Lúc Trần Thính và Bùi Dĩ Nghiêu trở lại trường đã hơn 4 giờ chiều.
Dương Thụ Lâm thấy cậu về, yên tâm phần nào, đợi phòng ký túc xá chỉ còn hai người liền trêu chọc:
“Chậc chậc, mày ôm người ta chặt nhỉ, ai không biết còn tưởng bọn mày là người yêu…..”
Trần Thính sờ mũi: “Khoa trương vậy sao?”
Dương Thụ Lâm: “Chả thế à!”
Trần Thính bất đắc dĩ, có khi là thế thật. Cậu chỉ nhớ mang máng chuyện tối qua, nghe Dương Thụ Lâm miêu tả mà cậu thấy xấu hổ chết đi được.
Cũng may Bùi Dĩ Nghiêu không để bụng, nếu là người khác, Trần Thính sẽ quê chết mất thôi.
Rất nhanh đã đến thứ hai.
Tiết sáng nay Trần Thính học trên phòng máy, thực ra là giờ làm bài tập, chẳng qua đổi từ làm trong sách sang làm trên máy. Trần Thính vừa mới rời giường, đầu óc quay mòng mòng đã phải đi học.
Chỗ ngồi không cố định, Trần Thính tìm tạm một vị trí ngồi xuống, thử tai nghe. Mắt đảo qua tấm ngăn màu trắng với máy bên cạnh, lại thấy được cái tên quen thuộc —
Bùi Dĩ Nghiêu siêu siêu siêu siêu đẹp trai!
Dù là cấp 2, cấp 3 hay là đại học, phòng máy tính là thánh địa vẽ bậy. Mỗi chỗ ngồi có một tấm ngăn trắng, chứa đựng chuyện xưa của bản thân. Chỉ là không ngờ tới Bùi Dĩ Nghiêu mới nhập học không lâu, đã có tên trên này.
Trần Thính nhìn kỹ lại đống chữ nguệch ngoạc đó —
Cơm trường dở vl!!!
Chu Trình Chu Trình Chu Trình!
Thêm
that hay không thêm
that, quả là một vấn đề nan giải.
Từ hôm nay trở đi, hãy gọi chế là Bùi phu nhân!
Thính Thính 1m8, cây già cũng nở hoa.
…….
Từ từ, cậu vừa thấy cái gì?
Trần Thính nhìn chăm chăm, dưới câu “Bùi phu nhân”, bên cạnh câu “Thính Thính 1m8, cây già cũng nở hoa” còn vẽ thêm mấy hình trái tim, suýt nữa thì “Bùi phu nhân” và “Thính Thính” đè chồng lên nhau.
Vì tò mò, Trần Thính tiếp tục đi sang bên cạnh xem, cậu tin rằng vẫn có rất nhiều người sáng suốt có thể nhìn thấy bản chất 2m3 của mình.
Kết quả không xem thì không biết, vừa xem một cái liền hết hồn —
Anh Nghiêu và Thính Thính, Nghiêu Thính đừng ngừng!
Trần Thính mới xem còn chưa hiểu ý câu này, cậu không làm fan ai cũng không tiếp xúc với cái gọi là đảng CP, nhưng ngẫm lại, cậu ngửi thấy mùi.
Trần Thính cẩn thận kiểm tra mấy câu viết bậy xung quanh, xác định chỉ có mỗi câu này mang ý như vậy, sau đó quyết đoán lấy bút viết vào bên cạnh — Tin giả.
Dương Thụ Lâm: “Mày viết gì đấy?”
Trần Thính act cool đứng hình mất một giây, đeo tai nghe lên nhìn không chớp mắt: “Không có gì, làm bài nghe đi.”
Dương Thụ Lâm không nghi ngờ, tiếp tục vùi đầu cố gắng. 45 phút sau, cậu chàng cảm thấy mình bị lạc trong biển âm thanh, mê man nhìn Trần Thính: “Vừa này mày phiên dịch “kk fighter” thành gì? Nó là cái gì đấy? Máy bay ném bom à? Là máy bay ném bom đúng không?”
