Thịt Trước Yêu Sau

Chương 53


“Rồi rồi rồi, năm nay không cần con đi theo chúc Tết nữa.” Bà Ngụy đồng ý rất vô tư: “Dù sao trước đây cũng chỉ định giới thiệu đối tượng cho con thôi, bây giờ có thì cần gì phải đi, mẹ với bố con lười phục vụ lắm.”
Ngụy Nam: “???”
Do đó, sau khi tiễn bạn gái đi chưa được mấy ngày thì Ngụy tiên sinh lại vội vã về công ty tìm người đặt vé máy bay.
“Dạ? Anh muốn qua đây à?”
Lúc nhận được điện thoại của anh, Thích Hân Nhiên đang giúp mẹ làm sủi cảo, cô liếc mẹ đang ngồi bên cạnh một cái rồi nhanh chóng cầm điện thoại chạy đi nghe.
“Sao lại đột ngột thế ạ.” Thích Hân Nhiên khá bất ngờ: “Khi nào? Anh đặt vé chưa?”
“Anh chưa, chắc khoảng mùng sáu đi, Tết Âm Lịch nhiều người tới thăm hỏi chắc anh chẳng chiếm nổi chỗ trống.” Ngụy Nam đáp: “Đột ngột lắm hả? Anh vốn muốn gặp bố mẹ em, chẳng qua sợ bận đi chúc Tết không có thời gian.

Bây giờ mẹ thả không bắt anh đi cùng nữa mà em cũng ở bên đó nên muốn qua một chuyến.”
“À……” Thích Hân Nhiên khẽ lên tiếng.
Nghe giọng cô có vẻ như đang do dự, trong lòng Ngụy Nam thoáng bất an, dịu dàng hỏi: “Sao thế? Anh qua chỗ em không tiện ư?”
“…… Cũng không phải không tiện.” Thích Hân Nhiên dừng lại một chút mới nói: “Anh đừng đặt vé vội, để em hỏi bố mẹ xem hôm đó có ở nhà không, nhưng khả năng lớn sẽ về quê chúc Tết họ hàng đấy.”
“Được rồi.” Ngụy Nam thả lỏng, không nghi ngờ gì nữa: “Em hỏi xong thì nhớ gọi cho anh ngay nhé, nếu không muộn quá sẽ hết vé mất.”
“Vâng ạ.”
Sau khi cúp điện thoại, Thích Hân Nhiên cất máy đi rồi quay trở lại bàn ăn tiếp tục làm sủi cảo, bà Thích bên cạnh nhìn cô ngồi xuống, thuận miệng quan tâm một câu: “Ai gọi đấy?”
“Một người bạn ở thành phố G ạ.” Cô nói dối theo bản năng: “Anh ấy hỏi con xem Tết Âm Lịch có thể tới đây chơi không.”
“Bạn nam hay bạn nữ?” Bà Thích lại hổi.
Đến đây thì cô không nói dối nổi nữa.
Thật ra sau khi về nhà rồi bình tĩnh suy nghĩ lại hai ngày, cô vẫn cảm thấy việc diễn ra tối hôm đó rất không chân thật.
Hai người đều uống rượu, mượn men say rồi nói những lời đó, cho dù là lời cầu hôn của anh hay phản ứng của của cô đều quá xúc động.
Yêu đương có thể là việc giữa hai người, song kết hôn thì tuyệt đối không phải, thậm chí bây giờ cô còn chưa nói với bố mẹ chuyện mình có bạn trai.
“Mẹ.” Thích Hân Nhiên mím môi, do dự một lát, cuối cùng quyết định thẳng thắn: “Con có chuyện này muốn nói với mẹ.”
“Chuyện gì?” Bà Thích quay đầu nhìn cô con gái của mình một cái: “Có bạn trai rồi hả?”
“???” Cô thoáng sửng sốt, kinh ngạc trừng to mắt: “Sao mẹ biết ạ?”
“Gì? Thật ư?” Trông bà Thích có vẻ còn kinh ngạc hơn cô: “Thật sự có bạn trai rồi?”
Thích Hân Nhiên: “……”
Hoá ra vừa rồi là mẹ thử cô?
“Con nói đi, rốt cuộc là có hay chưa?” Bà Thích gấp đến độ gói nứt cả sủi cảo, đành thay sang một cái vỏ khác: “Không lẽ là người bạn phát sốt hôm trước ư?”
…… Khụ, sao cái gì mẹ cô cũng đoán được hết vậy?!

