<tbody>Trong nhất thời, mọi ánh mắt đều tập trung trên người Tần Thiên.
Tần Thiên hướng nhìn mọi người, đôi mắt đen lúng liếng nhanh chuyển, khóe miệng hiện lên nụ cười ngọt ngào. Mọi người tâm tình đang mong chờ được xem náo nhiệt, nhưng thấy nàng ở trước mắt bao người vẫn bình tĩnh như cũ, không có nửa điểm kích động, trong lòng bắt đầu thu hồi sự khinh thường, chờ mong Tần Thiên nói tiếp.
Tần Thiên nhìn về phía Lý tú tài, chậm rãi cười nói: “Tú tài lão gia không phải không có đạo lý…”
Nghe đến đó, Lý tú tài lại ngẩng đầu lên, đắc ý “Hừ” một tiếng, vốn định khoe khoang một câu, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, giọng điệu Tần Thiên bỗng nhiên chuyển: “Nhưng mà… Trà kinh có câu, ‘Tục uống trà, có từ thời Thần Nông, truyền sang Chu công nước Lỗ’, có thể thấy được trà là vật đã có từ hai ngàn năm về trước. Một vật có thể được lưu truyền lâu như vậy, không phải không có đạo lý. Tú tài lão gia lời nói nhìn qua dường như rất thuyết phục, nhưng lại xem nhẹ một chữ “Độ”!”
Từ lúc cùng sư phó học tập tri thức về trà, Tần Thiên mới phát hiện, lịch sử của thế giới này cùng thế giới kia của mình có rất nhiều điểm tương tự, ngay cả một số nhân vật lịch sử cũng giống nhau.
“Độ? Độ là ý gì?” Trong đám đông có người vội hỏi.
Tần Thiên khóe miệng tươi cười càng sâu sắc, hai má lúm đồng tiền lấp ló, đôi mắt to vụt sáng, mang vẻ tinh linh đáng yêu, làm cho người ta kìm lòng không được sinh ra yêu thích.
“Thế gian vạn vật đều chú ý đến một chữ “Độ” này, nói cách khác, ví dụ cơm ăn quá nhiều cũng không phải là tốt. Nhưng đó đâu phải lỗi của cơm gạo? Trà cũng giống vậy, chỉ cần dùng một lượng vừa phải thì có thể kéo dài tuổi thọ, là linh dược chống lại bệnh tật. Còn như theo lời của tú tài lão gia, trà là độc vật, làm hại đến thân thể…!”
Nói tới đây, Tần Thiên tiến lên từng bước, nhìn về phía mọi người cười nói: “Là độc vật vẫn là linh dược, kỳ thật đều là do các vị lão gia sử dụng, không thể bởi vì chính mình không kiểm soát tốt, lại đem trách nhiệm đổ lên đầu lá trà, có phải hay không?”
“Có đạo lý, tiểu cô nương nói có đạo lý.” Mọi người đều gật đầu.
Lý tú tài không phục, tiến lên, lớn tiếng nói: “Nói xạo, chỉ là nói xạo. Độc vật chính là độc vật, uống nhiều uống thiếu, kiểu gì cũng trúng độc chỉ là nặng hay nhẹ mà thôi. Mọi người không nên tin lời của nàng ta, nàng ta là người của Trà Hành, tất nhiên phải nói như vậy rồi!”
Tần Thiên quay đầu lại, thẳng tắp nhìn về phía Lý tú tài, trên mặt tươi cười không thay đổi, thanh âm đã có chút trầm, “Xin hỏi tú tài lão gia, mỗi ngày uống trà, giờ nào uống, trước khi ăn uống hay là sau khi ăn xong mới uống?”
Lý tú tài bất quá là chỉ là một kẻ mọt sách cũng không hẳn giỏi về ngôn luận cãi lý, chỉ muốn mượn cơ hội này biểu hiện bản thân, cũng không có nghĩa hắn có nghiên cứu về trà. Lúc này Tần Thiên đột nhiên hỏi, trong lúc nhất thời không biết đối phương có dụng ý gì, lập tức thành thật trả lời.
“Bản tú tài ta mỗi ngày uống 7, 8 chén trà, giờ nào cũng uống, trước hay sau khi ăn xong cũng đều uống!” Nói xong lại cười lạnh: “Chẳng lẽ uống chén trà còn phải để ý đến giờ hoàng đạo hay sao?”
