Thịnh Thế Vinh Sủng

Chương 52

Editor: Kim Chi

Thành vương điện hạ muốn khoe khoang bản thân một chút, lại bị tam ca tốt của mình cắt đứt, tâm tình chẳng mỹ lệ gì, lúc nay chỉ nắm bùa bình an trong tay, lặng lẽ nguyền rủa tên tam hoàng huynh phá hỏng nhân duyên tốt của hắn.

Tam ca Phượng Đồng của hắn, giờ phút này trong lòng cũng khổ sở.

Ít nhất A Nguyên nhìn thấy Phượng Đồng vẻ mặt cười gượng gạo tiến vào, tức khắc cảm thấy mặt vị hoàng huynh này thật không đẹp mắt, ai không biết còn tưởng rằng bị bắt ép mà đến. Thấy sắc mặt hắn mỏi mệt, ánh mắt ảm đạm, A Nguyên bĩu môi, chỉ đứng bên người thái phu nhân, chờ Phượng Đồng này giở võ.

Phủ anh quốc công xưa nay không có thân cận với Phượng Đồng, tiểu tử này tới như vậy, đích thực có chút cổ quái.

Lại cũng không biết lòng Phượng Đồng thực khổ.

Từ tần giáng vị, còn bị Hoàng thượng cấm túc. Tin này giống như búa tạ đánh xuống vang dội, Phượng Đồng biết tin đứng thẫn thờ tại chỗ. trong lòng đang cảm thấy không tốt, lại nghe nói Hoàng thượng bực mình, mấy lần Từ tần thỉnh tội đều không nghe, hắn liền biết hỏng rồi. Cũng mặc kễ Từ tần đã làm gì khiến Hoàng thượng kiêng kỵ, nhưng mà hắn cũng biết, nay chiếc thuyền Từ tần này, đã chẳng còn bền chắc. Nhìn xem hậu cung trước mắt là hiểu, Từ tần giáng vị, nhưng Hoàng thượng cũng không tứ phong hào, chỉ đẻ Từ tần cùng dòng họ mẫn cảm tồn tại bình thường trong vô số tần phi ở hậu cung.

Chuyện cho tới bây giờ, ngược lại mẹ đẻ hắn Tuệ tần, vậy mà còn sáng sủa hơn chút, ít nhất có một cái phong hào, là Hoàng thượng có chút coi trọng nàng.

Bất quá Phượng Đồng nghĩ tới Tuệ tần chỉ biết khuyên mình an phận thủ thường, không cần tranh chấp với Thái tử, làm quận vương sống tốt qua ngày, hắn liền thấy nghẹn đến mức hoảng.

Làm hoàng tử, ai có thể nguyện ý an phận chứ? hắn không dễ dàng mới được làm con cháu hoàng gia, chính là vì cho hắn có bàn đạp để tiến lên!

Nghĩ tới bản thân nhiều ngày nay ở trong phủ ngày ngày đêm đêm ngủ không ngon giấc, mấy mỹ nhân yêu thích đều không muốn đoái hoài gì đến, Phượng Đồng liền thở dài trong lòng.

Nay Từ gia bị sự tình trong cung đả kích nặng, còn có chưa hoàn hồn đâu, hắn không thể chỉ trông cậy vào Từ gia, bởi vậy tính đến anh quốc công mình không thích lắm, cũng chỉ cần bịt mũi, dùng danh vương gia tự mình đến mừng thọ mẹ đẻ anh quốc công, thay đổi này so với trước, đối với Phượng Đồng mà nói, quả thực chính là vũ nhục.

Trong mắt hơi hơi tối sầm, lòng nói một tiếng tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu*, Phượng Đồng mới nặn ra vài phần tươi cười, chắp tay nói với thái phu nhân anh quốc công đang ngồi trên chính đường: "Biết được đại thọ thái phu nhân, bản vương dĩ nhiên muốn đến mừng thọ." Thấy thái phu nhân muốn đứng dậy hành lễ với mình, ánh mắt hắn rơi xuống một bên mặt hơi khó chịu của Túc vương phi, tuy rằng cảm thấy quân quân thần thần (đạo làm quân, thần), lão thái thái hẳn phải thi lễ với hoàng tử, lại cũng không dám vào lúc này động chạm tới Túc vương phi, vội vàng dùng giọng ôn hòa nói: "Thái phu nhân là trưởng bối, nếu làm như vậy, tiểu vương thật thất lễ!"

Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại sự: không nhịn được điều nhỏ nhặt, sẽ làm hư chuyện lớn.

Quả thực không thể kính già yêu trẻ hơn!

"Tam hoàng huynh không thích nhất là những quy củ này, hôm nay đại thọ ngoại tổ mẫu, chớ khônghưng trí." Bản thân A Nguyên còn dập đầu lạy thái phu nhân, sao có thể để thái phu nhân khom lưng trước tên tiểu tử to xác này chứ? Theo lời Phượng Đồng liền đỡ thái phu nhân, dìu lão thái thái ngồi lại ghế cười hì hì nói: "Nếu ngoại tổ mẫu nhất định không nghe, không phải uổng phí tâm ý tam hoàng huynh sao?"

Tâm ý chó má!

Bản vương nói trôi chảy quá đúng đi chứ?!

Phượng Đồng mắt thấy đứa béo vừa sinh ra đã có ý đối nghịch với mình lúc này cười hì hì, cũng khôngbiết tâm nàng có thật hay không đối nghịch với mình, trong lòng lặng lẽ lải nhải nhắc "Như nào mà nơi nào cũng có nàng!", đến cùng, đi lại nhiều năm ở kinh thành, qua rất nhiều thành phủ, lúc này nửa phần dị sắc cũng không có, chỉ cười cười, sau khi thỉnh an Túc vương phi, từ trong tay nội dám đứng sau lưng, tự mình bưng ra một chiếc chén Quan âm phỉ thúy cao ba tấc, A Nguyên xen lẫn trong cung, kiến thức rộng rãi, tự nhiên nhìn ra được Quan âm phỉ thúy màu bích lục trong sáng tựa như một đầm nước xuân mang theo ý thanh mát này không phải vật phàm, liền thấy tam hoàng huynh vô sự hiến ân cần* này ôn hòa cười nói: "Đây là vật báu tiền triều, tiểu vương lưu giữ đã mấy năm, vẫn luôn yêuthích, hôm nay đại thọ thái phu nhân, tiểu vương coi như lễ vật, là tâm ý tiểu vương."

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Khi không mà tỏ ra ân cần, không là kẻ gian thì cũng là ăn trộm.

Phượng Đồng và phủ anh quốc công trước nay chưa từng qua lại, vừa ra tay chính là đại lễ, thái phu nhân mặc dù là nữ quyến, nhưng cũng không phải người ngốc, lúc này chỉ lắc đầu mỉm cười nói: "Thế nào có thể đoạt thứ vương gia yêu thích?" Nàng trải qua một hồi tiên đế tranh đấu đoạt vị, tự nhiên cũng rõ ràng tâm tư Phượng Đồng.

"Tuy là lòng tốt, cũng là tặng cho người hữu duyên." Ăn của bản vương, đương nhiên ngươi cũng phải phun ra cho bản vương, chỉ là không thể nói ra mồm.

Đương nhiên, Quan âm phit thúy này thật đúng là tâm can Phượng Đồng, lúc này Thuận vương điện hạ cũng tích huyết trong lòng, thấy Túc vương phi kêu nha đầu mang Quan âm đi xuống, ánh mắt mới chuyển tới sắc mặt Phượng Minh có chút khó coi khi nhìn thấy Quan âm kia, nhướn mày cười nói: "Tứ hoàng đệ ở trong này đã bao lâu?"

nói lời này trong lòng Phượng Đồng có chút châm chọc.

Tứ đệ này của hắn nhìn lỗ mãng chân chất, nhưng thật ra rất cơ hội. không phải sao, đại tọ thái phu nhân anh quốc công, cùng hắn có một mẩu quan hệ? Điên điên dở dở theo tới đây, nghe nói vẫn là đicùng Túc vương phi, công phu vỗ mông ngựa bậc này, đích thực làm Phượng Đồng cam nguyện bái phục. Nghĩ tới bản thân ở kinh thành kết giao trí thức, Phượng Minh âm dương quái khí (tính tình cổ quái, khó đoán định), hắn liền cảm thấy ghê tởm không chịu được, chỉ lại cười nói với Phượng Minh đang đen mặt: "Chẳng lẽ, tứ hoàng đệ cũng có thọ lễ, kính biếu thái phu nhân?"