“Là anh ấy, là anh ấy ạ.” Thích Hân Nhiên từ bỏ phản kháng: “Có ạ.”
“Được được được, hôm trước mẹ với bố con còn bàn nhau xem năm nay đi chúc Tết có cần tìm đối tượng cho con không đấy.”
“Mẹ ——” Năm nào ăn Tết cô cũng sợ việc này nhất: “Con gái mẹ mới hơn hai mươi thôi mà.”
“Hơn hai mươi mà không đi xem mắt thì chẳng lẽ chờ tới hơn 30 hả?” Bà Thích nói.
“……” Thích Hân Nhiên chẳng muốn phản bác, cúi đầu gói sủi cảo.
“Mà này, con quen bạn trai sao không dắt về nhà xem?” Bà Thích lại hỏi.
“Anh ấy là người thành phố G, công việc bận rộn mà ngày nghỉ cũng ít, con thì phải đi học nên chưa tìm được thời gian ạ.” Cô đáp.
“Công việc? Mẹ cứ tưởng là bạn cùng trường con.” Bà Thích nhíu mày: “Bạn trai con làm công việc gì?”
“Tiếp viên hàng không ạ.”
“Ừ, tốt.” Bà Thích không quá băn khoăn vấn đề này: “Nếu đã đi làm thì tuổi cũng lớn hơn con đúng không?”
“Anh ấy hơn con 6 tuổi.” Cô nói.
“Hơn 6 tuổi à……” Bà Thích lại nhíu mày lần nữa: “Hai đứa yêu nhau bao lâu rồi?”
Vấn đề này hơi tế nhị, dù Thích Hân Nhiên cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn thành thật trả lời: “Gần bốn tháng ạ.”
“Thế thì cũng không lâu lắm.” Bà Thích đặt một cái sủi cảo xuống, quay đầu nhìn cô: “Nhiên Nhiên, mẹ nói thật với con, anh bạn trai này của con có vẻ hơi nhiều tuổi, có lẽ không quá hợp đâu.”
“Mẹ, 30 cũng chưa đến mức nhiều tuổi mà.” Thích Hân Nhiên nghe thấy mẹ chê anh thì trong lòng khá khó chịu, dù rằng cô cũng thường xuyên bảo anh già nhưng đều chỉ là nói đùa thôi: “Mẹ còn chưa gặp anh ấy mà đã biết không hợp rồi?”
“Trông con sốt rột chưa kìa…… Thật là, nghe mẹ nói hết được không?” Bà Thích thở dài.
“Mẹ nói đi.”
“Mẹ không bảo 30 tuổi là già mà chỉ lớn hơn con quá nhiều.

Con thử nghĩ xem, sang năm con mới tốt nghiệp đại học, sau đó sẽ học cao học hoặc ra ngoài làm việc, ít nhất phải ba bốn năm nữa mới có thể ổn định.

Khi đó cậu ấy đã bao nhiêu tuổi, cậu ấy có bằng lòng sinh con muộn như thế không?”
“Mẹ, mẹ nghĩ xa quá.” Thích Hân Nhiên nói.
“Không phải mẹ nghĩ xa mà là con nghĩ quá nông cạn.” Bà Thích lắc đầu: “Nếu con thực sự có suy nghĩ muốn lâu dài với cậu ấy thì sẽ phải tính toán đến rất nhiều việc.

Ngoài tình cảm ra thì còn có gia đình hai bên, tương lai của chính con, thậm chí là con cái của hai đứa, vân vân.”
“……” Cô im lặng không nói gì.
“Con lớn rồi, muốn yêu đương với ai mẹ sẽ không can thiệp.” Bà Thích nói rất thấm thía: “Nhưng có vấn đề nên nhắc nhở thì mẹ vẫn sẽ nhắc nhở, con tự nghiêm túc ngẫm nghĩ lại xem, cũng tìm một cơ hội để hai bên nói chuyện với nhau, đừng nóng vội rồi đưa ra một số quyết định mà khả năng sau này con sẽ hối hận.”
Những lời này của bà Thích như một chậu nước đá lạnh hắt vào đầu Thích Hân Nhiên làm cả người cô ướt lạnh, nháy mắt tỉnh táo lại.
Kết hôn.

