Trong phòng học tĩnh lặng, những ngọn gió xuân nghịch ngợm thổi qua khung cửa sổ làm lay động rèm cửa màu trắng gạo, ánh nắng hắt xuống bàn ghế tạo thành một dải đọng sắc vàng kim.
Trần Thính vừa ôm eo Bùi Dĩ Nghiêu thật chặt vừa vùi đầu vào ngực hắn, vội vàng nhận lỗi: “Tôi sai rồi.”
Biết lỗi sửa sai sẽ được khoan hồng.
Bùi Dĩ Nghiêu nâng tay vuốt ve má cậu: “Em ngẩng đầu lên đi.”
Đây rõ ràng là trò mê hoặc của ma quỷ chứ đâu phải mệnh lệnh của quân phiên nên có mơ mà Trần Thính nghe theo. Cậu lắc đầu nguầy nguậy: “Thế này là được rồi, chúng ta ôm nhau một lúc có được không?”
“Em hôn tôi đi.”
“Gì chứ hả……”
Bùi Dĩ Nghiêu thầm thở dài, hắn vuốt má cậu, giảng giải: “Thính Thính không ôm được Sherlock, nhưng em có thể hôn tôi.”
Tai Trần Thính đỏ lựng lên, cậu ngẩng đầu nhìn Bùi Dĩ Nghiêu, trong lòng nghĩ hắn đang quyến rũ mình đây mà. Người đời dặn rồi, không sợ Khốc ca lạnh nhạt, chỉ sợ Khốc ca học theo kịch bản phim sến súa, đây không phải sến súa thì là là cái gì?
“Sherlock có phải người thật đâu.” Cậu ghen vô lý thật đó Bùi Dĩ Nghiêu.
“Nhưng tôi phải.” Bùi Dĩ Nghiêu nắm cằm cậu, trực tiếp lấp kín miệng người trong lòng.
Rèm cửa sổ màu trắng gạo nhẹ nhàng bay. Tiếng thở dốc rất nhỏ ẩn giấu trong gió, hoàng hôn nghe xong cũng thấy xấu hổ nên chậm rãi trốn ra sau núi.
Từ đó về sau, Trần Thính không dám đi trêu chọc Bùi Dĩ Nghiêu suốt một khoảng thời gian rất dài. Mà Bùi Dĩ Nghiêu càng ngày càng biết nhiều kịch bản phim, không, bản thân hắn đã là kho kịch bản vây toàn bộ Trần Thính vào trong đó rồi.
Chiều thứ năm, trời đột nhiên đổ mưa, mưa to tầm tã khiến nhiều sinh viên không rời khỏi khu dạy học được, trong số đó có Trần Thính. Rõ ràng bản tin thời tiết báo ngày mai trời mới mưa, thế mà giờ đã mưa rồi, dự báo chẳng đúng chút nào.
Nghĩ khu dạy học cách ký túc xá không xa lắm, Trần Thính đang định dầm mưa chạy về thì nhớ tới đợt cảm lần trước nên lại thôi.
“Thính Thính, hay mấy cậu ở đây chờ một tí đi, tôi đưa Quyển muội về rồi mang ô ra cho mấy cậu nhé?” Lớp trưởng Lâm Quyển vốn đã quen với việc chăm sóc các bạn nam trong lớp.
Dương Thụ Lâm và Ngô Ứng Văn cảm ơn rối rít, muốn kết bái huynh đệ với Quyển ca thì bị Lâm Quyển tặng cho cái nhìn khinh bỉ.
Khi Lâm Quyển chuẩn bị bước vào màn mưa, một thân ảnh cao gầy cầm ô đen đi lướt qua, thong thả đi lên bậc thang, gập ô lại rồi bước tới bên cạnh Trần Thính, rũ mắt nhìn cậu nói: “Tôi tới đón em.”
“Ối giời ơi làng nước ơi…….”
“Người nhà tới, người nhà tới!”
“Ai có người nhà tới đón kìa…..”
Mọi người xì xào trêu ghẹo, mấy đứa con gái trong lớp cười khằng khặc chọc vai Trần Thính, ý bảo cậu mau đi theo. Trần Thính còn chớp chớp mắt, giả bộ mình không hiểu mấy cô đang nói cái gì.
