Vừa dứt lời, Tần Thiên bước ra khỏi đại môn.
Nhị di thái thái đang rơi lệ nhìn thấy Tần Thiên cũng ngừng khóc, Trang Tín Xuyên thì chật vật cúi đầu, lui phía sau Nhị di thái thái, mà Trang Minh Hỉ được Hỉ Thước nâng đỡ đứng bất động, thần sắc lạnh lùng, dường như không trông thấy Tần Thiên.
Nhị di thái thái lau khô nước mắt, trừng mắt nhìn Tần Thiên: “Ngươi đến để chê cười chúng ta sao?”
“Ta cũng không nhàn rỗi như vậy!” Tần Thiên tức giận, lại nói: “Là Đại phu nhân bảo ta đến nói với các ngươi một tiếng, nếu các ngươi tạm thời không tìm được chỗ thích hợp để sinh sống, Đại phu nhân có tòa thôn trang ở phía đông thành, vốn là đồ cưới của bà, có thể tạm thời cho các ngươi nghỉ chân tại đó, chờ đến khi các ngươi tìm được chỗ ở thì chuyển đi sau!”
Đại phu nhân làm sao không biết thỉnh thần dễ tiễn thần khó, có điều, bà thấy Nhị phòng rơi vào hoàn cảnh này, Trang Minh Hỉ lại gặp phải tình huống như vậy, không đành lòng nhìn thấy bọn họ gian nan khổ sở, liền bảo nàng cho bọn họ tạm thời sinh sống tại tiểu viện, bọn họ muốn ở bao lâu cũng được, không cần phải vội vàng gấp gáp tìm chỗ ở.
“Đại tỷ…” Nhị di thái thái cay mũi, rơi lệ.
Mấy ngày này, nàng liên tục gặp biến cố, nhi tử và nữ nhi đều lâm vào tình cảnh này, nàng thậm chí hoài nghi, có phải lão thiên gia đang trừng phạt nàng có lòng tham hay không? Nàng coi Trang phủ là nơi mình có thể dễ dàng tùy ý, chưa từng đem Đại tỷ để vào mắt, đã sớm quên việc Đại tỷ là thê còn nàng chỉ là thiếp, đối với Đại tỷ bất kính, luân phiên tính kế, có lẽ ngay cả lão thiên gia cũng không thấy thuận mắt, nữ nhi cùng nhi tử sở dĩ như vậy đều là báo ứng của nàng!
Trong lòng hối hận, nhưng sự tình đến nước này, làm sao còn có đường vãn hồi?
Tần Thiên cũng không muốn nhiều lời với bọn họ, bảo người gọi xe ngựa, đưa bọn họ đến tiểu viện của Đại phu nhân. Nhưng đúng lúc này, một chiếc xe ngựa châu anh bát bảo hoa mỹ đi tới, dưới ánh mắt tò mò của mọi người mà dừng lại trước đại môn Trang phủ.
Đang lúc Tần Thiên đoán có khách quý đến chơi, Trang Minh Hỉ vẫn trầm mặc ít lời dường như không hề tồn tại bỗng nhiên động cước bộ. Nàng đi đến xe ngựa đầu tiên nhìn về phía mẫu thân và huynh trưởng, thản nhiên nói: “Ta có nơi khác để đi rồi, sẽ không đi cùng các người.”
Nhị di thái thái và Trang Tín Xuyên kinh ngạc hai mặt nhìn nhau, Nhị di thái thái tiến lên trước giữ chặt tay Trang Minh Hỉ, lo lắng hỏi: “Minh Hỉ, con không đi cùng chúng ta thì có thể đi đâu?” Lại nhìn về phía xe ngựa: “Đây là xe của ai?”
Tần Thiên thừa dịp lúc bọn họ nói chuyện cẩn thận đánh giá xe ngựa đẹp đẽ này, thấy ở một góc trên thân xe có khắc một chữ “Trang”.
Chữ “Trang” này khẳng định không phải ý chỉ Trang phủ, nàng rất rõ đây không phải xe ngựa trong phủ.
Đang lúc nàng nghi hoặc, Trang Minh Hỉ lại giải đáp vấn đề này.