Phượng Minh hít một hơi thật sâu.

hắn không có nghĩ tới, Phượng Đồng xưa nay hẹp hòi, dâng lên đại lễ như vậy, Quan âm phỉ thúy kia giá trị như nào hắn biết rõ, buộc tất cả thọ lễ của hắn vào nhau cũng không đủ một chén kia, lúc này chỉ mím môi, hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng, đem bùa bình an nắm trong tay đã có cả mồ hôi cung kính hai tay đưa lên trước mặt thái phu nhân, kiên cường nói: "Đây là bùa bình an tiểu vương cầu trong chùa tắm rửa dâng hương, cung pụng trước Phật bảy ngày, tuy không quý giá là bao, nhưng lại là chân tâm của tiểu vương." hắn dừng một chút, có chút ủ rũ nói: "Tiểu vương không có nhiều của cải như người ngoài, cũng chỉ có tâm ý của bản thân, thái phu nhân chê cười rồi."

"Đa tạ vương gia." Ngoài dự đoán của mọi người, biểu tình của thái phu nhân lại hết sức ôn hòa, chỉ cầm trong tay bùa bình an này, treo bên hông, xong mới cười nói: "Tâm ý vương gia, lão phụ tự nhiên cảm niệm." Bà đã từng nghe anh quốc công trở về nói qua, Thành vương hướng chùa cầu bùa bình an dâng cho Hoàng thượng, nay Hoàng thượng hài lòng đeo, xoay đầu lại cũng dâng lên mình một cái, đích thực làm thái phu nhân cảm động, tháy vẻ mặt Phượng Minh ỉu xìu, nàng e sợ chậm trễ hoàng tử, chỉ mỉm cười nói: "Nếu hai vị vương gia không được tự nhiên, ta liền gọi mấy con cháu bất thành khí đến tiếp đón hai vị?"

"thật tốt quá!" Phượng Đồng có tâm tình tiếp đón chút nữ quyến chứ? hắn thừa dịp quý phủ anh quốc công tề tựu tại đây, chính là vì lô kéo tình cảm các nam nhân, thấy thái phu nhân mở lời như vậy, hắnrất vừa lòng.

Phượng Minh lại thật không nguyện ý.

hắn đến, là muốn tại đây lão thái quân của cô nương quý phủ anh quốc công có ấn tượng tốt về mình, cũng may trước mặt Tề Thiện nói vài câu lời hay, thấy Phượng Đồng còn dám ở chỗ này ngang nhiên, chịu đựng đau khổ tỏng lòng nhỏ giọng nói: "Kỳ thật, đã rất tự tại rồi." Ai nguyện ý đi cùng nam nhân lời thối này chứ!

Thành vương điện hạ rầm rì trong lòng.

Phượng Minh híp mắt nhìn vẻ mặt không cam nguyện này, dừng tại đôi mắt thâm tình thái phu nhân hướng tới mặt tứ hoàng đệ, trong lòng một trận ác hàn, chỉ cảm thấy vị hoàng đệ này, vì được đến phủ anh quốc công, cũng bị mắng một trận, thế mà còn có tâm tình ở chỗ này tình thân ý thiết với lão thái thái. Trong ngực lần đầu sinh ra cảm giác mặc cảm, hắn đành gật gật đầu với mọi người, không hề nhìn tên tứ hoàng đệ giả ngu kia, tự mình gọi nha hoàn bên ngoài dẫn đường đi.

Thấy người chướng mắt đã đi, Phượng Minh hộc ra một hơi nho nhỏ, mắt chạm ánh mắt A Nguyên, vội vàng lộ ra nụ cười lấy lòng.

"Đại thọ hôm nay của đại bá nương, tỷ muội trong nhà đoàn tụ ở đây cũng không phải dễ." Túc vương phi thấy Phượng Minh dịch dịch dời đến bên người A Nguyên, mặt dày ngồi xuống, có chút bất đắc dĩ với đứa cháu vô lại này, chỉ nhìn xung quanh một lần, cười hỏi: "Nhị bá nương thế nào không thấy đâu?" Nhị bá nương trong miệng nàng, là lão thái thái nhị phòng phủ anh quốc công, vẫn luôn bồi lão thái gia đã cáo lão du ngoạn Giang Nam, mấy năm nay bởi thân mình không tốt, liền trở về điều dưỡng trong kinh, tuy đã chia nhà, nhưng lại mua phòng cách vách phủ anh quốc công, hai nhà đi lại cũng không có xa lạ.