Đối với cô mà nói thì quả thực hơi vội vàng.
Không chỉ là vấn đề thực tế mà mẹ nhắc nhở, còn có một vấn đề càng quan trọng hơn mà cô chưa nghĩ ra.
“Ngụy Nam?”
Buổi tối tắm rửa xong, bố mẹ và em trai cô ngồi ngoài phòng khách xem tiết mục chào năm mới, còn cô trốn vào trong phòng gọi cho ai kia.
“Hửm, sao lúc này em lại gọi cho anh?”
Giọng nam dịu dàng quen thuộc từ đầu dây bên kia truyền đến lẫn trong tiếng nhạc chào năm mới nghe không quá rõ ràng.
“…… Em muốn gọi thì gọi thôi.” Thích Hân Nhiên bĩu môi: “Ngài bận rộn nên thần không gọi được đúng không?”
“Không dám không dám.” Ngụy Nam nghe giọng điệu đó của cô thì chỉ cho là câu mạnh miệng bình thường: “Em nói một câu nhớ anh thì chết à?”
“Không ạ, nhưng bảo em nói dối thì hơi khó.” Cô không cam lòng yếu thế đáp trả.
“Đau lòng quá đi.” Ngụy Nam vô cùng bất lực: “Tết nhất rồi cũng chẳng chịu nói mấy câu ngon ngọt dỗ dành anh.”
“Sao em phải dỗ dành anh.” Thích Hân Nhiên nói: “Anh gặp chuyện gì không vui ư?”
“Đương nhiên là có.” Ngụy Nam tủi thân: “Đêm giao thừa có mỗi một mình, bạn gái cũng không ở bên cạnh, anh rất đau khổ.”
“Phì.” Thích Hân Nhiên bị giọng điệu đó của anh chọc cười: “Bác trai bác gái không ở nhà hả?”
“Hai người họ dắt tay nhau chạy lên tàu biển đi du lịch rồi, hôm qua mới xuất phát.” Ngụy Nam đáp: “Mới rồi mẹ còn khoe video cho anh xem, thật là quá đáng.”
“Anh đáng thương ghê ha ha ha ha ha ha.” Thích Hân Nhiên cười sung sướng: “Thế sao anh không đi cùng bố mẹ?”
“Đi cùng người lớn có gì vui.” Ngụy Nam nói: “Nếu đi thì phải đi với em mới thú vị.”
“Anh nói nhiều như thế mà em có thấy anh thực hiện bao giờ đâu.”
“Do ai vừa phải đi học lại phải tới phòng làm việc? Đã thế còn trách anh?”
“Đúng đúng, cứ trách anh đấy.”
……
Hai người trêu đùa một lát, nói đông nói tây cứ thế trôi qua nửa tiếng.
“Rồi sao? Hôm nào thì bố mẹ em ở nhà?”
Cách 0 giờ còn có mấy phút, cuối cùng Ngụy Nam cũng mở miệng nhắc tới chuyện này.
“Bố mẹ em bảo mùng sáu phải về quê, ở lại khoảng ba bốn ngày mới về.” Thích Hân Nhiên bịa ra cái cớ đã chuẩn bị sẵn: “Đến lúc đó chỉ có em với em trai ở nhà, anh đến cũng không gặp được bố mẹ em đâu.”
“Bố mẹ em ở lại quê lâu thế?” Ngụy Nam hỏi.
Kỳ nghỉ Tết của anh chỉ được đến mùng tám đầu năm mà thôi.
“Vâng, hình như có nhà ai tổ chức tiệc mừng tròn tháng cho con nên ở lại thêm hai ngày.” Thích Hân Nhiên đáp.
“Mùng sáu đi khi nào?” Anh hỏi.

