Thính Thuyết Ái Tình Hồi Lai Quá

Chương 42

Gian phòng vốn không khép rèm nên khi ánh nắng ấm áp chiếu khắp phòng Tiết Minh Dương mới từ trong mơ tỉnh lại.

Đầu của y đau như búa bổ, cả người như bị ai tháo rời từng mảnh, mệt muốn chết, còn cổ họng thì như có lửa thiêu.

Nhìn chung quanh bốn phía, khẳng định là phòng trong Shangri-La, lúc này y mới yên tâm. Thoáng cử động một chút, y mới phát hiện người mình rất nhẹ nhàng khoan khoái, hiển nhiên đã được người tắm rửa cho.

Trong lòng y cảm thấy thật ấm áp, nghĩ đến ngày hôm qua về khi đã say bí tỉ, cả người như bị cho vào lò lửa, sau đó nữa thì mồ hôi đổ như mưa, Chân Mạch không chỉ không tức giận còn chăm sóc y như thế này, thật sự là tốt quá mà.

Bên người y đều loạn xà ngầu cả lên, rất rõ ràng, đêm qua ở chỗ này đã diễn ra một màn ân ái điên cuồng. Y ngờ ngợ nhớ tới khoái cảm không gì sánh kịp lúc ấy, nhớ kỹ bản thân đòi lấy vô chừng vô mực, thế nhưng khéo làm sao khi chẳng nhớ rõ người, hoàn toàn không nhớ ra nổi.

Bất quá, đương nhiên là Chân Mạch ở chung với y rồi. Ngày hôm qua, y hoàn toàn không có tiết chế, có lẽ đã làm Chân Mạch bị thương.Sau một trận điên cuồng như thế, hôm nay Chân Mạch vẫn đi ra ngoài làm việc, chắc sẽ cảm thấy chịu không nổi.Nghĩ đến đó, y vừa hối hận lại vừa đau lòng, nhanh chóng tìm điện thoại, gọi cho Chân Mạch, hỏi một chút tình hình của hắn.

Vừa cầm lấy điện thoại di động cạnh tủ đầu giường đang định gọi, y lại phát hiện màn hình hiển thị 17 cuộc gọi nhỡ, không khỏi lấy làm kinh hãi. Nghĩ đến đêm qua lúc uống rượu cùng đám bạn chơi bời một trận, sau lại say, cho nên không nghe thấy. Y vội vàng kiểm tra những cuộc gọi nhỡ thì lại càng thất kinh.17 cú điện thoại ấy đều là của Chân Mạch gọi tới.

Tiết Minh Dương càng lúc càng áy náy. Y nghĩ, hôm qua thề thề thốt thốt sẽ đi đón Chân Mạch, cuối cùng lại say bất tỉnh nhân sự, không chỉ không đi đón hắn mà khi trở về còn gây bao nhiêu phiền phức cho hắn.

Y nhanh chóng gọi điện thoại. Chuông chỉ reo 2 tiếng, Chân Mạch liền trả lời ngay, thanh âm rất nhẹ: “Alo.”

Tiết Minh Dương nghe được tiếng của hắn, phỏng chừng hắn còn đang xem biểu diễn thời trang, không dám nhiều lời, chỉ có thể thân thiết hỏi: “Mạch Mạch, thân thể của em sao rồi? Không có việc gì chứ?”

“Không có gì.”Chân Mạch thoải mái mà nói.” Nhưng mà anh đó, ngày hôm qua sao cả đêm không về. Gọi điện thoại anh cũng không nghe máy, em còn tưởng anh ra chuyện gì rồi chứ. Sau đó, em gọi cho Lý Gia Hào, anh ta nói anh uống say, đã cho người chở về khách sạn, em mới yên tâm. Thế nhưng, gọi điện thoại đến phòng anh, anh vẫn không nghe máy. Thẻ phòng của em còn để ở chỗ anh đó, làm em không về được phòng, còn phải tìm nhân viên phục vụ mở cửa. Khuya khoắt thế còn làm phiền người ta, em xấu hổ quá chừng.

Tiết Minh Dương nghe xong mục trừng khẩu ngốc, lập tức kinh hãi toát mồ hôi lạnh.Vậy… người đêm qua là ai?

“Alo, anh sao rồi?Thân thể vẫn khỏe chứ?”Chân Mạch quan tâm hỏi.

