Bùi Dĩ Nghiêu không ngờ mình sẽ gặp lại người kia ở dạ hội, anh ấy tên gì ấy nhỉ?
Thính Thính?
Hắn bỗng nhớ tới cảnh tượng ngày đó — Đầu chiều, ánh mặt trời chiếu rọi vào trong phòng xuyên qua cánh cửa sổ hé mở và rèm cửa mỏng đung đưa rồi dừng dưới chân người nọ.
Câu nói “Cậu có thể gọi tôi là Thính Thính” đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người nghe.
Cho nên Bùi Dĩ Nghiêu căn bản không biết họ của cậu, chỉ nhớ cậu tên Thính Thính. Dáng người thoạt nhìn nho nhỏ, mặc quần áo của hắn, cổ áo lớn làm lộ xương quai xanh.
Giống như đứa nhỏ trộm mặc quần áo người lớn.
Nhưng lúc này, cậu lại khoác lên một dáng vẻ khác, đứng ở trung tâm ánh đèn trên sân khấu, rực rỡ chói mắt. Màn biểu diễn vừa rồi mãnh liệt đến bùng nổ.
Người nào mới thật sự là anh đây?
Bùi Dĩ Nghiêu hiếu kỳ.
Bên kia, xưng hô Dương Thụ Lâm với Trần Thính đã từ “Thính Thính” biến thành “Thính ca”, siêu high. Ánh mắt mọi người dán chặt trên người Trần Thính như các hành tinh quay quanh Mặt trời.
Trần Thính không muốn ở hội trường lâu nên trả lại đồ xong, cậu xua xua tay với mọi người rồi rời đi. Nhưng vừa đi được vài bước, cậu chợt nhớ tới cái gì, quay trở lại chỗ Chu Trình và Tô Lạc, nói khẽ một câu.
Vừa ra khỏi hội trường, Dương Thụ Lâm vội vàng hỏi: “Mày vừa nói gì với hai người họ thế, Chu Trình tái mặt luôn rồi! Ha ha ha cười ná thở!”
Trần Thính vươn vai: “Tao chỉ nói với bọn họ là ngày đó tao có ghi âm lại.”
“Mày ghi âm!?”
“Đương nhiên là…. dọa chút thôi.”
Dương Thụ Lâm phục sát đất, trong lòng khẳng định lần nữa — Đụng ai thì đụng nhưng nhất định không được đụng đến Thính ca.
Đêm đó, diễn đàn Đại học N lại bùng nổ chuyện ở dạ hội, nhưng việc này không ảnh hưởng đến Trần Thính, bởi 9 giờ cậu đã lên giường đắp chăn.
Dương Thụ Lâm tuy chỉ đứng ngoài xem nhưng lại hưng phấn không ngủ được, 11 giờ còn từ trên giường vùng dậy như xác chết, nguyên nhân là bỗng nhớ tới mục tiêu Bùi Dĩ Nghiêu lúc đầu.
Rốt cuộc Bùi Dĩ Nghiêu có đến hay không, mỗi người đều có một câu trả lời khác nhau. Có người nói thấy cậu ta, nhưng đa số chưa ai thấy, hơn nữa mọi người mau chóng nhận ra, muốn làm quen với Bùi Dĩ Nghiêu là điều rất khố.
Từ khi khai giảng đến nay, Bùi Dĩ Nghiêu không tham gia bất cứ hoạt động công đoàn nào, trừ bạn cùng phòng, chưa hề có ai nói chuyện với hắn. Càng đừng nói đến chuyện trao đổi Wechat, cùng ăn cơm, chẳng khác nào mơ giữa ban ngày.
Còn về tin đồn, Dương Thụ Lâm thật sự viết bài vạch trần chân tướng bằng cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh. Báo trường là báo nghiêm túc, nếu đã không thể đăng báo, cậu chàng liền đăng bài lên diễn đàn, ai muốn biết thì xem.
