Thịnh Thế Trà Hương

Chương 59

Cúc Hương viện

“Cái gì, ngươi nói tất cả chuyện này là do tiện tỳ kia ở giữa gây khó dễ” Nhị di thái thái nhìn nữ nhi Trang Minh Hỉ, giận giữ không thôi.

Trang Minh Hỉ ngồi bên cạnh Nhị di thái thái, vẻ mặt bình tĩnh, từ tốn nói: “Không sai, con chính là muốn biết chúng ta rốt cục vì sao lại thua, cho nên cố ý phái người đi đến chỗ Đại bá dò hỏi, tốn không ít bạc, rốt cục ta cũng đã biết, hóa ra việc này cùng nha đầu Tần Thiên kia có liên quan…” Nói xong, Trang Minh Hỉ liền đem hiểu biết về cổ phần danh nghĩa từ Trang Thủ Kính nói ra.

Nhị di thái thái càng nghe càng giận, lúc này đây nàng ta đã chịu đả kích lớn như vậy, thua thê thảm trước Đại phu nhân, trong lòng sớm đã lửa giận ngập trời, chỉ có điều Đại phu nhân bỗng nhiên cường ngạnh, hơn nữa mất đi sự ủng hộ của dòng họ, khiến nàng ta e ngại. Nhưng cảm giác nghẹn ứ trong lòng này, tư vị không thể giải sầu phẫn hận, giống như sóng biển mãnh liệt trào dâng, khiến nàng ta vô cùng khó chịu. Nay, nàng ta tìm được kẻ để phát tiết, liền đem tất cả lửa giận cùng phẫn hận phát tiết ở trên người Tần Thiên.

“Tiện tỳ, tiện tỳ này” Nhị di thái thái nắm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi, “Ta không làm gì được Giang Hoa Anh, nhưng đối với ngươi ta không tin ta thu thập không được một gia nô như ngươi”.

“Mẫu thân định làm như thế nào?” Trang Minh Hỉ nhìn Nhị di thái thái. Tần Thiên thông minh cùng can đảm đã khiến cho Trang Minh Hỉ cảnh giác. Đối với vị trí chương quản Trà Hành, bọn họ nhất định không buông tay, giống như không thể buông tha miếng thịt béo vốn đã đến miệng, như vậy, kẻ uy hiếp mục tiêu của bọn họ, đều phải bị hủy.

Chuyện lúc này, Trang Minh Hỉ thấy rất rõ ràng, nếu không có Tần Thiên, có lẽ kết cục sẽ hoàn toàn không giống như thế này, đối với Đại phu nhân, Trang Tín Ngạn, bọn họ tạm thời còn không có năng lực đối phó, nhưng Tần Thiên bất quá chỉ là một hạ nhân, tất nhiên muốn nhanh chóng xử lý.

Nhị di thái thái cười lạnh: “Ta hiện tại tốt xấu gì cũng là người quản lý hậu viện, muốn xử trí một hạ nhân có gì khó, tùy tiện tìm cớ, liền có thể làm cho nàng ta đẹp mặt “

“Nương, nàng là tâm phúc bên người của Đại nương, một chút việc nhỏ, không đủ để thu thập nàng ta” Trang Minh Hỉ quay đầu nhìn về phía mẫu thân, đôi mắt đẹp lóe ra hàn quang, “Nhổ cổ phải nhổ tận gốc, chúng ta phải làm cho dứt khoát, ngay cả phu nhân cũng không thể bảo trụ nha đầu này”.

Bởi vì Đại phu nhân thân thể còn chưa hoàn toàn khang phục, Tần Thiên cũng ở lại bên cạnh chăm sóc phu nhân nên cũng không đến Trà Hành.

Hôm nay, Tần Thiên bước ra sân chuẩn bị đến phòng thêu nhìn xem đồ của phu nhân đã làm xong chưa, mới vừa đi được một nửa đường, bỗng nhiên có vài ma ma tráng kiện khỏe mạnh chạy ra, một khắc túm lấy Tần Thiên, bịt miệng của nàng, không nói một lời đem nàng kéo dài tới Cúc Hương viện của Nhị di thái thái.

