Nếu Tần Thiên có thể được lựa chọn, Tần Thiên nhất định không chút do dự lựa chọn ở lại bên cạnh Đại phu nhân.
Đi theo Đại phu nhân thật tốt a, Đại phu nhân đối đãi với nàng ôn nhu hòa khí, mỗi ngày đi theo bà ra ra vào vào, nói nói cười cười, trừ bỏ phải đối mặt với Nhị phòng kia vài lần, ngày trôi qua thoải mái mà lại khoái trá.
Hơn nữa, tiền thưởng cũng nhiều…
Từ lúc đến làm việc ở viện phu nhân, nàng đã tích trữ được mười lượng bạc.
Quan trọng nhất là, ở lại bên cạnh Đại phu nhân cơ hội mới nhiều, chờ nàng gom đủ bạc để chuộc thân lại vài lần lập công, nói không chừng có thể vì chính mình chuộc thân, thoát kiếp gia nô.
Nhưng một khi đến bên cạnh Đại thiếu gia…
Tần Thiên thở dài, nếu muốn xuất đầu lộ diện, có điểm khó khăn a…
Tựa như ở nơi công tác kiếp trước, được thăng chức nhanh đều là những người bên cạnh quan hệ chặt chẽ với cấp trên, những người này mỗi ngày lắc lư ở bên cạnh cấp trên, khiến hắn vui vẻ, hắn có cơ hội gì thì người đầu tiên nghĩ đến, tất nhiên là bọn họ, chỉ cần có chút năng lực, hơn nữa cơ hội cũng khá nhiều, sao lại không đạt được chút thành tựu chứ?
Nhưng hiện tại, thực rõ ràng, nàng không còn là nha hoàn bên cạnh Đại phu nhân, nói không chừng chưa được bao lâu, phu nhân đối với nàng ấn tượng dần dần phai nhạt, nói đến nói đi, nàng bất quá cũng chỉ là một tiểu nha hoàn mà thôi…
Dù cho nàng hầu hạ Đại thiếu gia thật tốt, đổi lấy, cũng chỉ được khen ngợi. Đến cuối cùng vẫn không thoát khỏi vận mệnh làm hạ nhân.
Hơn nữa… Đại thiếu gia không thể nghe, không thể nói, trao đổi không tiện, muốn nói cái gì còn phải chuẩn bị giấy bút, trải giấy mài mực, nếu không thì phải dùng tay ra hiệu, tuyệt đại bộ phận thời gian cũng không có cơ hội mở miệng a.
Nói thật, như vậy rất phiền toái, rất khó chịu …
Tần Thiên bỗng nhiên nhớ tới lần thứ hai nhìn thấy Trang Tín Ngạn, nha hoàn của hắn ở phía sau oán giận, lúc ấy nàng rất khinh bỉ người đó, nhưng không nghĩ tới chuyện xảy ra trước mắt, chính mình so với nàng cũng không tốt đẹp hơn bao nhiêu.
Tần Thiên thở dài một tiếng.
Nhưng không tình nguyện thì cũng làm thế nào đây? Nàng chỉ là một nha hoàn, nàng sẽ không bởi vì Đại phu nhân đối với nàng tốt, liền quên hết tất cả, Đại phu nhân đã nói rất đúng, bà là chủ tử ở Trang phủ, bà nói, ai cũng đều phải nghe theo.
Nàng chẳng lẽ có thể cự tuyệt phu nhân?…
Nếu muốn nhận, cũng nên nhận thống khoái một chút, cho nên lập tức, Tần Thiên đành hoan hoan hỉ hỉ đáp ứng phu nhân, hơn nữa cam đoan nhất định sẽ chiếu cố Đại thiếu gia thật tốt.
Đại phu nhân thấy nàng bộ dáng vui mừng nên cũng cao hứng, nói chỉ cần chiếu cố thiếu gia, nhất định sẽ được thưởng lớn.
Đại phu nhân quả thật là người quyết đoán mạnh mẽ, vào buổi tối, thời điểm Trang Tín Ngạn cùng Hải Phú đến Thanh Âm viện, Đại phu nhân liền nói với Trang Tín Ngạn về chuyện này. Tần Thiên ở một bên nhìn, cố tình để ý thần sắc của Trang Tín Ngạn, thấy hắn từ Hải Phú biết được quyết định của Đại phu nhân, rõ ràng cũng sửng sốt một lúc, tiếp theo ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Dưới ngọn đèn mờ ảo, đôi mắt của hắn như hạo nguyệt lưu quang, cái loại ánh mắt này, nói như thế nào đây? Thật giống như bị ép buộc làm chuyện mà hắn thực sự không muốn làm vậy…
Có chút ngoài ý muốn, hơn cả là sự bài xích.
