Thính Thuyết Ái Tình Hồi Lai Quá

Chương 29

Chân Mạch trầm mặc.

Ngụy Dĩ cũng nhìn ra được bất thường, cẩn cẩn dực dực mà hỏi thăm: “Có cần tôi từ chối tiếp không?”

Chân Mạch nhìn về phía cô, dường như phục hồi tinh thần lại, thân thể căng cứng dần dần thả lỏng, thanh âm vẫn ôn hòa bình tĩnh: “Không cần, tôi tự đi.”

Ngụy Dĩ quan tâm hỏi: “Thật sự được chứ? Không cần miễn cưỡng.”

“Không thành vấn đề.” Chân Mạch cười cười với cô, sau đó nhìn về phía nữ nhân viên kia. “Cô cứ mời y vào.”

Cô nhân viên đáp lại rồi đi ngay.

Ngụy Dĩ thoáng do dự, đứng dậy: “Vậy tôi đi trước.”

Chân Mạch cũng có chút chần chờ, sau đó gật đầu.

Lúc này, có người đã xuất hiện tại cửa, nhẹ nhàng mà gõ cánh cửa đã mở rộng.

Hai người trong phòng đều đưa mắt nhìn ra.

Trong lòng Ngụy Dĩ giật mình một cái, không thể tin vào mắt mình.

Người này, quả thực giống Tiết Minh Dương tới cực điểm. Gã mặc áo ba-đờ-xuy Yves Saint Laurent, vạt áo mở rộng để lộ âu phục cùng hiệu, dưới chân là giày da Valentino, lại nhìn kỹ vào vóc người mặt mày, cực kỳ giống Tiết Minh Dương.

Ngụy Dĩ liếc nhìn Chân Mạch một cái, thấy hắn vẫn ngồi trên ghế, sừng sững bất động, con ngươi đen ám lãnh lẽo như băng.

Tiết Minh mỉm cười, cất cao giọng: “Mạch Mạch, đã lâu không gặp, sinh nhật vui vẻ.”

Ngụy Dĩ chỉ cảm thấy như mình gặp phải quỷ, dáng cười ôn tồn, thanh âm của người này giống Tiết Minh Dương như đúc.

Chân Mạch lạnh lùng nói: “Người mắc nợ trốn đến chân trời góc biển mấy năm đột nhiên đi ra gặp chủ nợ, có phải dự định trả tiền hay không?”

Tiết Minh chậm rãi đi vào, dễ dàng như thường: “Mạch Mạch, sao vừa gặp mặt đã nói chuyện tiền bạc thế? Giữa chúng ta lúc nào lại tục tằng như thế bao giờ?”

“Thế sao?” Ánh mắt Chân Mạch bén ngót, gương mặt như phủ một lớp sương giá. “Nếu tôi hiểu không sai, ý của anh là anh chưa từng đề cập gì về vụ tiền nong đối với tôi?”

Tiết Minh đi tới trước bàn, liếc Ngụy Dĩ một cái, mặt không đổi sắc, thoải mái mà cười nói: “Tiền là chuyện nhỏ, tình nghĩa vô giá.”

“Tình nghĩa?” Chân Mạch cười lạnh một tiếng. “Anh cũng có thứ đó?”

Tiết Minh ho nhẹ một tiếng, cực kỳ thân sĩ khom người với Ngụy Dĩ: “Vị tiểu thư này, xin hỏi, có thể để tôi cùng Chân tổng nói chuyện riêng được không?”

Ngụy Dĩ nhất thời nghe thấy được mùi hương quen thuộc, là EAUD ‘ORANGEVERTE của Hermes nhàn nhạt phất qua. Cô nhịn không được liếc Chân Mạch một cái.

Chân Mạch ngồi ngay ngắn, không nói tiếng nào.

Cô đành mỉm cười nói với Tiết Minh: “Được.”

Chân Mạch lại nói một câu: “Không cần châm trà, vị tiên sinh này sẽ đi ngay, khỏi lãng phí.”

Tiết Minh cười nói ha ha: “Mạch Mạch, hơn 3 năm không gặp, em càng lúc càng hài hước mà, thật tốt.”

