Thịnh Thế Trà Hương

Chương 87

Tần Thiên hiểu rõ, Đại phu nhân mới là chỗ dựa của nàng, chỉ cần được bà tín nhiệm, nàng mới có thể bình an. Về phần Nhị phòng, bởi vì mấy chuyện lần trước đã sớm coi nàng là cái gai trong mắt, hận không thể bức nàng chết, nàng có khách khí cũng không thay đổi được điều này. Một khi đã như vậy, cần gì phải chịu uất nghẹn, cứ đơn giản mắng cho thống khoái. Sự quyết tuyệt của nàng mới là lợi khí tốt nhất đập tan lời nói dối của bọn họ!

Trong đại sảnh mọi người bị những lời này của nàng chấn trụ, Lưu Bích Quân vốn đang rất tin Trang Tín Xuyên lúc này cũng dao động, nghĩ nếu Tần Thiên trong lòng có quỷ, sao có thể dám phát ra lời thề độc nghiêm trọng như vậy? Cho dù việc này là thật, Tần Thiên cùng lắm chỉ bị bán đi mà thôi, sẽ không đến mức “Tan xương nát thịt, không được chết tử tế” như trong lời thề. Xem ra nàng ta không hề quyến rũ phu quân của mình, thuần túy chính là phu quân đối với nàng ta không có ý tốt.

Sau khi hiểu được việc này, Lưu Bích Quân cũng không thể nói rõ ràng cảm giác trong lòng, vốn tưởng rằng hắn thật sự đối với mình toàn tâm toàn ý, không nghĩ tới cũng hai lòng giống như các nam nhân khác, trong lòng vô cùng thất vọng, nghĩ thầm, trên đời này có lẽ không có nam nhân nào có thể thật sự toàn tâm toàn ý.

Bên kia, Đại phu nhân vốn không hề hoài nghi Tần Thiên, nay nghe được nàng không chút sợ hãi thề độc, trong lòng lại vui mừng, bà từ rất sớm đã phát hiện, nha đầu Tần Thiên này, bình thường nhìn ôn nhu hiền lành, bộ dáng có vẻ như vô hại, nhưng thời điểm có chuyện phát sinh, lại không hề sợ hãi lùi bước, mặc kệ người đối mặt là ai, mặc kệ đang ở thế yếu, đều có thể trấn tĩnh tự nhiên, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi!

Bà thích nàng chính là ở điểm này!

“Tín Xuyên, ngươi bây giờ còn muốn nói là Tần Thiên quyến rũ ngươi sao?” Đại phu nhân mắt lạnh nhìn Trang Tín Xuyên phía dưới sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

Trang Tín Xuyên kinh ngạc nhìn khuôn mặt đông lạnh của Tần Thiên trước mắt, một câu cũng nói không nên lời.

Nhị di thái thái và Trang Minh Hỉ ở bên cạnh lo lắng.

Đại phu nhân cười lạnh một tiếng, cao giọng nói: “Tín Xuyên thân là con cháu Trang phủ thế nhưng lại cùng hạ nhân tính kế với nữ nhân của huynh trưởng, làm như vậy không chỉ bất nghĩa mà thật sự đã khiến liệt tổ liệt tông Trang phủ mất hết mặt mũi! Ta thân là gia chủ Trang gia, tuyệt không thể nuông chiều, dựa theo gia pháp, Tín Xuyên phải nhận ba mươi côn xử phạt! Nếu về sau lại phát sinh chuyện tương tự, dựa theo gia pháp quy định, trục xuất khỏi gia môn!”

Trang Tín Xuyên nghe thấy bị đánh ba mươi côn, sắc mặt càng trắng, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất. Nhị di thái thái lại đứng lên muốn nói cái gì, Đại phu nhân chỉ vào nàng: “Tú Mai, chờ ta đánh xong, sau đó ngươi cứ việc đi thông tri Hồ đại nhân, ta thật muốn biết, ta là gia chủ Trang gia xử phạt người trong nhà không thành kính, rốt cuộc phạm vào vương pháp gì!”

Nhị di thái thái hai tay gắt gao nắm vạt áo trước ngực, rốt cuộc nói không ra lời.

“Về phần Linh Nhi, tâm tư ác độc, âm hiểm giả dối, Trang phủ của ta không thể dung loại hạ nhân này, trước đánh mười đại bản, nhốt vào sài phòng, ngày mai sai người đem bán đi!”