Tiết Minh Dương nhanh chóng nói: “Khỏe, khỏe, anh mới ngủ dậy, thấy có nhiều cuộc gọi nhỡ của em quá nên gọi lại cho em. Xin lỗi, Mạch Mạch, ngày hôm qua anh say quá, không nhớ gì cả.” Vô luận như thế nào, y cần tiến hành phòng bị trước, mượn cớ say rượu mất trí nhớ, như vậy mới dễ chạy trốn trách nhiệm, cũng không khiến Chân Mạch quá tức giận.

“Uhm.” Thanh âm Chân Mạch không có chút khác thường, hiển nhiên không biết bên này y nghĩ gì, khẽ cười nói: “Vậy buổi trưa em về ăn với anh. Giờ thì anh ăn lót dạ chút đi, coi chừng đau dạ dày.”

Tiết Minh Dương rất cảm động, vội vã nói: “Ừ, vậy trưa anh chờ em ở khách sạn.”

Chân Mạch lên tiếng đồng ý rồi kết thúc cuộc gọi, tiếp tục xem trình diễn.

Tiết Minh Dương lòng mang ý xấu, cũng bất chấp cả người vô lực, giãy dụa nhảy xuống giường, xốc chăn lên, tỉ mỉ kiểm tra một lần.

Drap giường toàn là những vết bẩn, phỏng chừng vừa có dịch, vừa có mồ hôi, nói chung là bằng chứng như núi, đêm qua y không chỉ cùng người ta làm tình mà còn làm rất kịch liệt.

Y theo bản năng nhìn trên người mình một chút, lập tức xong tới cửa tủ, đứng trước tấm gương lớn, nhìn rõ một hồi.

Vừa nhìn y liền đớ ra ngay. Trên thân thể cân xứng của y toàn vết tích loang lổ, phần lớn là vết hôn, vai, lưng, hai bên sườn toàn là vết cào, trên cánh tay còn có dấu răng. Chỉ cần nhìn là biết ngay, đêm qua y điên cuồng làm đối phương cũng bị kích thích không nhẹ.

Nhìn nửa ngày, đầu của y toát cả mồ hôi, vội vã vào phòng tắm, chà chà lau lau tắm hết mấy lượt.Thân thể thì tắm rửa sạch sẽ rồi nhưng mấy vết tích ám muội trên cơ thể thì vẫn còn nguyên y xì.

May giờ là tháng 12, Hương Cảng rất lạnh, có thể mặc đồ che kín đi. Y mặc lại bộ đồ nhàu nhĩ ngày hôm qua, gọi điện thoại cho phục vụ phòng đến dọn phòng, sau đó đi ngay, đến gian phòng Chân Mạch.

Nơi đó sáng sủa sạch sẽ, ngay ngắn rõ ràng.

Vali y đặt ở bên tường, song song với vali của Chân Mạch. Vali hai người họ đều đặt mật mã giống nhau, bởi vậy hôm qua Chân Mạch đã mở vali y, đem quần áo bên trong lấy ra, bỏ vào tủ quần áo, còn nội y thì còn bỏ trong vali.

Tiết Minh Dương nhìn thấy thế, trong lòng càng áy náy. Y tìm một cái áo cao cổ, mặc chung với một bộ âu phục thường ngày, sau đó liền che được “chứng cứ phạm tội” trên cơ thể.

Thở phào một hơi, y ngồi xuống, gọi điện thoại cho Lý Gia Hào: “Tối hôm qua, tôi …. trở về như thế nào?”

Lý Gia Hào cười lang lảnh: “Cậu say như chết. Tụi này cũng thế, say quắc cần câu. Anh kêu tài xế chở cậu về khách sạn, gọi Tiểu Thanh theo cậu. Thế nào? Tiểu Thanh là số một đó nghen, anh nghe nói công phu trên giường của cậu ta cũng là hạng nhất đó. Cậu ta nổi lắm, không đơn giản chịu người ta gọi đâu, nếu như cậu ta thích rồi, cậu ta chơi cũng điên lắm, người ta mê như điếu đổ đó.”

Tiết Minh Dương nghe được cứng họng: “Vậy sao? Đêm qua… là…. là Tiểu Thanh?”

“Ờ.” Lý Gia Hào rất sảng khoái cười nói. “Anh đã đưa tiền, cậu không cần đưa nữa đâu.”

Tiết Minh Dương dậm chân thở dài: “Trời ơi anh ơi là anh, anh định hại tôi à?”