Ngụy Dĩ đi tới cửa nghe thế âm thầm lắc đầu, người này y như Tiết Minh Dương, da mặt cũng dày tương tự.

——————–

Chờ cô đóng cửa xong, Tiết Minh ung dung ngồi vào ghế trước bàn, đối diện với Chân Mạch. Nụ cười của gã dần biến mất, trong mắt tràn đầy thâm tình, ôn nhu: “Mạch Mạch, mấy năm nay anh rất nhớ em, sợ em phải chịu khổ sở, trong lòng cũng rất khó chịu. Anh mới từ nước ngoài về không được mấy tháng, luôn bận rộn, cũng không có thời gian tìm em. Đêm qua thấy em trên TV, thế mới biết tung tích của em, hôm nay liền tới tìm ngay. Aiiii, cũng thực sự là khéo mà., hôm nay là sinh nhật của em. Em xem, anh ngay cả sinh nhật em vẫn chưa từng quên bao giờ. Em đã….26 tuổi rồi nhỉ? Thành thục hơn trước nhiều.”

Chân Mạch cười nhạt: “Hơn 3 năm không gặp, hành động của anh vẫn thế. Đáng tiếc, hiện tại tôi tương đối tục tằng, chỉ thích tiền. Nếu anh đã xuất hiện, như vậy dự định lúc nào trả tiền cho tôi?”

Tiết Minh sửng sốt một chút, rồi phản ứng cực nhanh, nhỏ nhẹ nói: “Mạch Mạch, anh biết em tức giận, chuyện quá khứ, là anh không tốt, lúc đó anh…cũng không có mặt mũi gặp em, cho nên mới… vài năm qua anh cũng rất khổ sở, sau đó, tốt hơn một chút, anh đã trở về, hơn nữa cũng đi tìm em, coi như cũng là hữu tình đối với em mà? Mạch Mạch, tình cảm của anh với em chưa bao giờ mất đi, sau này anh sẽ bồi thường cho em.”

Trên mặt Chân Mạch hiện lên nụ cười đầy châm chọc: “Tiết Minh, anh thực là một con hồ ly ti tiện tới cực điểm. Có phải trong mắt anh, tôi vẫn là thằng ngốc ngày xưa? Vẫn dễ lừa như trước?”

Tiết Minh khe khẽ thở dài: “Mạch Mạch, em cần gì dùng loại ngữ khí này nói với anh? Em yêu anh mà…”

——————

Giờ đang là buổi trưa, trong Chí Tôn Nghiễm Tràng cơ bản không có khách hàng, một ít nhân viên bán hàng khe khẽ nói nhỏ, đều thảo luận vị Tiết Minh vừa lên lầu kia.

Lúc này, Tiết Minh Dương thần thanh khí sảng mà đi đến.

Vẻ mặt hắn vui cười, dung quang toả sáng, áo mũ chỉnh tề, đi lại nhẹ nhàng, có vẻ hài lòng vô cùng.

Một đường đi vào đại đường, đi qua khu các nhãn hiệu lớn, ánh mắt mấy nhân viên bán hàng nhìn y vô cùng kỳ dị. Rốt cục, có một cô gái nhịn không được, cả tiếng hỏi: “Tiết tổng, ngài có ca ca không? Hay là em cậu em dì gì đó?”

Tiết Minh Dương vừa nghe, cảm thấy khó hiểu: “Không có, sao thế?”

Lúc này, Ngụy Dĩ chạy lại đây, ngăn trở mấy nhân viên bán hàng hỏi thêm điều gì.

Tiết Minh Dương nghi hoặc nhìn cô.

Ngụy Dĩ cũng có chút xấu hổ, lúng túng một lát, rốt cuộc nhịn không được, nói ra: “Tiết tổng, tôi biết anh là con một, thế nhưng…anh có cái gì…. anh em thất tán từ nhỏ gì không?”

