Thịnh Thế Vinh Sủng

Chương 136.2

Dừng một chút, Đức phi đã kêu các cung nhân thối lui, chỉnh lại xiêm y xộc xệch vì vận động vừa rồi của Ngũ Công chúa, lúc này mới hỏi: “Con giương nah múa vuốt như vậy, chẳng lẽ còn chưa có động tĩnh?”

Nghe thấy bà hỏi như vậy, Ngũ Công chúa liền đỏ mặt.

“Ai nha mẫu phi, A Nguyên còn ở đây.” Ngũ Công chúa tỏ vẻ ở đây có tiểu Công chúa chưa lập gia đình chỉ hận chưa thể gả đi, vẫn không nên kích thích người ta.

Công chúa điện hạ bị coi thành tấm mộc tỏ vẻ vô cùng oán giận, cũng dùng đôi mắtnhỏ tròn hạt châu công kích về phía Ngũ Công chúa.

Đức phi đã biết hai đứa này không ngây thơ như vậy, chỉ là thấy Ngũ Công chúa e lệ nên cũng không có hỏi nhiều, chỉ dặn dò: “Con chú ý chút, phải có dáng vẻ nữ nhi, cả ngày nhảy nhót lung tung rất đẹp sao?”

A Nguyên lại lần nữa nằm không cũng trúng đạn bị thọc một đao, lúc này ứ máu ngã xuống đất không dậy nổi.

Mắt nhìn muội muội này bị đả kích quá độ, Ngũ Công chúa cười trộm một chút, sinh lòng trắc ẩn, cũng cười nói với Đức phi: “Nồi nào úp vung nấy, người đặc biệt khôngphải thích loại tính cách này sao?”

A Dung ở nơi rất xa đang bận rộn việc Thái tử lên ngôi đột nhiên hắt xì một cái.

Trước điệu cười xấu xa của Ngũ CÔng chúa, Đức phi quả thực bất đắc dĩ, xoa khóe mắt nói không ra lời.

Bà chỉ cảm thấy ngày sau hay là vẫn nên đến ở với khuê nữ nhiều hơn. nói cho cùngthì nhi tử có Vương phi đáng tin cậy chiếu cố, còn khuê nữ này mắt nhìn là sau khi gả chồng còn muốn lên trời luôn.

Thành Vương chỉ ngây ngô mà nhìn mẫu thân và các muội muội cười, mình cũng cười cười, nghĩ nghĩ, liền quyết định đi gặp Hoàng thượng.

A Nguyên cũng đuổi kịp, nàng cảm thấy hiện giờ lại nói chuyện tiếp với Ngũ Công chúa quả thực chính là bức nàng đánh người.

Huynh muội hai người đang nhàn nhã tới thư phòng của Hoàng thượng liền thấy cách đó không xa, Bát Công chúa vẻ mặt âm u đang đi tới.

Ấn tượng của Thành vương với muội muội này xưa nay không tốt, lúc này khẽ nhíu mày, coi như không nhìn thấy giống. Khiến người ta kinh ngạc chính là, Bát Công chúa trước nay bắt được ai là cắn người đó lại không nghĩ đến việc sống mái với Hoàng huynh Hoàng tỷ, không coi ai ra gì mà đi rồi, làm A Nguyên đã chuẩn bị xong xuôi bỗng ngây người, quay đầu hỏi: “Bát Hoàng muội làm sao vậy?” Bát Công chúa khôngcòn táo bạo khiến A Nguyên cảm thấy không quen.

“Phụ hoàng thoái vị, Thái Tử không có kiên nhẫn dài dòng với nó.” Thành vương xưa nay bộc trực lộ ra vẻ mặt tối tăm, khiến A Nguyên quay đầu giống như không quen biết mà nhìn hắn một cái, Thành vương rũ mắt, thấp giọng nói: “Lúc Phụ hoàng còn tại vị mới là thời điểm chúng ta có thể tùy ý nhất, đổi lại là Thái tử…”

Thái tử đối đãi với các đệ đệ muội muội rất hòa thuận, nhưng ôn hòa như vậy lạikhông phải là bao dung không đáy của người làm phụ thân như Hoàng thượng. Giống như Bát Công chúa, ở hậu cung đánh gà mắng cẩu, Hoàng thượng cùng lắm chỉ lãnh đạm chống đỡ, còn Thái tử thì khó mà nói.