“Ủa? Sao vậy?” Lý Gia Hào hiếu kỳ hỏi. “Bị bà xã phát hiện rồi hả?”

“Aiii, chưa.” Tiết Minh Dương ủ rũ. “Nhưng đâu chối được? Mạch Mạch ở phòng bên cạnh, đêm qua tôi đâu có đi đón em ấy đâu, Mạch Mạch gọi mười mấy cú mà tôi chẳng nghe cú nào. Không những vậy, em ấy còn biết tôi đi ra ngoài ăn, dù là quên đón em ấy thì em ấy cũng không trách. Nhưng giờ, nếu như đêm qua tôi…. ngoại tình…,  vậy em ấy… em ấy nhất định rất tức giận. Tôi cũng có lỗi với Mạch Mạch.”

Y ở bên này hối hận, Lý Gia Hào nghe chuyện cũng cảm thấy nghiêm trọng, thu hồi nụ cười: “Như vậy sao. Mạch Mạch nhà cậu thật quan tâm cậu đó nha, đêm qua cậu ta có gọi cho anh, hỏi cậu ở đâu, sợ cậu có chuyện. Em trai à, anh đây cũng đã cẩn thận nói giúp cậu rồi, chỉ nói cậu uống say, anh kêu người đưa cậu về khách sạn, bảo cậu ta yên tâm. Bất quá, nếu như tối nay hai cậu muốn làm nóng người, cậu mà cởi đồ ra một cái là xong đời luôn.”

“Thì đó đó.” Tiết Minh Dương than thở. “Hai đứa đã hơn 10 ngày không gần gũi, sao mà không làm gì được? Hơn nữa nếu tôi không làm mới là bất thường, em ấy khẳng định nghi ngờ cho xem. Mạch Mạch thông minh như vậy, tôi căn bản không dối nổi, bị hỏi thế nào cũng lòi ra.”

“Cậu cũng thông minh mà, nhưng mà bị cái tội sợ vợ.” Lý Gia Hào nói giỡn một chút rồi liền nghiêm túc gợi ý. “Hay là cậu mượn cớ gia đình có việc, trốn đi vài ngài. Dù sao Mạch Mạch nhà cậu không biết chuyện này, chờ gió lớn qua đi, thì mọi chuyện cũng tiêu tan thành mây khói.”

“Ừ, vậy cũng tốt, tôi đặt vé máy bay ngay.”Tiết Minh Dương lập tức đứng lên, dự định dọn đồ đi ngay.

Không ngờ, lần này y nổi hứng, sắp xếp hết công tác tốt rồi bay đến Hương Cảng, dự định ở bên Chân Mạch quấn quýt một thời gian, vậy mà giờ ở chưa được một ngày đã gặp phải thiên tai địch họa. Giờ y làm sao dám lên giường của Chân Mạch chứ, thế nhưng không thể bào chữa cái gì, ngoại trừ chạy trối chết ra, cũng là hết cách.

Lý Gia Hào cười ha ha: “Lần đầu tiên anh mới biết, thì ra cậu nghiêm túc với bà xã như vậy. Anh nói cho nghe, cậu cũng không nhất định phải đi về, chỉ nói thế thôi, có thể đến chỗ anh, tránh nạn vài ngày là được rồi.Cũng đỡ phải bay tới bay lui. Tiền là chuyện nhỏ, cậu đâu cần tự giày vò mình chi cho cực.”

“Ừ, như vậy cũng tốt.”Tiết Minh Dương hiện tại hoàn toàn không có ý gì.”Vậy chiều tôi tới chỗ anh ngay. Buổi trưa Mạch Mạch muốn về ăn với tôi. Em ấy bận rộn như thế mà còn rút ra thời gian cho tôi, tôi tiếc.”

Nghe vậy Lý Gia Hào cũng có chút cảm động, không cười nhạo y nữa, nghiêm túc nói: “Vậy cậu nên ăn với cậu ta một bữa, sau đó đến đây. Hơn nữa, dù sao chỉ xa nhau vài ngày là gặp lại, cũng không phải sinh ly tử biệt cái gì. Theo anh thấy, cậu nên hẹn cậu ta, sau khi qua thời gian này cùng nhau đi nghỉ phép. Kiếm tiền tuy rằng quan trọng, tình cảm cũng rất quan trọng đó, các cậu đi hưởng một tuần trăng mật cho đã đời đi.”

Tiết Minh Dương đại hỉ: “Ừ phải, anh nói đúng.”

