Lúc này Lý chưởng quầy cùng Phạm Thiên đã lo xong việc ổn định ở đại mạc, hết thảy đều thuận lợi, phía nam bởi vì Hồ Tri phủ rơi đài, Trang Minh Hỉ cũng không còn lộ diện, mọi thứ lại trở nên bình tĩnh như nước. Trong Trà Hành mọi người đều làm công việc của riêng mình thuận thuận lợi lợi, gió êm sóng lặng. Vì thế, Đại phu nhân liền bảo hai huynh đệ Trang Tín Ngạn và Trang Tín Trung tạm thời quản lý Trà Hành, nếu có tình huống hai người đều không xử lý được mới để Tần Thiên phải ra mặt.
Tần Thiên mỗi ngày đều ở trong phủ ngắm hoa, tản bộ, cùng Đại phu nhân, Phương Nghiên Hạnh nói chuyện phiếm hoặc là hẹn nhau ra ngoài dạo phố, nghiễm nhiên sống một cuộc sống nhàn nhã bình thường của một vị phu nhân, không bao lâu, trở nên châu tròn ngọc sáng (đầy đặn), càng trở nên mặn mà thành thục giống như đào mật, khiến Trang Tín Ngạn càng thêm yêu thích, nếu không phải cố kỵ nàng đang có bầu, hận không thể đem nàng một ngụm rồi lại một ngụm nuốt vào bụng. Nhưng hiện tại hắn cũng không thể làm gì, mỗi ngày buổi tối ôm nàng chỉ có thể nhìn, không thể ăn, dị thường vất vả. Mãi cho đến ba tháng sau, Tần Thiên thai nhi ổn định, Trang Tín Ngạn lúc này mới được đền bù mong muốn, bất quá cũng không thể dũng mãnh như trước, mọi động tác đều phải thật cẩn thận. Tần Thiên hoàn toàn có thể cảm nhận được sự che chở cùng quan ái của hắn.
Tháng năm, Đại phu nhân mang theo Tần Thiên đi miếu dâng hương cầu phúc, lúc trên đường trở về, thấy bên ngoài xe có người kêu to hét lớn trên đường cái.
“Ta là thiếu gia Trang phủ, ta là gia chủ Thịnh Thế! Các ngươi đều phải nghe mệnh lệnh của ta, ta là gia chủ Thịnh Thế!” Người nọ vừa kêu vừa cười, thanh âm quái dị.
Đại phu nhân ở bên trong xe nhíu mày; “Thanh âm này sao lại quen thuộc như vậy.” Nói xong bảo dừng xe, để Nguyệt Nương ra xem.
Một bên Tần Thiên thoáng vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, thấy một gã nam tử quần áo tả tơi tóc tai hỗn độn đứng ở trên đường cái vừa nói vừa cười, có bộ dạng của người bị điên. Tần Thiên thấy rõ khuôn mặt hắn, không khỏi giật mình.
Có người đi qua châm biếm hắn, hắn sẽ nổi cơn điên định nhào tới, nhưng vừa đi hai bước, sẽ bị dây thừng buộc trên lưng giữ lại.
Nhìn theo hướng dây thừng, Tần Thiên nhìn thấy một vị phụ nhân đầu đầy tóc bạc, dung nhan tiều tụy. Nàng vẻ mặt sầu khổ, mộc mạc, không nhìn mọi người đang chỉ trỏ, châm biếm chỉ chặt chẽ kéo lấy dây thừng trong tay, nhìn thấy nam tử làm càn liền kéo hắn trở về. Nhìn thấy vậy, Tần Thiên rốt cuộc không nhịn được, “Di” một tiếng kêu lên.
Bên người Đại phu nhân nghe được, vội hỏi; “Tần Thiên, như thế nào?”
“Nương, là Nhị di thái thái và Nhị thiếu gia!” Tần Thiên nói, nàng nhìn nam tử bị điên đứng bên ngoài kia, thở dài một tiếng; “Nhị thiếu gia có vẻ như bị hóa điên rồi.”
