. Chẳng những có dung mạo khiến người khác gặp khó có thể quên, trọng yếu nhất là còn trân trọng thê tử như vậy…”
Tạ Uyển Quân thanh âm nhẹ nhàng, giống như cảm thán từ tận đáy lòng.
“Nếu Uyển Quân cũng có thể gả cho phu quân như thế, thì cuộc đời này quả thật cũng không uổng …”
Tần Thiên bỗng mở mắt, khẽ nhấp môi.
Bên này, Tạ Uyển Quân ruột mềm trăm mối, khó có thể đi vào giấc ngủ. Nàng xoay người, nằm thẳng, nhìn lụa trắng trên đỉnh giường mà xuất thần, không khỏi nhớ tới hình ảnh phu thê Trang Tín Ngạn ở trên thuyền ân ái mấy ngày nay.
Hai ngày trước khi xuống thuyền, trừ bỏ cùng thúc thúc ca ca đàm luận công việc, hai người cơ hồ đều ở cùng một chỗ.
Ban ngày, bọn họ đứng ở đầu thuyền đón gió ngắm cảnh, hắn sợ nàng cảm lạnh, đem áo choàng cẩn thận phủ lên người nàng, động tác ngốc nghếch, lại chuyên chú như vậy. Hắn nhìn nàng cười, vẻ mặt vô cùng ôn nhu, ánh mắt đó của hắn khiến bản thân là một những người đứng xem tâm cũng muốn hòa tan. Nàng cười vui vẻ, sáng lạn, ngọt ngào hạnh phúc như vậy, làm cho bản thân vừa khó chịu vừa hâm mộ.
Buổi tối, bọn họ tránh ở đuôi thuyền, hắn vây quanh nàng, nàng rúc vào trong lòng hắn, hai người tay cầm tay, dựa vào cùng một chỗ ngắm trăng, nàng đứng ở lan can lầu hai lén nhìn bọn họ, còn có thể nhìn thấy vành tai và tóc mai của bọn họ chạm vào nhau, lén lút hôn môi. Một khắc kia, nàng thật hy vọng người bên cạnh hắn có thể là mình… Nàng về sau cũng sẽ gặp được một phu quân tốt như vậy sao?
Sẽ không, nàng đã chứng kiến qua rất nhiều nam tử, không có ai có thể so sánh được với hắn… Nam tử kia sáng ngời thanh khiết như ánh trăng a… Tạ Uyển Quân thở dài một tiếng, sáng sớm hôm sau, mọi người dậy sớm. Tần Thiên và Tạ Uyển Quân được bọn nha hoàn hầu hạ rửa mặt chải đầu.
“Tỷ tỷ, nghe nói Trang công tử còn có thể chế trà, Bích loa xuân của Thịnh Thế chính là nhờ đôi tay chàng, có phải vậy hay không?”
Thừa dịp lúc nha hoàn chải đầu cho hai người, Tạ Uyển Quân giống như lơ đãng hỏi về chuyện của Trang Tín Ngạn. Nàng cũng biết như vậy không hợp cấp bậc lễ nghĩa, nhưng nhịn không được muốn biết thêm nhiều chuyện hơn về Trang Tín Ngạn, hy vọng có thể nghe người ta nói về hắn từng chút một, trong lòng đã vô hạn vui mừng.
Tần Thiên vừa được búi tóc xong nghe vậy tâm không khỏi sinh hờn giận, nàng bất động thanh sắc, xoay người hướng về hai nha hoàn phất phất tay. Nha hoàn của Tạ Uyển Quân thấy vậy hỏi ý kiến của chủ tử, Tạ Uyển Quân biết Tần Thiên có chuyện muốn nói với mình, vội vàng ý bảo bọn nha hoàn đi ra ngoài.
Chờ nha hoàn lui xuống, Tần Thiên nhìn Tạ Uyển Quân thản nhiên cười nói: “Tạ tiểu thư, muội nếu đã gọi ta là tỷ tỷ, có chút chuyện ta không thể không nói.”