"Trong nhà nàng bận rộn, chốc nữa mới lại đây." Thái phu nhân chỉ mỉm cười, ôm A Nguyên vào trong ngực, sờ một thân thịt mỡ của nàng cảm thấy chân tâm tâm tình thật tốt.

A Nguyên ánh mắt, rơi vào thanh niên mỉm cười không nói sau khi Phượng Minh đến đứng tại bên người thái phu nhân, thấy thanh niên mặt mày tuấn tú đối với mình đang nhìn lén nháy mắt, cũng nở nụ cười, nhưng có chút không có ý tốt lành.

Thanh niên này, chính là lục cậu Tề Kiên năm đó nắm đoạt quế hoa cao cùng nàng, đã qua vài năm, thiếu niên năm đó đã trưởng thành thành nam tử rất đẹp, vừa nhìn cảnh đẹp ý vui. Bất quá mặt mày giảo hoạt vẫn không biến mất, nhìn cũng biết rất đểu giả. Lúc này ánh mắt cậu và cháu gái ngoại hội tụ trên không trung, quả nhiên là điện thiểm lôi minh (sấm vang chớp giật), đều đã phá hỏng tuổi thơ đối phương, nếu bàn về danh sách đen, trong lòng hai người này một cuộn lại một cuộn, chỉ là A Nguyên liếc mắt nhìn lục cậu, sau ánh mắt mang theo vài phần tham ý rơi vào tòa tháp điểm tâm cao, thấy từng khối từng khối điểm tâm này tựa như ngọn núi nhỏ, đặt tại trước mặt thái phu nhân, vẻ mặt biến hóa, rất là vui vẻ.

Ngửi thấy mùi hương ngọt ngào, tròng mắt A Nguyên đọng lại.

"Nhanh lấy chút cho A Nguyên ăn." Thái phu nhân ôm bé mập nói nhanh: "đã bao lâu rồi, còn khôngbắt đầu, chẳng phải muốn làm A Nguyên của ta đói hỏng sao?"

Túc vương phi muốn nói lại thôi, nàng cảm thấy dáng người A Nguyên như này đói một chút cũng không có gì là không tốt.

"A Nguyên nay hơi nặng." Trong ánh mắt tội nghiệp của A nguyên, Túc vương phi do dự nói.

"Xem ngươi nói kìa." Thái phu nhân lại không nghe, chỉ yêu thương ôm bé mập tội nghiệp, tả oán nói: "Tiểu hài tử, chính là muốn có chút phúc khí để có lục đệ đệ cho ngươi." bà chỉ chỉ Tề Kiên ở phía dưới làm ngáo ộp, mới lắc lắc đầu thở dài nói: " Trước kia béo ú, đáng yêu bao nhiêu, chỉ có Tam ca ngươi là người nhẫn tâm, lại để đói không cho hắn ăn cơm, nay, gầy ơi là gầy, khổ sở bao nhiêu, các ngươi không phải không biết." Nghĩ tới vài năm đó hai nhi tử gà bay chó sủa, tiểu nhi tử bị trưởng tử bức muốn đi thắt cổ, thái phu nhân thở dài nói: "Đáng thương Kiên Nhi của ta, đã nếm qua khổ gì đâu? Chỉ bại trong tay Tam ca ngươi."

Tam ca làm rất tốt!

Đây là lúc Túc vương phi so sánh một chút Tề Kiên lúc trước, với ngày nay dáng vẻ giống như thanh trúc trong gió tuấn nhã biết bao, có ý nghĩ này.

Nay Túc vương phi còn đang suy nghĩ, có hay không dứt khoát, đưa A Nguyên đến trong tay anh quốc công cho đói vài năm.

Thái phu nhân nói xong, Tề Kiên đã ra biểu tình lòng lưu luyến, rồi hướng tới phía dưới nháy mắt với côvợ nhỏ, làm tức phụ nhà mình nhịn không được cúi đầu cười, xong mới đứng dậy sửa sang xiêm y của mình, lại thấy thái phu nhân sai nha đầu lấy điểm tâm, bé mập kia tay đã túm lấy miếng tâm lớn nghiêm túc gặm gặm như con chuột đồng nhỏ, trong lòng ê ẩm, chỉ nhào tới trước mặt thái phu nhân bày ra dáng vẻ đáng thương: "Mẫu thân đây là có cháu gái, không thích Kiên Nhi nữa."

