Trần Thính với câu “có hạt cơm” nửa tin nửa ngờ, nhưng lại không thể không tin. Song Trần Thính đã coi Bùi Dĩ Nghiêu như người nhà, với người nhà, Trần Thính luôn rộng lượng.
Muốn bóp thì cứ bóp đi, chắc chắn cậu ấy không có ý gì đâu.
Trần Thính không để tâm, Bùi Dĩ Nghiêu trở về cũng ngủ một giấc ngon lành. Hôm sau hắn lại tới, nhưng phát hiện Trần Thính không phải hôm nào cũng ở tiệm.
Bùi Dĩ Nghiêu: Hôm nay không làm thêm?
Đông Hồ Cua Vương: Đúng vậy, tôi chỉ làm thứ bảy chủ nhật.
Bùi Dĩ Nghiêu: À.
Đông Hồ Cua Vương: Cậu đang ở tiệm à?
Bùi Dĩ Nghiêu: Tới thư viện, thuận đường.
Đông Hồ Cua Vương: Bánh kem trong tiệm rất ngon, cậu có thể thử xem.
Bùi Dĩ Nghiêu: Được.
“Thêm một cái bánh kem.” Bùi Dĩ Nghiêu bỏ điện thoại vào túi quần, ngữ khí bình đạm.
“Được, xin hỏi cậu muốn vị nào?” Người phục vụ hỏi.
“…… Trần Thính thích ăn loại nào?”
“Bánh kem chocolate, lấy một cái sao?”
“Ừ.”
Cầm bánh và cà phê trở lại ký túc xá, bạn cùng phòng vẫn nằm trên ghế xem vòng bạn bè. Mùi bánh thoảng qua mũi làm cậu ta ngồi thẳng người dậy, kinh ngạc nói: “Ớ, cậu mua bánh kem hả? Chẳng phải cậu không thích đồ ngọt à?”
Bùi Dĩ Nghiêu đặt bánh kem lên bàn, ngắn gọn hai chữ: “Đồ tặng.”
“Không thì tôi ăn hộ cho, dù sau cậu cũng không thích ăn, bỏ đi thì lãng phí.” Bạn cùng phòng nhìn Bùi Dĩ Nghiêu đi vào WC, lại từ WC đi ra.
“Không cho phép động vào.”
“Tôi không động là được……” Bạn cùng phòng lẩm bẩm, dọa người như vậy làm gì.
Thời gian vội vàng trôi qua, đến thứ bảy sau đó, Bùi Dĩ Nghiêu lại tới tiệm cà phê, nhưng vẫn không thấy Trần Thính đâu. Đại Hồ nói: “Trần Thính á? Cậu ấy xin nghỉ rồi.”
“Xin nghỉ?”
“Đúng vậy, hôm nay không tới được, cậu ấy không nói với cậu à?”
Đại Hồ biết Trần Thính và Bùi Dĩ Nghiêu quen nhau, ấn tượng với giáo thảo mới của trường khá tốt. Nhìn hắn nói chuyện với Trần Thính vài lần, chẳng lạnh lùng gì cả, tin đồn rốt cuộc chỉ là tin đồn.
Bùi Dĩ Nghiêu gật đầu cảm ơn, cầm cà phê ra khỏi tiệm, dừng vài giây mới gửi tin nhắn cho Trần Thính.
Bùi Dĩ Nghiêu: Anh ở đâu?
Đông Hồ Cua Vương: Ô trấn!
Bùi Dĩ Nghiêu: Ô trấn?
Đông Hồ Cua Vương: Ừ, khoa Quản lý tài chính với khoa bọn tôi quan hệ khá tốt, cho nên tới Ô trấn chơi, giờ đang ngồi trên thuyền nè.
Bùi Dĩ Nghiêu: Quan hệ tốt?
Đông Hồ Cua Vương: Đúng vậy.
Bùi Dĩ Nghiêu đứng trước tiệm cà phê, nhìn chằm chằm ba chữ kia. CP là gì, trải qua khóa học phổ cập của bạn cùng phỏng hắn đã biết, quan hệ tốt là gì hắn cũng biết.