“Ô này to nhỉ, các cậu có ai muốn đi với tôi không nào?” Cậu hỏi.
Mọi người lắc đầu đồng loạt như trống bỏi khiến người khác phải bật cười. Chính họ cũng bị mình chọc cười, tiếng cười vang vọng xua tan phần nào sự u ám của bầu trời.
Lúc này có hai tán ô từ phía trước đi tới.
“Hi, đây không phải cậu em Yves Saint Laurent sao?” Giọng nói quen thuộc truyền đến, người kia nâng ô lên để lộ ra khuôn mặt mỉm cười của Cao Đạc.
Dương Thụ Lâm thấy anh thì vội lui về sau một bước, sợ hãi nhớ tới những ngày bị anh “hành hạ” trong đoàn phóng viên. Cậu chàng cầu khẩn nhìn về phía người đứng cạnh Cao Đạc, tình cảm dạt dào gào to: “Cẩu ca anh ơi!”
Cẩu ca đúng chuẩn hero, đối diện với Cao Đạc mà mặt không đổi sắc, thậm chí còn có thể chiến nhau mấy hiệp.
Cẩu Nghệ bất đắc dĩ thở dài: “Cậu lại đây, tôi đưa cậu đi.”
Dương Thụ Lâm thấy Cao Đạc đang cười tủm tỉm nên không dám đi thẳng qua trước mặt anh, vì vậy chàng dâu nhỏ phải rón rén trốn tới chỗ Cẩu Nghệ, đứng cách Cao Đạc xa thật xa.
Cao Đạc nhướng mày, không hiểu mình làm gì mà dọa người ta thành như vậy. Ngay sau đó anh lại nhìn về phía Trần Thính hỏi: “Cậu em Thính Thính có muốn đi với anh không?”
Trần Thính chưa kịp trả lời, Bùi Dĩ Nghiêu đã lạnh lùng nói: “Không cần.”
Cao Đạc: “Ôi ô lớn của tôi, nếu không đi chung…… Bạn học này cậu có đi không, anh có thể đưa cậu về ký túc xá.”
Mắt phượng của Cao Đạc đảo qua, quét trúng Ngô Ứng Văn.
Ngô Ứng Văn không biết Cao Đạc là đại ma vương nên vui vẻ chạy ngay tới dưới tán ô của anh, còn luôn miệng nói cảm ơn.
Bùi Dĩ Nghiêu lười không thèm để ý tới Cao Đạc nữa, chủ động cầm sách trong tay Trần Thính, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Cứ thế, ba người cầm ô, sáu người bước dưới mưa, chậm rãi rời khỏi tầm mắt của quần chúng thích lắm chuyện.
Sinh viên lớp khác hồi thần, nhìn đám bạn cùng lớp của Trần Thính bằng ánh mắt kỳ lạ — rõ ràng khoa tiếng Anh toàn những em gái xinh như hoa như ngọc mà chẳng có ai tới đón, trong khi lớp có ba thằng con trai thì được đón hết rồi. Thì ra lớp của mấy cậu là ổ gay!
Không không không.
Lâm Quyển lắc đầu, nâng cằm Quyển muội một cách thâm tình, Quyển ca Quyển muội vừa đần vừa ngáo nhìn nhau. Quyển ca nói với Quyển muội: “Chúng ta cũng đi thôi, em yêu.”
Quyển muội gật gật đầu: “Oh my darling ơi, dù cậu đi tới đâu thì iêm cũng sẽ theo cậu đến đó.”
Anh anh em em mở ô ra, dùng hành động nói cho mọi người biết rằng: Lớp chúng tôi không những gay, mà còn les.
Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.Sáng thứ bảy, Trần Thính bị bác quản lí ký túc xá giao cho nhiệm vụ xuống dưới tầng viết bảng.
Bùi Dĩ Nghiêu đến tìm Trần Thính rồi đứng bên cạnh cầm phấn cho cậu viết. Mỗi khi Trần Thính viết ở chỗ cao phải đứng lên ghế, hắn đều lấy tay đè lưng ghế, yên lặng ngẩng đầu nhìn cậu.