"đã lớn chừng này rồi, còn làm nũng, tức phụ ngươi chê cười ngươi kìa." Thái phu nhân sờ đầu Tề Kiên, lại lấy một khối điểm tâm nhét vào tay hắn, cười nói: "Như này, không ăn dấm chua nữa?" Thấy Tề Kiên còn chưa có ý định ngừng tranh sủng với cháu gái, chỉ gõ đầu hắn nói: "đi đi, chia một nửa cho tức phụ ngươi."

Tề Kiên quả nhiên nghe lời, đến trước mặt tức phụ, cười hì hì bẻ một nửa cười nói: "Đây là phúc khí mẫu thân, chúng ta tự mình dùng, đừng cho người khác, nha!"

A Nguyên vừa cắn điểm tâm, vừa nhìn trộm, liền thấy lục mợ đỏ mặt, nàng dâu nhỏ yêu kiều mảnh mai trong ánh mắt chế nhạo của các tỷ tỷ tẩu tử có chút ngượng ngùng, chỉ đẩy đẩy phu quân, lại cúi đầu, mang theo nụ cười vui mừng ăn điểm tâm, rồi mới từ một bên dâng trà, nhỏ giọng nói: "Lục gia uống trà."

"Nhìn xem, đây đúng là kim đồng ngọc nữ." một phụ nhân đứng bên, thấy một đôi vợ chồng tình cảm tốt như vậy, chỉ cười nói với thái phu nhân đang vui vẻ liên tục gật đầu: "Nay mẫu thân cũng được như ý nguyện." Vị này là Đại di mẫu ( cả) của A Nguyên, ớn tuổi hơn Túc vương phi rất nhiều, năm đó xuất giá khi Túc vương phi còn nhỏ, mặc dù cách xa, nhưng cảm tình rất tốt, mấy năm trước chuẩn bị cho Trần Hoàn gả đi, chính là vị Đại di mẫu này sợ cháu ngoại không biết nhìn ngươi, bởi vậy nghĩ muốn đưa một đứa con ra cưới Trần Hoàn, để tự mình chăm sóc, đến cùng cũng không thành.

"Ngươi cười bọn họ làm gì." Đại di mẫu là thứ nữ của thái phu nhân, lại có tình cảm cực tốt với bà, thái phu nhân thấy con dâu ngoan ngoãn, giả quát một tiếng.

"Chỉ mong Lục gia đừng mang điểm tâm đi ra ngoài." Phu nhân Thành Dương bá ngồi một bên mỉm cười, nói: "Bằng không, chỉ sợ Tam gia của chúng, qua hôm nay, lại lập quy tắc mới."

"Lời này của Cẩm Tú, là đúng." Thái phu nhân đối với phu nhân Thành Dương bá không giống những người khác, ánh mắt nhìn nàng vô cùng ôn nhu, cùng khuê nữ ruột không khác là bao, lúc này liền gật đầu nói: "Tam ca hắn chính là như vậy, nay vẫn quản hắn."

"Nếu đổi lại là người khác, Tam gia nào có tâm tình quản chứ?" Phu nhân Thành Dương bá xòe tay, cười nhìn Tề Kiên hướng tới trước mình cầu xin tha thứ, mới lắc đầu cười nói: "Nếu Lục gia có thể đem công phu làm nũng chúng ta, áp dụng lên Tam gia, còn lo gì nữa?"

Tề Kiên nghĩ tới vẻ mặt tươi cười của anh quốc công, lặng lẽ trầm mặc.

A Nguyên ở một bên nhìn dì mợ nói giỡn, thấy cả nhà chỉ muốn làm thái phu nhân vui vẻ, cũng ra sức lấy lòng ngoại tổ mẫu. Nàng chỉ kỳ quái khi phu nhân Thành Dương bá đùa giỡn thì vài vị dì mợ ánh mắt đều mang theo ý cười, rất thân cận, chỉ có một vị phụ nhân mỹ mạo, lặng lẽ mỉm cười nghe mọi người nói chuyện, rất có vẻ giáo dưỡng tốt, ánh mắt nhìn về phía phu nhân Thành Dương bá đùa vui vô tri vô giác, lại mang theo vài phần kỳ dị, lòng A nguyên rục rịch, lại tinh tế nhìn lại, chỉ thấy vị kia đã dời ánh mắt, nói chuyện cùng Tứ dì bên cạnh.

Đó là...Tứ mợ?