Mãi cho đến khi ra khỏi lớp, Dương Thụ Lâm vẫn không thoát khỏi ma trận “kk fighter”, trong đầu toàn tiếng ném bom.
Trần Thính kéo cậu chàng: “Chậm chút, trời đang mưa.”
Cơn mưa bất chợt chặn bước chân của mọi người, nhưng thời gian có hạn, bọn họ phải đến khu Bắc học, cho nên mọi người do dự chút rồi tăng tốc chạy.
Nhóm Ba tên thợ giày cũng không ngoại lệ, nhưng khu Bắc cách đây khá xa, vì vậy mới chạy được một chút, Trần Thính vọt vào siêu thị mua một cái ô loại rẻ nhất.
Dương Thụ Lâm và Ngô Ứng Văn một trái một phải chen chúc dưới tán ô, hít sâu một hơi: “Đi!”
Cùng lúc đó, tại phòng máy tính Trần Thính vừa học. Bùi Dĩ Nghiêu duỗi tay đóng cửa sổ, ngăn mưa gió bên ngoài. Bạn cùng phòng ký túc kinh ngạc: “Thời tiết ẩm ương thật, may mà mang theo ô, không thì ướt rồi….. A, Bùi Dĩ Nghiêu, trên này có tên cậu kìa!”
Bùi Dĩ Nghiêu không đáp, cũng không hứng thú, chọn một vị trí ngồi xuống. Chỉ là ánh mắt đảo qua, nhìn thấy cái tên quen thuộc.
Thính Thính?
Anh Nghiêu và Thính Thính, Nghiêu Thính đừng ngừng!
Bạn cùng phòng đúng lúc nhìn thấy, hiếu kỳ hỏi: “Coi gì đấy? Ế? Nghiêu Thính?”
Bùi Dĩ Nghiêu hơi nhíu mày, bạn cùng phòng tưởng hắn bài xích những lời này, vì vậy cười giải thích: “Hồi trước cậu luôn ở nước ngoài, lại không hay lên mạng, chắc là không rõ xu hướng bây giờ…. Khụ, tôi cũng không biết nói thế nào, dù sao người ta cũng chỉ giỡn thôi, không phải thật sự ghép cậu cùng Trần Thính thành một đôi, cậu đừng để trong lòng!”
“Tôi và Trần Thính? Một đôi?”
“Đúng vậy.” Bạn cùng phòng kinh ngạc, có vẻ Bùi Dĩ Nghiêu không hiểu thật, tiếp tục giải thích: “Cậu xem, Nghiêu là cậu, Thính là Trần Thính, Nghiêu Thính chính là….. Khụ…..”
Bạn cùng phòng càng nói, thanh âm càng nhỏ dần. Cậu ta thẳng tắp, hiểu rõ loại chuyện này làm gì.
Bùi Dĩ Nghiêu lại không chú ý tới sự khác thường của cậu ta, trong đầu chỉ còn lại ba chữ: Là một đôi.
Bản edit chỉ có tại wattpad Hải Đường Lê Hoa và haiduonglehoa.wordpress.comMãi cho đến lúc tan học, Bùi Dĩ Nghiêu vẫn không thể quên câu nói kia, đây là điều chưa từng xảy ra trước đây. Hắn quen ném mấy chuyện râu ria sau đầu, giao du cũng hết sức lãnh đạm, càng đừng nói trong lòng có ai.
Nhưng khoa vật lý nhiều bài vở, Bùi Dĩ Nghiêu không có thời gian suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, dù sao hắn thấy nó giống vấn đề trong vật lý, sẽ luôn có câu trả lời.
Ai ngờ vừa tới căn-tin ăn cơm, Bùi Dĩ Nghiêu nghe được tin Trần Thính bị ốm.
