Thấy Trang Thành Chí bất vi sở động, Nhị di thái thái xoay người đi đến Đại phu nhân ngồi bên kia, ôm hai chân của bà, khóc cầu: “Đại tỷ, Đại tỷ, ta biết ta rất nhiều chỗ có lỗi với ngươi, ta cũng biết nhiều năm qua ta đã làm sai rất nhiều việc, nhưng mà Đại tỷ, ta rốt cuộc vì lão gia, vì Trang phủ sinh dục một nam một nữ, lúc lão gia qua đời, ta vẫn giúp đỡ Đại tỷ để ý quản lý hậu viện, dưỡng dục con cái, trong đó không có công lao cũng có khổ lao a.”
Nhị di thái thái bắt lấy tay Đại phu nhân, nước mắt không ngừng rơi xuống “Nhiều năm qua, nếu không có Tú Mai vì Đại tỷ lo liệu gia vụ, Đại tỷ lại sao có thể toàn tâm toàn lực chiếu cố Trà Hành, Trà Hành sao có thể có quang cảnh như ngày hôm nay? Đại tỷ, ta biết…” Nhị di thái thái vỗ bộ ngực, không chút lưu tình tự nhục mạ bản thân: “Ta biết, ta âm hiểm, ta giả dối, nhưng ta tâm bệnh khó trừ, bị ma quỷ ám ảnh, Đại tỷ tha cho ta lần này đi, ta từng này tuổi rồi, đuổi ta đi, ngươi bảo ta còn mặt mũi nào đây? Ta thật sự chỉ còn con đường chết, ta thành thành thật thật vì Trang phủ thủ tiết mười ba năm, thành thành thật thật dưỡng dục con cái, chẳng lẽ chỉ đổi lấy kết quả này sao?”
Nhị di thái thái vỗ ngực tê thanh khóc rống!
Bên cạnh Trang Tín Xuyên cũng tâm thần câu chấn, nếu mẫu thân thật sự bị đuổi đi, Nhị phòng ở Trang phủ sẽ không bao giờ ngẩng đầu lên nổi!
Nghĩ vậy, hắn cũng xông đến, quỳ gối trước mặt Đại phu nhân dập đầu: “Đại nương, nương của con là nhất thời hồ đồ, về sau nàng cũng không dám nữa, thỉnh Đại nương xử lý nhẹ tay a!”
Trang Minh Hỉ và Lưu Bích Quân cũng đều hướng về phía Đại phu nhân và các tộc trường cầu xin tha thứ. Nhị di thái thái dưới tình thế cấp bách cũng bỏ hết mặt mũi chẳng những cầu Đại phu nhân, còn cầu Tam di thái thái, Trang Tín Trung, Phương Nghiên Hạnh, thậm chí là Tần Thiên và Trang Tín Ngạn. Tình hình hiện nay không còn giống như ngày xưa nữa, từ sau khi bọn họ mất đi địa vị đương gia, Hồ Tri phủ đã tỏ vẻ xa cách với bọn họ, nay lại là nàng phạm sai lầm trước, muốn nhờ Hồ Tri phủ cường ngạnh vì nàng xuất đầu nói đỡ cũng không có khả năng, cho nên Nhị di thái thái mới sợ hãi như vậy.
Mọi người trong Trang phủ kỳ thật cũng không phải là người lãnh huyết vô tình, mặc dù Tam di thái thái bình thường đều phải chịu đựng những cơn giận vô cớ của Nhị di thái thái, nhưng thấy nàng ta lúc này khóc lóc thê thảm đáng thương, lại nghĩ tới nếu nàng ta bị đuổi khỏi Trang phủ tình cảnh sẽ vô cùng thê thảm, đều là thân phận thiếp thất nàng cũng không khỏi có tâm lý từ bi, đối với nàng ta dâng lên đồng tình từ tận đáy lòng. Trang Tín Trung, Phương Nghiên Hạnh cùng với Trang Minh Lan vốn tính cách nhu nhược càng không cần phải nói tới. Mặc dù Nhị di thái thái không ngừng sinh sự, nhưng cẩn thận tính ra cũng chưa từng chân chính hại một ai, cùng sinh sống tồn tại ở chung nhiều năm trong một nhà, ai cũng không muốn nhìn thấy nàng ta có tình cảnh thê lương.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn về phía tộc trưởng Trang Thành Chí, muốn cầu tình lại không dám.