Có lẽ Chu Trình và Tô Lạc đã bị câu “Có ghi âm” của Trần Thính dọa sợ nên đồng thời giữ im lặng, vô cùng an phận. Chỉ hai ba hôm sau, Dương Thụ Lâm nghe đứa bạn khoa khác bảo Tô Lạc đang rầu rĩ không vui, hình như lại cãi nhau với Chu Trình.
Dù sao chuyện này cũng chẳng có quan hệ gì với Trần Thính, cậu chỉ mong mình không liên quan đến bọn họ nữa. Bây giờ phiền não duy nhất của cậu chính là, có người tới tìm cậu tỏ tình, hơn nữa còn không phải một người.
“Được đấy Thính Thính, mày sắp thoát kiếp FA rồi!” Dương Thụ Lâm vỗ vai Trần Thính. Nếu chuyện này thành, cậu sẽ trở thành thằng con trai đầu tiên thoát kiếp FA trong lớp 423 và trong phòng ký túc xá.
“Nhưng lòng tao không hề dao động, thậm chí còn nghĩ muốn xuất gia…..” Trần Thính vô lực dựa vào bàn.
“Thính Thính, mày sao vậy Thính Thính, không, Thính ca, có người tỏ tình mày không phải chuyện tốt à? Mày xuất gia làm gì hả!”
Trần Thính chậm rì rì nói: “Quy y cửa phật, gửi tình núi non.”
Dương Thụ Lâm: “……”
Trần Thính: “Tự do tự tại.”
Dương Thụ Lâm: “Bạn gái đáng yêu lắm!”
Trần Thính: “Tao cũng rất đáng yêu.”
Dương Thụ Lâm: “……”
Một lát sau, Dương Thụ Lâm cẩn thận tưởng tượng, cảm thấy lời Trần Thính nói thật ra rất có đạo lý. Giống như tình huống hiếm thấy ngày hôm qua vậy, “Tay trống bùng nổ” tựa như một skill đặc biệt của Trần Thính, thời gian khôi phục cực kỳ dài, cho nên phần lớn thời điểm Trần Thính vẫn giữ bộ dáng như hiện giờ.
Mấy cô gái tỏ tình với cậu thích bộ dáng nào hơn? Nếu muốn Trần Thính thay đổi theo xu hướng đại chúng thích, vậy thì không phải Trần Thính nữa rồi.
“Ầy….. Không thì mày tìm bạn trai đi.” Dương Thụ Lâm chọc chơi.
Bản edit chỉ có tại wattpad Hải Đường Lê Hoa và haiduonglehoa.wordpress.com“Hợp lý.” Trần Thính ngồi dậy.
“Không không không không không!” Dương Thụ Lâm vội vàng xua tay: “Tao đùa đấy!”
“Tao cũng đùa mà.” Vẻ mặt Trần Thính vô tội.
Dương Thụ Lâm cảm thấy mệt tâm, có khả năng cậu chàng vĩnh viễn không có biện pháp get được khiếu hài hước của vị bạn cùng phòng này.
Tạm thời không đề cập đến chuyện từ chối tỏ tính, năm ngày sau buổi vũ hội phong ba, Trần Thính nhắn tin cho Bùi Dĩ Nghiêu, hỏi hắn khi nào rảnh để cậu gửi quần áo cho hắn.
Cậu em lạnh lùng khóa dưới không trả lời tin nhắn.
Trần Thính cũng không vội, tiếp tục làm việc của mình. Vừa lúc đến cuối tuần, Dương Thụ Lâm đi tham gia hoạt động cùng đoàn phóng viên, cậu một mình đến thư viện.
Thư viện Đại học N rất lớn, ngoài ra còn có cả tiệm cà phê, phòng thực hành đa phương tiện, phòng tập thể hình.
Trần Thính không quan tâm những thứ khác, nhưng vẫn nhớ mãi không quên bánh ngọt của tiệm cà phê. Tiệm mới mở được khoảng hai năm, không gian cũng không lớn, chỉ bằng nửa phòng học nhỏ, vị trí không quá bắt mắt, nhưng không át được hương vị tuyệt hảo của sản phẩm. Trên giá sách trong cửa hàng còn có series truyện của Ito Junji cùng Hideshi Hino làm Trần Thính u mê.