Đối với A Nguyên, Thành vương, đệ muội mà Người yêu thương thì thực bao dung, nhưng còn với Bát Công chúa gần gũi với Thuận vương, ngày thường còn mạo phạm nhiều lần với Thái tử thì… Thành vương tỏ vẻ chỉ có thể thắp một cây nến cho muội muội này, thuận tiện khuyên nàng ta về sau nên kẹp chặt cái đuôi mà sống đi.

“Muội thấy không giống.” A Nguyên nghĩ kỹ một lát, cảm thấy Bát Công chúa không có chỉ số thông minh đến mức không thể cảm thụ được nguy hiểm bậc này, trầm mặcmột lát liền nhíu mày nói: “Có vẻ như có tâm sự.” Chỉ có điều tâm sự của Bát Công chúa không liên quan gì đến A Nguyên, lúc này nàng dừng một chút liền đi theo Thành vương.

Mới đứa ngưỡng cửa thư phòng đã nghe thấy tiếng khuyên bảo khẩn thiết của Thái tử ở bên trong, A Nguyên nhàm chám mà cùng Thành vương ngồi xổm bên ngoài vẽ xoắn ốc trong góc, không biết qua bao lấu, đại để là Hoàng thượng và Thái tử đều thực mệt mỏi, Thái tử bưng quầng mắt thâm quầng đi ra ngoài.

Thái tử không muốn làm Hoàng thượng không phải là Thái tử tốt, chỉ có điều trước mắt, Thái tử vẫn người con thuần hiếu, nghĩ cũng không vì cái gì mà lão cha đangsống tốt lành, sáng sớm thượng triều đã có người nói với Người, hơ, “Cha Người muốn thoái vị, Người còn không mau chuẩn bị!”

Làm một Thái tử địa vị vững chắc, Người tỏ vẻ cũng không muốn vội vã thượng vị như vậy.

Bởi vậy, mấy ngày nay tới giờ, Thái Tử ngược gió đạp tuyết, mùa đông cũng bôn tẩu trong cung, chính là thực sự muốn Hoàng thượng làm nhiều thêm mấy năm, ngoài ý nghĩ nho nhỏ ban đầu, thì phía sau đều phát ra từ tâm phế.

Đáng tiếc chính là Hoàng thượng cũng phát ra từ tâm phế rằng muốn thoái vị, lẫn nhau câu thông bất lương.

Lại lần nữa bị Hoàng thượng chính miệng thông báo trở về chờ đăng cơ đi, Thái tử tâm tình phức tạp vừa ra ngoài liền thấy đệ đệ và muội muội chuyên gây sự nhà mình, chùm kín mít ngồi xổm ở góc tường, miệng nhỏ giọng nói cái gì đó, ngón tay quẹt quẹttrên lớp tuyết mỏng dưới mặt đất, trong lòng nghi ngờ, hơn nữa cũng muốn xem thử thái độ của đệ đệ. Thái tử tiến lên ôn hòa hỏi: “Sao ở đây hứng gió? Bị bệnh thì…” Lời còn chưa hết Người liền nhìn thấy trên mặt đất hai con rùa tròn trịa, nói không nổi.

A Nguyên thảo luận với Thành vương biện pháp để có thể vẽ ra tiểu rùa đen một cách đáng yêu nhất, nghe thấy giọng Thái tử, vừa ngẩng đầu liền thấy sắc mặt Thái tửkhông ổn lắm.

“Hoàng huynh khổ sở bên trong, hai đứa đệ vẫn còn tâm tự ở bên ngoài vẽ cái này.” Thái tử là người ôn hòa, cũng thực yêu quý đệ đệ muội muội, nhưng mà gần đây tâm trạng thực sự rối loại, đệ đệ muội muội cũng thực khiến người khác nổi giận.

“Bọn muội cũng lo lắng choHoàng huynh nha.” A Nguyên cười chỉ vào hai tiểu rùa đen, cười nịnh nọt.

Vẻ mặt Thái tử “Ta tin muội mới là có quỷ”.