Đã thấy Trang Minh Hỉ nhẹ nhàng cũng rất kiên quyết đẩy Nhị di thái thái ra, quay đầu liếc mắt nhìn xe ngựa một cái, thản nhiên cười nói: “Đây là xe ngựa của ta, mà ta hiện tại đương nhiên là trở về nhà của mình!”
Nói xong, cũng không để ý tới Nhị di thái thái đang trợn mắt há hốc mồm, được Hỉ Thước nâng đỡ bước lên xe ngựa, xa phu mặc áo xanh mũ quả dưa dáng người khôi ngô lập tức vung roi, xe ngựa vội vàng chạy đi.
“Nương, đây là có chuyện gì, muội muội làm sao có thể có xe ngựa xa hoa như vậy, lại làm sao có thể có nhà được? Có phải người lén lút đưa bạc cho nàng không?”
Trang Tín Xuyên chỉ vào Nhị di thái thái quắc mắt nhìn trừng trừng, nay, số mệnh hắn thế này, hắn đã sớm đem số bạc còn lại trở thành tài sản tư hữu của hắn, quả quyết không thể chấp nhận có người khác nhúng tay vào, kể cả người này là muội muội của hắn! Nếu không phải mẫu thân lấy cái chết ra bức bách dù thế nào cũng phải để nàng nắm giữ ngân phiếu, thì hắn đã sớm thu về tay mình.
“Không có a, ta cái gì cũng chưa đưa cho nàng!” Đối mặt với sự tức giận của nhi tử, Nhị di thái thái hoảng hốt. Về sau nàng sẽ sống dựa vào nhi tử, không vì vạn bất đắc dĩ nàng thật sự cũng không muốn có xung đột với hắn.
“Người không đưa cho nàng, nàng làm sao có nhiều bạc như vậy?” Trang Tín Xuyên tức giận đến mức giơ chân giơ tay. Tần Thiên ở một bên mắt lạnh nhìn, nay Trang Tín Xuyên đã sớm không còn bộ dáng công tử như hồi xưa, ngũ quan mặc dù vẫn vậy, nhưng tư thái nhìn qua đáng khinh không chịu nổi.
Tần Thiên âm thầm lắc đầu.
“Ở trong này kêu la thì có ích lợi gì, đi theo sau nhìn thì sẽ biết!” Người lên tiếng là Lưu Bích Quân, nàng vừa nói, vừa gọi xe, kêu lên: “Phải nhanh, nếu không, sẽ không đuổi kịp.”
Mẫu tử Nhị di thái thái như tỉnh lại từ trong mộng, một trước một sau lên xe, xe ngựa rất nhanh đuổi theo xe Trang Minh Hỉ ở phía trước.
Mắt thấy bọn họ rời đi, Tần Thiên tâm niệm cũng chuyển, phân phó Thanh Liễu: “Ngươi cũng theo sau nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Thanh Liễu gật đầu, ngồi trên một xe ngựa khác đuổi theo.
Bên này, Trang Tín Xuyên sai sử xa phu gắt gao theo đuôi Trang Minh Hỉ, xe chạy vào khu phố phồn hoa, dừng lại trước một tòa nhà lớn môn đình khí phái.
Trang Minh Hỉ bước xuống, lập tức còn có hạ nhân mặc vải xanh đội mũ quả dưa từ đại môn bước ra, cung kính nghênh đón Trang Minh Hỉ vào trong.
Trang Tín Xuyên và Nhị di thái thái, Lưu Bích Quân bước xuống từ trên xe ngựa, có chút không dám tin nhìn mọi thứ trước mắt.
Chỉ thấy cổng lớn uy thế, hai bên là hai con sư tử đá bạch ngọc cao lớn nguy nga, đại môn sơn đỏ viền vàng, trên môn biển thiếp vàng có hai chữ to chói mắt: “Trang phủ”.
Đúng là so với Trang phủ còn xa hoa khí phái hơn.
Ba người đều hoa mắt choáng váng.
“Đi, chúng ta vào xem, ta thật muốn hỏi cái nha đầu chết tiệt kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Trang Tín Xuyên hổn hển vọt đi vào.