Về phần Tần Thiên, người khác chưa từng bị Nhị di thái thái hại, nhưng nàng bị nàng ta hại thiếu chút nữa lâm vào tai ương lao ngục, không giữ được tính mạng, vì vậy đối với nàng ta không có một chút đồng tình, nhưng chuyện bỏ đá xuống giếng nàng cũng không muốn làm, mặc kệ để Trang Thành Chí đến xử trí, Trang Tín Ngạn thần sắc vẫn thản nhiên, dường như Nhị di thái thái tốt xấu như thế nào, hắn đều không quan tâm.
Mà Nhị di thái thái một phen khóc lóc kể lể lại trúng tâm sự của Đại phu nhân. Đại phu nhân nhớ tới lúc trượng phu qua đời hoàn cảnh gian nan, cả nhà cô nhi quả phụ nơm nớp lo sợ, phải cố gắng mới có thể bảo trì sự huy hoàng của Trang phủ, trong đó Lý Tú Mai không thể không có công lao. Bà biết Lý Tú Mai kiêu ngạo ương ngạnh, cũng nhớ rất rõ, nhưng vì vậy cũng không có nghĩa là có thể hoàn toàn phủ nhận công lao của nàng ta. Công chính nghiêm minh vốn là chuẩn tắc xử sự của Đại phu nhân, bà không phải nữ nhân bình thường, trượng phu cũng đã mất sớm, trong lòng của bà không hề có đố kỵ cùng cường ngạnh, bà không phải chủ mẫu, bà là đương gia trong phủ, vì vậy tấm lòng của bà so với chủ mẫu một phú gia bình thường rộng lớn hơn rất nhiều, luôn bao dung người khác.
Lúc này đây Lý Tú Mai là không đúng, là đáng giận, nhưng mà cứ như vậy đem nàng trục xuất khỏi Trang phủ, Đại phu nhân thấy, vẫn hơi tuyệt tình. Nàng vì Trang phủ thủ tiết hơn mười năm, năm tháng đẹp nhất của nữ nhân cứ như vậy mà trôi qua, sao có thể lúc nàng đã có tuổi, đuổi nàng đi? Về sau chết đi cũng là cô hồn vô chủ.
Trừng phạt nàng như vậy có vẻ hơi nghiêm trọng.
“Tam thúc công, không biết ta có thể nói một câu hay không.” Đại phu nhân mặt hướng tộc trưởng Trang Thành Chí nói.
Sắc mặt của mọi người trong Trang phủ cùng với sắc mặt của Đại phu nhân Trang Thành Chí đã sớm xem ở trong mắt, Trang Thành Chí nói: “Ta tuy rằng là Trang thị tộc trưởng, nhưng đây dù sao cũng là việc nhà của các ngươi, Hoa Anh thân là người đứng đầu trong phủ, đương nhiên có quyền lợi nói chuyện.”
Đại phu nhân gật gật đầu, nàng sắc mặt trầm tĩnh gọi một tiếng: “Tú Mai.”
Nhị di thái thái sự việc có cơ hội biến chuyển, vội vàng đi đến trước mặt Đại phu nhân: “Tú Mai ở đây, Đại tỷ, ngươi tha cho ta lần này đi!” Nhị di thái thái khóc nói.
“Tú Mai, ngươi đã phạm phải sai lầm quá lớn, tha cho ngươi thì không có khả năng ” nói tới đây, Đại phu nhân thoáng ngừng một hồi, lại chậm rãi nói: “Như vậy đi, ở riêng đi, hôm nay thừa dịp các Tông gia lão gia đều ở trong này, ba phòng chúng ta ở riêng, mọi người tự quản lý việc của mình, nói vậy cũng sẽ không có loại chuyện như ngày hôm nay xuất hiện, mọi người đều có thể an bình sinh sống!”
Lời này vừa nói ra, toàn trường hoàn toàn yên lặng.
Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn cố nhiên vui mừng, nhưng Nhị phòng và Tam phòng đều có chút ngẩn ngơ.