Lý Gia Hào vui vẻ: “Vậy buổi chiều anh chờ cậu đó.”

“Ừ, buổi chiều gặp lại.” Tiết Minh Dương gác máy, hưng phấn đến mức chà hai tay với nhau.

Y ở trong phòng đi đi lại lại, vòng vòng vài lần cuối cùng mới cũng không kiềm chế được, chạy thẳng đến công ty du lịch bên cạnh khách sạn, hỏi tiếp tân: “Bình thường người ta đi tuần trăng mật ở chỗ nào?”

Cô tiếp tân kia lập tức nở một nụ cười thật tươi lấy ra tờ quảng cáo, nhất nhất giới thiệu một loạt cho y.

Y hăng hái bừng bừng ngồi nghe, hỏi, tưởng tượng đến cảnh y cùng Chân Mạch thân thiên thiết thiết ở trong thế giới hai người, quả thực tâm hoa nộ phóng.

Đến tận khi điện thoại Chân Mạch gọi đến, y mới hồi hồn lại.

Thanh âm Chân Mạch rất ôn hòa: “Em đang ở đại sảnh, anh mau xuống đi.”

Tiết Minh Dương lập tức nhảy dựng lên, chạy ra ngoài.

Chân Mạch nhìn y chạy như điên tới, không khỏi nhướng mày, cười: “Sao anh lại đi qua đó?”

“Uhm, anh nghĩ chờ em tham dự xong tuần lễ thời trang này, chúng ta cùng nhau đi chơi.” Tiết Minh Dương vui vẻ nhìn hắn.”Hai năm nay em bận rộn quá rồi, giờ cũng nên nghỉ ngơi một chút.”

Chân Mạch nghiêng đầu nhìn y một cái, gật đầu: “Cũng tốt, đến lúc đó ra ngoài chơi một tuần vậy.”

Tiết Minh Dương nghe hắn đồng ý cái rụp, đồng thời khẳng khái chấp nhận đi chơi 7 ngày, không khỏi cao hứng.

Chân Mạch nhẹ giọng nói: “Giờ tụi mình đi ăn cơm trước, sau đó trở về nghỉ ngơi. Buổi chiều em còn phải đi làm.”

Tiết Minh Dương vừa nghe cơm nước xong thì “trở về nghỉ ngơi”, liền như bị ai tạt một chậu nước đá vào người, lập tức tỉnh ngay. Y vội vã trấn định làm ra vẻ tiếc nuối: “Mạch Mạch à, ăn cơm xong anh phải đi rồi. Trong nhà có chuyện, anh phải về ngay. Vài ngày sau mới trở lại. Em ở đây chờ anh, anh cùng em đi chơi.”

Y nhắc tới trong nhà có chuyện mà không phải công ty có chuyện nên Chân Mạch tự nhiên không thể chứng thực thật giả nên cũng không có lý gì ngăn cản, liền gật đầu: “Vậy được rồi, anh đã đặt vé máy bay chưa?”

“Anh nhờ anh Gia Hào đặt giùm rồi.”Tiết Minh Dương nhanh chóng. “Một lúc sau, ảnh sẽ gọi xe đến chở anh đi, em đừng lo, ở khách sạn nghỉ một chút đi.”

“Cũng tốt.”Chân Mạch lơ đểnh đáp.

Hai người họ đều bận rộn, thường gặp phải tình huống đột xuất, không thể không bay qua bay lại nhiều nơi, nên tình huống này cũng chẳng có gì mới lạ nên hắn cũng không để ý.

Tiết Minh Dương thấy hắn không hoài nghi, cũng không hỏi chuyện đêm qua liền thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì y phải đi, Chân Mạch liền không đề nghị đi ra ngoài. Hai người ăn cơm trong nhà hàng tại khách sạn rồi cùng nhau về phòng.

Tiết Minh Dương kinh hồn táng đảm, rất sợ Chân Mạch muốn cùng y thân thiết một chút mới thả y đi. Trước đây đều là y quấn lấy Chân Mạch, nửa ngày cũng luyến tiếc rời đi, lần này là lần đầu tiên muốn bôi dầu vào chân chuồn cho lẹ.

Chân Mạch mỉm cười, nhìn y cầm vali định đi, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.

Tiết Minh Dương một mực chú ý phản ứng của hắn nên liền thấy ngay. Trái tim y như co rút lại, ném vali, nhào tới ôm Chân Mạch, hung hăng hôn.