Ba người vào phủ, bên trong hoa mộc sum suê, rường cột chạm trổ, đưa mắt nhìn lại, đều là cảnh tượng phú quý. Trang Tín Xuyên một đường thẳng hướng phía trước, trên đường cũng có gặp hạ nhân, kỳ quái là, không có một ai ngăn trở, cũng không có một ai hỏi thăm bọn họ.
Cứ như vậy một đường thẳng đến đại sảnh, ba người đi vào, liền thấy Trang Minh Hỉ đang ngồi ở ghế chủ vị phía trên thảnh thơi uống trà, sau lưng là bức tranh mãnh hổ hạ sơn.
Trong tranh, bạch hổ giương nanh múa vuốt, sắc mặt dữ tợn, làm cho người ta nhìn thấy mà sợ hãi.
“Đến rồi?” Trang Minh Hỉ buông chén trà trong tay, nhìn bọn họ, có vẻ như không hề ngoài ý muốn.
“Minh Hỉ, đây là có chuyện gì? Đây rốt cuộc là chỗ ở của ai?” Trang Tín Xuyên chỉ vào Trang Minh Hỉ đang ngồi phía trên cả giận nói.
Bên người Lưu Bích Quân và Nhị di thái thái nhìn mọi thứ xung quanh, trong mắt tràn ngập sợ hãi than thầm.
Trang phủ tuy là phú gia, nhưng trong cuộc sống cũng rất giản dị, Trang phủ vô luận là kiến trúc hay trang trí đều theo quy củ, không hoa mỹ, nhưng ở đây, nơi nơi kim bích huy hoàng, cảnh tượng kiều diễm, làm cho người ta không khỏi tâm sinh tán thưởng.
Nghe vậy, Trang Minh Hỉ đứng lên, chậm rãi bước xuống, vừa đi vừa nói chuyện: “Ta không phải đã nói rồi sao, nơi này là nhà của ta. Là nhà của Trang Minh Hỉ ta!”
“Nhưng mà ngươi lấy đâu ra bạc?” Trang Tín Xuyên vẻ mặt không tin.
Trang Minh Hỉ dừng lại cước bộ, nhìn ca ca mỉm cười: “Việc này ngươi không cần xen vào! Từ nay về sau, ta là ta, các ngươi là các ngươi, không có chút liên quan!”
“Minh Hỉ, đây là thời điểm nào, con làm sao có thể nói ra những lời này? Chúng ta là người một nhà a!” Nhị di thái thái cả kinh nói.
Trang Minh Hỉ quay đầu nhìn về phía mẫu thân, tiếp tục cười: “Đúng, người nói đúng, lời này ta không nên nói ra bây giờ, lúc ta trở về, thời điểm ca ca buộc ta đi nhận tội ta nên nói ra mới phải!” Nói xong, Trang Minh Hỉ lại nhìn về phía Trang Tín Xuyên, sắc mặt trầm trọng, một chữ rồi lại một chữ: “Bắt đầu từ thời điểm đó, ta cũng đã không còn ca ca như ngươi!”
Trang Tín Xuyên tức giận muốn xông lên, vung tay định đánh Trang Minh Hỉ, còn chưa đến gần nàng, tôi tớ canh giữ ở một bên liền vọt tới, gắt gao ngăn hắn lại, không cho hắn tiếp cận Trang Minh Hỉ. Trang Tín Xuyên tức giận la to. Nhị di thái thái ở một bên chỉ biết lo lắng suông.
Trang Minh Hỉ cười lạnh một tiếng, tiêu sái bước đến, vươn tay hướng tới tát lên mặt Trang Tín Xuyên một bạt tai, đánh cho Trang Tín Xuyên thất thần, hắn nhìn Trang Minh Hỉ, như đang nhìn một người xa lạ, nhất thời chưa kịp phản ứng, một lúc sau, mới bắt đầu rít gào: “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi dám đánh ta!”
“Một cái tát này ta trả lại cho ngươi!” Trang Minh Hỉ nhìn hắn âm thanh lạnh lùng nói: “Còn có, ta không sợ nói cho ngươi biết, hết thảy đều là ta an bài, là ta sai người dụ hoặc ngươi bài bạc, là ta an bài người thiết kế cục diện cho ngươi không ngừng mà thua tiền, càng lún càng sâu, cũng là ta bảo người cho ngươi vay nặng lãi, khiến ngươi rơi vào hoàn cảnh này, hết thảy đều là ta làm!”