“Không phải chỉ cảm mạo thôi à, sao đám con gái đã tràn đầy tình mẹ thế. Hôm nay trên lớp, thầy hỏi Trần Thính sao không tới, dồi ôi, không biết còn tưởng cậu ta bị bệnh nan y.”
“Cái xã hội chỉ nhìn mặt này, không cho đám thẳng nam chúng ta một con đường sống….”
Một bàn nam sinh gần đó vừa chê đồ ăn căn-tin vừa phun tào, Bùi Dĩ Nghiêu nhìn đồ ăn của mình cũng không muốn ăn. Nhìn chằm chằm điện thoại, cuối cùng hắn mở danh bạ, gửi tin cho Trần Thính.
Bùi Dĩ Nghiêu: Anh bị ốm.
Lúc đó, Trần Thính một mình nằm trong ký túc xá, cậu dính mưa, ban đầu chỉ là cảm mạo phát sốt, sau khi ngủ một giấc cơn ho kéo đến. Ho khan là vấn đề lớn, muốn nhịn ho nhưng không nhịn được, Trần Thính không muốn quấy rầy việc học của các bạn trong lớp nên xin nghỉ cho xong.
Bùi Dĩ Nghiêu hỏi thăm làm cậu có hơi bất ngờ.
Đông Hồ Giải Vương: Chỉ là cảm mạo với ho thôi.
Bùi Dĩ Nghiêu: Một mình?
Đông Hồ Giải Vương: Ừ, nhưng Dương Thụ Lâm giúp tôi mua cơm rồi, không cần lo lắng.
Trần Thính gửi tin nhắn này xong, hồi lâu chưa thấy động tĩnh của Bùi Dĩ Nghiêu, làm Trần Thính nghĩ có khi nào “không cần lo lắng” là tự mình đa tình.
Đúng lúc Dương Thụ Lâm mang cơm về, Trần Thính ngửi thấy mùi đồ ăn, quyết định ném Bùi Dĩ Nghiêu ra sau đầu.
“Sao vẫn ho thế, thuốc hôm qua mua vô dụng à?” Dương Thụ Lâm nghe cậu khụ khụ không ngừng, lo lắng: “Hay là chiều tao đưa mày tới phòng y tế truyền nước.”
Trần Thính lắc đầu: “Chưa tới mức đấy đâu.”
Dương Thụ Lâm: “Thật sự không cần?”
Trần Thính: “Không cần!”
Thái độ Trần Thính kiên quyết, còn cam đoan sẽ uống thuốc đúng giờ, Dương Thụ Lâm mới miễn cưỡng gật đầu. Buổi chiều cậu chàng định ở lại ký túc xá chăm sóc Trần Thính, nhưng bị Trần Thính từ chối.
“Tao không phải trẻ con, cảm với ho thôi có thể xảy ra chuyện gì? Mau đi học đi không thầy lại nghĩ mày trốn học!” Trần Thính dở khóc dở cười.
Khó khăn lắm mới tiễn được Dương Thụ Lâm đi, Trần Thính một mình hưởng thụ sự yên tĩnh. Buối sáng cậu ngủ hơi nhiều nên giờ không thấy buồn ngủ, cậu quyết định lên mạng xem phim truyền hình Mỹ.
Trần Thính xem đi xem lại mấy tập phim, xem phụ đề trước rồi lúc sau nghe tiếng, vừa học vừa giải trí.
Bây giờ vừa cảm vừa ho, lúc hắt xì còn chảy cả nước mắt. Đầu óc Trần Thính choáng váng liền muốn uống Coca, Coca có thể mang lại cảm giác thoải mái cho cơ thể hơn so với thuốc, vì vậy nhân lúc Dương Thụ Lâm không ở đây, cậu mở một lon.
Nào biết vui quá hóa buồn, mới uống một ngụm Coca liền ho sặc sụa.