Lúc này, Nguyệt Nương cũng trở về đáp lời, mang về đáp án giống như lời Tần Thiên vừa nói.
Đại phu nhân sợ run một hồi, bỗng nhiên thở dài, “Không nghĩ tới bọn họ lại rơi vào tình cảnh như vậy…” Bà suy nghĩ một lúc bỗng nhiên vươn tay sờ tay Tần Thiên, nói; “Tần Thiên, bọn họ tuy có chỗ không phải, nhưng cũng không phải kẻ đại gian đại ác. Tín Xuyên rốt cuộc vẫn là cốt nhục Trang phủ, ta nghĩ nên đón bọn họ trở về, tìm đại phu trị liệu cho hắn, không nên để bọn họ lưu lạc đầu đường, coi như là tích phúc cho tôn tử trong bụng của con nữa.”
Tần Thiên từng ăn qua không ít đau khổ vì người của Nhị phòng, nay Đại phu nhân cảm thấy cần phải trưng cầu ý kiến của nàng.
Thấy thần sắc của Đại phu nhân, Tần Thiên làm sao không biết tâm ý của bà. Tuy rằng nàng cảm thấy Nhị phòng bị trừng phạt là đúng tội, nhưng Đại phu nhân luôn đối tốt với nàng, mặc dù vì muốn để nàng an tâm nên hỏi vậy, nhưng nàng cũng không nên phản đối việc này, lập tức, Tần Thiên cầm tay Đại phu nhân cười nói; “Hết thảy đều nghe nương.”
Đại phu nhân cười cười, sau đó phân phó hạ nhân mang bọn họ về.
Bên kia Nhị di thái thái nghe thấy Đại phu nhân muốn thu lưu bọn họ. Nàng đầu tiên là một trận ngốc lăng, tiếp theo bỗng nhiên bộc phát một tiếng khóc rống, quỳ xuống không ngừng dập đầu, vừa khóc vừa kêu; “Đại tỷ, Tú Mai thực xin lỗi người, Tú Mai thực xin lỗi người”.
Trang Tín Xuyên lại ngây ngô cười, vung tay tiếp tục kêu la: “Ta là đại đương gia Thịnh Thế, ta là đại đương gia Thịnh Thế.”
Nhị di thái thái nhìn thấy bộ dạng này của con, tim như bị đao cắt, khóc òa: “Báo ứng, đều là báo ứng của ta a…”
Tần Thiên nhìn, nghĩ đến Nhị phòng trước đây, trong lòng vô hạn thổn thức.
Sau đó, Đại phu nhân an bài bọn họ ở biệt viện, về chuyện ăn mặc không hề bạc đãi, còn tìm đại phu trị liệu cho Trang Tín Xuyên. Nhưng bệnh điên của Trang Tín Xuyên lúc tốt lúc xấu, chung quy vẫn không có biến chuyển tốt. Nhị di thái thái nản lòng thoái chí bắt đầu ăn chay niệm phật cho đến khi chết già.
Mới vừa vào đông, Trà Hành liền đã xảy ra một đại sự, chính là Tạ gia yêu cầu ngừng việc hợp tác. Song phương rất nhanh thương nghị xong. Về phương diện tiền bạc Tạ gia không hề gây khó dễ, như là muốn mau chóng xử lý tốt việc này. Sau khi xong xuôi mọi việc, Tạ gia giống như lúc trước bỗng nhiên xuất hiện ở Dương Thành, nay lại bỗng nhiên biến mất, sau đó không còn tin tức của bọn họ.
Đến năm thứ hai, thời điểm vào hạ, Tần Thiên thuận lợi sinh ra một tiểu hài tử mập mạp trắng trẻo. Đại phu nhân cao hứng mở tiệc chúc mừng, tiệc rượu mười ngày liên tiếp, Đại phu nhân còn thỉnh học sĩ nổi danh Dương Thành lấy tên cho tôn tử, đặt là Trang Thế Sử.