Chân Mạch nhiệt tình khác bình thường, một tay vòng qua cổ y hôn đáp, một tay định cởi dây lưng.

Tiết Minh Dương thất kinh, lập tức ôm chặt hắn, không để Chân Mạch động đậy gì cả. Tới tận khi hai người hôn nhau đến hết hơi, sắp tới giai đoạn không thể ngừng được, y mới chịu dừng cương trước vực, nhanh chóng buông người trong lòng ra.

Chân Mạch dường như sắp đứng thẳng không nổi nữa, phải dựa vào tường sau lưng, thở hổn hển, nhìn y thật sau, thật kỹ, trong mắt như đốt lên một ngọn lửa rực rỡ.

Tiết Minh Dương như bị ngọn lửa trong mắt hắn đốt, phút chốc xoay người, nhắc vali, trong miệng thì thào giải thích: “Tới giờ rồi, anh phải đi đây. Mạch Mạch, em ở Hương Cảng chờ anh nha, vài ngày rồi anh sẽ về.”

Chân Mạch nhìn y như chạy nợ vọt ra cửa, bên mép xuất hiện một tia tiếu ý, nhẹ nhàng đáp: “Được.”

Tiết Minh Dương ra khỏi khách sạn, ngồi vào xe Lý Gia Hào phái tới, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

————————

Xe Lincoln hướng lưng chừng núi mà chạy vào một khu nhà cấp cao, Tiết Minh Dương vừa ngồi xuống liền bị Lý Gia Hào đã ngồi chờ ở chỗ này trắng trợn trào phúng một phen.

Tiết Minh Dương chẳng hề để ý cười cười: “Sợ vợ là phẩm chất tốt đẹp của một thằng đàn ông. Hơn nữa, tôi cũng không phải sợ Mạch Mạch tức giận mắng mà tôi sợ em ấy thương tâm.”

Lý Gia Hào nhún vai, hết cách với y. Sợ vợ mà sợ tới mức như uống quỳnh tương, ngọt ngào tới mức đó, thật đúng là hiếm thấy.

Tiết Minh Dương liền an tâm ở đây một thời gian, bất đắc dĩ nhẫn nại tương tư, chờ vết tích trên người biến mất.

Thế nhưng, không hai ngày, y đã ngồi không yên.

————————

Trên TV mỗi ngày đều có thể truyền đi tin về tuần lễ thời trang quốc tế Hương Cảng, phỏng vấn chuyên đề và mấy chuyện lùm xùm không hay ho, y vốn chẳng hứng thú gì với mấy chuyện như thế nhưng bởi Chân Mạch đang tham gia tuần lễ thời trang đó nên cũng liếc nhìn một chút.

Không ngờ tự nhiên lại ra một tin xấu: “Tối hôm qua, có người chứng kiến, nhà thiết kế thời trang nổi tiếng Tony cùng một người nam tử tuấn tú lưu luyến bên nhau trong một quán ăn đêm. Hai người vô cùng thân thiết, ra đường thì nắm tay, khiến người ta phải miên man suy nghĩ. Theo tin được biết, người thanh niên anh tuấn kia là tổng giám đốc một khu mua sắm hạng nhất đến từ đại lục, lương một năm 1.000.000, cuối năm tiền lời phỏng chừng 8 số trở lên…”

Màn hình không ngừng xuất hiện ảnh chụp của Tony và Chân Mạch, cùng với một ít đoạn phim quay được.

Trên mặt Chân Mạch là dáng cười ôn hòa nhất quán, khác với bình thường, mà Tony luôn luôn lạnh như băng lại cười dễ thương tựa như một đứa trẻ, nhất thời hình ảnh ấy càng thêm mỹ lệ động nhân, khác xa hình tượng của cả hai trước giờ. Thế nên người ngoài mới suy đoán về quan hệ hai người rầm rầm như thế.

Truyền thông báo chí đưa tin, rõ ràng hai người đều bận rộn về việc tham gia tuần lễ thời trang, nhưng vẫn tranh thủ rãnh rỗi, buổi trưa ăn cùng nhau, buổi tối đi quán bar uống rượu, ôm nhau khiêu vũ, ra quán bar thì nắm tay quay về khách sạn…. tin đưa ra càng ngày càng táo bạo, nhân khí Tony càng ngày càng tăng, đến cả Chân Mạch luôn luôn khiêm tốn xuất hiện trên truyền thông cũng bắt đầu nổi tiếng.