A Nguyên chỉ cảm thấy ánh mắt kia thật kỳ lạ, nhưng đến cùng không có ác ý, bởi vậy cũng không thèm quan tâm nữa, nói đùa với mọi người vài câu, liền thấy Phượng Minh đã đứng ngồi không yên, mông nặng vẫn ngồi trên ghế lặng lẽ chịu đựng đủ các nữ nhân trêu chọc đùa giỡn, ngay từ đầu còn có ý đồ gia nhập vào trong tâm sự nhân sinh lý tưởng gì đó, liền cảm thấy tứ hoàng huynh rất đáng thương, chỉ là đáng thương này, hoàng huynh vừa đau vừa vui sướng, A Nguyên không muốn quấy rối ca ca hưng trí, mắt thấy mấy ca ca nhà mình thỉnh an xong liền đi ngoại viện, nàng trời sinh tính tình thích náo nhiệt, có chút ngồi không yên.

"A Nguyên đây là muốn đi nơi nào sao?"

Tề Kiên thấy A Nguyên vặn vặn vẹo vẹo, liền cười hỏi.

"đi tìm biểu tỷ a!" A Nguyên nói xong lời này, liền thấy mắt Phượng Minh sáng rực lên, chỉ nghĩ tới nam tử không thể tùy ý lắc lư trước mạt nhi nhi khuê các, Phượng Minh lại thất vọng rồi đứng lên, lần này lập chí muốn tạo hảo cảm với thái phu nhân và vài vị cô cô, thái thái anh quốc công.

"Cậu dẫn ngươi đi." Tề Kiên con mắt khẽ chuyển, không biết đang có chủ ý xấu xa gì, cười híp mắt xung phong nhận việc, còn nói với vợ hắn: "Nàng cũng ra ngoài hít thở không khí đi."

"Út, đây là e ngại chúng ta ăn vợ ngươi sao?" Túc vương phi khoái nhân khoái ngữ (hào sảng, thẳng tính), trêu đùa một câu.

"Nào có chuyện đó?" Tiểu tức phụ kia đỏ mặt đứng dậy, liên tục xua tay.

"Nếu là mẫu phi, ta còn thật định muốn ăn lục mợ." Vị mợ này ngại ngùng như vậy, liền khiến trong lòng A Nguyên lấy làm kỳ.

Tề Kiên hai năm trước đậu Tiến sĩ, nay còn tung hoành trong hàn lâm viện. Có công dang, bộ dáng cũng rất tốt, lại còn là công tử đại thế gia, anh quốc công cũng không phải người keo kiệt, mỗi ngày đều cho vị đệ đệ duy nhất này ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp, vừa nhìn là biết có tiền. một cô gia thập toàn thập mỹ như vậy, ai không động tâm chứ? Chỉ vừa để xuống mỹ thiếu niên này trước mặt Trịnh các lão, hơn nữa trình bày học vấn thi tử tranh chữ đồ ăn... Khụ, cái cuối cùng Tề Kiên còn chưa kịp phát huy, Trịnh các lão đã bị cháu rể tốt này chinh phục, đừng nhìn vị Trịnh các lão này nghe nói ở trong triều làm rất không tốt, nhưng hành động rất nhanh chóng, nhanh nhẩu thay đổi ngày sinh tháng đẻ, được mộtquẻ ông trời tác hợp, không nói hai lời, liền định sẵn hôn sự cho cháu gái mình.

Toàn bộ quá trình hết sức nhanh chóng, lại còn do Trịnh các lão cùng anh quốc công một tay xử lý, trừ bỏ Tề Kiên lộ mặt một lần, lúc sau, không còn chuyện gì để hắn làm.

Trịnh các lão nghiêm túc bảo thủ, nhưng vị Trịnh thị này, lại thuần lương động lòng người, làm người thuần hiếu, chính là da mặt mỏng, ngại ngùng, y như con dâu nhỏ, thái phu nhân thương không chịu nổi, đều dựa vào người bên ngoài.

Bởi A Nguyên đấu cùng Tề Kiên, Trịnh thị cũng quen biết A Nguyên, lúc này thấy A Nguyên giải vây cho mình, đôi mắt cười cong cong, nắm móng vuốt nhỏ của A Nguyên nhỏ giọng nói với thái phu nhân: "Mẫu thân, ta đưa A Nguyên đi, sẽ trở lại."