Trần Thính quay đầu lại: “Cậu thấy tôi vẽ đã thẳng chưa?”
Bùi Dĩ Nghiêu gật đầu: “Thẳng.”
Nam sinh ở các khoa, các niên khóa khác nhau ra vào ký túc xá thấy cảnh này đều lắc đầu — không thẳng, chúng tôi thấy không thẳng một chút nào.
Nói cho nó vuông thì học kỳ này không có ai tỏ tình với Trần Thính và Bùi Dĩ Nghiêu hết. Có khi hai người tình cờ gặp Đường Âm và bạn cùng phòng của cô ở nhà ăn, bốn người còn có thể ngồi chung bàn ăn cơm.
Chẳng qua Bùi Dĩ Nghiêu không thích Đường Âm lắm, mà người hắn không thích cũng nhiều.
Đường Âm không thèm quan tâm.
Kì thi lấy bằng chuyên ngành cấp bốn tới gần. Vì địa điểm thi không phải ở trường nên cậu bạn trai Bùi Dĩ Nghiêu muốn đưa Trần Thính đi thi.
Trong đợt thi này, mọi người trong lớp đăng kí không nhiều lắm vì ôn kĩ kiến thức cơ bản hơn, đợi tháng mười thi lại. Trần Thính gan thì to mà tài lại cao, cậu chẳng ngán bài thi viết nào.
Dương Thụ Lâm chán không buồn nói tưởng mình lại phải chạy theo đóng vai bóng đèn, may thay lần này có Quyển muội và Quyển ca đi cùng.
“Chúng ta đi bằng gì đây, ngồi tàu điện ngầm à?” Lâm Quyển đứng trước cổng trường nhìn đồng hồ: “Hôm nay là cuối tuần, không biết có bị tắc đường không.”
Trần Thính nói: “Không sao, thể nào chúng ta cũng đến đúng giờ.”
Đúng lúc này, một chiếc BMW đen bóng lóa mắt dừng trước mặt bọn họ, cửa sổ xe hạ xuống để lộ sườn mặt đẹp trai của Bùi Dĩ Nghiêu: “Lên xe.”
Lâm Quyển hiểu ngay ý Trần Thính.
Á à có kẻ đang khoe bạn trai đây này.
Lâm Quyển và Quyển muội liếc nhau, sau đó lôi Dương Thụ Lâm lên ghế sau ngồi.
Đương nhiên Trần Thính ngồi ở ghế phụ, cậu lấy đồ ăn vặt trong ngăn rồi đưa cho ba tên ngồi phía sau. Dương Thụ Lâm tìm được túi kẹo bông gòn, nhìn thấy nhãn dán quen thuộc trên túi bóng, hỏi: “Mua ở cửa hàng gia truyền trước cổng trường hả?”
Trần Thính rạch dây sữa bò Vượng Tử, gật đầu: “Ờ đúng.”
Hai tên các cậu đúng là phu xướng phu tùy…..
(*) Câu gốc là “Phu xướng phụ tùy”: có nghĩa chồng đề xướng vợ làm theo.Dương Thụ Lâm lải nhải trong lòng, sau đó lại than khóc cho kiếp cô đơn thê thảm của chó độc thân.
Tầm 45 phút sau, xe dừng lại trước trường thi. Kì thi được tổ chức ở một trường đại học khác, đến khi bọn họ đỗ xe xong đi vào, trong sân trường đã nườm nượp sinh viên qua lại.
Thí sinh dự thi quá nhiều bởi quy tụ từ các trường đại học khác nhau, ngay cả trên sân cỏ cũng chật kín người ngồi. Mấy người Trần Thính đành ngồi trên bậc thang bằng đá đợi đến giờ thi.
Thềm thang đá lạnh, Bùi Dĩ Nghiêu định cởi áo khoác ra để Trần Thính ngồi lên nhưng bị cậu ngăn lại, cậu ghé đến bên tai hắn nhỏ giọng nói: “Chỗ này không phải chỉ có mỗi tôi đâu.”
