Thịnh Thế Trà Hương

Chương 47

Sau khi Phương Nghiên Hạnh cùng Trang Tín Trung thành thân, Phương Kiến Thụ một mình một người ở tại Lục Vu viện.

Hai người ra khỏi sân của Tam thiếu gia, đi dọc theo một con đường nhỏ rải đá, hai bên cây cối bạc phơ, giả thạch lâm lập, ở trong bóng đêm tựa như mấy khóm hoa không có màu sắc, xa xa gần gần, đậm nhạt thích hợp.

Bốn phía một mảnh yên tĩnh, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng côn trùng thanh thanh kêu vang. Hai người đi cách nhau một khoảng, chậm rãi bước.

“Lần trước cho ngươi mượn sách, ngươi xem xong chưa?” Phương Kiến Thụ đột nhiên hỏi,

Sau khi Tần Thiên cùng Phương thị hai tỷ đệ quen thuộc, đã phiền Phương Kiến Thụ giúp nàng tìm một số sách về trà, trừ lần đó ra cũng tìm một số sách về lịch sử của thế giới này.

“Xem xong rồi, vốn muốn trả lại cho ngươi, nhưng mà mấy ngày nay bận quá, nhất thời quên mất” Tần Thiên cười nói.

“Không vội không vội, ta không phải đang thúc giục ngươi.” Phương Kiến Thụ vội vàng nói.

Phương Kiến Thụ mặc một kiện trường bào màu lam đậm bằng vải bông. Bởi vì thân hình còn chưa phát triển hết, nhìn qua có chút hơi gầy, nhưng thân hình thon dài, cốt cách cân xứng, hơn nữa mặt mày sáng sủa, khí chất văn nhã, sau khi trưởng thành, chắc hẳn phong thái sẽ tuấn dật cao nhã tựa như thanh trúc.

“Đúng rồi…” Tần Thiên nhớ tới một sự việc, dừng cước bộ, khiến Phương Kiến Thụ đang đi ở phía trước cũng dừng lại, quay người kinh ngạc nhìn nàng, hai mắt trong sáng ở dưới ánh trăng lóe ra nét ôn nhuận sáng bóng.

“Thời điểm ở trong đại sảnh trước đó, có phải ngươi chạy tới muốn giúp ta hay không? Cám ơn ngươi.” Tần Thiên cười nói.

Ban đầu, Phương Kiến Thụ đứng ở bên cạnh Phương Nghiên Hạnh, nhưng sau đó, khi nàng từ phía sau Trang Tín Ngạn nhìn ra, thấy hắn đã chạy tới bên cạnh hai nhà hoàn của Nhị di thái thái, Tần Thiên đoán hắn hẳn muốn giúp nàng.

Bỗng nhiên Tần Thiên nhắc tới chuyện này, Phương Kiến Thụ có lẽ chưa chuẩn bị tâm lý, nhất thời chân tay có chút luống cuống, một lát sau, mới ngượng ngùng cười cười, “Đương nhiên không thể trơ mắt nhìn bằng hữu bị bắt nạt…” Dừng dừng, lại nói: “Kỳ thật ta cũng không giúp đươc gì…”

Phương Nghiên Hạnh tuy rằng gả cho Trang Tín Trung, nhưng ở trong phủ địa vị cũng không cao, Phương Kiến Thụ càng bị cho là kẻ ăn nhờ ở đậu. Mặc dù có Đại phu nhân che chở, nhưng Đại phu nhân đại bộ phận thời gian ở Trà Hành, sự tình trong nhà đều do Nhị di thái thái quản lý, hai người hứng chịu không ít lời nói lạnh nhạt. Hơn nữa, trong Trang phủ trừ bỏ Đại phu nhân, hai tỷ đệ cũng chỉ thân cận với Tần Thiên, thậm chí còn thân cận hơn so với người của Tam phòng. Phương Nghiên Hạnh có tâm sự không nhất định sẽ nói với Tam di thái thái hay Trang Minh Lan, nhưng có khi lại nói với Tần Thiên. Tần Thiên không thiếu lời khuyên, làm cho nàng trong lòng thoải mái. Cho nên hai tỷ đệ mới có thể coi trọng Tần Thiên như vậy.