"Nơi này có không ít người sa cơ thất thế, ngươi nào phải là đối thủ của các nàng." Thấy Túc vương phi lắc lắc nhẹ tay mình, thái phu nhân chỉ ôn hòa nói: "đi cùng nàng ra chỗ nhóm nữ nhi bàn luận thi văn âm nhạc, so với cùng nàng ở đây tốt hơn nhiều."

"Hóa ra, chúng ta đã sớm thất sủng." Phu nhân Thành Dương bá giang tấm khăn che mặt, ai ai than thở một tiếng.

Khuê nữ này dưới gối thái phu nhân, ở ngoài đều thập phần ổn trọng cẩn thận, chỉ có trước mặt thái phu nhân toàn là bộ dáng Thiên ma tinh hạ phàm, thái phu nhân chỉ vào phu nhân Thành Dương bá khoe mã nói không ra lời, hồi lâu mới cười nói: "Ngươi bỡn cợt như vậy, cũng không biết bá gia nhà ngươi tiêu thụ ngươi thế nào."

"Ta tự nhiên là tốt, lời này của ngài, chỉ nên đi hỏi người khác." nói đến hai chữ "Người khác", phu nhân Thành Dương bá xoay chuyển ánh mắt, chế nhạo rơi vào vài vị dì chột dạ của A Nguyên, làm mỗi người đều tiến lại vừa giận vừa cười đẩy nàng.

Quả nhiên đều là người sa cơ thất thế.

Nàng dâu nhỏ Trịnh thị non nớt nào có thể đỡ nổi cái này, A Nguyên kéo đi, cũng đi theo ra khỏi phòng, sau lưng liền thấy Tề Kiên cười hì hì đi theo ra ngoài, không có ý tốt nhìn bé mập này, đang muốn dùng dáng người thon thả đả kích công chúa béo một chút, xa xa lại thấy một thiếu niên mỹ mạo tiến lại đây, nhìn nụ cười trên mặt A Dung, Tề Kiên thấp giọng ho một tiếng: "Cái kia, ta đi thư phòng có chút chuyện, không đi cùng các ngươi nữa." nói xong, tránh được A Dung, hướng chỗ khác mà đi.

Lục cậu mới không muốn thừa nhận, sợ A Dung xấu xa này đâu!

A Dung hôm nay mặc một bộ thường phục xanh sẫm, trên áo còn có hình thanh trúc, màu xanh sẫm càng làm nổi bật thêm gương mặt vốn trắng nõn nhìn thật đẹp, A Nguyên nhìn từ xa xa, đều cảm thấy một cỗ trúc tử thanh hương đập vào mặt. A Dung một đường tiến lại, thỉnh an Trịnh thị trước, rồi mới cúi đầu nhìn A Nguyên cười nói: "Ta nghĩ ngươi sẽ đi ra, nên tới đón ngươi." nói xong, thấy A Nguyên tự mình rút tiểu móng vuốt từ tay Trịnh thị ra đặt trong tay mình, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo ý cười, cúi người lau miệng cho A Nguyê, nhỏ giọng cười nói: "Ăn điểm tâm, lại không chùi miệng."

"Này, không phải còn có ngươi sao." Công chúa điện hạ thật vô sỉ nói.

"nói như vậy, cũng không sai." A Dung nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ý cười ngập tràn trong mắt.

Trịnh thị biết hai đứa nhỏ này thân cận từ nhỏ, lúc này chỉ cười nhỏ giọng nói: "Bằng không, để A Dung mang A nguyên trở về, ta..."

"đi xem lục cậu, đúng hay không?" A Nguyên tròng mắt chuyển loạn nghĩ tới mối hận đoạt cao với Tề Kiên, liền lộ ra ý cười thông suốt xấu xa.

Mặt Trịnh thị đỏ lên, nàng đang muốn biện giải vài câu, lại thấy được cách đó không xa, có mấy nữ quyến lại đây, A Nguyên cũng thăm dò nhìn lại, liền thấy Trần Hoàn trong mắt mang theo vài phần bất đắc dĩ tiến lại đây, bên cạnh nàng, còn có một thái thái tuổi tác không nhỏ, sau lưng hai ngươi, quả nhiên là một thiếu nữ mỹ mạo tuyệt luân đi theo, người nhỏ sức yếu, lại có vài phần phong lưu khí độ, giai nhân tuyệt sắc.

Tác giả có lời muốn nói: 

Lục cậu *dương dương tự đắc*: Vợ ta thế nào?!

A Nguyên *thò móng vuốt*: Về phe ta rồi!
Bình Luận (0)
Comment