“Tỷ tỷ có chuyện cứ việc nói thẳng.” Theo bản năng, Tạ Uyển Quân không muốn đắc tội Tần Thiên, chỉ hy vọng nàng có thể thích mình, chấp nhận mình.
“Tạ tiểu thư,” Tần Thiên cười nói: “Muội dù sao vẫn chưa lấy chồng, nếu quá mức chú ý một người nam nhân, để cho người khác biết, sẽ bị đàm tiếu. Đương nhiên, ta biết Tạ tiểu thư không có ý tứ này. Chỉ là có chút việc vẫn nên chú ý sẽ tốt hơn.”
Tạ Uyển Quân sắc mặt đỏ lên, cúi đầu xuống.
Tần Thiên cũng không nói gì nữa, đứng lên, rời khỏi phòng.
Đi ra cửa phòng, Tần Thiên nhìn xung quanh mọi nơi, tìm kiếm bóng dáng Trang Tín Ngạn, phía sau lại vang lên một đạo thanh âm hùng hậu: “Tần đương gia đang tìm Trang công tử?”
Tần Thiên quay đầu lại, đã thấy Tạ Đình Quân mang theo Lâm Vĩnh từ lầu 3 đi xuống. Nhớ tới Tín Ngạn cùng hắn ở chung phòng, Tần Thiên vội vàng hướng nhìn về phía sau hắn.
“Tần đương gia không cần nhìn.” Tạ Đình Quân đi đến bên người nàng, thân hình cao lớn hùng vĩ mang theo một loại áp lực, Tần Thiên không khỏi lui về phía sau hai bước.
Tạ Đình Quân hứng thú nhìn nàng, cười nói: “Trang công tử một đêm chưa trở về phòng, không biết Tần đương gia biết hắn đi đâu không?”
Thấy Tần Thiên lộ ra sắc mặt mờ mịt kinh ngạc, Tạ Đình Quân cười khẽ: “Hóa ra Tần đương gia cũng không biết, ta còn tưởng rằng bất cứ việc gì hắn cũng không gạt ngươi.”
Nói xong thi thi nhiên nhiên theo bên người nàng lướt qua, đi xuống lầu.
Lập tức, Tần Thiên cũng đi xuống lầu, trong lòng suy nghĩ, Tín Ngạn cả đêm không ngủ lại đi đâu chứ?
Đi xuống đại sảnh lầu một, thì nhìn thấy Trang Tín Ngạn đã ngồi ở bên cạnh bàn, dáng người tuấn tú làm cho cả đại sảnh dường như cũng sáng sủa lên. Tần Thiên ngồi vào bên cạnh hắn, hỏi tối hôm qua hắn đi nơi nào, hắn trên giấy viết xuống: “Không có thói quen cùng người khác ngủ, tối hôm qua cùng Hải Phú ngủ ở trong xe ngựa.” Hải Phú ở một bên liên tục gật đầu, tỏ vẻ xác thực.
“Xe ngựa? Không lạnh sao?” Tần Thiên vội vàng sờ sờ tay hắn, chỉ cảm thấy tay hắn lạnh lẽo, lại thấy hắn trước mắt có chút choáng váng, hiển nhiên cả đêm đều không được ngủ ngon, vô cùng đau lòng.
“Xuất môn bên ngoài chàng cũng không thể thu liễm một chút tính tình Đại thiếu gia a…” Tần Thiên nhìn hắn nhỏ giọng oán trách: “Nếu bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ? Chẳng phải càng chịu khổ hay sao?” Nói xong, vẫn lo lắng, quay đầu gọi tiểu nhị, bảo hắn mang lên hai chén canh gừng nóng, để hai người giải trừ cảm lạnh.
Tần Thiên từ nhỏ sống nhờ nhà Đại bá mà lớn lên, giỏi nhất vì người khác suy nghĩ, cũng giỏi nhất chiếu cố người khác, huống chi Trang Tín Ngạn lại là người mà nàng để trong lòng, tất nhiên đều vì hắn suy nghĩ chu đáo.
