Thịnh Thế Trà Hương

Chương 78

Sau khi Nhị phòng trở về, Trang Tín Ngạn hỏi Đại phu nhân, “Nương lúc ấy sao lại gọi Tần Thiên ra, rốt cuộc người có dụng ý gì?” Cho dù Tần Thiên có thiên phú về kinh thương, mẫu thân làm như vậy dường như cũng hơi đề cao nàng quá rồi.

Đại phu nhân biết nhất định sẽ khiến con hoài nghi, vốn định nói ra ý nghĩ của mình, có điều bà cũng nghĩ đến bây giờ con tuy rằng không hề bài xích Tần Thiên nữa, nhưng nó cũng chưa nói với nàng chuyện mình biết đọc khẩu ngữ, chứng tỏ nó vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm nàng, lúc này tùy tiện nói ra ý nghĩ của mình, không biết có thể gây ra phản tác dụng gì hay không?

Đại phu nhân do dự một hồi, quyết định tạm thời không đề cập tới, ý tưởng này có đôi khi ngay cả chính bà cũng cảm thấy lớn mật, tin tưởng chỉ cần bà không nói, sẽ không có người đoán ra được, cho dù là người thông minh như Tín Ngạn.

“Khó có một người giống như nàng làm việc không e dè sợ sệt, tất nhiên ta muốn nâng nàng lên, về sau càng dễ trọng dụng.” Đại phu nhân cười nói cho có lệ.

Trang Tín Ngạn nhìn mẫu thân một lúc, cũng thấy không có sơ hở gì, liền xem nhẹ việc này, bởi vì bây giờ còn có một sự kiện càng khiến hắn quan tâm hơn.

Hắn viết trên giấy nói: “Lời của Nhị di thái thái cũng không phải không có đạo lý, họ có Hồ đại nhân làm chỗ dựa, chúng ta luôn bị động, nương có nghĩ ra biện pháp ứng phó nào chăng?”

Nhắc tới chuyện này, Đại phu nhân cũng rất buồn rầu, bà lắc đầu, “Tạm thời còn chưa có, nghe nói, Hồ đại nhân cùng Tổng đốc đại nhân quan hệ khá tốt… Trước tiên qua được một cửa này đã, từ nay về sau từ từ tính tiếp, chắc chắn rồi sẽ nghĩ ra biện pháp thôi, chúng ta dù sao cũng là cống thương, ở Dương Thành thương gia địa vị không thấp, tin tưởng Hồ đại nhân cũng sẽ không vì Nhị phòng mà gây khó khăn quá mức cho chúng ta.”

Nhưng mà dựa vào may mắn cũng không phải là biện pháp giải quyết vấn đề. Trang Tín Ngạn ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Cúc Hương viện.

“Chúng ta hiện tại nên làm cái gì bây giờ?” Trang Tín Xuyên ở trong phòng đi tới đi lui, vô cùng nôn nóng, “Chẳng lẽ ta chỉ làm một quản sự hữu danh vô thực, để người khác cười nhạo? Ngay việc muốn tặng bằng hữu mười cân lá trà ta cũng phải nhìn sắc mặt Đại nương, vậy chức vị này tính là gì?”

“Nhưng việc vận chuyển trà đã được giải quyết, tạm thời cũng không có biện pháp cản trở bà ta!” Nhị di thái thái ngồi ở bàn tròn giữa phòng, tức giận đến nghiến răng, “Vốn nghĩ rằng bà ta cũng là người cao thượng, hóa ra chỉ là kẻ tiểu nhân! Chúng ta đã bị bà ta lừa rồi!” Nhị di thái thái đập bàn một cái, “Chỉ cần ta có cơ hội, thế nào cũng phải khiến bà ta cúi đầu trước ta, thật sự là tức chết mà!” Quay đầu thấy Trang Minh Hỉ trầm mặc không nói, ánh mắt lóe ra, như đang có tâm sự, Nhị di thái thái nghĩ tới có thể nàng bị Tần Thiên chọc giận, thanh âm liền trở nên ôn nhu an ủi: “Minh Hỉ, không đáng vì cái loại tiện tỳ đó mà chọc tức thân mình, con yên tâm, một ngày nào đó nương sẽ không để cho ai có thể bắt nạt được con!”

Trang Minh Hỉ lắc đầu, bình tĩnh nói: “Con không phải tức giận, con chỉ cảm thấy kỳ quái, Đại phu nhân dường như đối xử với Tần Thiên không giống một chủ tử đối xử với một nha hoàn. Tần Thiên cho dù thông minh cũng chỉ là một gia nô mà thôi.”