Nguyên lời bạn cùng phòng nói là: Đây là hội họp giao lưu hữu nghị giữa các sinh viên thừa hormone.
Hắn không ngờ, Trần Thính thế mà cũng đi.
Giờ này Trần Thính đang ngồi trên thuyền ô bồng lay động trên mặt nước nhu tình ở Ô trấn, trừ đại ca chèo thuyền ra, trên thuyền có mỗi cậu là con trai.
Dương Thụ Lâm chết tiệt, dám bỏ cậu lên thuyền khác.
“Trần Thính, nhà cậu cũng có thuyền đúng hôn?”
“Thính Thính ơi, nói chuyện với chúng tôi một chút đi, cậu sẽ chèo thuyền sao?”
“Nếu có một cái thuyền gỗ nhỏ để đi hái hoa sen thì mĩ mãn rồi!”
“Sao hôm nay Thính Thính không mang dây cột tóc thế? Cột tóc vào nhìn đẹp trai lắm á.”
“Thính Thính…….”
“Thính Thính…….”
Trần Thính muốn nhảy xuống sông tự vẫn.
Tỉ lệ nam nữ ở khoa Quản lý tài chính cân bằng hơn so với khoa Tiếng Anh, cho nên khi đám con trai đi tìm nữ sinh bên khoa Trần Thính, các bạn nữ còn lại đương nhiên là tụ tập quanh Trần Thính rồi.
Trần Thính không muốn đi, nhưng học kì trước cậu đã không đi rồi, lần này nếu không đi nữa thì có vẻ không hòa đồng lắm. Hơn nữa Dương Thụ Lâm muốn tới, Trần Thính đành phải liều mình bồi quân tử.
“Nhà tôi có thuyền, thuyền gỗ nhỏ hay thuyền xi măng đều có hết, chỉ là tôi không biết chèo thuyền đâu.” Trần Thính mỉm cười kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi, mọi người cũng không để ý cậu nói nhiều hay nói ít, dù sao lúc đám con gái tụm vào một chỗ thì chẳng thiếu nội dung để tám với nhau.
Nói qua nói lại, thuyền ô bồng chưa đi đến điểm dừng chân, đề tài bỗng chuyển lên người Bùi Dĩ Nghiêu.
“Đúng rồi Thính Thính, sao cậu quen Bùi Dĩ Nghiêu vậy?”
“Khốc ca tiểu học đệ đấy hở?”
“Ha ha ha ha ha ha mẹ nó cái gì mà Khốc ca tiểu học đệ, thế Thính Thính là gì?”
“Thính Thính đại học trưởng?”
Này tôi nghe thấy rồi đó nhé!
Nhắc tới Bùi Dĩ Nghiêu, bầu không khí liền trở nên vi diệu. Hai nữ sinh ngồi góc đối diện ghé đầu vào nhau nói nhỏ, không biết nói đến cái gì, mắt chuyển ra nhìn Trần Thính, rồi lại nhanh chóng che mặt — cứ như muốn lột sạch quần áo cậu vậy á.
Trần Thính chẳng hiểu ra sao, đúng lúc Bùi Dĩ Nghiêu gửi tin nhắn qua, cậu cúi đầu nhắn tin trả lời. Nhưng mà không biết vì cái gì, sau khi Bùi Dĩ Nghiêu nhìn thấy từ “quan hệ tốt”, lại không rep nữa.
“Thính Thính đang nhắn tin với ai vậy ta?” Có người nghiêng đầu qua nhìn.
“Bùi…….” Trần Thính ngừng lại, con mắt đảo qua avatar acc khác, nói: “Nói chuyện với mẹ ấy mà.”
“Là cô sao, vậy vấn đề vừa rồi cậu nghĩ kỹ chưa? Mau nói cho bọn tui, Bùi Dĩ Nghiêu rốt cuộc có bạn gái không?”
“Bạn gái?”