“Tóm lại cám ơn ngươi.” Tần Thiên đi đến bên cạnh hắn hành lễ, nghịch ngợm cười cười, “Cám ơn tú tài lão gia.”

Nói đến cám ơn, Tần Thiên trong đầu chợt hiện ra gương mặt lạnh nhạt lạnh nhạt kia, người kia mới là người thật sự tới giúp nàng. Nhưng nếu nói cám ơn với hắn, hắn có thể hay không cũng vẫn biểu lộ gương mặt lạnh lùng? Hơn nữa nha hoàn nói cám ơn với thiếu gia, có vẻ kỳ lạ.

Bên kia, Phương Kiến Thụ mặt nóng ran, xua tay nói: “Ta tháng tư năm nay mới thông qua kỳ thi vào Phủ, mới chỉ là một tiểu học trò, sang năm phải thi đỗ kỳ thi của Viện mới có thể trở thành tú tài.”

Tần Thiên cười nói: “Phương công tử chăm chỉ đọc sách như vậy, nhất định có thể thông qua.”

Lời này cũng chạm đến tâm sự của hắn, hắn cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: “Không ngại nói với ngươi, trong lòng ta cũng rất lo lắng, rất nhiều người nhẹ nhàng vượt qua hai kỳ thi vào Phủ, trở thành học trò, nhưng đến tận khi đầu tóc bạc trắng vẫn chưa qua kỳ thi vào Viện, khảo thí đường, thật không đơn giản.”

Vẻ mặt Phương Kiến Thụ làm cho Tần Thiên nhớ tới kiếp trước mỗi lần thi cử, bản thân mình lúc đó chẳng phải cũng nơm nớp lo sợ? Đối với tâm tình Phương Kiến Thụ lúc này cũng có thể thông cảm vài phần. Tần Thiên cười cười, nhẹ giọng nói: “Sợ cái gì, làm hết sức là tốt rồi, bất quá ta tin tưởng nếu có chí nhất định sẽ thành công, cố gắng cuối cũng sẽ có hồi báo, Phương công tử cố công rèn giũa chịu khó đọc sách sẽ không uổng công, sẽ đạt được thành tựu. Phương công tử không cần lo lắng!”

Lời nói này của Tần Thiên cũng không phải là bắn tên không có mục tiêu. Phương Kiến Thụ rất chăm chỉ đọc sách, một ngày mười hai canh giờ, cơ hồ tám chín canh giờ đều nhào vào đống sách vở. Tứ Thư Ngũ Kinh thuộc nằm lòng, Đại phu nhân còn vì hắn thỉnh tiên sinh tốt nhất ở Dương Thành tới. Vị tiên sinh kia đối với tư chất của Phương Kiến Thụ cũng khen không dứt miệng.

Một lời nói này thành công ủng hộ sĩ khí của Phương Kiến Thụ. Phương Kiến Thụ ưỡn ngực nói, “Phương gia chấn hưng là trách nhiệm của ta, vì Phương gia, vì tỷ tỷ, ta nhất định phải cố gắng mới được!”

“Đến lúc đó, Phương công tử thành lão quan gia, Tần Thiên cũng muốn lây vinh quang!”

Phương Kiến Thụ quay đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Tần Thiên, dưới ánh trăng, khuôn mặt tươi cười của nàng nhu hòa, hai mắt sáng ngời như sao. Phương Kiến Thụ cười cười, nói: “Cũng vì ngươi nói lời cát tường, nếu Phương Kiến Thụ ta thực sự có ngày như vậy, nhất định sẽ không quên Tần Thiên ngươi.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rồi sau đó rẽ về chỗ ở của từng người. Tần Thiên sau khi trở về, Đại phu nhân vẫn chưa nằm nghỉ, có vẻ như đang chờ Tần Thiên. Tần Thiên đi qua đem tình hình Trang Tín Trung báo lại, Đại phu nhân mới yên lòng, trong lòng cũng thầm nghĩ tâm tư Tần Thiên thật lanh lợi.

***

Bên kia, Cúc Hương viện

“Mèo khóc chuột giả từ bi!”