Linh Nhi sợ quá vội ngẩng đầu lên, hé ra một bên sưng đỏ, một bên lại trắng bệch, vô cùng âm trầm đáng sợ.

Đại phu nhân ra lệnh một tiếng, lập tức có gia đinh tiến lên, ấn hai người xuống mặt đất, nâng gậy lên đánh, đánh cho hai người thảm thiết kêu liên tục. Nhị di thái thái ở bên cạnh vừa khóc vừa nháo, nhưng cũng không thể ngăn cản côn bổng trong tay gia đinh hạ xuống. Cuối cùng, Trang Minh Hỉ và Lưu Bích Quân ra giữ nàng ta lại.

Sau khi đánh mười đại bản, Linh Nhi bị người tha xuống, lúc rời khỏi đại sảnh, nàng ta bỗng nhiên ngẩng đầu lên, tay run rẩy chỉ về Thu Lan ở phía trước, dùng hết khí lực toàn thân lớn tiếng nói: “Thu Lan đã sớm phản bội Đại thiếu gia, nàng ta nói Đại thiếu gia là phế vật, vẫn muốn trở thành người của Nhị thiếu gia. Cho tới nay, nàng ta đều đem tin tức của Đại thiếu gia tiết lộ cho chúng ta! Thu Lan, ngươi hại ta đến mức này, ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt! Ngươi bị Tần Thiên hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt, ngươi là kẻ ngu xuẩn, ngươi là kẻ ngu xuẩn! Tần Thiên, ngươi gạt được người khác nhưng không gạt được ta, ngươi nhất định sẽ không được chết tử tế, ngươi nhất định sẽ không được chết tử tế!”

Đến tận khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Linh Nhi, vẫn còn có thể nghe thấy rõ ràng lời nguyền rủa ác độc của nàng ta truyền vào.

Thu Lan sắc mặt trắng nhợt, quỳ rạp xuống đất, hướng về Đại phu nhân liên tục dập đầu.

Bên này, Trang Tín Xuyên đã sớm hôn mê bất tỉnh, Nhị di thái thái nhìn con bị đánh cho huyết nhục mơ hồ, khóc lả người. Lưu Bích Quân và Trang Minh Hỉ nhìn thảm trạng của Trang Tín Xuyên cũng đứng bên cạnh rơi nước mắt. Trang Minh Hỉ tuy rằng rất đau lòng ca ca, nhưng việc này chứng cứ vô cùng xác thực, căn bản không thể chống chế.

Ba mươi côn đánh xong, Đại phu nhân sai người mang Trang Tín Xuyên trở về. Trang Minh Hỉ và Lưu Bích Quân nâng đỡ Nhị di thái thái, lúc gần đi, Nhị di thái thái xoay người nhìn Đại phu nhân, trong mắt rưng rưng, thanh âm run run ngoan tuyệt nói, “Giang Hoa Anh, chuyện này ta sẽ không quên đâu!”

Đại phu nhân không để ý đến nàng ta. Từ lúc bà quyết định hủy bỏ tư cách thừa kế của Trang Tín Xuyên, đã biết sẽ dẫn đến cục diện các nàng nhất định tranh đấu không dứt. Nhưng Trang Hoa Anh đâu phải là người nhát gan sợ phiền phức?

Nhị phòng đi rồi, người của Tam phòng cũng lui xuống, Tam di thái thái chỉ cảm thấy hiện tại trong Trang phủ sóng ngầm mãnh liệt, không biết khi nào thì sẽ bùng nổ!

Một núi không thể chưa hai hổ, hai hổ đánh nhau, đến lúc đó, nàng là Tam di thái thái không có bối cảnh sẽ có kết cục thế nào đây?

Trước khi đi, Tam di thái thái cố ý nhìn về phía Đại phu nhân, thấy Đại phu nhân vẫn như cũ không chịu để ý tới mình, đành ảm đạm rời đi.

Đợi cho tất cả mọi người rời khỏi, Đại phu nhân nhìn về phía Thu Lan đang quỳ trên mặt đất. Thu Lan cảm giác được, thân mình càng run rẩy.

Đại phu nhân lạnh lùng nhìn nàng: “Ngươi cho là mấy động tác nhỏ này của ngươi có thể lừa gạt được ai? Nếu không phải trong lòng ta đã tính toán, đã sớm đem nha đầu bất trung bất nghĩa như ngươi ra xử phạt!”