Ở đại sảnh, Tần Thiên bị mấy ma ma áp quỳ trên mặt đất không thể động đậy, toàn thân đau nhức, nàng đương nhiên biết đây là sân viên của Nhị di thái thái, cũng biết tình cảnh hiện tại của mình, trong lòng vừa sợ vừa e ngại. Bỗng nhiên có chút hối hận hành động của bản thân, biết rõ sẽ đắc tội với Nhị phòng, cũng không nên một mình đi lại trong phủ.

Nhưng tránh được nhất thời, làm sao tránh được mãi?

Đang nghĩ ngợi, trên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm âm lệ:

“Tiện tỳ, ta nói rồi, ngươi sớm hay muộn cũng sẽ bị ta xử lý thôi “

Tần Thiên giãy dụa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nhị di thái thái đang ngổi ở chính vị kia gương mặt dữ tợn. Tứ tiểu thư Trang Minh Hỉ ngồi ở một bên, thảnh thơi uống trà, coi như mọi việc đều cùng nàng ta không chút liên quan, mà Linh Nhi cùng vài nha hoàn khác đứng ở bên cạnh Nhị di thái thái, vẻ mặt lạnh lùng nhìn nàng.

Khi ánh mắt Tần Thiên đảo qua Linh Nhi, tinh tường thấy nàng ta trong mắt chợt lóe ra vui sướng khi thấy người gặp họa, Tần Thiên sửng sốt, mình có lỗi gì với nàng ta?

“Buông nó ra, các ngươi trước đi ra ngoài” Nhị di thái thái phân phó các ma ma.

Các ma ma buông Tần Thiên ra, lấy khăn bố nhét trong miệng của nàng ra, cùng các nha hoàn khác lui xuống dưới. Trong phòng chỉ còn lại bốn người Tần Thiên, Nhị di thái thái, Linh Nhi cùng với Trang Minh Hỉ.

Nhị di thái thái hướng tới Linh Nhi ra hiệu, Linh nhi đi ra đóng cửa lại, mấy ma ma tụ tập ở bên ngoài phòng ngừa Tần Thiên chạy trốn.

“Nhị di thái thái, người vì sao bắt nô tỳ đến nơi đây, nô tỳ đã làm sai cái gì?” Tần Thiên nhìn Nhị di thái thái hỏi.

“Làm sai cái gì?” Nhị di thái thái cắn chặt răng, giơ ngón tay chỉ vào nàng, “Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta ngươi đã làm sai cái gì?”

Nàng ta cười lạnh hai tiếng, đứng lên, bỗng nhiên giống như phát điên xả loạn tóc của mình, lại đem một bên tay áo kéo lên, dùng móng tay cào lên cánh tay trắng nõn như tuyết đến mức rách da, máu tươi chảy ra, nhìn mà ghê người. Đồng thời, Nhị di thái thái trong miệng kêu to: “Giết người, giết người tiện tỳ này, ngươi cũng dám ra tay đánh chủ tử “

Tần Thiên nhìn một màn trước mặt này, sợ ngây người, trong lòng bỗng nhiên dâng lên dự cảm xấu, theo bản năng muốn rời khỏi nơi này. Nhưng cươc bộ vừa động, một bên Linh Nhi lại kêu to hướng lại đây, “Ngươi dám đánh chủ tử, ta liều mạng với ngươi “

Linh nhi tiến lên xả loạn tóc của Tần Thiên, lại xé rách quần áo của nàng, Tần Thiên sao ngoan ngoãn để cho người ta đánh? Ngày bé ở ở nông thôn chơi với một đám toàn con trai, suốt ngày đánh nhau, dùng móng vuốt đều do tính trẻ con nghịch ngợm, Tần Thiên theo thói quen trực tiếp dùng tay cào.

Tần Thiên cào lên mặt Linh Nhi một cái, Linh Nhi đau kêu một tiếng, té ngã trên đất. Tần Thiên xoay người muốn chạy ra ngoài, Linh Nhi chưa từ bỏ ý định, bò lên, cầm ghế con bên cạnh định nện xuống đầu Tần Thiên, Tần Thiên cảm giác được, xoay người tung cước đá văng Linh Nhi ra.