“Đúng đúng, bọn tui đang đoán tuýp bạn gái của cậu ấy. Cậu ấy trông đẹp trai như vậy, chắc chắn trước kia cũng được mọi người hoan nghênh lắm……”
Mọi người mồm năm miệng mười mà nói, không khí lần nữa rộn ràng hẳn lên.
Bản edit chỉ có tại wattpad Hải Đường Lê Hoa và haiduonglehoa.wordpress.comBùi Dĩ Nghiêu, sẽ thích tuýp con gái thế nào?
Lúc này, điện thoại lại hiển thị có tin nhắn đến.
Bùi Dĩ Nghiêu: Chơi vui không?
Đông Hồ Cua Vương: Ừa, cũng được.
Đông Hồ CuaVương: Đúng rồi, cậu muốn đặc sản nào không?
Bùi Dĩ Nghiêu: Anh chọn.
Đông Hồ Cua Vương: Được, cứ giao cho tôi. [ngậm thuốc.jpg]
Đông Hồ Cua Vương: Chờ lát nữa Dương Thụ Lâm thể nào cũng đi mua đặc sản, Ánh mắt của cậu ấy khá hơn tôi, tôi tham khảo cậu ấy xem.
Dương Thụ Lâm, lại là Dương Thụ Lâm.
Bùi Dĩ Nghiêu nghe được cái tên này từ miệng Trần rất nhiều, rất rất nhiều.
Cùng lúc đó, cách Bùi Dĩ Nghiêu khoảng 20m, đằng sau gốc cây lớn ngoài thư viện, hai nữ sinh đang lặng lẽ quan sát Bùi Dĩ Nghiêu.
Một người đẩy đẩy vai người kia: “Đi nhanh, cơ hội ngay trước mắt rồi, mạnh dạn lên!”
“Sắc mặt cậu ấy trông đáng sợ quá à! Tao thấy không được đâu!”
“Chẳng phải mày thích dáng vẻ lạnh lùng của cậu ta à?”
“Mày nghĩ nếu tao đi đến, cậu ấy có thể cười với tao một cái không?”
“Chắc là…… không thể……. đâu?”
“Tao không tỏ tình đâu!”
Bùi Dĩ Nghiêu không biết trong góc xảy ra chuyện gì, vẫn cứ nghĩ về chuyện Trần Thính. Hắn cứ tưởng đến thứ bảy là có thể gặp Trần Thính, vì thế chờ đến thứ bảy mới tới tiệm, vậy mà tới rồi lại chẳng gặp được, giống như hắn dùng cách làm đúng, các bước rõ ràng không chút sai sót, nhưng đến cuối cùng vẫn khác đáp án.
Chuyện này làm Bùi Dĩ Nghiêu chẳng thể vui vẻ, cho nên hắn quyết định tối nay phải làm hết đống đề.
Bảy giờ hơn, Trần Thính ngồi xe buýt về trường, cậu trông thấy Bùi Dĩ Nghiêu đang ở dưới ký túc xá. Hắn ngồi trên yên sau của xe đạp, rũ mắt nhìn kindle trong tay, ánh sáng ấm áp của đèn đường đổ dài bóng hắn.
“Bùi Dĩ Nghiêu?” Trần Thính chạy tới.
Bùi Dĩ Nghiêu nghe tiếng ngẩng đầu lên, nhìn má Trần Thính phiếm đỏ vì chạy nhanh, cất kindle đứng lên: “Về rồi à.”
“Ừm.” Trần Thính gật gật đầu: “Cậu ở đây……. là tìm tôi có việc sao?”
“Mẹ tôi bảo thứ sáu tuần sau mời anh tới ăn cơm.” Bùi Dĩ Nghiêu nói.
Thứ sáu? Thật ra thứ sáu cậu không cần làm thêm, nhưng không lâu trước đây đã tới một lần, Trần Thính cảm thấy mình làm phiền người ta. Nhưng người ta đã chủ động mời, bằng quan hệ hai nhà, từ chối có vẻ không tốt lắm, vì thế Trần Thính cảm thấy khó xử.
