Thịnh Thế Trà Hương

Chương 240

Mai hương viện

Ánh trăng sáng tỏ, tỏa ra ánh sáng trong suốt như ngọc.

Trong phòng, Hỉ Thước nhìn Trang Minh Hỉ động tác thành thạo trát giấy đèn lồng, không khỏi hỏi: “Tiểu thư, đây là cái gì?”

Trang Minh Hỉ tay cũng không ngừng, thản nhiên nói: “Cái này gọi là Khổng Minh đăng, có thể dùng để cầu phúc, cũng có thể…” cũng có thể dùng làm ám hiệu truyền tin tức. Những lời này nàng cũng không nói ra miệng.

Làm xong Khổng Minh đăng, Trang Minh Hỉ thả đèn lên trời, Khổng Minh đăng từ từ bay lên, trong đêm đen yên tĩnh lóe lóe ánh sáng nhạt, dần dần hòa vào màn trời, giống như một ngôi sao.

Trang Minh Hỉ ngẩng đầu nhìn, hai mắt không ngừng lóe ra.

Nàng quay đầu phân phó Hỉ Thước: “Đêm nay ngươi canh giữ ở trong sân, bất luận nghe thấy tiếng vang gì cũng đừng để ý, không được để bất luận kẻ nào tiến vào.”

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trang Minh Hỉ, Hỉ Thước rất ngạc nhiên, nay tiểu thư đã bị cấm cửa, ngoài sân có người đứng gác căn bản không thể đi ra ngoài.

Mỗi ngày thời điểm mấy người Nhị di thái thái đến thăm nàng, nàng luôn mang vẻ mặt bi thương chỉ muốn chết đi cho rồi, chỉ khi nào bọn họ đi rồi, tiểu thư liền hồi phục bình tĩnh, không có việc gì, vẫn như bình thường đọc sách viết chữ.

Hỉ Thước thật sự không thể lý giải, sau khi tiểu thư xảy ra loại sự tình này, còn có thể bình tĩnh như vậy, nếu là mình, chỉ sợ cũng không sống nổi.

Thả đèn trời xong, Trang Minh Hỉ trở về phòng ngủ, Hỉ Thước dựa theo phân phó, canh giữ ở trong sân.

Thời điểm trăng lên giữa bầu trời, Hỉ Thước bỗng nhiên nghe thấy cửa phòng phía sau của tiểu thư một thanh âm “Chi nha” vang lên, Hỉ Thước nghe tiếng nhìn lại, đã thấy một bóng đen lẩn vào phòng, nhưng vừa chớp mắt, lại thấy cửa đóng then cài. Hỉ Thước dụi mắt, nghĩ chắc hẳn mình vừa bị hoa mắt.

Trong phòng, một bóng đen cao lớn đứng sừng sững ở cửa. Trang Minh Hỉ nghe tiếng ngồi dậy từ trên giường, xốc màn, nhìn về phía người nọ, âm thanh lạnh lùng nói: “Sao bây giờ mới đến?”

Người nọ đi đến bên giường, ngọn đèn chiếu sáng lên mặt hắn, đao sẹo dữ tợn.

Vừa mới nhìn thấy, Trang Minh Hỉ hít một khí lạnh, vội quay đầu đi.

Người nọ cởi giầy ngồi lên giường, ôm Trang Minh Hỉ vào lòng, cúi đầu hôn môi, Trang Minh Hỉ ban đầu cố gắng chịu đựng miệng thối của hắn, lúc sau thật sự chịu không nổi, một tay đẩy hắn ra.

Người nọ cũng lơ đễnh cười cười, nắm cằm của nàng nói: “Như thế nào, nương tử muốn ta, khẩn cấp muốn gặp ta sao?”

“Ta phi, ai là nương tử của ngươi?” Trang Minh Hỉ che mặt mắng.

Tay trái người nọ không chút nào thành thật tiến vào trong vạt áo của nàng xoa nắn. Trang Minh Hỉ chịu đựng sự chán ghét trong lòng, không phản kháng, tùy ý để hắn muốn làm gì thì làm, người nọ dâng lên dục vọng cởi bỏ quần áo của nàng, ngấu nghiến hôn ngực nàng như một con sói đói, một bên mơ hồ nói không rõ lời: “Nay, Tạ tiểu tử kia đã không muốn nàng, nàng không lấy ta làm chồng thì còn có thể gả cho ai?”

Trang Minh Hỉ trong lòng lửa giận, một phen đẩy hắn ra, trừng mắt nhìn hắn nói: “Kiều Đại, chỉ cần ngươi có thể một đao bổ đôi hắn, ta lập tức gả cho ngươi!”

Kiều Đại nghiêng đầu dùng ngón tay đen bẩn ngoáy lỗ tai, Trang Minh Hỉ nhìn mà cảm thấy vô cùng ghê tởm, thầm nghĩ: quả thật là người hạ đẳng! Nhưng là vừa nghĩ đến bản thân đã bị hủy hoại trong tay kẻ hạ đẳng này, trong lòng vừa đau đớn vừa hận thù.

Kiều Đại một bên ngoáy lỗ tai một bên nói: “Minh Hỉ ngươi cũng không ngẫm lại, ta nếu có thể một đao bổ đôi hắn, lúc trước cũng không cần bắt nàng để tiết hận.  Nghĩ rằng hắn coi trọng nàng, có nàng ở trong tay hắn sẽ có chút cố kỵ, kết quả hắn lại càng thẳng tay đối nghịch, dường như quên mất vị hôn thê còn nằm trong tay ta. Có đôi khi, ta thật sự cảm thấy, có lẽ hắn mượn tay ta để trử bỏ ngươi!”