“Đương nhiên không có.” Tiết Minh Dương lập tức nói. “Thất tán cái gì chứ? Ông nội tôi là lão hồng quân công nông Trung Quốc, cha mẹ tôi là cán bộ, điều kiện gia đình rất tốt, cũng không phải nuôi không nổi. Ông tôi còn tiếc chỉ có mình tôi là cháu, nếu như có thêm người, ông không biết cao hứng tới chừng nào, thế nào lại thất tán cho được? Cũng không phải thời chiến, cô đang xem kịch truyền hình sao. Tiểu Ngụy, rốt cuộc làm sao vậy?”

“Cái kia…” Ngụy Dĩ thở dài, biết y tới đây là tìm Chân Mạch. Hai người dù sao sẽ chạm trán với nhau, cũng không gạt nổi. “Vừa rồi có người tìm Chân tổng, gã…” Cô muốn nói ra miệng nhưng chẳng tìm được từ nào thích hợp.

Tiết Minh Dương nghe cô trịnh trọng thế, nhất thời nghiêm túc trừng cô. Thấy cô nửa ngày không mở miệng, y không nhịn được, đi thang bộ lên lầu.

Ngụy Dĩ xông về phía trước, ngăn cản y, nhẹ giọng nói: “Người kia..rất giống anh.”

“Hửm?” Tiết Minh Dương nghi hoặc nhìn cô một cái. “Giống chỗ nào?”

“Chỗ nào cũng giống.” Ngụy Dĩ than nhẹ. “Gã tên Tiết Minh, nhãn hiệu trang phục cũng giống anh, dùng nước hoa giống anh, mặt mũi cũng giống anh.”

Tiết Minh Dương nhất thời nghĩ khó có thể tin, không chút nghĩ ngợi liền vòng qua chỗ cô, chạy lên lầu.

Ngụy Dĩ sợ xảy ra chuyện gì, đành đuổi theo sau.

———————-

Vọt tới trước cửa văn phòng tổng giám đốc, Tiết Minh Dương bỗng nhiên dừng lại một chút, lập tức nhẹ nhàng vặn nắm cửa, để cửa mở ra một khe nhỏ.

Một thanh âm ôn nhu lập tức đập vào tai y: “Mạch Mạch, em cần gì dùng loại ngữ khí này nói với anh? Em yêu anh mà, cần gì giả vờ lãnh đạm phủ nhận? Anh tuy rằng về đây không lâu, nhưng ở chỗ này cũng có mấy người bạn mới. Đêm qua vừa nhìn thấy em, anh đã hỏi bọn họ ngay. Kết quả bọn họ đều biết em, nói em ở chỗ này làm tổng giám đốc, lão bản tên Tiết Minh Dương. Anh vừa nghe tên liền hiểu ngay, em vẫn luôn yêu anh, Mạch Mạch, em vẫn yêu anh.”

“Anh nói hết chưa?” Chân Mạch tức giận cắt đứt lời gã.

Thanh âm kia tràn đầy tiếu ý: “Mạch Mạch, em đừng nóng, hãy nghe anh nói. Anh đã tìm tới trang web tập đoàn Thiên Đô, trang đầu có ảnh chụp Tiết Minh Dương. Mạch Mạch, em cũng là thấy ở đó có người giống anh sao? Anh thật sự rất bội phục em. Y mặc Yves Saint Laurent hay Valentino? Y dùng nước hoa là Hermes phải không? Xe y đi có phải là Honda King đỏ tươi? Còn có, tướng mạo của y, có phải giống anh như hai anh em sinh đôi. Ha ha, Mạch Mạch, anh vẫn lo lắng em ở chỗ này bị khổ, hiện tại anh yên tâm rồi. Thì ra, em tìm không được anh thì tìm người thế thân anh, là thế phẩm sao? Anh thực sự rất hiếu kỳ, không biết tại trên giường, y có tốt như anh hay không…”

Nghe đến đó, máu toàn thân Tiết Minh Dương đều ào lên đỉnh đầu, trên tay tăng lực, muốn một chưởng đẩy cửa chính ra.

Ngụy Dĩ vội vã dùng hết khí lực toàn thân kéo y lại, sau đó liều mạng lôi y ra chỗ khác, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Tiết tổng, ngài khắc chế, đừng để tạo thành scandal. Ở đây là Danh Lưu Square, phía dưới còn có khách.”