Bùi Dĩ Nghiêu lại rất thẳng thắn: “Không muốn đi?”
Trần Thính vội lắc đầu: “Không không, chỉ là như thế làm phiền dì quá.”
“Không phiền, bà ấy rất rảnh.”
“…… Vậy được, chúng ta cùng về sao?”
“Ừ.”
“Đúng rồi.” Trần Thính bỗng nhớ tới điều gì, vội bỏ ba lô xuống, lấy một thứ đưa cho Bùi Dĩ Nghiêu: “Nè, đặc sản.”
Bùi Dĩ Nghiêu nhận lấy, chỉ thấy đó là một tấm mộc bài nhỏ, mặt trên có khắc hai chữ ‘Bình an”.
Trần Thính giải thích: “Tôi đi dạo một vòng chẳng thấy có gì mua được, tôi nghĩ hẳn cậu không thích đồ ăn đâu, cho nên nhờ người khắc tấm mộc bài này, cậu có thể treo trên xe.”
Bùi Dĩ Nghiêu nhớ tới tấm bùa cầu bình an treo trên xe đạp của Trần Thính, gật gật đầu, cất vào túi.
Cầm đồ rồi, hắn vẫn không đi. Trần Thính sờ sờ mũi, hỏi: “Cậu còn có chuyện gì sao?”
Bùi Dĩ Nghiêu không đáp, chỉ nhìn Trần Thính. Trấn Thính bị hắn nhìn có chút xấu hổ, bởi vì cậu hoàn toàn không hiểu ánh mắt Bùi Dĩ Nghiêu, đến khi muốn mở miệng nói tiếp, Bùi Dĩ Nghiêu chợt đưa tay, sờ sờ mái tóc quăn nhỏ của Trần Thính.
“Đi đây.” Khốc ca sờ xong liền đi, hoàn toàn không cho người ta thời gian phản ứng.
Trần Thính sững sờ tại chỗ, theo bản năng sờ lên chỗ Bùi Dĩ Nghiêu vừa chạm, không hiểu ra sao.
Dương Thụ Lâm bước tới, tò mò nhìn cậu: “Hai đứa chúng mày nói gì đấy? Nhìn bản mặt ngớ ngẩn của mày đi.”
Trần Thính ngơ vài giây, rồi quay đầu nhìn Dương Thụ Lâm, chân thành hỏi: “Dương Thụ Lâm, mày muốn sờ tóc tao không?”
“Sờ tóc mày?” Dương Thụ Lâm cũng chẳng hiểu ra sao, nhưng nhìn kỹ mái tóc quăn đáng yêu lại cảm thấy ngứa tay, vì thế thoải mái tiến lên vò vò, còn nói —
“Sờ thích thật, aizzzz, nhìn tóc mày quắn vậy thôi, nhưng mềm lắm, mày đi chụp quảng cáo dầu gội đầu được rồi.”
Trần Thính: “Thế à?”
Dương Thụ Lâm: “Ờ, tao lừa mày làm gì?”
“À.”
“Đúng mà.”
“Lần trước mày còn bảo tao có thể đi chụp quảng cáo son dưỡng môi.”
“Đấy không phải do tao nghe bọn con gái nói à……. Cái gì mà môi hoa anh đào? Hoa anh đào……. Thật ra làm đại ngôn thạch trái cây cũng được lắm.”
“………”
Trần Thính chẳng thèm đáp lời cậu chàng, song bị cậu chàng bẻ lái như vậy, cảm giác khác thường Bùi Dĩ Nghiêu mang lại cho cậu cũng biến mất theo gió. Ngủ một giấc, ngày hôm sau thức dậy, lại là một ngày mới.
Gì mà véo má, gì mà sờ tóc, Thính ca không sao cả.
Tác giả có lời muốn nói:
Nghiêu ca dần dần thông suốt.
Mà Thính Thính của chúng ta vẫn như cũ: Không sao cả ~(≧▽≦)/~