Thời gian qua mau, năm tháng như thoi đưa, nhoáng một cái ba năm đã trôi vụt đi.
***
Trang phủ ở Dương Thành.
Một tiểu nam hài mặc áo khoác da sói, khoẻ mạnh kháu khỉnh tay cầm một chiếc bút lông dính đầy mực, “Khanh khách” lao ra Thanh Tùng viện, một đường chạy về phía Thanh Âm viện. Cánh tay nhỏ khi chạy lắc qua lắc lại trông như cánh chim cánh cụt, trông vừa kỳ lạ ngộ nghĩnh lại vô cùng đáng yêu.
Không lâu sau, liền có một nữ tử dáng người yểu điệu, gương mặt tú lệ chạy ra từ trong viện đuổi theo vừa đi vừa gọi: “Sử nhi, Sử nhi, tiểu tử nhà ngươi, hôm nay nương nhất định phải giáo huấn ngươi!”
Tiểu nam hài gọi là Sử nhi nghe thấy thanh âm của mẫu thân lập tức trốn sau cây cột màu đỏ thẫm, cây cột cao to vừa vặn che lấp thân hình nho nhỏ của nó. Nó lén lút ló ra, chớp đôi mắt to nhìn nữ tử thở hổn hển cách đó không xa, che miệng cười trộm.
Nhưng đề phòng phía trước, lại không đề phòng phía sau. Bỗng nhiên, nó cảm thấy thân mình nhẹ bỗng, ngay sau đó liền rơi vào một vòm ngực rộng rãi rắn chắc. Tiểu nam hài giãy dụa, tay nhỏ bé quẫy vài cái, thấy phản kháng cũng vô dụng, liền thành thành thật thật, hắn xoay người, nhìn nam tử dung nhan dị thường tuấn mỹ. Lúc này, nam tử kia nhìn nó cười ôn nhu, trong ánh mắt ẩn chứa một tia trách cứ.
Tiểu nam hài thấy tình thế không ổn, cười khanh khách, dụi đầu vào trong ngực nam tử, ôm nam tử thân thiết gọi: “Phụ thân, phụ thân.”
Tiếng gọi này khiến nàng cũng phát hiện ra bọn họ, nữ tử cười cười, bên má lộ ra lúm đồng tiền, nàng hướng về phía bọn họ đi tới.
“Sử nhi, đứa nhóc nghịch ngợm này, xem ngươi vẽ loạn sổ sách của nương thành cái gì đây. Hôm nay nương thế nào cũng phải giáo huấn ngươi.”
Sử nhi vội vàng lùi vào trong lòng phụ nhân, mềm nhũn gọi một tiếng; “Phụ thân “
Nam tử vội vàng ôm chặt nam hài, nhìn nữ tử lấy lòng nói; “Quên đi, vẫn là đứa nhỏ.”
Tiểu nam hài đắc ý hướng về nữ tử le lưỡi.
Nữ tử thấy bọn họ phụ tử một lòng, sẵng giọng; “Được rồi, các ngươi phụ tử liên hợp với nhau, ta không để ý tới các ngươi nữa!” Nói xong, làm bộ như tức giận, xoay người bước đi.
Tiểu nam hài thấy nàng tức giận, vội vàng giãy khỏi ôm ấp của phụ thân chạy tới ôm lấy nữ tử · nói; “Nương đừng tức giận, Sử nhi sai rồi.”
Nữ tử vẻ mặt tươi cười chuyển thân, ôm lấy tiểu nam hài, hung hăng hôn lên hai gò má phúng phính của nó. Nam tử thấy vậy, trong lòng vui mừng, tiến lên kéo hai người lại gần.
Thời điểm một nhà ba người đang cười vui vẻ, bỗng nhiên có một phụ nhân tiến vào hướng tới ba người hành lễ nói; “Đại thiếu gia, Đại thiếu phu nhân, Giang tri phủ hiện tại đang ở đại sảnh, nói là có việc gấp muốn gặp các người.”