Tần Thiên nhướn một bên lông mày, vỗ tay cười nói: “Tú tài lão gia lời này đúng phân nửa, uống trà tuy rằng không cần nhìn canh giờ, nhưng tuyệt đối phải chọn thời điểm!” Nói tới đây, lại xoay người nhìn mọi người, tiếp tục nói: “Trà tuyệt đối không được uống trước khi ngủ hoặc khi bụng rỗng, trước khi lên giường mà uống trà sẽ ảnh hưởng giấc ngủ, bụng rỗng mà uống trà sẽ làm hại đến thân thể, gây trở ngại tiêu hóa, nghiêm trọng còn có thể khiến tim đập nhanh, đau đầu, chính là biểu hiện bị say trà. Hơn nữa hiện tại thời tiết nóng bức, nước trà pha không nên vượt qua 12 canh giờ, nếu không rất dễ gặp hiện tượng thượng thổ hạ tả!”
Nói đến đây, Tần Thiên quay đầu lại nhìn Lý tú tài liếc mắt một cái, Lý tú tài có chút chột dạ quay đầu.
Một ít người nhìn thấy, lập tức cười ra tiếng: “Lý tú tài, hóa ra ngươi uống trà để qua đêm sao!”
Lý tú tài hé ra mặt trướng đỏ bừng, muốn phản bác, lại không thể nói nên lời. Tính bỏ chạy, đường lại bị mọi người chặn lại, trong lúc nhất thời xấu hổ không thôi.
“Lại có, uống trà kỵ uống trà quá nóng hoặc quá lạnh. Uống quá nóng sẽ bị trệ hàn, uống quá lạnh sẽ bị tụ đờm, kỵ uống quá nhiều lần trong ngày, pha trà nhiều hơn ba bốn lần, uống vào sẽ bị trúng độc tố. Còn có, kỵ trước khi ăn uống trà và sau khi ăn lập tức uống trà.”
Bên kia, Tần Thiên hướng về mọi người tiếp tục nói, tay phải của nàng hơi hơi khoa tay múa chân, mi phi sắc vũ, hai mắt phát sáng. Khi nói chuyện, một loại linh khí bức nhân lộ ra, hơn nữa dung nhan của nàng cũng không tầm thường, tươi cười thân thiết đáng yêu, thanh âm như châu lạc ngọc bàn, thanh thúy êm tai, tất cả điều này đều hình thành nên sức quyến rũ độc đáo, hấp dẫn tất cả ánh mắt mọi người.
Trong lúc nhất thời, đại đường im ắng, chỉ có Tần Thiên nói liên tục không ngừng, thanh âm lưu sướng lanh lẹ.
“Nói tới điểm tốt của lá trà, lá trà không chỉ giúp nâng cao tinh thần, thanh lọc giải nhiệt, tiêu thực tiêu đờm, còn có thể giảm béo, trừ bỏ phiền muộn, giải rượu, giải khát, hạ hỏa. Hơn nữa, còn có thể kéo dài tuổi thọ, phòng trừ bệnh tật, nữ nhân uống trà, còn có thể giúp giảm béo, đối với bảo dưỡng làn da cũng rất tốt! Nhưng mà, uống trà tốt nhất là hai lần một ngày, có thể uống ba bốn lần là tối đa, phương bắc là địa phương nấu ăn nhiều dầu mỡ, nhiều nhất cũng không thể vượt quá bốn lần. Vượt qua số lượng này, trà sẽ thật sự trở thành độc vật!”
Mọi người nghe gật đầu không ngừng, vui lòng phục tùng, mà bọn tiểu nhị vốn xem thường Tần Thiên, lúc này đều là khiếp sợ không thôi, đạo lý đó bọn họ có biết, nhưng nghe nói liền mạch như vậy cũng chưa từng nghe qua, cho dù biết một phần kiến thức đó, bọn họ cũng không thể nói ra có trật tự, có đạo lý rõ ràng như vậy.
Bất tri bất giác, bọn họ nhìn về phía Tần Thiên trong ánh mắt kinh dị đồng thời mang theo tia bội phục!
Lúc này, Lý tú tài đang rất xấu hổ. Vốn định làm náo động một phen, lại không nghĩ rằng bị một tiểu nha đầu cãi lý á khẩu không trả lời được, hắn vừa thẹn vừa quẫn, lấy tay áo che mặt, muốn vụng trộm chuồn đi. Nhưng mà có người già chuyện không chịu buông tha hắn.
Có người kéo lấy ống tay áo của hắn, nói: “Lý tú tài, trà nếu không phải là độc vật, ngươi dù sao cũng phải mua một chút, có điều cần phải đem những điều tiểu cô nương đây ghi tạc trong lòng, đừng bao giờ uống trà để qua đêm nữa!”
Mọi người cười ha ha, Lý tú tài hận không thể tìm lỗ chui xuống.
Nhưng lúc này, Tần Thiên lại tiến lên hướng về Lý tú tài hơi hạ thân, nói: “Tiểu nhị cảm tạ những lời chỉ điểm của tú tài lão gia!”
