Thịt Trước Yêu Sau

Chương 43


“Có người phốt tớ đúng không.” Thích Hân Nhiên nhìn lướt qua màn hình điện thoại còn sáng trên tay cô ấy: “Tớ biết.”
“Cậu biết rồi á?” Ôn Thời nghĩ thầm biết ngay đã xảy ra chuyện mà, vội vàng hỏi cô: “Vậy cậu định xử lý như thế nào?”
“À.” Thích Hân Nhiên cong môi mỉm cười: “Chưa gì cậu đã tin là tớ vô tội rồi hả?”
“Cậu là người thế nào chả lẽ tớ lại không biết ư.” Ôn Thời nói: “Chắc chắn cậu bị người khác bôi nhọ, đương nhiên tớ phải đứng về phía cậu chứ.”
“Ngoan, đúng là bạn tốt của tớ.” Thích Hân Nhiên xoa đầu cô ấy: “Muốn ủng hộ tớ thì giúp tớ thuê người mắng chửi ngược lại mấy thứ vừa mù vừa hãm kia đi.”
“Ok luôn, tớ nhớ hình như Chung Tình có cách đấy.

Trước đây có người bôi nhọ tớ đạo nhái, chính cô ấy đã hỏi tớ có cần giúp mua người war hay không.” Bản thân Ôn Thời cũng từng trải qua việc như thế này nên rất sốt ruột thay cô, vừa nói vừa lướt danh bạ tìm: “Bây giờ tớ sẽ hỏi cô ấy luôn, tớ không bảo là cậu đâu mà chỉ nói rằng một người bạn quen trên mạng thôi……”
“Ớ, dừng dừng.” Thích Hân Nhiên dở khóc dở cười đè tay cô ấy lại: “Cậu sốt ruột làm gì, tớ đùa thôi.”
“…… Hả?” Ôn Thời ngơ ngác nhìn cô.
“Cô ta đăng Weibo với ý định làm to chuyện, giờ tớ lại đi thuê người về war thì có khác nào giúp cô ta đâu?” Thích Hân Nhiên tức quá hóa bình tĩnh, cẩn thận phân tích từng chút một: “Trước đây, khi cậu bị người ta bội nhọ đạo nhái, chẳng phải phòng làm việc của cậu cũng nhắc đừng ra mặt làm sáng tỏ ư, đợi bọn họ nắm bắt rõ ràng tình huống, xử lý xong việc, có tin tức mới báo cậu đó sao.”
“Cũng đúng.” Ôn Thời mím môi: “Vậy phòng làm việc của cậu có liên hệ với cậu không?”
“Có thì có, cuộc điện thoại vừa rồi chính là boss của tớ gọi tới.” Thích Hân Nhiên nói: “Nhưng chỉ trao đổi vài câu về công việc thôi, không nhắc đến chuyện trên Weibo.”
“Ủa, hay là vì chưa biết?” Ôn Thời thắc mắc: “Nhưng lúc xảy ra chuyện phòng làm việc tìm đến tớ trước tiên, sau khi nghe biên tập nhắc xong tớ mới lên Weibo xem đã phát sinh chuyện gì……”
“Có lẽ biết rồi, cơ mà boss không nhắc đến thì tớ cũng chẳng còn cách nào.” Thích Hân Nhiên nói: “Chỉ đành chờ tới sáng mai qua phòng thu âm xem phản ứng của mọi người ra sao thôi.”
“Cậu có muốn đăng Weibo làm rõ trước không?” Ôn Thời hỏi cô.
“Thế thì gấp quá, tớ không có thời gian.” Thích Hân Nhiên lắc đầu: “Cậu thấy đấy, cô ta mang ra nhiều chứng cứ như vậy, nếu tớ định phản bác thì còn phải chụp lại lần nữa, quá phiền phức.”

“Chả nhẽ mặc kệ ư?” Ôn Thời nói.
Cô ấy vừa mới hỏi xong thì đằng xa truyền đến tiếng kêu, hình như chỗ tổng duyệt có vấn đề nên muốn gọi chủ nhiệm qua xem xét.
“Chậc, mấy đứa này chẳng bao giờ để tớ bớt lo.” Thích Hân Nhiên giơ tay ra hiệu đã biết, đứng lên thở dài: “Dù sao hôm nay tớ chẳng muốn để tâm đến cô ta, làm gì thì sang ngày mai rồi tính.”
Ôn Thời đành phải gật đầu: “Vậy trước khi đăng thì cậu nhớ báo với tớ một tiếng nhé, tớ share giúp cậu.”
“Được rồi được rồi, thật là.” Thích Hân Nhiên vừa đi vừa cười, khoác vai cô ấy vỗ vỗ: “Được tác giả V một trăm mấy nghìn fan lên tiếng ủng hộ còn tốt hơn thuê người chiến nhiều.”
“Một trăm mấy nghìn fan có là gì.” Ôn Thời nhìn cô với ý tứ sâu sa, nói nhỏ: “…… Không phải còn ai kia mấy trăm nghìn fan ư.”
“Cái người mấy trăm nghìn fan kia đang ngồi trên máy bay rồi, anh ấy còn chưa rep WeChat tớ đây.” Thích Hân Nhiên bĩu môi chê, sau đó lại bình thản xua tay: “Không sao, bao giờ hết bận tớ sẽ tự giải quyết, cậu đừng quá lo lắng, ngồi uống cho hết đi.”
“Tớ cũng quay lại làm tiếp……”
Ôn Thời toan đứng dậy lại bị cô ấn trở về chỗ ngồi: “Làm gì mà làm, ngồi đây uống hết trà sữa rồi hẵng đi.”
“Tớ uống không hết được.” Ôn Thời tỏ vẻ đau khổ.
“Mọe, cậu mới uống được mấy ngụm chứ nhiêu.” Thích Hân Nhiên tức giận, nhét một cục cơm nắm còn ấm vào trong lòng ngực cô ấy: “Tớ nhờ cậu tới giúp chứ có phải làm cu li đâu? Lớn tướng rồi mà cứ như đứa trẻ con ý, nhỡ đói rồi làm sai thì sao? Mau ăn đi.”
Nhìn Ôn Thời tủi thân đáp, sau đó cúi đầu gặm cơm nắm.