Cả người Tiết Minh Dương đều run lên, sắc mặt trở nên tái nhợt, trong mắt phun ra lửa giận. Nhưng lý trí của y vẫn còn, nghe Ngụy Dĩ nói thế cũng biết lợi- hại ra sao, lập tức khống chế chính mình. Y không thể có scandal, bằng không không chỉ y mất mặt, mà còn ảnh hưởng đến Lương Hân.

Ngụy Dĩ thấy y không hề xung động nữa, nhưng tâm tình vẫn còn ba động, sợ Tiết Minh kia đi ra hai người sẽ nổi xung đột liền kéo y lên phòng khách lầu đỉnh.

———————-

Chân Mạch ngồi ở trong phòng, nghe Tiết Minh tràn ngập lòng tin khoác lác, trên mặt một mảnh rỗng tuếch, bỗng nhiên đứng dậy, vòng qua bàn lớn, đi về phía gã.

Tiết Minh làm như cũng ngờ tới, không khỏi cười hì hì: “Mạch Mạch, anh biết em sẽ không rời khỏi anh.”

Chân Mạch đi tới trước mặt gã, bỗng nhiên rút con dao rọc giấy trong ống đựng bút đặt ngay lên động mạch cổ gã.

Trong lòng Tiết Minh lấy làm kinh hãi, nụ cười trên mặt cũng liễm đi, rồi lập tức khôi phục thái độ bình thường, ẩn ý ẩn tình nói: “Mạch Mạch, em làm gì vậy? Chuyện gì cũng từ từ mà nói. Hay là em muốn chơi kiểu khác? Anh tự nhiên theo em. Em biết mà, anh yêu em đến cỡ nào…”

Dưới dao càng ngày càng dán chặt hơn, Tiết Minh cảm thấy một trận đau đớn, nhanh chóng im miệng.

Gương mặt Chân Mạch trắng bệnh như một khối hàn băng, hung hăng nói: “Anh biết không? Anh thực sự là làm cho người ta muốn ói, bao giờ cũng chẳng biết xấu hổ. Tiết Minh, hôm nay anh đã đưa đến tận cửa, rất tốt. Tôi có nợ cần tính với anh. Chắc anh cũng hiểu, không cần tôi nói rõ chứ hả?” Nói đến đây, hắn đột nhiên vươn tay, từ ống đựng bút rút ra một cây bút, ném vào mặt gã.

Tiết Minh nhìn hắn, trong lúc nhất thời không hiểu.

Chân Mạch lãnh đạm nói: “4 năm trước, chuẩn xác mà nói là 3 năm lẻ 8 tháng trước, anh cầm của tôi 1 triệu 8 ngàn 6, khi đó tôi ngu, để anh dỗ ngon dỗ ngọt, không bảo anh viết giấy ghi nợ. Hiện tại, anh viết rõ cho tôi, rõ ràng mà viết, anh mượn tôi bao nhiêu tiền, mượn bao lâu, lúc nào trả.”

Nụ cười của Tiết Minh càng lúc càng khó coi: “Mạch Mạch, em cần gì làm thế? Của anh chẳng phải cũng là của em luôn sao, cần gì còn phải viết giấy vay nợ? Chúng ta yêu nhau, cần gì khiến cho khó coi như vậy?”

“Hừ hừ, nói thật dễ nghe.” Chân Mạch cười lạnh, tay cầm dao thập phần ổn định. “Của anh tôi không cần, của tôi anh đừng hòng lấy một xu. Yêu nhau? Chúng ta lúc nào yêu nhau? Khi đó tôi ngu ngốc, đúng là từng yêu anh, nếu không sao lại bị hại thảm như vậy? Anh thì sao? Từ đầu tới đuôi anh chẳng bao giờ yêu tôi, anh chỉ yêu chính anh mà thôi.”