(2 họa sĩ manga chuyên về mảng kinh dị, chắc các bạn biết đến hoặc đã đọc bộ Tomie của Ito Junji)Theo lời Dương Thụ Lâm, ông chủ tiệm cà phê chính là học trưởng khoa khảo cổ trong trường, cơ mà người này rất thần bí, chưa lộ mặt trong quán bao giờ. Hơn nữa ông anh này đã học lên nghiên cứu sinh, viện nghiên cứu ở cơ sở cũ, cho nên Dương Thụ Lâm vài lần định tìm anh để phỏng vấn cũng không gặp được.
Nhưng từ vị bánh kem Trần Thính vẫn có thể đoán được ông chủ có xuất hiện hay không, bởi vì bánh kem do chính ông chủ làm ăn ngon nhất. Chỉ là chờ cậu ăn vào miệng, người ta đã đi lâu rồi.
Hôm nay cũng vậy, Trần Thính nếm đắng trong ngọt, sau đắng là bùi, biết ngay ông chủ lại thể hiện bản lĩnh rồi. Cậu ngước mắt nhìn về phía tủ kính, thấy bên trong còn dư lại duy nhất một cái bánh kem vị chocolate, mắt sáng rực lên.
Trong tiệm chỉ có mỗi Trần Thính là khách, cho nên cậu không lo lắng có người tranh bánh với cậu, thong thả ăn xong bánh kem, lúc này mới đi đến trước quầy chuẩn bị mua thêm một cái gói mang về. Lời còn chưa ra khỏi miệng, tiếng leng keng của chuông gió treo trên cửa vang lên mang theo một làn gió lạnh.
Trần Thính theo bản năng quay đầu nhìn, liền thấy một người ngoài dự đoán — Bùi Dĩ Nghiêu.
Hôm nay, Bùi Dĩ Nghiêu mặc một cái áo gió màu đen, tay áo xắn lên lộ ra cánh tay rắn chắc, đôi chân vẫn thẳng tắp thong dài, bước đi hòa với gió lạnh tháng mười dừng lại bên cạnh Trần Thính.
“Một ly Americano.” Ngắn gọn nói.
Trần Thính nhìn hắn, tưởng hắn không nhận ra mình, hoặc quên mình thật rồi. Đang tự hỏi có nên chủ động chào hỏi với hắn hay không, Bùi Dĩ Nghiêu bỗng quay đầu hỏi: “Anh uống gì?”
“Hả?”
“Anh uống gì?” Hắn lặp lại lần nữa, biểu tình tuy lạnh lùng, lại không có vẻ mất kiên nhẫn.
“Không cần, tôi chỉ muốn gọi bánh kem mang về thôi.” Trần Thính phản ứng lại, vội vàng nói thêm: “Tôi tự gọi được rồi.”
Trần Thính là khách quen, sớm đã quen mặt người phục vụ, không cần nói thêm, người phục vụ ngầm hiểu giúp cậu mang miếng bánh kem cuối cùng kia ra.
Bùi Dĩ Nghiêu nhìn miếng bánh kem tản ra vị ngọt nhẹ, lại liếc qua tên nhóc đầu xoăn nhỏ bé bên cạnh, tầm mắt dừng lại ở vệt bánh kem đáng ngờ còn dính trên khóe miệng.
Thính Thính hôm nay, hình như so với đêm dạ hội không giống nhau.
“Trên mặt tôi có gì sao….. A.” Trần Thính bị hắn nhìn cả người không được tự nhiên, nghi hoặc sờ sờ mặt, sờ đến vệt bánh kem, mặt già liền đỏ lên.
Bùi Dĩ Nghiêu trước sau bình tĩnh, sắc mặt thản nhiên nói với người phục vụ: “Cho tôi thêm một ly sữa bò.”
Nghe vậy, Trần Thính cũng bất chấp xấu hổ, vội nói: “Để tôi mời đi, còn chưa cảm ơn cậu lần trước cho tôi mượn quần áo.”