Bấy giờ Thích Hân Nhiên mới yên tâm đi về phía sân khấu giải quyết lũ nhóc rách việc kia.
Buổi tối trở về cô không lướt Weibo, sợ xem xong tâm trạng lại không tốt ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ, thế là cô tắm rửa rồi bò lên giường tắt máy đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Thích Hân Nhiên đi thẳng tới phòng ghi âm.


Có lẽ hôm trước ngủ sớm nên sáng dậy tinh thần khá thoải mái, lúc lồng tiếng nhập vai rất tốt, gần như chỉ thu một lần là qua, hiệu suất cực cao, thời gian hoàn thành nhiệm vụ còn sớm hơn nửa tiếng so với dự tính.
Bởi vì buổi sáng chỉ sắp xếp cho cô thu âm nên đoàn phim cũng được kết thúc công việc sớm nửa tiếng, mọi người định cùng nhau ra ngoài ăn trưa rồi chiều về tiếp tục thu âm cho những người khác.
Vì cách thời gian tập buổi chiều còn khá dài nên Thích Hân Nhiên không từ chối, mọi người đều là đồng nghiệp trong phòng làm việc, đã quá quen thuộc với nhau.

Trong bữa ăn mọi người trò chuyện rất vui vẻ, anh một câu tôi một câu, đề tài gì cũng góp vui được, lúc dính tí rượu còn bắt đầu kể chuyện cười tục.
…… Song không một ai nhắc đến chuyện trên Weibo.
Điều này rất đáng ngờ.
Nếu chỉ có hai ba người không nhắc đến thì có thể coi là không biết, hiện giờ toàn bộ đoàn phim đều im bặt cứ như đã hẹn trước với nhau, không khỏi làm cô cảm thấy quá cố tình.
Boss lớn ngồi ngay bên cạnh cô, vì anh ấy phải lái xe nên không uống rượu, chỉ vừa ăn vừa nói đùa với mọi người.
Thích Hân Nhiên ba lần bốn lượt định mở miệng hỏi, cuối cùng đều nhịn xuống.
Dù sao cũng không phải là chuyện tốt, tóm lại không thể tự mình cảm thấy kỳ lạ rồi nhắc đến trước mặt mọi người đúng không?
Cô có thể không quan tâm mấy người trên mạng bàn tán hay công kích cô thế nào, nhưng cô không hy vọng chuyện này bị các đồng nghiệp ngoài đời mang ra bàn tán.
Không phải chột dạ, song tóm lại vẫn sẽ xấu hổ.
Cuối cùng cũng cơm nước xong, mọi người đi bộ về phòng thu âm thuận tiện tiêu thực luôn, boss đề nghị lái xe đưa cô về trường, Thích Hân Nhiên có điều thắc mắc nên không từ chối.

Sau khi xe đi được một đoạn cô mới không nhịn được mở miệng: “Sếp, chuyện trên Weibo hôm qua…… Anh đã xem chưa?”
“Chuyện gì trên Weibo cơ?” Giọng điệu boss như thường.

“Thì là.” Thích Hân Nhiên cắn môi dưới: “Có người phốt em đó ạ.”
“Tôi có biết nhưng không vào đọc kỹ.” Boss quay đầu nhìn cô: “Người ta phốt gì em?”
“Cô ta phốt em……” Thích Hân Nhiên thuật lại nội dung bài phốt trên Weibo một lần: “Chủ yếu là vậy ạ.”
“Ừ.” Boss gật đầu: “Rồi đúng sự thật không?”
“Không ạ không ạ.” Thích Hân Nhiên lập tức phủ nhận: “Những thứ trên Weibo đều là……”
“Không là được.” Boss ra hiệu cô không cần giải thích, bình tĩnh mỉm cười: “Thật ra tôi đã đọc rồi, mấy đứa Trương Khắc cũng đã thấy, hôm qua còn thảo luận với nhau cơ.”
“…… Dạ.” Cô biết ngay mà.
“Tuy nhiên, em đã vào đây hơn một năm.