Linh Nhi liếc mắt nhìn Trang Tín Xuyên ở bên cạnh, nhân cơ hội xen mồm nói: “Nghe nói, Đại phu nhân đã muốn đem Tần Thiên cho Đại thiếu gia, hiện tại Tần Thiên là nha hoàn thông phòng của Đại thiếu gia! Mỗi đêm đều hầu hạ hắn!”

Trang Tín Xuyên dừng bước, sắc mặt rất khó coi.

“Hóa ra là nha đầu thông phòng…” Trang Minh Hỉ gật gật đầu, “Chẳng lẽ là về sau muốn nâng lên thành tiểu thiếp? Cho nên mới cho nàng ta chút mặt mũi?”

“Ta thấy bà ta muốn dùng một nha đầu không biết trời cao đất rộng để đối phó với chúng ta!” Nhị di thái thái oán hận nói, “Con xem toàn bộ Trang phủ, trừ bỏ tiểu tiện nhân này còn có ai dám ở trước mặt chúng ta lớn tiếng!” Nhị di thái thái càng nói càng tức giận.

“Đừng nói tới nha đầu đó nữa!” Trang Tín Xuyên đi tới, đánh gãy lời các nàng: “Hiện tại việc quan trọng là ngày mười bốn tháng tám, Tạ gia mời, hôm đó cũng không chỉ một mình muội muội là tiểu thư khuê các, nếu muốn trổ tài, được Tạ phu nhân ưu ái, nương hẳn sẽ thấy bao công sức phí tâm tư vì muội muội là đáng giá!”

Nhắc tới chuyện này, Nhị di thái thái oán giận bỗng chốc tiêu tan. Nàng ta cầm tay Trang Minh Hỉ, nhìn gương mặt con xinh đẹp diễm lệ, cõi lòng đầy tin tưởng nói: “Luận tư sắc, luận tài hoa, ta dám nói, trong Dương Thành không có mấy nữ hài tử có thể so sánh với Minh Hỉ nhà chúng ta!”

Mười bốn tháng tám.

Tạ gia ở phương bắc được coi như phú gia một phương, qua nhiều thế hệ kinh thương, nhưng có thời điểm một thế hệ bởi vì tranh cãi phân gia, thực lực bị phân tán, nên bị suy sút, có điều trải qua gần hai mười năm cố gắng, nay đều phát triển khá tốt. Hôm nay Tạ gia phát thiệp mời. Họ ở phương bắc cùng bộ tộc thảo nguyên làm ăn buôn bán, sau khi buôn bán được lời lớn, liền tìm một con đường kinh doanh chính, đó là vận chuyển muối, chính thức tiến vào Dương Thành tập trung sinh ý.

Triều đình lũng đoạn mặt này, Vận Sử chuyên quản lý cơ cấu kinh doanh muối và Ngự Sử chuyên quản lý việc vận chuyển muối được thiết lập tại Dương Thành. Vì vậy Dương Thành trở thành nơi tập kết muối lớn nhất cả nước. Do đó có rất nhiều muối thương là phú gia một phương, cũng giống như Trang phủ ở Dương Thành vậy. Mà muối thương ở Dương Thành, ngoài Trang phủ cũng không có phú gia nào có thể so sánh với họ.

Ở Dương Thành, sinh ý vận chuyển muối tuy rằng khá lớn, nhưng phân bố không đều. Nếu muốn kinh doanh có lời trở nên giàu có, cũng không dễ dàng như vậy, thậm chí có thể đánh mất tiền vốn. Mà Tạ gia gióng trống khua chiêng tiến vào, khiến rất nhiều người hâm mộ ghen tị, lại đối với bối cảnh phía sau bọn họ dò đoán không ít.

Mấy người Nhị di thái thái sở dĩ nghĩ đến việc thành thông gia với Tạ gia, không chỉ vì Tạ gia giàu có, mà còn vì nếu việc thành có thể tham gia vào sinh ý kinh doanh muối của Tạ gia, gia sản Trang phủ mặc dù to lớn, nhưng còn chưa tới phiên bọn họ được sử dụng, trong tay có tiền, mới làm nên việc lớn. Về điểm này, cho tới nay họ đều phải đóng góp cho Hồ đại nhân không ít.

Bất quá bọn họ cũng không thể làm gì được, nhưng cũng không muốn Đại phòng chiếm tiện nghi. Hàng năm đều tranh giành gắt gao, sợ Đại phòng chiếm cứ tài sản của mình, cho nên lúc nào bọn họ cũng rất lo lắng. Nhưng Đại phu nhân cũng không phải người ngu ngốc, nhiều năm qua, cũng lợi dụng Trang phủ kiếm chút sinh ý cho bản thân, vì Trang Tín Ngạn để dành lại tài sản riêng, làm đường lui sau này.