“Đại phu nhân anh minh, là nô tỳ không biết tốt xấu, là nô tỳ mắt mù, tâm can u tối, nhưng nô tỳ chưa bao giờ muốn thương tổn Đại thiếu gia, phu nhân có thể đánh nô tỳ, có thể mắng nô tỳ, thỉnh phu nhân đừng đem nô tỳ bán đi!” Thu Lan sợ tới mức khóc lên.

Nàng tầm tuổi này không thể làm nha hoàn cho phủ nào được nữa. Nếu bị bán đi chỉ có hai con đường, nếu không vào kỹ viện, thì làm vợ của một số người thấp kém. Vô luận là con đường nào, đối với cuộc sống hiện tại mà nói, đều là địa ngục.

Tần Thiên cùng Thanh Liễu cũng quỳ xuống, giúp đỡ Thu Lan cầu tình, Tần Thiên nói: “Phu nhân, Thu Lan ngầm cùng người ở Nhị phòng liên lạc là không phải, nhưng lúc này, nô tỳ cùng Thanh Liễu đều thấy rất rõ ràng, Thu Lan cũng không có ý hại người! Tối hôm đó nàng vốn không muốn đồng ý Linh Nhi, nhưng sau đó nô tỳ bảo nàng phối hợp với chúng ta, nàng mới đến đó. Thỉnh phu nhân thấy nàng lập công chuộc tội, cho Thu Lan cơ hội để hối cải.”

Sau khi Thu Lan cùng Linh Nhi liên lạc, ngày hôm sau Tần Thiên và Thanh Liễu đều âm thầm theo dõi nàng, thấy nàng trong chốc lát thở dài, trong chốc lát ngẩn người, cả ngày tâm thần đều không yên. Đến buổi tối, Thu Lan vẫn không đi đến chỗ hẹn để đồng ý với lời đề nghị, Tần Thiên đã biết, Thu Lan không có ý phối hợp với Linh Nhi hại mình.

Nhưng mà Linh Nhi tâm tư ác độc như vậy, tránh thoát được lúc này, nhất định sẽ còn lần kế tiếp, tự hỏi bản thân chưa bao giờ chọc vào nàng ta, nàng ta một lần rồi lại một lần muốn bức nàng vào chỗ chết. Tần Thiên tuy rằng tính tình bao dung, nhưng cũng không phải Đông Quách tiên sinh (ý chỉ những kẻ bất tài, gặp may nhờ dịp). Tính tình nàng vốn không hay cùng người khác so đo, nhưng một khi đã so đo, sẽ so đo đến cùng, thế nào cũng phải chỉnh đối phương không thể ngóc đầu lên nổi!

Thầm nghĩ định đem việc này nói cho Đại phu nhân, để Đại phu nhân xử trí, nhưng mà lại cảm thấy, một mình Thu Lan không đủ căn cứ thuyết phục chính xác, hơn nữa Trang Tín Xuyên luôn đối với mình không có ý tốt, là mầm tai hoạ, đơn giản chỉ cần nháo việc này lên, bày ra hiện trường, khiến bọn họ không thể chống chế, cũng nhân cơ hội trước mặt mọi người cho thấy lập trường của mình, để Trang Tín Xuyên cũng không dám trêu chọc mình nữa.

Vì thế Tần Thiên thuyết phục Thu Lan, bảo nàng phối hợp theo kế hoạch. Thu Lan thấy chuyện bị bại lộ, cũng biết chỉ có lập công chuộc tội mới có thể tranh thủ khoan thứ của Đại phu nhân, vì thế mới dẫn đến chuyện như lúc này.

Tần Thiên sau khi nói xong, Thanh Liễu cũng đi theo cầu tình, nói Thu Lan ở bên Đại thiếu gia đã khá lâu, hầu hạ thiếu gia cũng coi như tận tâm hết sức. Thu Lan cũng không ngừng dập đầu.

Đại phu nhân mắt lạnh nhìn Thu Lan, trầm giọng nói: “Thu Lan, ta hỏi ngươi, ngươi vì sao không đáp ứng yêu cầu của Linh Nhi? Ngươi không phải rất hận Tần Thiên đoạt vị trí của ngươi sao?”