Nói xong, hắn lấy ráy tai xong lại duỗi tay đùa bỡn bộ ngực trắng tuyết của nàng.

Trang Minh Hỉ cảm thấy ghê tởm đẩy tay hắn ra, “Không được đụng vào ta!”

Kiều Đại cũng là hán tử có tự cao, làm sao chịu được bị nàng ghét bỏ nhiều lần, lập tức đứng lên, hừ lạnh: “Đã là như thế thì ta đi!”

Nói xong xoay người bước đi, Trang Minh Hỉ nóng nảy, nay, nàng trừ bỏ hắn ra còn có thể dựa vào ai?

Nàng bước lên, ôm lấy hắn từ phía sau, hai tay vuốt ve vòm ngực rắn chắc của hắn, một bên hôn gáy hắn, trong mũi ngửi thấy mùi mồ hôi thối tanh nồng đậm, cũng không biết hắn đã bao lâu không tắm rửa. Nàng nhớ tới mấy kẻ muối thương tư nhân buôn lậu dơ bẩn không chịu nổi, tập tục sinh hoạt xấu xí khó coi, trong lòng nổi lên từng trận ghê tởm. Nhưng nàng lại đem sự ghê tởm này áp chế, động tác của miệng và tay cũng không ngừng lại.

“Đừng đi, ta sai lầm rồi. Ta vẫn đều nghĩ đến ngươi.”

Kiều Đại thân mình run lên, xoay người một cái, hung hăng áp lên thân mình Trang Minh Hỉ.

Sa trướng theo gió tung bay, trong trướng một mảnh cảnh xuân.

Mây mưa qua đi, Kiều Đại ôm Trang Minh Hỉ vào trong ngực, bàn tay to thô ráp vẫn chưa hết thèm muốn vuốt ve thân thể trắng nõn của Trang Minh Hỉ, đồng thời, trong miệng phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.

“Minh Hỉ, gả cho ta, sinh oa nhi cho ta!” Kiều Đại nói bên tai nàng, “Ta xuất thân nghèo khổ, cha mẹ bị chết trong một đợt ôn dịch, đệ muội ly tán, bệnh chết cũng chỉ còn lại một mình ta, mấy năm nay ta mang theo các huynh đệ cùng nhau trải qua ngày đao thương liếm huyết, cũng không có thời gian rảnh rỗi tìm lão bà sinh đứa nhỏ, nay ta đã hơn ba mươi, đã trưởng thành, ta làm nghề này, nói không chừng ngày nào đó sẽ chết, ngay cả con cái cũng không có. Tạ tiểu tử kia cũng không cần nàng, rõ ràng nàng nên theo ta, làm áp trại phu nhân của ta, ta sẽ chu cấp cho nàng, cả đời đều đối tốt với nàng!”

Nói xong, miệng thối hoắc lại hôn lên người nàng.

Trang Minh Hỉ chán ghét quay mặt đi, nghĩ rằng: kẻ quái dị như ngươi, được hai đòi ba bốn, còn muốn ta sinh oa nhi cho ngươi, nằm mơ!

Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại nổi lên mỉm cười, nàng xoay người, buộc bản thân ôm lấy thân thể hắn, ngón tay vẽ một vòng trên vòm ngực rậm rì của hắn.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ngọt ngào cười nói: “Muốn ta gả cho ngươi không phải là không thể, nhưng là ngươi phải đáp ứng với ta một việc.”

Kiều Đại đang định đáp ứng, nhưng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng nói: “Những thứ khác đều được, ngươi nếu bảo ta giải quyết Tạ tiểu tử kia, ta không thể làm được, không riêng gì Tạ tiểu tử kia giảo hoạt như hồ ly, mặt khác, cấp trên cũng áp chế, ta thật sự đối nghịch với hắn, chỉ sợ sẽ mang lại tai họa cho Kiều bang, ta tuy rằng thương nàng, nhưng tính mạng của các huynh đệ cũng rất quan trọng, ta không thể vì nàng mà không để ý tới bọn họ!”

“Không có tiền đồ!” Trang Minh Hỉ giận tái mặt, lại nói: “Ngươi yên tâm, ta muốn ngươi làm một chuyện không liên quan đến hắn, ngươi cẩn thận nghe đây.”

Tiếp theo, Trang Minh Hỉ ghé vào lỗ tai hắn tinh tế công đạo một phen.

Kiều Đại sắc mặt không ngừng biến ảo, đến cuối cùng, hắn đẩy Trang Minh Hỉ ra, nhìn nàng cả kinh nói: “Đó không phải là ca ca ruột của nàng sao? Nàng lại ngoan tuyệt như thế?”

Nghe vậy, Trang Minh Hỉ ” ngồi dậy, trừng mắt hắn, nghiến răng nghiến lợi: “Ca ca ruột? Hắn chưa từng coi ta là muội muội ruột thịt, ngươi cũng biết hắn đối với ta như thế nào? Hắn bất nhân thì ta bất nghĩa, trên đời này, nếu ta không vì mình lo lắng, còn có ai đem ta để ở trong lòng?”

Thấy nàng tức giận, Kiều Đại cũng mềm lòng, vươn tay ôm nàng, xoay người đem nàng đặt ở dưới thân, cúi đầu, hung hăng hôn môi, thời điểm Trang Minh Hỉ thiếu chút nữa ngất xỉu, Kiều Đại mới buông nàng ra, hắn nói ở bên tai nàng: “Được được, tiểu hạt tiêu của ta, ta giúp nàng là được rồi.”

Tiếp theo, hắn lôi kéo tay nàng đi đến chỗ giữa hai chân, ở bên tai nàng mơ hồ không rõ: “Nàng xem, lại vừa cứng, giúp ta xoa xoa…”
Bình Luận (0)
Comment