Sắc mặt Tiết Minh dần dần biến vàng, gã đã biết sợ. Gã cúi đầu kêu lên: “Mạch Mạch, Mạch Mạch, anh thật sự yêu em mà, lúc trước…đều là bất đắc dĩ…”

“Ít nói nhảm.” Chân Mạch lấy dao ấn sâu vào thịt gã. “Tiết Minh, vì món nợ này, ba năm qua mỗi ngày tôi như sống trong địa ngục. Tôi chỉ bắt anh trả tiền, không dự định trả thù anh, đã là nhân từ lắm rồi. Anh đừng ở chỗ này hoa ngôn xảo ngữ, ý đồ lừa dối qua cửa, bằng không tôi khó giữ được tay tôi yên ổn. Cơ thể của tôi không tốt, cái tay này ổn định không được bao lâu, rất nhanh sẽ run lên. Giết anh xong, tôi đi tự thú, cùng lắm thì cùng anh đồng quy vu tận.”

Trên mặt Tiết Minh xuất hiện vẻ sợ hãi, do dự mà kêu: “Mạch Mạch…”

Chân Mạch rút lại dao, thuận lợi cho gã một bạt tai, lạnh lùng thốt lên: “Viết hay không?”

Tiết Minh không nghĩ tới sẽ gặp cục diện này, một thời thất thần. Từ trước gã luôn quan niệm kẻ thức thời mới là người tài giỏi, lúc này không do dự nữa, gật đầu nói: “Được, anh viết, anh viết.”

Chân Mạch bỗng nhiên nghiêng người, lấy một quyển giấy viết thư, ném vào mặt gã: “Y theo cách thức, nghiêm túc viết một biên lai mượn đồ, ngày mượn tiền cùng tổng kim ngạch toàn bộ không cho phép viết sai, thời gian mượn tiền lãi suất là 15%, thời gian biên lai mượn đồ chính là hôm nay. Anh nghe rõ rồi chứ, đừng có giở trò.”

Trên trán Tiết Minh chảy mồ hôi lạnh, lúc này dưới lưỡi dao sắc bén của Chân Mạch múa bút thành văn, quy củ mà dựa theo yêu cầu Chân Mạch, viết xuống biên lai mượn đồ.

Chân Mạch nhìn vào biên lai mượn đồ, nhìn kỹ, sau đó đưa hộp mực đóng dấu qua: “Ấn một dấu vân tay.”

Tiết Minh cười khổ, nhưng cũng không có gì có thể nói, liền dùng ngón cái tay phải chấm vào hộp đóng dấu, rồi ký tên tên bản thân vào biên lai mượn đồ đã ấn dấy tay.

Lúc này Chân Mạch mới thu hồi dao, cầm lấy biên lai mượn đồ, ngồi xuống ghế chủ. Hắn lạnh như băng nói: “Tiết Minh, lời nói mới rồi của anh đều sai rồi. Tiết Minh Dương lớn lên rất giống anh, thế nhưng anh ấy với anh là hai người hoàn toàn khác nhau. Anh xuất thân bần hàn, đi theo thời thế, tâm độc, tay nặng, lúc này mới thành nhà giàu mới nổi, thế nhưng tiền cũng thành gốc mạng sống của anh. Anh vì tiền, có thể không từ thủ đoạn, có thể làm hại người ta sống không bằng chết, có thể tùy ý chà đạp trái tim người khác. Thế nhưng Minh Dương không giống anh, anh ấy tuy rằng cũng có khuyết điểm như vậy, nhưng anh ấy vĩnh viễn sẽ không giống anh đê tiện hung ác. Vừa nhắc tới tiền, lòng anh liền như bị mèo cào, sắc mặt thực sự là đáng ghê tởm tới cực điểm. Buồn cười là tôi lúc đó còn trẻ vô tri, cư nhiên đem những lời dỗ ngon dỗ ngọt khiến người ta ghê tởm tin là sự thật. Tiết Minh, chuyện cũ cũng đã dứt, nể anh còn vợ con ở nhà, hôm nay tôi chừa cho anh một đường sống. Sau này đừng để tôi nhìn thấy anh nữa. Anh nếu đã hỏi thăm chuyện của tôi rồi, chắc cũng biết hộ khách Chí Tôn Nghiễm Tràng đều là người nào, trong số họ không hề ít người là bạn tôi. Tài sản mỗi người bọn họ nhiều hơn anh 10 lần 100 lần thậm chí 1000 lần vạn lần, chính anh suy nghĩ đi, anh đấu lại họ không? Tôi khuyên anh tự giải quyết cho tốt, đừng làm tôi tức giận.”