Bùi Dĩ Nghiêu nói: “Mặc kệ họ, tôi lo cho mình em thôi.”
Tim gan Trần Thính nhũn nhẽo hết cả, nhưng cậu vẫn cố làm bộ nghiêm túc: “Vậy cũng không được, cậu mặc áo cho hẳn hoi đấy. Chúng ta chỉ ngồi một lát thôi, sao có vấn đề gì được?”
Bọn Lâm Quyển nhìn Trần Thính và Bùi Dĩ Nghiêu thì thầm với nhau, tặc lưỡi quay đầu đi, bình tĩnh ôn lại từ vựng.
Trần Thính dựng cờ cho mình, tự nhủ ngồi một lát không có vấn đề gì đâu, nhưng vào phòng thi được một tiếng thì bắt đầu đau bụng.
Cậu lặng lẽ sờ bụng mình, thấy hơi lạnh. Ai ngờ cử động của cậu làm giám thị chú ý, đưa mắt hỏi cậu có làm sao không.
Trần Thính không muốn bị người khác nhìn chằm chằm lúc đi vệ sinh nên đành nhịn. Cũng may mức độ đau đớn nằm trong phạm vi cậu có thể chịu đựng, cậu vừa ôm bụng vừa viết nhanh câu trả lời xuống giấy thi, tự thấy mình đang phát huy được năng lực vượt xa lúc bình thường.
Mà chẳng hiểu tại sao, hình như đau đớn có thể kích phát tiềm lực của cậu, còn nhớ hôm kiểm tra vật lý học kì lớp 12, cậu cũng đau đến chết đi sống lại, vậy mà ai ngờ kết quả lúc trả bài điểm lại cao nhất lớp.
Vất vả mãi mới thi xong, Trần Thính lao thẳng vào nhà vệ sinh.
Lúc đi ra, Dương Thụ Lâm cùng Quyển ca Quyển muội đều đã đứng ở hành lang đợi cậu, trông thi khá tốt. Dương Thụ Lâm vội hỏi: “Thính Thính mày sao đấy? Ẻ chảy à?”
Trần Thính gật đầu: “Chắc do lạnh bụng, giờ ổn rồi, chúng ta xuống nhanh đi.”
Ba người tới chỗ hẹn gặp Bùi Dĩ Nghiêu thì thấy có một chị gái xinh đẹp đang đứng trước mặt Bùi Dĩ Nghiêu, mỉm cười nói với hắn vài lời.
“Ủa ủa ai dợ?” Mắt Dương Thụ Lâm sáng như đuốc.
“Uầy gái nào xinh thế? Hình như không cùng trường chúng ta?” Quyển ca và Quyển muội cũng tới hóng hớt, Quyển muội có hỏa nhãn kim tinh, nheo mắt nhìn kỹ huy hiệu trường dán trên folder của cô gái: “Đại học Sư phạm đó.”
Dương Thụ Lâm nhướng mày: “Sinh viên Sư phạm hả? Bạn đó quen Bùi Dĩ Nghiêu sao?”
Trần Thính bình tĩnh, im ắng không nói lời nào cũng không đi tới mà chỉ yên lặng nhìn Bùi Dĩ Nghiêu.
Bùi Dĩ Nghiêu trông thấy cậu thì sải bước dài tới chỗ Trần Thính, không quan tâm đến cô gái bên cạnh khiến cô nàng xấu hổ đứng chôn chân tại chỗ.
Trần Thính tủm tỉm: “Không tạm biệt người ta hả?”
Bùi Dĩ Nghiêu chém đinh chặt sắt: “Có quen đâu.”
“Thế sao bạn ấy lại nói chuyện với cậu?”
“Hỏi làm servey ấy mà.”
“À.”
“Bạn ấy hỏi tôi có mối tình đầu năm bao nhiêu tuổi.”
“Vậy cậu trả lời thế nào?”
Bùi Dĩ Nghiêu xoa đầu cậu: “Là hiện tại.”
Nhóm ba tên chó độc thân yên lặng ngoảnh đầu, nhịn không được muốn chửi người.