Bị ghét bỏ như vậy, Tần Thiên nhất thời buồn bực, trong lòng oán thầm, làm ơn đi, ta cũng thật sự không tình nguyện mà…
Tần Thiên bĩu môi, quay đầu đi.
Bên này, Đại phu nhân hỏi Hải Phú: “Hiện tại hầu hạ bên cạnh Tín Ngạn là người nào?”
Hải Phú nói: “Hồi phu nhân, là Thu Lan cùng Bích Liên.”
Đại phu nhân trầm ngâm, Thu Lan là do bà đưa đến hai năm trước làm nha hoàn thông phòng của Tín Ngạn. Chu đại phu từng nói với bà, Tín Ngạn bởi vì trời sinh tàn tật, giao tiếp với người ngoài không được tốt, đối với chuyện phòng the so với nam tử bình thường khác rất ngây thơ, nếu về sau thành thân có thể chuyện phòng the sẽ không hợp, phương pháp tốt nhất nên để hắn tiếp xúc sớm với nữ tử, cũng sớm tiếp xúc chuyện phòng the.
Cho nên năm ấy khi Trang Tín Ngạn mười lăm tuổi bà đã mua về một nha đầu lớn hơn hắn một chút, tướng mạo khá xinh đẹp, Tín Ngạn lúc ấy cũng rất thích, nhưng không nghĩ tới nha đầu kia có tham vọng, lại làm ra loại chuyện không biết xấu hổ, khiến Tín Ngạn bị tổn thương. Một thời gian rất dài sau đó cũng đoạn tuyệt không muốn tiếp xúc với nữ tử. Cũng làm cho tính cách hắn trở nên vô cùng đa nghi.
Qua thêm vài năm, mắt thấy Tín Ngạn đến tuổi thành thân, Đại phu nhân không có biện pháp, lại mua một nha hoàn tầm tuổi hắn, tính cách nhìn qua ôn nhu là Thu Lan về. Thu Lan hồi đầu còn rất quy củ, nhưng Tín Ngạn cũng không chịu tiếp nhận nàng, cũng không biết có phải do duyên cớ này hay không, Thu Lan dần dần thay đổi tâm tư, mấy tháng sau đó lại cùng người ở Nhị phòng câu kết làm bậy.
Như vậy nha đầu này ở lại bên cạnh Tín Ngạn chính là tai họa, đây cũng là thời điểm đuổi nàng ta tránh xa Tín Ngạn.
Nghĩ vậy, Đại phu nhân nói với Hải Phú: “Để Tần Thiên thay thế vị trí của Thu Lan, giáng Thu Lan trở thành nhị đẳng nha hoàn, không cần đi theo hầu hạ bên cạnh Đại thiếu gia nữa”
Hải Phú dừng một chút, nhìn Tần Thiên liếc mắt một cái, đáp vâng.
Nguyệt Nương nghe xong cũng cười tủm tỉm nhìn Tần Thiên. Mà một bên Trang Tín Ngạn nhìn Tần Thiên ánh mắt sâu thẳm khó lường, đồng thời có bài xích đề phòng.
Điều này khiến Tần Thiên nhất thời mơ hồ, chẳng lẽ trong chuyện này có huyền cơ gì đó?
Đại phu nhân sau khi phân phó xong, quay đầu nhìn Tần Thiên cười nói: “Ngươi đi thu xếp đồ sau đó chuyển qua bên đó đi”.
“Bây giờ ạ?” Tần Thiên không khỏi mở to hai mắt, có cần gấp như vậy không?…
Đại phu nhân nhìn nàng, cười nói: “Có vấn đề gì sao?”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề.” Tần Thiên cười gượng hai tiếng. Ngài là lão bản, lời ngài nói phải nghe thôi.
Tần Thiên cúi đầu, tâm không cam tình không nguyện bước ra ngoài.