“Ngươi…ngươi…” Trang Tín Xuyên tức giận đến mức mắt long sòng sọc, chỉ vào nàng, nửa ngày nói không nên lời.
Một bên Nhị di thái thái khiếp sợ tiến lên, giữ chặt hai tay Trang Minh Hỉ, dường như không thể tin nổi hỏi: “Minh Hỉ, con vì sao phải làm như vậy? Hắn là ca ca ruột của con a!”
Trang Minh Hỉ bỏ tay Nhị di thái thái ra, chỉ vào Trang Tín Xuyên cười lạnh nói: “Hắn có coi ta là muội muội ruột sao? Ta lúc trước một lòng vì hắn suy tính, mà khi Tạ gia muốn từ hôn, hắn vì tâm tư bản thân, cứng rắn ép gả ta cho Tạ gia, kết quả mới gây cho ta bi kịch ngày hôm nay… không chỉ như thế, khi ta nhận hết tra tấn trở về, hắn còn dùng dao đâm vào lòng ta, ta không có ca ca như vậy! Trang Tín Xuyên, ngươi rơi vào tình cảnh này là do ngươi vô năng, là ngươi vô dụng! Để cho ngươi làm bại quang gia sản, còn không bằng nằm trong tay ta! Ta biết các ngươi sẽ không đồng ý ở riêng, cho nên ta mới nghĩ ra biện pháp này buộc các ngươi ở riêng. Ngươi cứ chờ coi, ta nhất định sẽ dùng số tiền này tạo ra một Trà Hành so với Thịnh Thế còn thịnh vượng hơn, ta sẽ làm cho tất cả mọi người đều biết, ta Trang Minh Hỉ mới là người có tư cách nhất để trở thành đương gia!”
Trang Tín Xuyên giận đến mức mặt trắng bêch, nhưng cũng không biết nên làm gì. Nhị di thái thái ở một bên bụm mặt khóc lớn, nàng dù thế nào cũng không nghĩ tới, nhi tử và nữ nhi của nàng lại cốt nhục tướng tàn như vậy.
“Báo ứng a, báo ứng a.” Nhị di thái thái đấm ngực, cơ hồ khóc đến mức lả người.
“Đuổi bọn họ ra, từ nay về sau, không để bọn họ bước một bước vào phủ!” Trang Minh Hỉ ngoan tuyệt, phân phó gia đinh.
Gia đinh lĩnh mệnh, lập tức đuổi ba người ra ngoài.
“Minh Hỉ, Minh Hỉ, ngươi sao có thể đối với mẫu thân như vậy a…” Nhị di thái thái một bên giãy dụa, một bên quay đầu nhìn Trang Minh Hỉ khóc lóc cầu xin.
Trang Minh Hỉ đứng ở trong sảnh nhìn Nhị di thái thái không nhúc nhích, hé ra mặt cười tái nhợt.
“Dù sao trong lòng người cũng chỉ có một nhi tử này, mặc kệ là chuyện gì, người đều hướng về phía hắn, đã như thế, người cứ coi như chưa từng sinh ra nữ nhi này, về sau sống với nhi tử của người đi!”
Trang Minh Hỉ kiên quyết nói.
“Minh Hỉ, Minh Hỉ!”
“Đuổi bọn họ ra ngoài!”
Rất nhanh, trong đại sảnh khôi phục sự yên tĩnh, Trang Minh Hỉ hai chân mềm nhũn, ngồi xuống đất.
Đúng lúc này, có hạ nhân thông báo: “Tạ gia Nhị công tử cầu kiến!”
Tạ Đình Quân?
Nghe thấy cái tên này, Trang Minh Hỉ chỉ cảm thấy trái tim nhảy nhót, cũng không biết lấy khí lực từ đâu, cố gắng đứng dậy.
“Mời hắn vào!” Trang Minh Hỉ phân phó.
Tạ Đình Quân…
Trang Minh Hỉ nghiến răng nghiến lợi.
_________________