“Chắc là xuất phát sớm rồi đi cao tốc tầm hai ba tiếng, đến nơi đúng giờ ăn cơm là vừa.”
“Haiz, thế thì chịu vậy.” Ai kia tiếc nuối thở dài: “Anh còn định gặp bố mẹ em, được hai bác đồng ý là bắt em về nhà luôn.”
“Anh chưa gặp được thì em vẫn có thể về sớm mà.” Thích Hân Nhiên nói.
“Khác chứ.” Giọng Ngụy Nam nhỏ dần: “Anh đã chuẩn bị xong rồi, chỉ thiếu mỗi em thôi.”
Chuẩn bị xong…… Cái gì?
Thích Hân Nhiên giật thót, cô đành giả vờ không hiểu rồi nhanh chóng chuyển đề tài: “Sắp 0 giờ rồi, em ra ngoài đón năm mới với mọi người đây, cúp máy trước nhé.”
“Tạm biệt.” Người nào đó ra vẻ đáng thương: “Anh tiếp tục chăn đơn gối chiếc đây.”
“Ngủ ngon mơ đẹp.” Cô mím môi cười cúp điện thoại, cất vào túi rồi ra phòng khách ngồi.
Mấy ngày sau khá bận rộn, nếu không ngồi nhà đón khách thì cũng phải theo chân bố mẹ đi chúc Tết mọi người.

Đến thì cũng chỉ ăn uống rồi lại chơi mạt chược, mặc dù nhận được nhiều lì xì nhưng thực sự rất mệt.

Bản thân cô cũng hơi chột dạ nên qua nhiều ngày như vậy mà chẳng chủ động liên lạc với anh, cả gọi điện lẫn nhắn tin trên WeChat đều không.
Luôn hoảng loạn vô cớ.
Hoảng loạn điều gì?
Cô cũng không rõ nữa.
Trái lại, ai kia thì không ngừng liên lạc với cô, có lẽ một mình ở nhà quá nhàm chán nên ban ngày thường nhắn trên WeChat để đánh dấu sự tồn tại.
Buổi tối, cô có bữa tiệc nên không rảnh trả lời tin nhắn của anh, anh bèn mở live stream ca hát hoặc nấu nướng, cô lén vào ngó vài lần, anh đặt tên phòng live stream thành “Ngày thứ N vợ không ở nhà, nhớ vợ”…… Làm cô vừa xót xa lại áy náy, chỉ hận không thể lập tức bay về gặp anh.
Lòng người là một thứ vô cùng phức tạp, nó có thể đan xen nhiều cảm xúc trong đó, cũng có thể phân tách rõ ràng từng thứ một.
Cô cảm thấy không chắc chắn, luống cuống cho nên muốn trốn tránh.
Song khi không thấy được anh lại nhung nhớ mong mỏi.
Nhớ bài hát anh hát tặng riêng cho cô, nhớ món ăn anh xuống bếp nấu cho cô.
Nhớ vẻ vô liêm sỉ giở trò lưu manh của anh, nhớ tiếng thì thầm dịu dàng bên tai của anh.
…… Dường như mọi thứ tốt hay không tốt của anh hòa trong nỗi nhớ khôn nguôi đều trở thành thứ không thể thay thế.
Cô muốn gặp anh.
Bỗng nhiên rất muốn rất muốn.
Trong tình huống thực tế là cô bị mẹ mình lừa tới một nhà hàng đồ Tây cao cấp để đi xem mắt với một người khác.
Đương nhiên, bà không nói thẳng toẹt ra mà chỉ bảo hẹn ăn bữa mừng Tết với bạn thân.
…… Nhưng làm gì có cuộc hẹn của bạn bè nào lại dẫn theo đứa con trai hơn hai mươi tuổi của mình đi cơ chứ!
Thích Hân Nhiên thực sự rất cạn lời trước cách hành xử tiền trảm hậu tấu của mẹ mình.

Trông biểu cảm của hai mẹ con ngồi đối diện thì rõ ràng đã được trao đổi trước, cả bàn chỉ có mình cô không biết gì.

Nếu cô cứ thế quay đầu chạy lấy người thì chắc đôi bên sẽ rất khó xử, cô chỉ đành ngồi xuống, định chịu đựng ăn bữa cơm này là xong.

“Đây là cô Châu, con còn nhớ không? Khi nhỏ cô thường tới chơi, mỗi lần tới đều mang quà đến cho con nữa.

