<tbody>Tần Thiên cùng vị công tử kia nhất tề xoay người, liền thấy Đại phu nhân được Nguyệt nương nâng hạ tiến về phía họ.
Đại phu nhân hôm nay mặc một kiện áo mỏng bằng lụa màu xanh, phía dưới là váy dài màu trắng thanh nhã như mây, áo khoác ngoài thêu chỉ mờ, trên đầu vấn một kiểu tóc đơn giản, chỉ cắm một cây trâm phỉ thúy. Bộ dáng thanh nhã, khí chất đoan trang, gương mặt trầm tĩnh mang theo một tia cười, chậm rãi đi đến bên người bọn họ.
Nhất cử nhất động đều có vẻ đại khí ung dung.
Tần Thiên biết Đại phu nhân chắc đã nghe thấy những lời nàng nói vừa rồi, trong lòng không khỏi nhảy nhót, không biết Đại phu nhân sẽ phản ứng như thế nào, có cảm thấy mình là thân nô tỳ lại có chút quá phận hay không?
Từ khi xuyên qua đến đây, nàng đã cố gắng thích ứng cuộc sống nơi này, ghi nhớ thân phận hèn mọn của mình, cố gắng không làm ra chuyện gì không phù hợp với thân phận của bản thân. Bởi vì nàng biết, nàng hiện tại chỉ là nha hoàn bán mình, khế ước bán thân ở trong tay chủ tử, cho nàng sống thì nàng sống, bắt nàng chết thì nàng phải chết, cũng chỉ giống như súc sinh, luôn phải phụ thuộc ý niệm của chủ tử.
Ai kêu nàng không xuyên qua mệnh tốt một chút. Người khác xuyên qua thân phận hiển hách, dung mạo khuynh thành, bên người mỹ nam vô số, người người đều nguyện ý vì nàng ta lên núi đao xuống chảo dầu. Nàng thì cái gì cũng không có, nên đành chỉ cố gắng làm tròn bổn phận.
Cũng may tính cách nàng luôn lạc quan, cũng không nghĩ rằng là khổ, mà ngược lại an ủi chính mình sau khi chết còn có thể được sống lại cũng là một chuyện tốt, không phải ai cũng may mắn như vậy. Nàng cố gắng làm tốt việc của mình, dĩ hòa vi quý với người bên cạnh, cho dù là làm hạ nhân, cũng phải cố gắng khiến bản thân vui vẻ.
Nhưng mà, nàng lý trí, bình tĩnh, chung quy linh hồn vẫn không thuộc về thế giới này. Nàng ở thế giới kia lớn lên, nhận được sự giáo dục tự do ngang hàng, ngoài mặt có vẻ như chấp thuận nhưng tận trong đáy lòng chưa bao giờ cho rằng mình là một kẻ ti tiện.
Lần trước vì tình thế cấp bách nên phản kháng đối với Đại phu nhân, là vì vận mệnh chính mình. Lần này lại hành động giữ Tạ công tử lại, là vì bản thân có một phần trách nhiệm.
Về phần hậu quả… Nàng tuy rằng có sợ hãi, có kích động, nhưng cũng không hối hận, lại càng không trốn tránh trách nhiệm.
Tần Thiên nhìn Đại phu nhân đi đến bên cạnh mình, vội vàng hướng về bà làm lễ, nói: “Nô tỳ va chạm khách nhân, thỉnh phu nhân trách phạt”.
Đại phu nhân nhìn Tần Thiên liếc mắt một cái, sắc mặt không chút gợn sóng, không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng khoát tay.
Bên cạnh Nguyệt nương nói: “Tần Thiên, ngươi lui xuống trước đi”.
Tần Thiên cúi đầu, không dám nhìn người chung quanh, chậm rãi rời khỏi đại đường, một mực thối lui đến cửa hông phía sau thông với nội thất, đứng ở sau lưng Lam Sơn.
Lam Sơn mắt nhìn phía trước, tay vươn ra phía sau, nhẹ nhàng vỗ vào tay nàng một cái. Sau đó hơi hơi nghiêng đầu, đè thấp thanh âm nói: “Không phải đã nhắc ngươi đừng va chạm với khách nhân rồi sao?”
“Đều là ta sai, Lam Sơn tỷ tỷ”. Tần Thiên cúi đầu nhỏ giọng nói.
“Cũng không biết phu nhân sẽ xử phạt ngươi như thế nào, thật sự làm ta lo lắng”. Lam Sơn thanh âm tràn ngập lo âu.
Tần Thiên không khỏi cảm động, kỳ thật đối với Lam Sơn, nàng cũng không giúp gì nhiều, bất quá lúc nàng ta bận rộn có giúp mấy việc, nhưng mà thân là nha hoàn đó cũng là việc của nàng phải làm mà thôi.
“Bất quá, Tần Thiên…” Lam Sơn quay đầu lại nhìn nàng cười, lấy tay che miệng nói: “Những lời kia nói rất hay, không nghĩ tới ngươi lại thông minh như vậy”
“Chỉ có tỷ tỷ cho là tốt thôi”. Tần Thiên ngượng ngùng sờ đầu, lại hỏi: “Phu nhân rất tức giận sao?”
