Thịnh Thế Vinh Sủng

Chương 34.2

Lỗ tai A Nguyên run lên, bắt đầu hóng chuyện!

A Nguyên liều mạng làm phản trong ngực Tam công chúa, nàng bây giờ mập mạp, thịt căng lên từng khúc, Tam công chúa mảnh mai làm sao có khí lực ôm nàng, mệt đến nổi trên mặt đều là đổ mồ hôi, thấy Thái Hậu chế nhạo nhìn qua, Tam công chúa cũngkhông làm bộ dáng kiên cường nữa, chỉ thẹn thùng đặt A Nguyên xuống mặt đất, thấp giọng nói "Hoàng tổ mẫu, A Nguyên bây giờ cháu gái đã ôm không nổi rồi." Thấy A Nguyên ngẩn ngơ rồi hầm hừ bò ra xa, ngồi đưa lưng về chính mình, hiển nhiên là muốn mình tới dỗ nàng, thấy Thái Hậu cũng không nhịn được cười, Tam công chúa liền đỏ mặt.

A Nguyên đợi lâu không thấy Tam công chúa đến, thỉnh thoảng lại quay đầu vụng trộm nhìn Đường tỷ, mắt đen lúng liếng đầy chờ mong.

"Nhanh đi, bằng không nàng sẽ tức giận nửa ngày." Thái Hậu chỉ vào cục thịt nhỏđang ngồi trong góc, cười nói với Tam công chúa.

Tam công chúa thấy bộ dáng A Nguyên, đành phải nén cười đi đến bên cạnh nàng, thấp giọng nói "Muội muội còn giận tỷ tỷ sao?" Thấy cục thịt nhỏ đưa tay che kín mặt lại lén lén nhìn mình qua kẽ tay, Tam công chúa liền cúi xuống cầm nàng tay mập cườinói, "Bằng không, tỷ tỷ ôm ngươi ra ngoài ngự hoa viên đi dạo, hái hoa đẹp cho ngươi được không?" Quả nhiên thấy ánh mắt của tiểu đường muội sáng rực lên, khôngngừng gọi y nha y nha, ánh mắt của nàng rơi vào tấm thảm thật dày dưới chân, từng cuộn thảm bao bọc kĩ càng các cạnh sắc nhọn dưới nền, quay đầu lại thì thấy Thái Hậuđang tươi cười cưng chiều với A Nguyên, ở trong lòng thầm than một tiếng.

Đãi ngộ như thế, câu nói “hòn ngọc quý trên tay”, cũng không phải là giả.

"Để người hầu ôm nàng là được." Thái Hậu thấy Tam công chúa trân trọng A Nguyên cũng rất hài lòng, ôn thanh nói, "Mang nàng đi ra ngoài cũng tốt, để nàng trông thấy cảnh vật trong cung." Nàng lớn tuổi không thích đi lại, cũng không muốn câu thúc cháu gái. Thấy Tam công chúa nhẹ nhàng gật đầu, Thái Hậu cũng không nói nhiều, chỉ gọi cung nhân tiến vào, phủ thêm y phục cho A Nguyên, cẩn thận bao bọc, mới nói với Tam công chúa "Chỉ đi xem Hoa, chớ lại gần nước." Tiểu hài tử đang thời điểm nhạy cảm, nàng rất sợ A Nguyên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Có lẽ là do tình cảm yêu thương, Thái Hậu hiện nay luôn cảm thấy A Nguyên sẽ gặp nguy hiểm khi rời khỏi mình.

Cảm tình như vậy, cũng chỉ có khi nàng còn làm Hoàng Hậu, sau khi sinh Hoàng thượng và Túc vương thì mỗi ngày đều canh giữ bên người nhi tử, nửa khắc cũngkhông dám rời đi.

A Nguyên được đại cung nữ của Tam công chúa ôm đến trước mặt Thái Hậu, thân thểnhỏ cố gắng vươn ra hôn một cái thật vang trên mặt hoàng tổ mẫu rồi mới vung móng vuốt kéo Tam công chúa muốn nàng dẫn mình đi chơi.

đi chơi một lát, trở về ăn mới ngon a!

Tam công chúa làm sao biết tiểu đường muội đã tròn vo còn vẫn hay nhớ thương đồ ăn. Rời khỏi cung nàng hơi hơi do dự chút rồi đi về hướng ngự hoa viên. Bởi tú nữđang ở trong Trữ Tú cung, Tam công chúa e những người này va chạm A Nguyên liền tránh Trữ Tú cung, trên đường đi thấy gia quyến của các phi tần ra ra vào vào, có nhưng cung nữ đi theo dù thấy mình cũng không cúi chào, trong lòng lại một lần nữa tự nói với mình, chỉ cần thành thật an ổn bổn phận, làm một công chúa nàng sẽ sống rất tốt, nghĩ vậy tâm tình cũng nàng lại trầm tĩnh lại.