Lại nói tiếp, Tạ phu nhân mở tiệc chiêu đãi mời các tiểu thư khuê các quả thật là vì việc hôn nhân của nhi tử Tạ Đình Quân. Tạ gia chính thất có hai con trai, người con lớn tư chất bình thường, từ lâu đã bị Tạ lão gia phủ định tư cách kế thừa, trong khi đó Nhị thiếu gia Tạ Đình Quân, từ nhỏ đã vô cùng xuất chúng, thiên tư thông minh, tâm tư khéo léo, đi theo Tạ lão gia vào nam ra bắc chỉ sau vài năm, đã được xác định là đương gia tương lai.

Tạ Đình Quân hôm nay hai mươi ba tuổi, tuổi trẻ khí thịnh, mắt cao hơn đỉnh, nữ tử bình thường hắn đều không để vào mắt. Cũng bởi vì cùng phụ thân đi lại buôn bán khắp nơi mà chậm trễ việc hôn nhân, nay tiến vào Dương Thành, Tạ phu nhân rất thích các cô nương phía nam nơi đây xinh đẹp văn nhã, nên mới có tâm tư này. Chỉ cần là các tiểu thư có gia cảnh tương đương, vừa đến tuổi cập kê cơ hồ đều được bà mời đến.

Thời điểm Nhị di thái thái mang theo Trang Minh Hỉ đi vào Tạ gia, nhìn thấy cảnh tượng nơi nơi kiều diễm phong phú.

Tạ phu nhân thiết lập yến hội sau hoa viên, một đường đi qua, chỉ cảm thấy Tạ phủ to lớn khó có thể tưởng tượng, chỉ thấy khắp nơi đều là sân viện hành lang gấp khúc, rường cột chạm trổ, hồ quang thủy sắc, yên ba mênh mông, đình đài lầu các, hai bên đường trồng kỳ hoa dị thạch, tất cả đều tráng lệ, xa hoa.

Dù trong Trang phủ những thứ quý giá không ít, kiến thức rộng rãi, cũng không ngừng dõi mắt ngắm nhìn.

Nhị di thái thái kích động nắm chặt tay Trang Minh Hỉ. Trang Minh Hỉ tuy rằng cố gắng trấn định, bộ pháp vững vàng, nhưng tay run run đã vô tình để lộ hưng phấn trong lòng nàng ta.

Được hạ nhân dẫn dắt, hai người đi tới sau hoa viên.

Hôm nay trời cao trong xanh, không một gợn mây. Ánh nắng mặt trời ôn hòa chiếu lên người rất ấm áp thoải mái.

Trong hoa viên xá tử yên hồng, hai bên được sắp xếp mấy chiếc bàn dài làm bằng gỗ tử đàn. Phía sau mỗi bàn là các phu nhân cùng tiểu thư con nhà phú gia trong Dương Thành, châu sai vòng ngọc, hoàn bội lấp lánh, dưới ánh mặt trời phát sáng khắp nơi.

Mà ngồi ở chính vị là một nữ tử trung niên, mặc váy dài hoa màu đỏ thêu chỉ vàng chỉ bạc rủ xuống đế giày, đầu đội trang sức hoa giả khảm vàng, trên cổ vòng ngọc vòng vàng, cổ tay mượt mà đeo vòng tay ngọc khảm tơ vàng, quý khí đầy người, toàn thân phát ra khí thế đại gia. Đúng là nữ chủ nhân của Tạ gia, Tạ phu nhân.

Bà ta ngồi ở vị trí chủ nhà, mặt mày hớn hở, da dẻ hồng hào, nhiệt tình chiêu đãi khách khứa.

Hạ nhân dẫn mẹ con Nhị di thái thái đi qua.

” Nhị phu nhân Trang phủ đến.” Trên đường, Nhị di thái thái thưởng nhiều bạc cho hạ nhân, bảo hắn lát nữa đừng hô từ Nhị di thái thái, kẻo mang tiếng kém một bậc so với chính thất. Tuy rằng việc này mọi người trong lòng đều biết rõ, nhưng mặt mũi vẫn rất quan trọng.

Nghe thấy hạ nhân bẩm báo, Tạ phu nhân ngẩng đầu hướng về phía hai người. Trang Minh Hỉ nắm chặt cơ hội, bước đi nhỏ nhẹ, khóe miệng hàm chứa ý cười đoan trang, đi đến trước mặt Tạ phu nhân, cẩn mật thi lễ, “Minh Hỉ thỉnh an phu nhân.”