Thu Lan ngẩng đầu lên, đầu tiên liếc mắt nhìn Tần Thiên một cái, sau đó lại cúi đầu xuống, “Hồi bẩm phu nhân, Thu Lan lúc trước đúng là rất chán ghét Tần Thiên, hận nàng được phu nhân sủng ái, gần đây lại đoạt vị trí của nô tỳ, cũng từng tìm cách gây phiền toái cho nàng, ngầm nói bậy về nàng, nhưng Thu Lan chỉ là kẻ ngu dốt, không có tâm tư linh hoạt, chán ghét một người cũng chỉ biết dùng một ít thủ đoạn nhỏ như vậy, Tần Thiên chỉ cần nói hai ba câu liền ép nô tỳ không thể động đậy…”

Nói tới đây, Thu Lan còn có chút không phục mếu máo, “Nô tỳ vốn trong lòng run sợ, nghĩ rằng Tần Thiên nhất định sẽ làm nô tỳ đẹp mặt, sẽ làm nô tỳ chịu khổ, nhưng không nghĩ tới, Tần Thiên cái gì cũng không làm, vẫn như cũ đối với nô tỳ vẻ mặt ôn hoà, có thứ gì tốt, chỉ cần người khác có, nô tỳ cũng sẽ có, cũng không chiếm đoạt gì của nô tỳ, người khác bắt nạt nô tỳ, nàng còn giúp nô tỳ nói chuyện…”

Nói tới đây, Thu Lan ngẩng đầu lên nhìn Đại phu nhân: “Phu nhân, Thu Lan cũng không phải người không có tâm can, nô tỳ biết ai đối tốt với mình, ai đối với nô tỳ không tốt, lúc trước bởi vì thấy Đại thiếu gia không thích mình, lại được Linh Nhi khuyến khích dụ hoặc nên mới có thể phản bội thiếu gia, đem một ít tin tức của thiếu gia nói cho bọn họ, nhưng nô tỳ chưa bao giờ muốn hại thiếu gia, cũng chưa từng nghĩ hại bất cứ ai. Vì vậy tuy rằng lời Linh Nhi nói rất hay, nhưng nô tỳ cũng không muốn hại Tần Thiên, nô tỳ nghĩ chỉ cần bản thân không chấp nhận yêu cầu của Linh Nhi là được rồi, về sau thanh thản ổn định làm một nhị đẳng nha hoàn.”

Đại phu nhân nhìn Thu Lan một lúc mới nói: “Cũng may ngươi vẫn còn có lương tâm, chính phần lương tâm này đã cứu ngươi!”

Lời này vừa nói ra, Tần Thiên, Thanh Liễu và Thu Lan sắc mặt đều vui mừng, ba người nhất tề hướng về phía Đại phu nhân dập đầu.

Đại phu nhân lại nói: “Chậm đã, các ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm…”

Ba người sửng sốt, lại ngẩng đầu lên.

Đại phu nhân nhìn Thu Lan, chậm rãi nói: “Ta thân là đương gia thì phải thưởng phạt phân minh, lúc trước ngươi ruồng bỏ chủ tử, vốn không thể dung tha, nhưng thấy ngươi bản tính thuần lương, lại có ý hối cải, ta có thể cho ngươi lưu lại, nhưng chuyện lúc trước cũng không thể quên đi dễ dàng, vẫn phải trừng phạt, ta phạt đánh ngươi mười côn!”

Thu Lan thấy chỉ đánh mười côn còn có thể lưu lại, nào dám không muốn, vội vàng hướng phu nhân dập đầu: “Đừng nói là đánh mười côn, nhiều hơn nô tỳ cũng nguyện ý, đa tạ Đại phu nhân khoan thứ!”

Đại phu nhân gật gật đầu, “Ngươi cần phải đa tạ Tần Thiên mới đúng, nếu không phải nàng cho ngươi cơ hội, hôm nay kết cục của ngươi cũng sẽ giống như Linh Nhi.”

Thu Lan vội vàng thay đổi phương hướng hướng về Tần Thiên dập đầu: “Đa tạ cô nương.”

Tần Thiên làm sao quen được việc này, vội vàng xua tay, động tác hoang mang rối loạn khiến Đại phu nhân nở nụ cười, bà quay đầu nhìn về phía Trang Tín Ngạn, dùng khẩu hình lén lút nói với hắn: “Hiện tại con yên tâm rồi chứ.”

Trang Tín Ngạn nhìn Tần Thiên, trên mặt bỗng nhiên nóng rát, không khỏi cúi đầu xuống.
Bình Luận (0)
Comment