“Trời giá rét, Hoàng huynh nhanh về đi.” A Nguyên liền thiệt tình khuyên nhủ, “Hoàng bá phụ yên tâm giao thác quốc sự, như này không phải là tán thành năng lực của Hoàng huynh sao? Nếu Hoàng huynh bất an vậy ngày sau chủ trì triều đình thật tốt, để Hoàng bá phụ biết lựa chọn của Người hôm nay là không sai, đây mới là quan trọng nhất, mà không phải hiện giờ…” nàng ân cần đeo bao tay da thỏ vào tay Thái tử, cười hì hì nói: “Mà không phải không yêu quý bản thân như bây giờ, cũng làm Hoàng bá phụ đau lòng không phải sao?” Thấy Thái Tử bất đắc dĩ mà nhìn mình, liền sợ phủi tuyết trên người mình, thúc giục: “Hoàng huynh để để bọn muội ăn Tết cũng khôngyên mà!”

Thái tử bị lời của nàng khiến cho trong lòng cũng có vài phần rung động, sờ sờ bao tay da thỏ ấm áp, thấy khuôn mặt A Nguyên đỏ bừng, đảo mắt lại thấy nàng lại lấy ra mộtbộ cho bản thân đeo, lúc này mới sờ sờ đầu A Nguyên, lộ ánh mắt “Đệ chờ đấy” với Thành vương đã “hoa dung thất sắc”, rồi rời đi.

“Ta cảm thấy không sống được bao lâu.” Thành Vương sắc mặt thảm bại mà nói.

“nói hươu nói vượn! Huynh tưởng Hoàng bá phụ đánh huynh đúng không?” Đây là lời của Công chúa điện hạ càng ngày càng lão Phật gia.

“Muội không biết, hôm kia ta đã nói với Thái tử là hiện giờ ta đang vội, không thể cùng Thái tử khuyên nhủ gì đó, mong huynh ấy thông cảm.” Thành vương điện hạ vốn rất bận rộn, có thời gian ở đây vẽ rùa đen với muội muội, ha ha…

Biết Thái tử đang nói chuyện với Hoàng thượng, một chút ý thức nguy hiểm Hoàng huynh này cũng không có, trách ai nữa?

A Nguyên không nói gì cả, túm Thành vương đang bi phẫn liền vào Ngự thư phòng Hoàng thượng.

Ngoài dự đoán mọi người chính là, bên trong thư phòng thế nhưng không chỉ có mộtmình Hoàng thượng, còn có mấy lão thần, trong đó cũng có Mẫn Thượng thư đã qua lại vài lần, vị Thượng thư này hiện tại vẻ mặt ổn trọng, một chút ý tứ cợt nhả cũngkhông có. Ở phía trên là phụ thân nàng Túc vương, còn có vài trưởng bối tôn thất, cuối cùng còn có mấy vị thế gia, cữu cữu nàng anh Quốc công cũng trầm mặc khôngnói. A Nguyên cũng không phải cô nương có hùng tâm chính trị oai phong một cõi, bởi vậy đại nhân trên triều này đó chỉ là quen mắt, cũng không có gì thân cận, trước mắt thấy các lão đại hô mưa gọi trên triều đồng loạt quay đầu nhìn lại đây, Công chúa đại nhân tỏ vẻ áp lực thực sự rất lớn.

Thành vương lặng lẽ đi phía trước nửa bước, nghiêng người che A Nguyên ở phía sau.

Ít nhất hơn một nửa ánh mắt trong thư phòng đều lộ ra vẻ hài lòng với Thành vương.

“A Nguyên lại đây.” Hoàng thượng thấy A Nguyên, ánh mắt sáng ngời, vẫy tay liền gọi nàng tới bên người.

“không nghĩ là Hoàng bá phụ đang nghị sự trong phòng, là con thất nghi.” A Nguyên bước từng bước một đến bên cạnh Hoàng thượng, liền nhẹ giọng nói.

“Đây đều là trưởng bối của con, tính là thất nghi gì chứ?” Hoàng thượng cười, lại lệnh Thành vương ngồi ở ghế hạng bét, lúc này mới chỉ vào A Nguyên, cười nói với Túc vương: “Ta còn vừa mới nói không yên lòng về A Nguyên, đứa bé này xưa nay lỗ mãng, ngày sau có cái gì va chạm phải làm sao đây?” nói xong ánh mắt sáng ngời.

“Bệ hạ yên tâm, Công chúa biết lễ thuần lương, dù tính là ngẫu nhiên có chỗ lo lắng, tất nhiên về tình cảm có thể tha thứ, thì chúng thần đại lão gia đều là người lòng dạ rộng rãi, sao lại so đo này kia với Điện hạ chứ?” Mẫn Thượng thư nhiệt tình lại cơ linh,không cơ linh cũng không tới phiên hắn trà trộn vào Nội Các, lúc này đây vội vàng cười tủm tỉm nói với Hoàng thượng.