Mặc dù không không ký hợp đồng dài hạn nhưng cũng đã cộng tác bao lâu, thái độ của em khi làm việc thế nào, nhân phẩm con người em ra sao mọi người đều nhìn nhận được, sao có thể vì dăm ba câu của người ngoài mà không tin em chứ.”
Thích Hân Nhiên thoáng sửng sốt, hé miệng mấy lần mà chẳng thốt lên được câu nào.
Người ngoài……
Thẳng ra mà nói, cô luôn cảm thấy mình khác với mọi người trong phòng làm việc.

Tuy rằng đã ký hợp đồng, cô cũng chỉ là nhân viên part time, có hòa hợp với mọi người bao nhiêu thì cô cùng không dám tự tin mình có thể thực sự hòa nhập với gia đình lớn này.
Không ngờ boss sẽ nói vậy với cô.
Bởi vì hai chứ “Người ngoài”, trong lòng chợt dâng lên cảm xúc ấm áp.
Rất nhiều lời muốn nói, muốn giải thích lại không biết bắt đầu từ đâu.
Thích Hân Nhiên cúi đầu nghẹn ngào một lúc, cuối cùng chỉ thốt ra được ba chữ đơn giản nhất: “…… Cảm ơn anh.”
Có lẽ rất đơn giản, lại mang nặng sự biết ơn.

“Chời, em đừng vội cảm ơn.” Boss không cười nữa, ngữ điệu cũng trở nên nghiêm túc: “Ban nãy em cũng thấy rồi đó, chúng tôi đều giả vờ như không biết, thứ nhất là muốn xem em có thể chủ động đề cập đến hay không, nếu có thì thôi, nếu không thì tôi sẽ gặp em nói chuyện.”
Anh ấy thoáng dừng lại rồi tiếp tục: “Thứ hai, phòng làm việc của chúng ta chủ yếu nhận lồng tiếng thương mại, lần này em lại dính dáng đến lồng tiếng online, hai chuyện khác nhau nên bên này không hợp nhúng tay, giải quyết ra sao hoàn toàn dựa vào bản thân em hết, em hiểu không?”
“Vâng, em hiểu ạ.” Đã đoán trước được trường hợp này, Thích Hân Nhiên không hề oán hận, gật đầu đáp: “Em sẽ tự xử lý tốt.”
Mặc dù phòng làm việc không cấm nhân viên tự nhận lồng tiếng online nhưng tiền đề là phải không ảnh hưởng đến công việc lồng tiếng thương mại.

Lần này thực sự do cá nhân cô gây ra phiền phức, cho dù tạo thành bất cứ hậu quả gì thì cô phải tự chịu trách nhiệm, phòng làm việc không có nghĩa vụ giải quyết giúp cô.
“Tuy nhiên, bên phòng làm việc không tiện đáp lại chứ acc tư nhân của chúng tôi hoàn toàn có thể giúp em.” Rẽ vào ngã tư phía trước là về đến trường, boss giảm tốc độ, chậm rãi rẽ: “Vả lại phạm vi ảnh hưởng của lồng tiếng online với lồng tiếng thương mại khác nhau, một cái miễn phí một cái phải bỏ tiền, tác phẩm bên thương mại không chỉ giới hạn trong kịch truyền thanh mà còn manga anime, trò chơi, vân vân…… Do đó em cứ yên tâm đi, chút bão táp này không ảnh hưởng gì đến công việc bên này của em đâu.”
Việc lo lắng nhất đã được boss suy xét rồi, Thích Hân Nhiên mím môi, không biết nên nói gì cho phải.
“…… Cảm ơn sếp ạ.”
“Được rồi được rồi, em cũng biết tôi là sếp của em đấy, cảm ơn mãi thì khách khí quá.” Boss dừng xe, duỗi tay vỗ vai cô trấn an: “Lần này thu âm xong em cũng tạm thời chưa có nhiệm vụ khác thì tập trung vào học đi, bao giờ tới nghỉ đông thì lại qua phòng làm việc đăng ký, đến lúc đó thoải mái deadline dí em chạy luôn.”
“Vâng sếp.” Bấy giờ Thích Hân Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Cảm……”
“Nào nào?” Boss nhìn cô: “Nói gì đấy.”
“Em có nói gì đâu.” Cô che miệng bật cười, nhảy xuống xe rồi vẫy tay: “Tạm biệt sếp ạ!”
“Tạm biệt.”
Cửa sổ xe chậm rãi nâng lên, đến khi hoàn toàn che mất mặt sếp thì Thích Hân Nhiên mới xoay người đi về phía cổng trường.
“Bíp bíp ——” không ngờ lại có hai tiếng còi ô tô ngắn làm cô dừng bước.
Cô quay đầu lại nhìn thấy một chiếc SUV màu đen rất quen, biển số xe là……
Ơ, đây chẳng phải là xe của Ngụy Nam ư?
Hình như đêm qua rạng sáng nay anh mới xuống máy bay mà, sao không ở nhà ngủ nướng lại đột nhiên chạy tới trường cô làm gì?.

Bình Luận (0)
Comment