Nhị di thái thái sớm đã nghe đến, Tạ phu nhân xuất thân dòng dõi thư hương, rất chú trọng lễ nghi, thích nhất là các cô nương đoan trang thủ lễ. Trang Minh Hỉ đoan trang cẩn thận khiến bà ta rất vui mừng.

“Không cần đa lễ, mau mau đứng dậy, ngẩng đầu lên, để ta nhìn xem.” Tạ phu nhân cười nói.

Trang Minh Hỉ đứng dậy, chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt ngọc mày ngài, ôn nhu nhàn tĩnh, toàn thân khí chất tú nhã. Tạ phu nhân cầm tay Trang Minh Hỉ, cười nói với Nhị di thái thái, “Nhị phu nhân thật có phúc khí, có được nữ nhi xuất sắc như thế này.”

Được bà tán thưởng, Nhị di thái thái cười toe toét, mà Trang Minh Hỉ vẫn dịu dàng, nhàn tĩnh, trầm ổn như cũ, càng khiến Tạ phu nhân yêu thích.

Tạ phu nhân nhiệt tình mời các nàng ngồi xuống, rõ ràng có ấn tượng tốt với Trang Minh Hỉ, bởi vì sau đó, Tạ phu nhân vài lần hỏi chuyện Trang Minh Hỉ, mà Trang Minh Hỉ trả lời rất hợp ý bà.

Các phu nhân bên cạnh cũng không muốn yếu thế, thân gia tốt như vậy, ai lại muốn bỏ qua? Khi nói chuyện phiếm luôn lơ đãng nhắc tới nữ nhi nhà mình tốt đẹp như thế nào, có vị phu nhân còn bảo nữ nhi đánh đàn biểu diễn trước mặt mọi người. Vị tiểu thư này cầm nghệ cũng khá cao, lại giỏi làm thơ vẽ tranh, đúng khẩu vị của Tạ phu nhân, liền hấp dẫn lực chú ý của bà.

Trang Minh Hỉ mỉm cười đánh giá vị cô nương kia, thấy nàng ta tư sắc mặc dù không bằng mình, nhưng cũng coi như tú lệ, về tài nghệ hiển nhiên hơn mình một bậc, là một đối thủ mạnh mẽ. Nàng âm thầm ghi nhớ ở trong lòng.

Lúc này, có hạ nhân báo lại, “Nhị thiếu gia đã trở lại!”

Các phu nhân nhãn tình lập tức sáng lên, các tiểu thư cũng lặng lẽ xấu hổ đỏ mặt, Tạ phu nhân biết tâm tư của các nàng, toại nguyện cười nói: “Mời Nhị thiếu gia lại đây, nói trong nhà có các trưởng bối, để hắn đến đây chào hỏi.”

Hạ nhân lĩnh mệnh rời đi.

“Đứa con kia của ta không thành kính để cho các vị chê cười!” Tạ phu nhân cười nói.

Nhị di thái thái vội vàng cười nói: “Tạ phu nhân khiêm tốn rồi, ai chẳng biết Nhị công tử Tạ gia tài đức vẹn toàn, dáng vẻ anh tuấn?” Mọi người phụ hoạ theo đuôi, Tạ phu nhân rất cao hứng.

Bởi vì các nữ tử chưa có hôn ước không tiện gặp nam tử xa lạ, cho nên Tạ phu nhân bảo hạ nhân đem mấy bình phong đến, các tiểu thư đều ngồi vào phía sau bình phong đó.

Xuyên thấu qua bình phong chạm trổ khắc hoa, các tiểu thư nín thở tĩnh khí, mặt đỏ hồng nhìn ra. Chỉ chốc lát, liền thấy một nam tử trẻ tuổi thân hình cao lớn khôi ngô, mặc cẩm bào màu xanh, khí vũ hiên ngang đi đến.

Trang Minh Hỉ nhìn nam tử bên ngoài kia gương mặt tuấn lãng, anh khí bừng bừng, trong tâm bỗng nhiên lặng yên đình trệ.

Các tiểu thư còn lại cũng là vẻ mặt mơ màng, lực chú ý đều tập trung trên người Tạ Đình Quân.

Trang Minh Hỉ xoay mặt thấy đứng bên cạnh chính là đối thủ giỏi cầm kỳ thi họa kia, trong lúc đó liền nảy ra ý hay, nàng thừa dịp mọi người không chú ý, lặng lẽ vươn tay, đẩy nàng ta ra khỏi bình phong trước mặt.
Bình Luận (0)
Comment