Đổi lại ở đô thị hiện đại, điểm này của Tần Thiên có lẽ sẽ khiến người khác thấy phiền toái, ngại nàng như bà cụ non, nhưng đối với Trang Tín Ngạn từ nhỏ đến lớn rất ít được người khác thật tình quan tâm mà nói, càng khiến hắn vô cùng cảm động.
Tuy rằng bị trách cứ, nhưng nhìn Tần Thiên ánh mắt lại càng ngày càng ôn nhu. Tần Thiên quay đầu thấy Trang Tín Ngạn ôn nhu mỉm cười, trong lòng ngọt ngào, lại âm thầm nhéo nhẹ trên đùi hắn một cái, không tiếng động nói: “Nơi này còn có người nhìn.”
Trang Tín Ngạn cúi đầu, ở dưới bàn lặng lẽ cầm tay nàng. Nắm chặt rồi lại nắm chặt, trong lòng bàn tay dần dần trở nên nóng hơn.
Khiến Tần Thiên đành phải dùng tay trái ăn cháo, tuy rằng phiền toái, cũng không nỡ giãy khỏi tay hắn.
Chỉ cảm thấy hôm nay cháo hoa hương vị ngọt ngào tuyệt vời, dường như được bỏ thêm đường mật vậy.
Huynh muội họ Tạ ngồi ở phía bên kia bàn nhìn hai người bọn họ, một người sắc mặt âm trầm, một người sắc mặt buồn bã. Hai người dùng thìa quấy trong chén cháo hoa, chỉ cảm thấy bát cháo hoa kia giống như chén thuốc, khó có thể nuốt xuống. Dùng xong điểm tâm đoàn người đứng dậy rời đi. Ti Mã Hạo của Trường Hưng Hành thật nhiệt tình tỏ vẻ nếu đã cùng đường, không bằng cùng đồng hành, trên đường còn có thể chiếu cố lẫn nhau.
Cho dù không đáp ứng hắn, cũng cùng đường, một khi đã như vậy, cần gì phải đắc tội với người ta? Là người làm ăn lâu năm Tạ Văn Tuyển tất nhiên sẽ không từ chối.
Đội xe ngựa của hai nhà cùng lên đường, song phương tùy tùng đều tiến đến đi cạnh nhau ra vẻ thân thiết tìm hiểu tình huống, song phương đều có sự chuẩn bị, đều cho rằng đối phương thủ đoạn rất cao siêu. Mà Tần Thiên sớm đem việc đối phương nhìn thấu thân phận của Trang Tín Ngạn nói cho Tạ Văn Tuyển biết. Tạ Văn Tuyển sắc mặt ngưng trọng, mày nhíu chặt.
Thời điểm giữa trưa dùng cơm, Tần Thiên gọi Phạm Thiên vào trong xe ngựa, hỏi hắn đã tìm hiểu được những tin tức gì.
Phạm Thiên cười nói: “Đại thiếu phu nhân sai bảo, nô tài tất nhiên tận tâm hết sức!”
“Ngươi cứ hở miệng ra là càng ngày càng dẻo, dông dài cái gì, còn không mau nói!” Tần Thiên cười mắng. Trang Tín Ngạn ngồi ở một bên, mặt mang mỉm cười lẳng lặng nhìn.
Phạm Thiên thế này mới thu liễm tươi cười, nói lên rõ ràng.
Tình huống của Trường Hưng Hành theo lời của Tạ gia đại khái giống nhau. Mà vị trí và phong tục của người dân Mạc Bắc cùng với Mông Cổ ở kiếp trước có chút tương tự. Khương nhân cũng tôn trọng Phật giáo, hiện nay Đại Lạt Ma Cáp Y Lạt Ma ở Khương nhân và trên toàn bộ thảo nguyên rộng lớn đều có địa vị cao quý.