Tiết Minh biết xem xét thời thế, lập tức quyết định tạm thời thu binh, sau này sẽ còn biện pháp vãn hồi tất cả. Gã gượng gạo cười: “Được, Mạch Mạch, lời em nói anh sẽ nhớ. Em đừng tức giận, có rất nhiều chuyện chúng ta vẫn chưa hiểu hết, kỳ thực không phải như em nghĩ đâu. Đương nhiên, chuyện quá khứ khẳng định là anh sai, trăm phần trăm là anh sai. Anh hy vọng em có thể cho anh cơ hội cải chính. Đương nhiên, không phải bây giờ cũng không sao. Cũng may anh đã ở trong thương giới của thành phố, chúng ta còn nhiều thời gian. Vậy…hôm nay anh đi trước. Nói chung, chúc em sinh nhật vui vẻ.”

Chân Mạch vẻ mặt xem thường, hừ một tiếng: “Mau cút đi, đừng giả mù sa mưa nữa.”

Dáng cười Tiết Minh liễm dần, mặt mày lộ vẻ thống khổ bi ai, muốn nói lại thôi, rốt cục thở dài một tiếng, xoay người đi.

Chân Mạch nhìn gã mở cửa, đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, lúc này mới chậm rãi thở ra một hơi, nhắm hai mắt lại.

———————

Trên lầu, Tiết Minh Dương an vị bên cửa sổ, nhìn cái người rất giống mình kia đi ra cửa, chậm rãi đi tới bãi giữ xe, lên một chiếc xe thể thao đỏ tươi, rời đi.

Ngụy Dĩ nhìn gương mặt âm trầm của y, cẩn thận khuyên bảo: “Tiết tổng, nếu không, anh nói chuyện một lần với Chân tổng đi, có lẽ chuyện không như chúng ta nghĩ đâu.”

Tiết Minh Dương cười khổ với cô: “Sự thật rành rành trước mắt, không phải là chúng ta tưởng tượng ra, là cô tận mắt thấy, là cô với tôi tận tai nghe, cô có thể giải thích gì với những điều tên tiểu tử kia đã nói?”

Ngụy Dĩ ôn hòa nói: “Chúng ta không biết nội tình, tự nhiên không giải thích được, có lẽ phải nghe Chân tổng giải thích.”

“Giải thích?” Tiết Minh Dương cười càng khổ hơn. “Ai mà không biết nói dối? Cô sẽ tin sao?”

Ngụy Dĩ là người thông minh, lúc này cũng không nói gì chống đỡ nữa.

Tiết Minh Dương mệt mỏi đứng dậy, hăng hái mới vừa đi vào cửa đã hầu như không còn.

Ngụy Dĩ vội vã đứng lên: “Vậy Tiết tổng, hôm nay hình như là sinh nhật Chân tổng, anh…”

Tiết Minh Dương nhàn nhạt nói: “Có người chúc cho cậu ta rồi, đâu cần tôi đi xum xoe? Tôi cần gì tự mình đa tình?”

Ngụy Dĩ không nói thêm gì nữa, cùng y lẳng lặng rời khỏi Chí Tôn Nghiễm Tràng, đưa y ra xe.

Toàn bộ buổi chiều, Chân Mạch cũng không ra văn phòng, Ngụy Dĩ đành phải canh giữ chỗ bán hàng, không đi quấy rối hắn.

Đến tận chạng vạng, Thẩm An Ninh vô cùng cao hứng từ trên xe Cao Kiến Quân nhảy xuống, chạy vào văn phòng Chân Mạch, lôi hắn ra.

Biểu tình Chân Mạch dường như không có gì khác lạ nhưng trong mắt lại tràn đầy ủ rũ, cả người tựa như gầy đi một vòng.

Ngụy Dĩ nhìn bóng lưng hắn rời đi, thở dài.
Bình Luận (0)
Comment