A Nguyên thấy đám cung nhân trên tay phần lớn là trang sức vải vóc, mặc dù hiếu kỳ nhưng mà nghĩ tới hiện nay trong cung đang tuyển tú, liền hiểu thêm vài phần.

Tuy rằng hiểu, nhưng trong lòng nàng lại thấy khó chịu. Nếu ngay từ đầu, nàng chỉ xem tuyển tú là chuyện cười thì lúc này, A Nguyên lại cảm thấy trong lòng vì Hoàng Hậu mà khó quá...

Làm Hoàng Hậu, phải dùng vẻ mặt bình tĩnh vui vẻ, tự tay chọn lựa nữ nhân cho trượng phu mình, chia sẻ sủng ái của mình, nhìn phi tần trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp chiếm cứ bên người trượng phu, cảm giác như thế không thể dễ chịu.

Cho dù là trong lòng Hoàng Hậu trong lòng cũng không thèm để ý nhưng khi nhìn phụ vương A Nguyên độc sủng mình mẫu thân của nàng, vẫn mang theo một tia thương tâm.

Vì sao là Hoàng Đế thì nhất định không thể chỉ có một mình Hoàng Hậu chứ?

đang là buổi trưa, ánh mặt trời ấm áp chiếu trên người A Nguyên, A Nguyên tuổi vẫn còn nhỏ, mắt lúc này mở không ra, cũng lười nhìn những cung nhân kia. Tam công chúa cũng không nguyện ý với những người này, liền đi tới một thạch đình, sai đại cung nữ bên cạnh cẩn thận trãi thảm thật dày trên bàn rồi đặt A Nguyên lên trên, còn mình thì đỡ thân thể nhỏ của A Nguyên, lại bảoc đại cung nữ đi hái một hoa đẹp tới, nàng cười nói với A Nguyên "Chúng ta không muốn nhìn người mình không thích đúngkhông?" Trong lòng nàng lại vì Hoàng Hậu và Đức phi lo lắng.

Hoàng Hậu và Đức phi có ân tái sinh với nàng, nàng thật không nguyện ý nhìn tú nữ được Hoàng thượng thích hoặc là xem trọng tranh chấp với Hoàng Hậu và Đức phi.

Nghe nói lần này có mấy tú nữ gia thế cực tốt, thậm chí còn vượt qua Hoàng Hậu, dù có Đức phi sóng vai nhưng cũng làm Tam công chúa sinh ra sầu lo.

Nếu nữ tử như vậy nhập cung lại sinh ra được nhi tử, chỉ sợ chính là mối họa.

Hoàng thượng đang độ tuổi xuân, nhưng Thái Tử cũng đang là thời điểm bộc lộ tài năng, nếu là không cẩn thận...

Tam công chúa giật mình nhưng mà lại cảm thấy tự mình nghĩ nhiều, thấy A Nguyên nằm sấp trong tay mình tò mò nhìn chung quanh, nàng đặt vài đóa sơn trà vừa mới hái xuống trước mặt A Nguyên, thấy cục thịt nhỏ này tò mò vươn ngón tay béo tròn ra từng chút chạm vào, trên mặt Tam công chúa lộ ra một cái tươi cười, tính trẻ con nổi lên. Nàng túm lấy một bên hoa trà rồi nhìn tiểu đường muội túm bên kia, cố gắng quyệt mông nhỏ dùng sức kéo, cười không khép miệng, một tay đỡ phía sau A Nguyênnhỏ giọng nói, "Nếu là Tam hoàng tỷ buông tay, A Nguyên có thể ngã lăn ra không?"

Cục thịt nhỏ tròn vo như vậy, nhất định sẽ lăn đi?

Tam hoàng tỷ đồi bại!

A Nguyên mắt ngập nước nhìn Tam hoàng tỷ, rầm rì làm nũng.

Tam công chúa không đành lòng làm A Nguyên khổ sở, đành phải chậm rãi thả nhẹlực đạo, để A Nguyên ôm lấy trà hoa cười ra nước miếng, rồi cẩn thận nhét trà hoa vào trong ngực.

"Đây là muốn cho hoàng tổ mẫu sao?" Tam công chúa mỉm cười hỏi.

"Y nha." A Nguyên giơ thật nhanh một đóa hoa khác cho Tam hoàng tỷ xinh đẹp. Nếu bây giờ nàng có thể tự nói, nhất định sẽ nói một câu rành mạch—— đóa hoa đẹp nhất cho Tam hoàng tỷ xinh đẹp nhất nha!

"Công chúa và điện hạ thân cận như vậy, các nô tì nhìn thấy trong lòng cũng ấm áp." Thấy Tam công chúa nhịn không được ôm cả đường muội và hoa trà vào trong lòng, đại cung nữ hầu hạ Tam công chúa gần 10 năm thấp giọng cười nói.

"Đây là đứa bé ngoan." Tam công chúa nhìn A Nguyên, thấp giọng nói, "Chỉ nguyện ngày sau, ta cũng có thể có một hảo hài tử thuộc về mình." nói xong, lại cảm thấy mình nói lỡ, lại đỏ mặt quay đầu đi.