Thính Thính không cần sợ, m87 thì đã làm sao, 1m87 cũng không thay đổi được sự thật đối phương chỉ là thằng nhóc mười tám tuổi. Thật lâu thật lâu trước kia, khi đối phương mới chỉ là một quả trứng được thụ tinh, mày đã….. 47cm!
Chênh lệch chiều cao 47cm là không thể bỏ qua.
Nhưng Trần Thính vẫn tính toán chút, cậu có tiền mặt, đối phương có voucher của sinh viên mới, tối nay là hết hạn.
50 tệ, vừa đẹp, không hơn không kém.
Cầm sữa bò cùng bánh ngọt ra khỏi tiệm cà phê, gió hoàng hôn làm Trần Thính nhớ lại tình huống không mặc quần vô cùng xấu hổ ngày đó. Cậu trộm đánh giá Bùi Dĩ Nghiêu bên cạnh, nhịn không được hỏi: “À ừm, cậu đọc tin nhắn tôi gửi chưa?”
Bùi Dĩ Nghiêu một tay đút túi quần, một tay cầm cà phê, hỏi lại: “Tin nhắn?”
Trần Thính gật gật đầu: “Là số dì Nguyễn cho, dì ấy bảo tôi trực tiếp gửi quần áo cho cậu.”
Bùi Dĩ Nghiêu hiểu ra, giải thích: “Tôi vừa đổi số.”
Trần Thính cười cười: “À, tôi chỉ muốn hỏi cậu khi nào rảnh thôi. Hiện tại cậu rảnh không? Rảnh thì tôi đưa quần áo cho cậu.”
“Cứ để chỗ anh đi.” Bùi Dĩ Nghiêu ngoài dự đoán từ chối, lại đi vài bước, hắn dừng lại: “Tôi đi hướng này.”
Một ngã rẽ, đi về hai ký túc xá khác nhau.
Trần Thính cùng Bùi Dĩ Nghiêu tạm biệt xong, cậu nhìn hắn đi xa, mới cất bước đi về ký túc xá. Ngẫm lại ngày hôm nay thật kỳ diệu, bỗng gặp được Bùi Dĩ Nghiêu.
Cơ mà sao cậu ta lại đưa mình một ly sữa bò?
Không thể nào là chê cậu lùn đâu nhỉ?
Học đệ đúng là người tốt.
Bùi Dĩ Nghiêu được phát thẻ người tốt vẫn đang nghĩ lại chuyện vừa nãy. Hắn tới thư viện tìm sách, ai ngờ lúc về lại thấy Trần Thính, vì thế như bị trúng lời nguyền theo cậu đi vào tiệm cà phê.
Chắc là bị vị trong nhà lải nhải đến phát phiền rồi.
Đang nghĩ, Bùi Dĩ Nghiêu chợt thấy một cơn gió thổi qua bên người, ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy Trần Thính vốn đi hướng ngược lại, chạy nhanh về phía hắn.
Hoàng hôn rực rỡ, một đầu tóc xoăn đón gió bay múa, nghịch ngợm đáng yêu.
Trần Thính không chú ý tới hắn, cậu đột ngột đổi hướng lại còn chạy nhanh như vậy, hoàn toàn là vì muốn tránh người theo đuổi. Em gái kia là sinh viên mới, con người rất tốt, xinh xắn tốt bụng, nói là ở dạ hội vừa gặp đã yêu với Trần Thính, nhưng Trần Thính nhìn thấy cô chỉ muốn bỏ chạy.
Bởi vì em gái kia cao 1m73.5.
Hôm qua cô bé đến tỏ tình, còn nói về sau sẽ bảo vệ Thính Thính.
Thính Thính nghe xong thực cảm động, nhưng vẫn lựa chọn từ chối.
————
Tác giả có lời muốn nói:
Nghiêu ca: Lần thứ nhất cho mượn quần áo, lần thứ hai mời sữa bò, rất ok.
Thính Thính: Bùi Dĩ Nghiêu quả là người tốt.