“Còn có Trường Hưng Hành…” Phạm Thiên hai mắt linh hoạt vòng vo chuyển, tiếp tục nói: “Ta hôm qua mới phát hiện bọn họ thần thần bí bí trông coi hai gian phòng, ta đưa bạc cho tiểu nhị đi tìm hiểu, mới biết được, trong hai gian phòng đều là các mỹ nữ tuổi thanh xuân, khoảng tầm hai mươi người, nghe các nàng nhàn thoại, như là kỹ nữ. Tất cả đều là Trường Hưng Hành bỏ ra giá cao mua về! Hiện các nữ tử này ngày đêm đều ở trong xe ngựa, che đậy kín kẽ, ta hôm nay có hỏi thử bọn họ, bọn họ lại nói là mua nha hoàn về. Nào có nha hoàn được mua về như vậy chứ, lừa quỷ sao?” Kỹ nữ? Tần Thiên ánh mắt lóe lóe, quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn liếc mắt một cái, người sau ánh mắt thanh minh, như đã hiểu.
Tần Thiên gật đầu, đang muốn kêu Phạm Thiên trước lui xuống, Hải Phú lại vén rèm lên đem hai phần đồ ăn tiến vào.
Bát nóng bốc khói hôi hổi, mùi thịt tỏa ra bốn phía, chính là mùi thịt bò.
“Sao lại là thịt bò?” Tần Thiên ngạc nhiên nói.
Hải Phú đáp: “Trên đường đi Vĩnh Cùng trấn mua, là thịt bò mà Khương nhân tự làm, không được ngon lắm, đành nấu thành canh. Đại thiếu gia và Đại thiếu phu nhân ăn tạm trước, đến thôn trấn phía trước sẽ ăn đ ngon sau.” Tiếp theo lại lắc đầu, “Nhưng mà thứ này cũng rất quý!”
“Đây là đồ quý giá ở nơi này! Vậy mà ta nghe nói, thương nhân từ trong tay Khương nhân đổi mười cân thịt bò tự làm với bảy kiện vải bông!”
Hải Phú thè lưỡi: “Thật nhiều a!”
“Cho nên mấy thương nhân buôn bán với đại mạc có người nào không phải phú gia, đều áp bức người khác như vậy!” Phạm Thiên nói.
Ở Dương Thành, mười cân thịt bò cũng đủ đổi một đống vải bông, huống chi đây là mười cân thịt bò tự làm!
Trách không được Khương nhân dân chúng cuộc sống gian khổ, bóc lột trắng trợn như vậy, làm sao giàu có cho được?
Bất quá buôn bán không tránh khỏi có lúc phải gian dối, thân là thương nhân nàng cũng không có khả năng hô hào chính nghĩa, đắc tội với các thương nhân ở Mạc Bắc.
Tần Thiên vẫy tay bảo Phạm Thiên lui xuống.
“Hai mươi kỹ nữ kia phỏng chừng là thủ đoạn dùng để lung lạc những người quyền quý ở Mạc Bắc!” Chờ Phạm Thiên cùng Hải Phú đi rồi, Trang Tín Ngạn viết xuống trên giấy.
Tần Thiên cũng đoán được ý nghĩa này, lại nói tiếp, lúc này đây bọn họ tuy rằng mang theo chút tài vật trân bảo làm phí dụng thiết lập quan hệ, nhưng Tần Thiên lại chưa bao giờ nghĩ tới dùng một chiêu dâng tặng nữ nhân. Trường Hưng Hành tốn tâm tư như vậy, về phương diện tài lực cũng không thua kém. Tuy rằng tài lực của Trang phủ và Tạ gia cộng vào nhất định có thể thắng được bọn họ, có điều dùng thủ đoạn như vậy lung lạc quý tộc Khương nhân, sẽ càng cổ vũ lòng tham của bọn họ, về lâu dài vừa không có lời lại không có ích lợi gì.
Tần Thiên uống một ngụm canh thịt bò, bỗng nhiên trong lòng chợt động.
Sau khi ăn xong, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn tìm thúc cháu Tạ Văn Tuyển lặng lẽ thương nghị việc này, bọn họ cũng vừa tìm hiểu được tin tức này, vốn định thông tri cho mấy người Tần Thiên, lại không ngờ bọn họ lặng yên không một tiếng động đã biết hết thảy, trong lòng rất ngạc nhiên.