Tam công chúa nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm tranh chấp. một người trong đó có giọng cực kỳ bén nhọn, chính là Từ phi. Nghĩ tới Từ phi nhiều lần lấy A Nguyên làm đệm lưng cho Bát công chúa đệm nha, Tam công chúa chân mày liền nhíu lại, làm như không nghe thấy, nhưng mà không bao lâu sau, nghe thanh âm càng ngày càng cao, nói đến cùng Từ phi cũng là thứ mẫu của nàng, không thể làm nhưkhông thấy, đành phải tự tay ôm A Nguyên mang theo vài cung nữ đi đến chỗ đó, thấymột chuỗi dài cung nhân đứng đầu là hai nữ tử, một là mĩ mạo xinh đẹp đang khó thở hổn hển, người mà "Bệnh lâu không khỏi" Từ phi, một người khác, là cô nương trẻ tuổi cực kỳ xinh đẹp tuyệt trần thoát tục, có sắc thái cao ngạo.

Thấy nữ hài nhi kia, Tam công chúa ánh mắt liền lóe lóe.

cô bé này, chính là tú nữ đã làm t bài thi từ nổi tiếng kia, nghĩ tới cô bé này hơn phân nửa đã bị Hoàng thượng nhớ nhung, Tam công chúa nghĩ kĩ một lát, nhớ tới xuất thân của nàng không cao, trên mặt chỉ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, tiến lên hành lễ với Từ phi, cung kính nói, "Thỉnh an Từ mẫu phi." Thấy Từ phi cười lạnh một tiếng làm như khôngnghe thấy, cũng không thèm để ý, nhìn nữ hài nhi ôn thanh nói "Nơi đây không phải là nơi tú nữ nên đến, ngươi về Trữ Tú cung đi thôi."

"Chậm đã!" Từ phi bị Hoàng thượng vắng vẻ, vốn là không cam lòng, nghe nói năm nay Hoàng thượng xem trung nha đầu này, ghen tuông đại phát, hận không thể xé nát hồ ly tinh, nay không dễ dàng đánh lên sao có thể để Tam công chúa thả chạy như vậy, lạnh đạo, "Ngươi nói rất nhẹ nhàng, một tú nữ va chạm phi tần địa vị cao trong cung, mà lại nghĩ có thể đi như vậy sao? Làm gì có chuyện tốt như vậy!" Thấy nữ hài nhi kia không đặt nàng vào mắt, cảm thấy giận dữ nói "Bản cung xuất thân danh môn Từ thị, nhập cung là phi vị, ngươi là tú nữ nho nhỏ mà dám không đặt ta vào mắt sao?!"

"Nương nương tự mình đụng vào ta, chẳng lẽ còn muốn thần nữ xin lỗi sao?" cô bé lạnh lùng nói, "Thị phi đúng sai, đều có công luận. Nương nương nếu là nhất định muốn minh bạch, liền thỉnh Hoàng thượng cân nhắc quyết định!"

Lời này nói ra không chỉ làm Từ phi giận dữ, ngay cả Tam công chúa và A Nguyên trênmặt cũng biến đổi, ánh mắt nhìn cô bé này không còn chút thân mật.

Chuyện hậu cung chi sự, đừng nói cô bé này chỉ là một tú nữ, dù là phi vị, đối mặt với Từ phi là người lâu năm trong cung cũng không nên làm càn như vậy. Huống hồ há mồm ngậm miệng đều là Hoàng thượng, đặt người đứng đầu hậu cung là Hoàng Hậu vào chỗ nào?

"Nếu là ngươi thật sự có lý, liền thỉnh mẫu hậu xem xét quyết định." Tam công chúa vốn là muốn muốn giao hảo cô bé này, nhưng mà lúc này, không hề có tâm tình đó, chỉ lãnh đạm nói "Phụ hoàng trăm công nghìn việc, tiền triều đã làm hắn phiền lòng, chẳng lẽ đến hậu cung cũng để những việc nhỏ như vậy quấy rầy sao?" Thấy cô bé này ngẩn ra, cúi người nói với Từ phi "Từ mẫu phi nếu không vui vẻ, cứ nói với quảnsự ma ma của Trữ tú cung, tội gì tranh chấp ở đây làm hỏng thể diện của ngài chứ?"nói xong còn giận dữ, "nói đến cùng, chẳng qua chỉ là thân phận tú nữ thôi mà."

Ngụ ý chính là Từ phi hạ thấp thân phận của bản thân.

Nữ hài nhi kia lần nữa ngẩn ra, ánh mắt nhìn Tam công chúa trở nên xấu hổ giận dữ.

Trong lòng Tam công chúa cười lạnh, quyết định muốn để tất cả các nha đầu thừa sủng biết, hậu cung này, mặc cho ai đang thừa sủng thì cũng chỉ có thể là thiên hạ của Hoàng Hậu!
Bình Luận (0)
Comment