Có người nói, có phóng viên xông lên phỏng vấn, Tony lập tức lạnh mặt, kéo Chân Mạch đi.

Phóng viên nếu như muốn đơn độc hỏi chuyện Chân Mạch, hắn sẽ cười tươi nói: “Tôi với Tony là bạn bè.” Nếu còn tiếp tục hỏi, hắn sẽ chơi thái cực quyền đẩy qua đá lại, chẳng thể hỏi được điều gì thực tế.

Tiết Minh Dương nhìn những tin này, trong lòng như cái hũ gia vị bị đổ, muốn khổ sở bao nhiêu có khổ sở bấy nhiêu.

Y mỗi ngày đều gọi cho Chân Mạch, giả là đang ở Bắc Kinh, đang giải quyết chuyện nhà. Chân Mạch sẽ thuận miệng hỏi y lạnh không, thỉnh thoảng quan tâm một chút “Việc gấp trong nhà” y chừng nào xong. Tiết Minh Dương đành phải qua loa cho xong, sau đó liền hỏi đến chuyện Chân Mạch. Chân Mạch chỉ nói tất cả thuận lợi, bảo y yên tâm, không hề nói tới Tony cùng mấy chuyện xấu, càng nói càng khiến hắn ngứa ngáy trong lòng như có vạn con mèo cào cào cấu cấu nhưng cũng phải chịu.

Lý Gia Hào tự nhiên cũng biết mấy tin này, đành phải an ủi y:”Mạch Mạch không phải loại người như vậy, paparazzi Hương Cảng luôn luôn thích thổi phồng sự việc, chưa thổi tới trời chưa chịu thôi, cậu cũng đừng để trong lòng.”

Tiết Minh Dương đành cười khổ.

———————–

Qua hai ngày, Chân Mạch với Tony mượn bạn bè ở Hương Cảng một chiếc du thuyền rời bến. Paparazzi tự nhiên nghe tin, lập tức hành động, lên ca nô bám theo, rốt cục như nguyện chụp được cảnh Chân Mạch mặc đồ tắm. Tuy rằng Chân Mạch từ khoang thuyền đi ra liền nhảy xuống biển bơi, bơi xong liền vào khoang thuyền, thay đồ xong mới đi ra nhưng vẫn có phóng viên chụp được hình hắn mặc đồ tắm.

Nửa người trên Chân Mạch có không ít những vết tích, người ngoài không biết còn tưởng nốt ruồi hoặc bớt trời sinh nên không chú ý chứ Tiết Minh Dương rất quen thuộc thân thể hắn. Da thịt hắn trắng nõn trơn bóng, căn bản là chẳng chút tì vết.Những vết tích này trước đây y cũng từng thấy qua, đều là có khi kịch liệt làm tình với y mà thôi.

Điều này quả là sét đánh ngang tai.

Tiết Minh Dương phiền muộn muốn chết.

Lẽ nào đây là báo ứng? Bởi vì mình đi ngoại tình nên Chân Mạch cũng đi… luôn? Thế nhưng, mình là vô ý thôi, còn Chân Mạch lại là cố ý. Mình làm sai liền nhanh chống trốn đi, căn bản là đóng cửa hối lỗi, nhưng Chân Mạch chẳng thèm trốn, chẳng hề để ý mà hồng hạnh xuất tường.

Nghĩ đến đó, y càng ngày càng căm giận bất bình rồi chuyển thành đứng ngồi không yên.

Lý Gia Hào nhìn y gọi điện thoại cho Chân Mạch, nói cái gì “Anh xong việc rồi, sẽ về Hương Cảng”, không khỏi buồn cười.

Chân Mạch trước sau như một mà tỏ vẻ cao hứng: “Tốt quá, có muốn em ra sân bay đón?”

“Không cần, anh Gia Hào có phái xe đến đón anh, anh trực tiếp đến khách sạn luôn.” Tiết Minh Dương trừng Lý Gia Hào một cái.

Mọi chuyện còn không phải do ông bạn xấu này gây ra ra hay sao? Nếu không y đâu cần rời khỏi Chân Mạch, đâu để người khác chen chân vô như bây giờ.

Lý Gia Hào cười ha ha, phân phó quản gia chuẩn bị xe, ba tiếng đồng hồ sau đưa Tiết Minh Dương về khách sạn.
Bình Luận (0)
Comment