Chờ Lam Sơn đi rồi, Nhị di thái thái cầm lấy tuyết liên sinh cơ cao do Lam Sơn đưa tới hung hăng ném xuống đất. Bình sứ nhỏ màu trắng vỡ thành nhiều mảnh, cao màu trắng ngà bắn tung tóe khắp nơi, lan tỏa ra không khí như hoa mai trắng rơi rụng.

Trang Minh Hỉ ở một bên ngăn không kịp, trơ mắt nhìn tuyết liên cao bị ném đi, trong lòng thương tiếc không thôi: “Nương, đây chính là tuyết liên sinh cơ cao, ca ca hiện tại rất cần, có bạc cũng khó mua được! Người tức giận thì tức giận, sao phải ném nó đi chứ!”

“Con sợ nương không có dược tốt cho ca ca con dùng?” Nhị di thái thái thở phì phì rồi ngồi xuống ghế, vỗ bàn nói, “Sẽ không dùng thứ bà ta đưa tới, ai biết có bị hạ độc hay không!”

“Nương…” Trang Minh Hỉ ở bên người nàng ta ngồi xuống, “Phu nhân tuy rằng đáng giận, nhưng cũng không phải người độc ác như vậy… Quên đi, không nói đến chuyện này nữa …” Trang Minh Hỉ bỗng nhiên dừng lời, quay đầu phân phó hạ nhân lui xuống, sau đó mới nhìn Nhị di thái thái nói, “Nương, hiện tại tính làm sao bây giờ?”

Nhị di thái thái ngẩn ra, nhìn về phía nữ nhi của mình, biết nàng ý nói gì, nhất thời không khỏi trầm tư. Một lát sau, mới nói: “Đương nhiên không thể cứ như vậy quên đi! Tất cả sở hữu trong Trang phủ đều thuộc về ca ca con, ai cũng đừng nghĩ cướp đi!” Nàng ta cười lạnh hai tiếng, “Ta thật muốn nhìn xem, bà ta chỉ là một nữ nhân không có chỗ dựa, nhà mẹ đẻ lại cách khá xa, ta xem bà ta lấy cái gì cùng ta đấu!”

“Nhưng mà trong tay bà ta có di chúc của phụ thân. Phụ thân đã nói, người thừa kế Trang phủ phải do bà ta lựa chọn!” Trang Minh Hỉ chỉ chỉ ngón tay ngọc vuốt ve hoa văn khắc trên bàn, bình tâm tĩnh khí nói.

“Bà ta có thượng phương bảo kiếm, ta cũng có thể xuất ra kim bài miễn tử!” Nhị di thái thái chụp bàn đứng lên, làm lay động chén trà trên bàn phát ra tiếng kêu vang, “Chuyện này, ta sớm đã nghĩ ra đối sách, vốn định chờ ca ca con thành thân sau đó tìm một cơ hội bắt bà ta giao ra vị trí đương gia chủ mẫu. Xem ra hiện tại, việc này phải tiến hành cấp bách! Chờ chuyện trà giả qua đi, ca ca con bảo đảm sẽ không bị làm sao, ta mới làm cho bà ta biết, trong Trang phủ rốt cuộc là ai lợi hại!”

“Một khi đã như vậy, nương cũng không đừng chần chừ nữa!” Trang Minh Hỉ chậm rãi đứng lên, hướng nhìn mẫu thân, như đóa hoa kiều diễm nhưng trên khuôn mặt có một loại lãnh khí, “Một bên, chuyện của ca ca có thể thỉnh dượng hỗ trợ, đưa cho mấy người bị hại chút bạc, che miệng bọn họ lại, lại khơi thông ở các nơi, có thể đem việc này không còn lưu lại dấu vết. Bên kia, nghe nói phu nhân bị bệnh, nương có kế sách gì không, vào lúc này mà dùng thì không còn gì tốt hơn. Dù cho bình thường kiên cường, nhưng người khi đang bị bệnh khó tránh khỏi bạc nhược, là thời cơ tấn công tốt nhất!”

Nhị di thái thái nở nụ cười, nhíu mày, “Cái này là thừa dịp bà ta ngã bệnh, muốn mạng của bà ta!”
Bình Luận (0)
Comment