“Cốc cốc.” Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Trần Thính cho rằng Dương Thụ Lâm đã trở lại, vội vàng giấu Coca đi, sau đó xuống giường mở cửa. Nhưng cậu đã quên, Dương Thụ Lâm có chìa khóa, căn bản không cần gõ cửa.
Vì thế khi nhìn thấy Bùi Dĩ Nghiêu, Trần Thính đầu tóc bù xù liền kinh ngạc.
“Cậu, sao cậu lại tới?” Trần Thính hít hít mũi, cố gắng chịu đựng cơn ngứa trong cổ họng, nhưng vẫn không thể nhịn xuống, cậu che miệng sợ lây bệnh cho Bùi Dĩ Nghiêu.
Bùi Dĩ Nghiêu rũ mắt, nhìn đỉnh đầu rối bù, mặt, mũi đỏ rực, khóe mắt còn vương nước mắt của Trần Thính, lại nghĩ tới buổi tối hôm đó.
Chỉ mới không gặp một ngày, sao anh lại thành như vậy?
“Về giường nằm đi.” Bùi Dĩ Nghiêu đẩy người vào phòng, tiện tay đóng cửa.
Trần Thính che miệng ho dữ dội, đành phải nghe lời Bùi Dĩ Nghiêu. Bảo lên giường thì lên giường, bảo nằm thì nằm, chỉ để lộ đôi mắt tròn xoe dáo dác, trong lòng khổ không nói nên lời.
Đáng lẽ Trần Thính không ho nhiều như vậy, tất cả đều tại ngụm Coca kia. Nhưng cậu không thể kể chuyện này ra, quá mất mặt.
Tâm trạng Bùi Dĩ Nghiêu có vẻ không được tốt, trên người hàn khí bay vèo vèo.
“Cậu……” Trần Thính không biết nên nói gì.
Bùi Dĩ Nghiêu đặt bình giữ nhiệt lên bàn, vặn nắp đổ ra bát, đưa cho Trần Thính: “Nóng.”
Trần Thình nhận lấy: “Lê chưng đường phèn?”
“Ừ.” Bùi Dĩ Nghiêu không nói gì thêm.
“Cảm ơn.” Trần Thính không ngờ Bùi Dĩ Nghiêu sẽ mang đồ cho cậu, nhất thời cảm động. Cậu muốn hỏi có phải do hắn tự làm không, lại thấy hỏi thế không lịch sự lắm, đành phải nhịn xuống tò mò.
Nhưng điều này không ngăn được hảo cảm của Trần Thính với Bùi Dĩ Nghiêu tăng lên.
Trần Thính lúc ăn rất im lặng, hơn nữa bây giờ bị ho, càng không nói được lời nào. Bùi Dĩ Nghiêu cũng không nói, yên tĩnh ngồi trên ghế của Dương Thụ Lâm, chờ cậu ăn xong.
Diện tích phòng ký túc nhỏ, bố trí theo kiểu bàn học dưới giường tầng, đây là lần đầu tiên Trần Thính từ trên cao nhìn xuống Bùi Dĩ Nghiêu. Hắn cầm tạm một quyển sách chuyên ngành trên bàn, xem vài lần lại ngẩng đầu liếc nhìn Trần Thính một cái, toàn bộ quá trình vẻ mặt đều lạnh lùng vô cảm.
Giống như người giám sát lãnh khốc.
“Tôi ăn xong rồi.” Trần Thính ăn xong một bát lê chưng đường phèn đầy ự, trong miệng ngọt đến phát ngấy. Trông Bùi Dĩ Nghiêu nghiêm quá làm Trần Thính nhớ tới chủ nhiệm lớp ngày xưa, theo bản năng cầm bát hướng cho hắn xem, ý bảo mình thật sự ăn xong rồi.
Người giám sát lãnh khốc Nghiêu ca tỏ vẻ hài lòng, ánh mắt đảo qua lon màu đỏ khả nghi ở góc phòng, nói thêm: “Không được uống Coca.”
Trần Thính ngoan ngoãn: “Được.”