Chờ bọn hắn đi khỏi, Nguyệt Nương giúp đỡ phu nhân tháo trang sức, nàng một bên tay gỡ trâm điểm thúy khảm vàng trên đầu phu nhân xuống, một bên nói với Đại phu nhân: “Phu nhân để Tần Thiên thay thế Thu Lan, vì sao không đem Thu Lan điều đi, cứ như vậy, Thu Lan không ghi hận Tần Thiên mới là lạ, chắc hẳn sẽ gây chuyện sinh sự?”
Đại phu nhân nhìn mình trong gương, hé miệng cười, “Ta muốn giữ Thu Lan lại, nếu Tần Thiên ngay cả nha đầu này cũng không đối phó được, như vậy cũng cô phụ kỳ vọng của ta đối với nàng “
Nguyệt Nương lại tháo hoa tai ngọc khảm ngân nhĩ xuống, cười nói: “Ta hiểu được tâm tư của phu nhân, có phải phu nhân muốn Tần Thiên trở thành nha hoàn thông phòng của thiếu gia?”
Nha hoàn thông phòng trong một phú gia là điều bình thường, điều này đối với một nha hoàn mà nói chính là cất nhắc, tương lai nếu có thai, có thể trở thành thiếp thất, đối với gia nô như Tần Thiên, thật đúng là chim sẻ biến phượng hoàng. Cũng vì phu nhân thích nàng, tín nhiệm nàng, nên mới cho nàng cơ hội này.
“Thông phòng?” Đại phu nhân nhìn Nguyệt nương trong gương đồng liếc mắt một cái, nhưng chỉ cười không nói tiếp.
Đem trâm gài tóc ở phía sau tháo ra, mái tóc dày của Đại phu nhân xõa xuống, trong màu đen huyền sáng bóng thấp thoáng vài sợi tóc bạc, dưới ánh sáng của đèn trong phòng, phản xạ ra ngân quang.
Đại phu nhân cầm lấy gương, nhổ một sợi tóc bạc trên đỉnh đầu, sợi tóc bạc trắng, trong suốt, Đại phu nhân nhìn nhìn, bỗng nhiên cười khổ: “Già rồi, đã già rồi…”
Nói xong, như nhớ tới chuyện gì, quay đầu hỏi Nguyệt Nương, “Nguyệt Nương, Vương bà có tin tức gì không?”
Vương bà là bà mối nổi danh của bản Thành, việc hôn nhân của Trang Tín Ngạn vẫn nhờ bà làm mai mối. Lúc trước Đại phu nhân vừa mắt một vài cô nương đều phó thác bà ta đi làm mai, nhưng mỗi lần đều là thất vọng, sau đó, bà lại thỉnh bà ta đi đến Lưu gia kinh doanh tạp hóa ở phía nam Thành nam. Gia nghiệp Lưu gia không thể so sánh với Trang phủ, kém hơn không chỉ một điểm nửa điểm, nhưng nghe nói trưởng nữ Lưu gia hiền lành, Đại phu nhân mới phó thác bà mối đi làm mai, hứa hẹn nhiều sính lễ, nghĩ đối phương sẽ không cự tuyệt.
Nguyệt Nương đang giúp Đại phu nhân chải đầu, không cẩn thận vướng vào tóc rối của Đại phu nhân, Đại phu nhân nhíu nhíu mày, “Tê” kêu lên một tiếng.
“Như thế nào, lại không thành sao?” Đại phu nhân thấy phản ứng nàng như vậy, sao còn không rõ.
“Bọn họ nói, Lưu tiểu thư đã đính ước với người khác”. Nguyệt nương để ý thần sắc của Đại phu nhân, nghĩ bà chắc chắn sẽ thương tâm khổ sở, nhưng thật ngoài ý muốn, Đại phu nhân sắc mặt vẫn rất bình tĩnh.
“Hay để Vương bà ra ngoại thành hỏi xem?” Nguyệt Nương đề nghị.
Phu nhân khoát tay, “Không cần, nói với Vương bà, tạm thời không cần vì Tín Ngạn lo lắng, ta đã chọn được người hợp ý”.
“Là cô nương nhà ai vậy, đã ước định rồi sao?” Nguyệt Nương mừng đến mức lược cầm trong tay lỏng ra rơi xuống đất.
“Cứ từ từ…” Đại phu nhân nhìn Nguyệt Nương cười cười, “Dù sao cũng phải là Tín Ngạn thật tình thích, toàn tâm tín nhiệm nữ tử này mới được”.