Lý tú tài nghĩ Tần Thiên muốn châm chọc hắn, mặt tái đi, chỉ vào Tần Thiên tức giận đến nói không ra lời.
Tần Thiên lại ngẩng đầu nhìn Lý tú tài thành tâm thành ý nói: “Tú tài lão gia, lời của tiểu nhị đều xuất phát từ chân tâm, tú tài lão gia có lòng nghĩ đến mọi người, cũng là dịp để chúng ta cảnh tỉnh. Lúc bán trà từ trước tới nay, chúng ta đều xem nhẹ việc thuyết minh cho khách nhân những điều này, cũng vì như thế nên mới khiến tú tài lão gia bị bệnh, kỳ thật do chúng ta không đúng! Về sau Trà Hành chúng ta sẽ nói cho mọi người biết cách uống trà đúng, trong tương lai nếu mỗi người đều có thể nhờ uống trà mà cường kiện thân thể, kết quả này tất có một phần công lao của tú tài lão gia!”
Không bức người quá đáng, khoan dung mà độ lượng, lưu lại mặt mũi cho đối phương, chính là mở đường lui cho chính mình. Đây vốn là nguyên tắc xử sự của Tần Thiên.
Mọi người nghe Tần Thiên nói như vậy nhớ tới nếu không phải do Lý tú tài nói ra, họ sẽ không thể biết nhiều như vậy, trong lúc nhất thời lại thu hồi cười nhạo trong lòng, có người thậm chí hướng Lý tú tài chắp tay nói lời cảm tạ.
Lý tú tài thấy vậy, sắc mặt mới chậm rãi hòa hoãn, nhìn về phía Tần Thiên ánh mắt có chút cảm kích.
“Tần Thiên lời này thật vừa lòng ta!” Bỗng nhiên, một người cười lớn đi tới, Tần Thiên nghe tiếng nhìn lại, thấy là Lưu chưởng quỹ.
Lưu chưởng quỹ đầu tiên là khen ngợi nhìn Tần Thiên liếc mắt một cái, sau đó quay đầu hướng về Lý tú tài chắp tay thở dài, nói: “Lưu mỗ thay thế ông chủ cảm tạ Lý tú tài chỉ giáo, còn cầu tú tài chữ viết đẹp, đem cách uống trà viết lên giấy, sau đó sẽ đem đặt trong đại đường, giúp cho mọi người có thể hiểu biết chính xác phương pháp uống trà!”
Lý tú tài mừng rỡ, Thịnh Thế là Trà Hành lớn nhất của Dương Thành, ở trong này lưu lại bút tích của mình, chẳng phải là việc rất vinh quanh hay sao, lập tức gật đầu đáp ứng.
Lưu chưởng quỹ gọi người lấy giấy bút, Lý tú tài trước mặt mọi người đem những lời Tần Thiên vừa nói viết xuống, tất nhiên là dùng mười phần bản sự, chữ viết ra thật sự rất đẹp!
Viết xong, Lưu chưởng quỹ lại sai người chọn lá trà tốt tặng Lý tú tài, Lý tú tài cười nhận lấy, một trường phong ba tại nơi này đã tan vào không khí. Sau đó, Tần Thiên cùng Lưu chưởng quỹ đưa Lý tú tài tiễn ra tận cửa.
Khi Lý tú tài chuẩn bị bước ra, bỗng nhiên xoay người, hướng về Tần Thiên vái chào, nhẹ giọng nói: “Đa tạ cô nương”.
Tần Thiên vội vàng đáp lễ: “Không dám nhận đại lễ của tú tài lão gia”
Lý tú tài đứng thẳng thân mình, nhìn Tần Thiên mỉm cười nói: “Ta khổ sở đọc sách thánh hiền mấy chục năm, cũng vẫn không bằng trí tuệ cùng khí phách của cô nương…” Nói xong lắc đầu, xoay người rời đi.
Tần Thiên nhìn theo đi Lý tú tài, quay đầu đã thấy Tạ công tử cùng tùy tùng đi tới.
Tần Thiên cười nói: “Tạ công tử đã lựa chọn được lá trà thích hợp chưa?”
“Hôm nay còn có chuyện quan trọng, ngày khác lại đến thỉnh giáo cô nương!” Tạ công tử cười nói, cùng tùy tùng đi ra cửa, đến cửa bỗng nhiên lại xoay người, nhìn Tần Thiên mỉm cười, trong nụ cười có loại gian tà khó nói nên lời, “Tạ gia chúng ta như thế nào không tìm thấy một nha đầu thông minh như ngươi vậy?” Nói xong, lại thâm sâu nhìn nàng một cái, quay đầu đi.
Tần Thiên đứng ở cửa nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, trong lúc nhất thời có chút không hiểu.</tbody>