Sau khi ở riêng, Nhị phòng chỉ được chia ba phần, Tam phòng càng ít hơn, chỉ có thể được chia một phần, sau khi rời khỏi đây, sinh ý của Trà Hành với bọn họ lại càng không có liên quan, hơn nữa trong cuộc sống bất luận về sự phô trương hay chất lượng, đều không thể so sánh với hiện tại. Ngoài ra, sang năm Trà Hành sẽ bắt đầu thu tiền từ sinh ý ở đại mặc, nếu ra ở riêng, đừng nói là Nhị phòng, ngay cả Tam phòng cũng không muốn.
Trong lúc nhất thời, mọi người hai mặt nhìn nhau, đều không lên tiếng, trong đại đường một mảnh yên tĩnh.
Nhị di thái thái vốn khóc nháo không ngớt nghe xong lời Đại phu nhân bỗng nhiên an tĩnh lại, nàng ta đứng lên, dùng sức lau nước mắt trên mặt, chỉ vào Đại phu nhân lạnh lùng nói: “Đại tỷ, ngươi đây là đang uy hiếp ta sao? Cũng chẳng khác gì việc đuổi ta ra ngoài có phải hay không?”
Đại phu nhân bất vi sở động, thản nhiên nói: “Ở riêng đối với ai cũng đều tốt hơn cả, ngươi không phải tâm bệnh khó trừ sao? Ở riêng rồi, ngươi đan lập môn hộ, đương gia tác chủ, nghĩ đến cũng sẽ không còn tâm bệnh gì nữa!”
“Ta chẳng ra ở riêng, ta chẳng ra ở riêng được!” Nhị di thái thái kêu to: “Đại tỷ, ý kiến của ngươi thật hay, mắt thấy Mạc Bắc sẽ có sinh ý lớn, hiện tại khuyến khích chúng ta ở riêng, ngươi cho chúng ta là kẻ ngốc sao?”
Tiếp theo Nhị di thái thái chỉ vào Tam di thái thái: “Ngươi hỏi thử Xảo Vân đi, ngươi xem xem nàng ta có nguyện ý hay không?”
Tam di thái thái không dám lên tiếng, nhưng trên mặt tràn ngập ý tứ không muốn.
“Không sai, sang năm Trà Hành có sinh ý lớn với Mạc Bắc, nhưng sinh ý này có liên quan gì đến các ngươi? Đây là do Tần Thiên cùng Tín Ngạn thương nghị giành về, bọn họ còn suýt nữa mất mạng, còn bởi vậy bị các ngươi lợi dụng cơ hội hãm hại cùng nhục nhã!” Đại phu nhân cười lạnh, không nhanh không chậm nói: “Nay, các ngươi đều biết nói sinh ý ở Mạc Bắc rất lớn? Ta hỏi các ngươi, nếu không phải nhờ Tần Thiên, đổi lại là các ngươi, các ngươi có thể đàm luận thương nghị giành lấy sinh ý này hay không? Thật sự là không biết ngượng miệng!”
“Tóm lại ta chẳng phân ra ở riêng!” Nhị di thái thái khóc kêu, hôm nay tiện nghi lớn dù thế nào sao có thể để một mình Đại phòng chiếm mất, đánh chết nàng cũng không ra ở riêng!”Lão gia có di ngôn trước rồi, ở riêng phải có sự nhất trí đồng ý của ba phòng, nếu một phòng không đồng ý, việc phân chia bất thành!”
Vừa nói, Nhị di thái thái vừa lui về phía sau, lúc này, nàng tóc tai hỗn độn, ánh mắt điên cuồng, nàng đảo quanh giữa đại sảnh, ngón tay nhất nhất chỉ từng người đang ngồi, cuối cùng dừng ở Đại phu nhân đang ngồi phía trên, nàng nghiến răng nghiến lợi, trong thanh âm lộ ra hận ý: “Ta đã biết, Giang Hoa Anh, ngươi muốn bức ta chết có phải hay không? Ngươi muốn giả bộ rộng lượng, lại muốn đuổi ta đi, cho nên cố ý nói muốn ở riêng có phải hay không, được, được, ngươi nếu muốn bức chết ta, ta hôm nay sẽ thành toàn cho ngươi!”
Một câu cuối cùng, nàng ta cơ hồ dùng khí lực toàn thân hét ra, ngay sau đó, nàng xoay người hướng về cột gỗ màu đỏ thẫm bên cạnh cách đó không xa lao tới.
Toàn trường sợ hãi kêu lên.