Lời này không đơn thuần chỉ là thổi phồng lòng dạ mọi người một chút, còn tỏ vẻ mộtchút sau này tên vô liêm sỉ nào dám so đo với Công chúa chính là tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi, thật là khiến người ta vừa tức lại vừa hận, mọi người đã vuốt mông ngựa muộn một bước so với thằng nhãi này, tức khắc Mẫn thượng thư bị nhìn chòng chọc.

Nếu ánh mắt có thể hóa thành dao, Thượng Thư đại nhân không thể nghi ngờ đã bị thiên đao vạn quả.

Hoàng thượng cười to, gật đầu nói, “Ái khanh quả nhiên là diệu nhân.” Mông ngựa này a, thật không tầm thường, nhân tài!

A Nguyên cũng cười thẹn thùng với mọi người phía dưới, thật là giống như một đóa tiểu bạch hoa.

Biết gương mặt thật của Công chúa thì người cảm kích đều ghê tởm hỏng mất, Túc Vương xanh cả mặt, lại còn phải mỉm cười.

“Hoàng bá phụ nghe thấy lời của con ở bên ngoài.” Hoàng thượng sờ sờ đầu A Nguyên, mỉm cười nói: “Mới vừa rồi Trẫm cũng khuyên Thái tử như vậy, nói vậy nó cũng có thể suy nghĩ cẩn thận.” Thần tử phía dưới đều biết Hoàng thượng không phảiđang thử Thái tử, bởi vậy đều khẽ gật đầu.

“Lệnh cho Lễ Bộ làm đi.” Hoàng thượng bèn cười, ôn hòa mà nói: “Ngày sau chư vị ái khanh cũng sẽ phò tá Thái tử giống như phò tá Trẫm.”

Mọi người nhận lời, A Nguyên liền thấy Túc Vương cười nói: “Sau này, thần đệ cũng là Hoàng thúc?” Lúc đó sẽ là thúc thúc của Hoàng thượng, lại nói thì so ra còn cao hơn là đệ đệ của Hoàng thượng.

“Cái người này…” Hoàng thượng chỉ chỉ vào ông cười, cũng biết ông đang muốn hoàn hoãn không khí, rốt cuộc thì đâu ai có thể đảm bảo được tân quân tin trọng, phần lớn đều bất an, cũng không nói chuyện nữa.

Lại trấn an vài câu, tỏ vẻ một chút tất cả mọi người đều là rường cột triều đình, về sau cũng giống như hiện tại, Hoàng thượng lúc này mới thả quần thần rời đi, phân phó Thành Vương vài câu, lúc này mới lệnh hắn đi xuống, rồi cười nói với A Nguyên: “Có sủng ái vừa rồi của Trẫm đối với con, dù tính là sau này thì con cũng sẽ không bị xemnhẹ.”

“Hoàng bá phụ một lòng vì con, con không biết nên hồi báo như thế nào.” A Nguyênnhỏ giọng nói.

“Hoàng tỷ connói cho cùng vẫn là Hoàng nữ, trong kinh sẽ không vì Thái tử lên ngôi mà thay đổi.” Hoàng thượng nhàn nhạt mà nói.

A Nguyên là nữ tôn thất, sủng ái nhận được đều chỉ là một ý niệm của Hoàng thượng,hiện giờ kinh thành rung chuyển, tiểu nhân có hơi không quen với việc một nữ nhi vương phủ như A Nguyên lại được sủng ái ở trong cung liền nói xấu A Nguyên trước mặt Thái tử và Thái tử phi, hiện giờ Hoàng thượng cũng chỉ còn nhọc lòng vì cháu gáinày. May mà Thái tử coi A Nguyên như khuê nữ, chỉ là người khác lại không biết, đương nhiên sẽ muốn bỏ đá xuống giếng.

“Con mới không để bụng tiểu nhân như vậy.” A Nguyên cũng biết chút, bởi vậy hừ hừ.

“Hoàng huynh con đã tính toán kỹ rồi, ngày sau con vẫn như này là được.” Hoàng thượng cười, thấy A Nguyên cũng không để ý, cười cười, dừng một chút, trên mặt cũng lộ vẻ do dự, nhẹ giọng hỏi: “Đại ca con… hiện giờ hắn có tốt không?”
Bình Luận (0)
Comment