Nhị di thái thái cùng Trang Minh Hỉ không nghĩ tới Tần Thiên nhìn qua ôn nhu gầy yếu, bản tính lại hung hãn  như vậy. Nhị di thái thái một bên tiếp tục giả vờ giả vịt kêu đau, Trang Minh Hỉ lại càng hét lớn, “Người đâu mau tới, bắt lấy tiện tỳ ẩu đả chủ tử cho ta”.

Mấy ma ma từ bên ngoài nhất tề xông vào, ba chân bốn cẳng đem Tần Thiên chế trụ, năm sáu người chống lại một mình Tần Thiên, Tần Thiên làm sao là đối thủ, chỉ chốc lát liền bị họ áp chế không thể động đậy

Linh Nhi thở phì phì bò lên từ dưới đất, vọt tới trước mặt Tần Thiên, giơ tay lên giáng cho Tần Thiên một bạt tai, đánh mạnh đến mức Tần Thiên bên tai “Ong ong” rung động, gương mặt tuyết trắng lập tức sưng đỏ.

Tần Thiên căm tức nhìn Linh Nhi, “Một cái tát này, ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi “

“Chết đến nơi, ngươi còn dám kiêu ngạo” Linh Nhi nghiến răng nói

Bên kia, Trang Minh Hỉ chỉ vào Tần Thiên, mở to hai mắt, “Đại Ngụy có luật lệ, phàm là nô tỳ ẩu đả chủ gia, là tội lớn nhất, nhẹ thì đem giam giữ, nặng thì tử hình.” Trang Minh Hỉ thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe, nhưng trong giọng nói hàn ý thấu thẳng lòng người, “Ngươi đả thương mẫu thân ta, chúng ta phải đưa ngươi giao quan phủ, trị ngươi tử tội “

Tần Thiên nháy mắt trắng bệch, có chút không thể tin được lỗi tai của mình, các nàng đây là muốn mạng của nàng? Khinh địch như vậy, tùy tiện như vậy?

Linh Nhi ở một bên nhìn nàng cười lạnh, trong mắt vô cùng đắc ý. Tam di thái thái tuy rằng vẻ mặt thống khổ, nhưng trong mắt lóe ra tinh quang rõ ràng biểu lộ khoái ý vì đã thực hiện được mưu kế.

Tần Thiên nhất thời cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, nàng biết, nàng đã bị các nàng âm mưu đặt bẫy, nàng ngay cả tranh cãi, giải thích đều có vẻ dư thừa, bởi vì nơi này sẽ không có ai làm chủ cho nàng.

“Ta muốn gặp Đại phu nhân, ta là người của Đại phu nhân, cho dù muốn giao cho quan phủ, cũng có thể tự phu nhân đưa đến đó” dưới tình thế cấp bách, Tần Thiên kêu lên.

“Không cần. Quản thúc nô tỳ vốn là việc của hậu viện, nếu phu nhân đem mọi việc giao cho ta, loại chuyện này cũng không cần phu nhân phải quan tâm” Nhị di thái thái nhìn Tần Thiên cười lạnh, lại đề cao thanh âm: “Đem tiện tỳ này giao cho quan phủ” nói xong, nàng ta đi đến trước mặt Tần Thiên, lấy tay vỗ mặt của nàng, dùng một thanh âm lạnh lẽo, một chữ rồi một chữ nói: “Ta nhất định sẽ bảo Hồ đại nhân chiếu cố ngươi thật tốt” nói xong, lại nắm cằm Tần Thiên, khiến cho nàng đối mặt với nàng ta, “Tiện tỳ, ta nói rồi, ta sẽ thu thập ngươi”

Nàng ta buông Tần Thiên ra, hướng tới mấy ma ma vẫy vẫy tay, bọn họ lĩnh mệnh đem Tần Thiên tha ra ngoài, sống chết trước mắt, Tần Thiên cố gắng vận dụng khí lực, sống chết giãy dụa, dùng chân đá, dùng miệng cắn, dùng tất cả bộ phận trên cơ thể mà phản kháng, nhưng vẫn bị kéo đi, nàng vội lên tiếng kêu to: “Cứu mạng, cứu mạng” Nhưng vừa kêu hai tiếng đã bị mấy ma ma bưng kín miệng, khiến nàng thiếu chút nữa nghẹn thở.