***
Thanh Tùng viện,
Tần Thiên cầm một bọc nhỏ đứng ở trong đại sảnh bị mấy nha hoàn trong viện đánh giá. Mà Trang Tín Ngạn tự tiến vào sau đó ngay lập tức trở về phòng.
Nha hoàn trong viện Trang Tín Ngạn không ít. Hai đại nha hoàn, bốn nhị đẳng nha hoàn, sáu tiểu nha hoàn, còn có mấy ma ma, cùng hai gã sai vặt.
Tần Thiên đứng ở bên trong, cười khanh khách nhận lấy ánh mắt hữu hảo, hoặc đố kỵ, hoặc vui mừng, hoặc oán hận của các nàng.
Hữu hảo vui mừng là đại nha hoàn Bích Liên cùng nhị đẳng nha hoàn Thanh Liễu, Tần Thiên biết, các nàng là người bên cạnh Đại phu nhân, chính là hai nha đầu lần trước cùng Hải Phú diễn trò, ánh mắt đố kỵ oán hận là của đại nha hoàn Thu Lan, cùng với các nha hoàn nhị đẳng khác.
Thu Lan chính là người Tần Thiên nhìn thấy ở sau lưng Trang Tín Ngạn nói ra mấy lời oán hận ngày đó.
“Vì sao nàng ta đoạt vị trí của ta, ta rốt cuộc làm sai chỗ nào” Thu Lan đầu tiên là trừng mắt nhìn Tần Thiên một cái, sau đó vẻ mặt ủy khuất hỏi Hải Phú.
Hải Phú khoanh tay trước ngực, “Điều này ta cũng không biết, đều là do Đại phu nhân phân phó, nếu không ngươi đi hỏi Đại phu nhân?”
“Hừ” Thu Lan tức giận đến hừ lạnh một tiếng, nàng sao dám đến hỏi Đại phu nhân?
“Chủ tử nói như thế nào, chúng ta liền làm như thế, thân là hạ nhân, làm sao có thể có câu oán hận?” Bích Liên đâm Thu Lan một câu, cùng là đại nha hoàn, nhưng từ trước đến nay Thu Lan ỷ vào thân phận đặc thù của mình, thích nhất cưỡi lên đầu lên cổ nàng, hôm nay thấy nàng ta thất thế, Bích Liên chỉ cảm thấy thống khoái.
Nói xong, Bích Liên lại đi đến trước mặt Tần Thiên, lôi kéo tay nàng, cười nói: “Muội muội bộ dáng thật xinh đẹp đáng yêu, trách không được phu nhân coi trọng, về sau chúng ta cùng hầu hạ thiếu gia, còn thỉnh muội muội thông cảm cho ta nhiều hơn”
Bộ dáng nhìn được hay không được có quan hệ gì chứ? Phải nói là phu nhân tín nhiệm nàng chứ… Tần Thiên nhất thời như lọt vào trong sương mù, cũng không thể trách nàng, làm nha hoàn cũng chưa được bao lâu, là nha hoàn bên người thiếu gia mới là lần đầu tiên, nên vẫn cảm thấy chuyện này thật kỳ quái.
“Hẳn phải là muội muội thỉnh tỷ tỷ chiếu cố nhiều hơn mới đúng.” Tần Thiên cười nói.
“Đâu có, đâu có.” Bích Liên cười tủm tỉm.
“Cũng không còn sớm, thiếu gia đã vào phòng lâu rồi.” Bên cạnh Thanh Liễu chợt nói.
“Theo ta vào đi, ta dạy cho ngươi làm như thế nào.” Bích Liên đầu tiên là đem bọc nhỏ ở trên vai Tần Thiên giao cho Thanh Liễu, sau đó kéo Tần Thiên đi.
Thời điểm đi ngang qua bên cạnh Thu Lan, Thu Lan giống như vô tình hung hăng dẫm lên chân Tần Thiên một cái. Tần Thiên nhảy dựng lên, đau đến mức chảy nước mắt.
Thu Lan tà nghễ nhìn nàng, khinh khinh phiêu phiêu nói một câu: “Ta không phải cố ý, xin lỗi “.
Tần Thiên lui chân, ngọ nguậy đầu ngón chân, trong lòng kêu khổ không ngừng.
Nương, đây là chuyện gì a, Thanh Tùng viện này có thể còn âm hiểm hơn ở Thanh Âm viện nha…