“Biết sợ rồi sao? Nha đầu khờ khạo này…” Lam Sơn nhìn nàng cười cười, lại nói: “Không cần lo lắng, ta sẽ xin Nguyệt nương hướng phu nhân cầu tình, có thể xử phạt ngươi nhẹ một chút”.
Tần Thiên đến gần một bước, giữ chặt tay Lam Sơn, cảm kích nói: “Cảm ơn Lam Sơn tỷ tỷ”.
Nàng cho tới bây giờ đều biết, không phải ai cũng đối tốt với mình. Đối với mình không tốt, nàng cũng sẽ không trách móc, oán hận. Còn tốt với nàng, nàng đều ghi nhớ trong lòng, gặp thời cơ thích hợp sẽ trả ân.
Tâm tính bình thuận, nàng mới có thể yên vui.
Lam Sơn quay đầu lại cười cười.
Phía trước, Đại phu nhân hướng về phía Tạ công tử hơi hạ thấp người, mặt tươi cười nói: “Lão thân chào khách quan”.
Tạ công tử lúc này đã thu hồi vẻ mặt không nghiêm túc, hướng về phía Đại phu nhân cung kính thi lễ: “Không dám không dám, phải là vãn bối vái chào Trang phu nhân trước”.
Phía sau Tần Thiên nhìn chỉ bĩu môi, trong lòng oán thầm, đúng là kẻ hai mặt, thể hiện quá rõ ràng đi.
Đại phu nhân khuôn mặt tươi cười, ra hiệu mời, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí độ bất phàm.
“Không bằng để lão thân giải đáp nghi hoặc của công tử”
Nói xong, Đại phu nhân đi đến thùng gỗ chứa “Nhị tuyền ngân hào”, hơi hạ thắt lưng, một tay nâng tay áo, một tay từ trong thùng gỗ nắm lên một ít lá trà, xoay người, đi đến trước mặt Tạ công tử, xòe lòng bàn tay ra.
Tạ công tử lui về phía sau từng bước, thủ lễ, vẻ mặt tôn kính.
Đại phu nhân nhìn hắn một cái, sau đó cười nói: “Có ba cách phân biệt trà mới và trà cũ. Thứ nhất là dựa vào màu sắc. Trà mới có sắc xanh biếc, trà cũ màu xanh đã có chút sậm lại. Công tử nhìn thử xem, nhị tuyền ngân hào này sắc tiên lục, không phải là màu sắc của trà cũ”.
Tạ công tử gật đầu xưng phải.
Bên cạnh các tiểu nhị cùng khách nhân đều chậm rãi vây quanh lại đây, ánh mắt cơ hồ đều tập trung trên người Đại phu nhân, ánh mắt bọn tiểu nhị mang theo sùng kính, những khách nhân khác ánh mắt cũng lộ vẻ bội phục.
Bị mọi người nhìn chăm chú, Đại phu nhân thần sắc cũng không có nửa điểm bối rối. Bà nhìn Tạ công tử khí định thần nhàn cười cười, ý bảo hắn lấy một ít lá trà ở trong tay, tiếp tục nói: “Thứ hai là ngửi mùi hương, trà mới mùi thơm ngát vị nồng đậm. Trà cũ mùi đã nhạt bớt. Trà mới hương khí nùng thuần. Trà cũ bởi vì thời gian để quá lâu, mà hương khí trở nên trầm thấp. Nếu cất giữ không tốt, còn có thể có vị lạ. Công tử không ngại ngửi thử một chút…”
Tạ công tử cầm lá trà đưa đến mũi nhẹ nhàng ngửi, sau đó cười nói: “Mùi thơm ngát, thẳng đến tận tâm can”.
Khách nhân bên cạnh cũng lấy ra một ít lá trà ngửi thử, có người cười lớn tiếng nói: “Lá trà Thịnh Thế nhờ mùi hương mà tạo dựng nên thanh danh”.
Đại phu nhân cười nhìn một vòng chung quanh, đề cao thanh âm nói: “Cũng nhờ sự ủng hộ của hàng xóm láng giếng khách nhân phương xa bằng hữu, Thịnh Thế mới có ngày hôm nay”.
Lúc này không ai nghĩ đến Đại phu nhân là nữ nhân mà có nửa điểm khinh khi.
Mọi người chắp tay nói: “Không dám không dám”.
Đại phu nhân cười cười, quay đầu nhìn Tạ công tử, vươn ba ngón tay: “Cách thứ ba, cũng là cách quan trọng nhất, chính là vị. Tục ngữ đã có câu: Là la hay là là ngựa, chỉ cần lôi ra xem. Trà mới hương vị thuần hậu tiên thích, mà trà cũ có vẻ đạm mà khó chịu. Vô luận như thế nào cũng không thể lầm được”.
Nói xong, bà quay đầu, kêu lớn: “Từ Phúc Tuyền”.
Vừa dứt lời, một nam nhân mặc áo dài màu lam thẫm, ở cằm có một chòm râu, rẽ đám đông đi qua, hướng tới Đại phu nhân chắp tay: “Phu nhân, có gì phân phó?”</tbody>