Sợ hãi trong lòng dần dần lan rộng, như là một loại hàn ý lạnh thấu xương, nhanh chóng xâm nhập toàn bộ tứ chi của nàng, làm cho nàng kìm lòng không được mà lạnh run. Nàng biết, chỉ cần nàng bị đưa vào quan phủ, chẳng khác nào không còn một nửa tánh mạng, mặc dù Đại phu nhân sau đó có thể cứu nàng ra, nhưng bị chịu khổ chịu tra tấn thì không thể tránh khỏi.

Nàng không thể tưởng tượng được kết quả sau đó.

Nàng biết Nhị di thái thái bọn họ lợi hại, lại không nghĩ rằng các nàng ta lại ác độc như vậy.

Chẳng lẽ đây chính là vận mệnh của nàng?

Thời điểm Tần Thiên đang vô cùng hoảng sợ, bỗng nhiên một thanh âm uy nghiêm truyền đến từ cách đó không xa: “Dừng tay, buông nàng ra cho ta”

Thanh âm này giống như một lực lượng kỳ dị, làm cho Tần Thiên lập tức phấn chấn. Nàng thừa dịp các ma ma đang kinh ngạc, sống chết lắc đầu giãy giụa, hướng tới phía thanh âm vừa phát ra nhìn lại, đúng là Đại phu nhân cùng Nguyệt Nương các nha hoàn, ma ma khác đang đi vào Cúc Hương viện.

“Phu nhân, phu nhân” Tần Thiên lớn tiếng kêu

Lúc này, Tần Thiên cảm thấy Đại phu nhân giống như thần linh trên trời, làm cho nàng cảm kích, làm cho nàng tin cậy.

Một cảm giác ủy khuất cũng dâng lên trong lòng, hốc mắt bỗng chốc ẩm ướt.

Mấy ma ma nhìn thấy Đại phu nhân tay chân hoảng loạn, vội vàng buông Tần Thiên ra, Nguyệt Nương lập tức đi tới, đem Tần Thiên kéo đến bên cạnh Đại phu nhân, Đại phu nhân nhìn Tần Thiên bị đánh đỏ mặt, nhìn nàng tóc tai, quần áo hỗn độn, trên mặt lập tức biểu lộ thương tiếc, bà vỗ nhẹ má sưng đỏ của Tần Thiên, ôn nhu nói: “Đứa nhỏ, đừng khóc, phu nhân giúp ngươi làm chủ, có phu nhân ở đây, ai cũng đừng hòng thương tổn ngươi “

Nghe được câu này của Đại phu nhân tràn ngập che chở, Tần Thiên rốt cuộc nhịn không được, lệ chảy xuống.

Nàng ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân, bất tri bất giác bỗng nhiên nhớ tới người mẹ đã mất, nếu mẹ còn sống, nhất định cũng sẽ giống như phu nhân che chở, bảo hộ nàng.

Đại phu nhân nhìn Tần Thiên đứng trước mặt, lệ lóng lánh trong mắt, tràn ngập một loại tin cậy, một loại không muốn xa rời, điều này làm cho bà nhớ tới nữ nhi Minh Hồng của bà, Minh Hồng lúc đó bị ủy khuất chẳng phải cũng nước mắt lưng tròng nhìn mình như vậy, giọng mềm nhũn kêu mẫu thân.

Đại phu nhân trong lòng đau xót, bất tri bất giác cũng đỏ hốc mắt. Đừng nói Tần Thiên đối với bà trung thành và tận tâm, thông minh nhu thuận, mỗi lần bà gặp phải việc khó khăn đều là nàng ra mặt, lần này Tần Thiên bị hại cũng bởi vì mình, mà chỉ cần ánh mắt này của Tần Thiên nhìn bà, bà cũng không thể để cho người khác khi phụ nàng.

Đại phu nhân nắm tay Tần Thiên, bàn tay ấm áp giống như đang an ủi, làm cho tâm Tần Thiên vốn kinh hoàng dần dần bình tĩnh trở lại.

Đại phu nhân xoay người, giận tái mặt, nhìn về phía người của Nhị phòng, lạnh lùng nói: “Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là vì chuyện gì mà đánh chửi nha đầu trong viện ta như thế?”
Bình Luận (0)
Comment