Nhị di thái thái bộ dáng tuy rằng làm rất thật, nhưng động tác lại không hề kịch liệt, cho nên rất nhanh đã bị Trang Tín Xuyên đang quỳ trên mặt đất đuổi theo ngăn lại, Nhị di thái thái giãy dụa khóc thét: “Để ta chết, để cho ta chết, như vậy mọi người đều vừa lòng đẹp ý!” Trang Minh Hỉ cùng Lưu Bích Quân cũng phối hợp khóc lóc.
Trang Thành Chí thấy tình cảnh như vậy, tức giận đến mức cả người phát run: “Hồ nháo, quả thực hồ nháo! Muốn sống muốn chết còn ra thể thống gì?” Nhóm lão gia trong dòng họ cũng liên tục lắc đầu, vẻ mặt chán ghét.
Thấy một màn như vậy, Tần Thiên biết, việc ở riêng sẽ không thể thực hiện được trong ngày hôm nay, đều đụng chạm đến lợi ích các phòng, ai mà không có tư tâm? Di ngôn của Trang Lão gia biểu đạt ý tứ duy trì sự phồn vinh cùng ổn định của một gia tộc, lại không nghĩ rằng có lợi cũng có hại, cứ như vậy, đã cổ vũ dã tâm của một số người.
Thời điểm Nhị di thái thái đang huyên náo túi bụi, Đại phu nhân bỗng nhiên vỗ thật mạnh lên bàn, hét lớn: “Đều câm miệng cho ta, nháo đã đủ hay chưa?”
Nhị di thái thái không để ý tới, vẫn như cũ khóc lóc. Đại phu nhân cười lạnh: “Lý Tú Mai, ngươi còn như vậy, ta lập tức sẽ đem ngươi đuổi đi, chẳng quản ngươi sống hay chết, ngươi có muốn thử không?” Lời này vừa nói ra, Nhị di thái thái lập tức không dám náo loạn, nàng một lần nữa quỳ xuống đất, cùng Trang Minh Hỉ ôm nhau không ngừng nức nở.
Đại phu nhân hít sâu một hơi, được Nguyệt Nương nâng đỡ, đi đến bên người Nhị di thái thái: “Lý Tú Mai, niệm tình ngươi vì lão gia, vì Trang phủ sinh hạ một nam một nữ, lại niệm tình ngươi vì Trang phủ thủ tiết hơn mười năm, vốn ta muốn ở riêng, cho ngươi có ngày sau sống thoải mái, nhưng nếu ngươi không muốn, ta cũng tùy ngươi.”
Nghe được lời này, Nhị di thái thái nhẹ nhàng thở ra, nhưng ngay sau đó, thanh âm nghiêm túc của Đại phu nhân lại vang lên, “Nhưng ngươi lần này phạm lỗi không hề nhỏ không thể cho qua như vậy, ta sẽ không đuổi ngươi đi, nhưng trong phủ rốt cuộc cũng không thể dung nổi ngươi, như vậy đi, ngươi thu thập một chút, ngày mai chuyển đến biệt viện, không có sự cho phép của ta, không được trở về!” Nhị di thái thái sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, “Đại tỷ…”
Đại phu nhân không lưỡng lự đánh gãy lời nàng: “Hay là ngươi muốn bị đuổi đi?”
Nhị di thái thái vội vàng ngậm miệng.
Nhưng trong lòng giống như bị ai nhéo vô cùng khó chịu, nàng một khóc hai nháo ba thắt cổ, đúng là vẫn thể trốn tránh trách phạt, biệt viện, kia có thể là chỗ tốt gì chứ? Đều ở nông thôn, tòa nhà cũ nát, vô cùng ủ dột hẻo lánh, ngay cả nhiều thứ muốn mua cũng không có, ăn mặc liền càng không cần phải nói tới, làm sao có thể so sánh với nơi này.
Nhị di thái thái trong lòng kêu khổ liên tục, mẹ đẻ nàng ta gia cảnh giàu có, tuy là thứ nữ, cũng chưa từng phải chịu khổ, gả đến đây, lại cẩm y ngọc thực, hơn nữa sau mười mấy năm phong cảnh vô hạn, làm sao còn chịu nổi, vừa nghĩ đến cuộc sống kham khổ sau này, Nhị di thái thái nước mắt liền nhịn không được rơi xuống.
_________________