Còn đây là Tiểu Dật, lúc đấy rất thích trêu con, những người khác con không chịu cười mà chỉ có đúng thằng bé là con cười tươi nhất.”
Trước khi xem mắt kiểu gì cũng có lời dẫn dắt hồi ức thơ ấu của người lớn.
Từ 3 tuổi đến 13 tuổi, dù sao chút xíu chuyện cũng có thể kết nối hai con người ở độ tuổi khác nhau, chưa từng học cùng trường, thậm chí chỉ từng gặp mặt một vài lần thực sự khiến Thích Hân Nhiên vô cùng khâm phục.
Cô vốn đang do dự xem có nên nói thẳng rằng mình đã có bạn trai hay không, song nếu làm vậy chẳng khác nào tát vào mặt mẹ —— hai mẹ con có mâu thuẫn lén giải quyết thì được chứ tranh chấp trước mặt người ngoài thì không ổn cho lắm.
Hơn nữa, trông chàng trai ngồi đối diện cũng không khác cô là bao, có lẽ chỉ đối phó với mẹ nên cam chịu đi.
Do đó, Thích Hân Nhiên đành nhịn không nói, chỉ cúi đầu yên lặng cắt bò bít tết ăn.
…… Đã mất công chịu đựng thời tiết âm độ để ra ngoài một chuyến thì tội gì không ăn no chứ.
“Khụ, con xin phép đi WC một lát ạ.”
Vì cô đang mặc váy, không có túi nên chỉ có thể đặt điện thoại trên bàn, cầm theo túi khăn giấy rồi đi.
Đến khi trở về thì không còn thấy bóng dáng hai bà mẹ đâu, chàng trai ngồi đối diện vừa uống cà phê vừa lướt điện thoại, thấy nét mặt ngờ vực của cô thì giải thích: “Hai mẹ lấy cớ đi trước để chúng ta ngồi lại trò chuyện một lát rồi.”
Thích Hân Nhiên: “……”
Trò chuyện cái mọe gì không biết, cô với anh ta đâu thân.
“Mẹ tôi muốn tôi đợi đến 4 giờ mới được về nhà, chỗ này có máy sưởi nên tôi lười đổi chỗ.” Chàng trai nói: “Nếu cô không thoải mái thì tôi đổi sang bàn khác, nếu cô chịu được thì coi như tạm ngồi chung bàn với tôi đi.”
Thích Hân Nhiên mím môi, ngồi xuống.
Cô không hề có thành kiến gì với anh ta, cô chỉ không thích mẹ tự ý sắp xếp đi xem mắt thôi.

Nếu đối phương đã đối xử lịch sự thì cô cũng chẳng có lí do đuổi người ta đi cả.
“Tôi nói trước, tôi có bạn trai rồi.” Người lớn không ở đây nên Thích Hân Nhiên nói thẳng luôn: “Hôm nay tôi bị mẹ lừa tới ăn cơm chứ không phải ý của tôi, xin lỗi anh, cũng hy vọng anh không hiểu nhầm điều gì.”
“Không hiểu nhầm đâu.” Chàng trai mỉm cười, ánh mắt bày tỏ sự đồng tình: “Ngoài biết ơn ra thì tôi cũng giống cô.”
“Anh cũng có bạn gái hả?” Cô hơi bất ngờ.
“Có, tôi quen cô ấy khi học bên nước ngoài.” Chàng trai đáp: “Sau khi tốt nghiệp thì tôi về nước làm việc, cô ấy cũng chuẩn bị xin điều tới đây.”
“Vậy mẹ anh……”
“Mẹ tôi không đồng ý, bà ấy cảm thấy con gái nước ngoài không tốt, chính vì chúng tôi chưa đăng ký kết hôn nên mỗi lần về đón Tết đều bắt tôi phải đi xem mắt.” Chàng trai thở dài, cũng rất bất lực: “Tôi chẳng muốn tranh cãi với mẹ nữa, dù sao ăn Tết xong lại về thành phố B, sau này cũng sẽ định cư ở đó, không mấy khi về nhà nên đành chiều theo ý bà thôi.”
“Vậy thì tốt.” Thích Hân Nhiên gật đầu, cúi đầu uống một ngụm cà phê.
“Đúng rồi, nhân tiện nhắc tới chuyện này.” Chàng trai bảo: “Vừa rồi cô có điện thoại đã bị mẹ cô nhấc máy, nghe giọng điệu thì…… Tôi khuyên cô nên xem là ai.”
“Có điện thoại ư?” Thích Hân Nhiên cũng không biết mẹ mình còn có sở thích nghe máy hộ người khác, cô nhanh chóng mở điện thoại ra rồi nhấn vào lịch sử cuộc gọi.
Đứng đầu tiên là số của Ngụy Nam.
Trong lòng cô lập tức có dự cảm không ổn.
Vì đối diện đang có người ngồi mà xung quanh lại yên tĩnh không tiện nói chuyện, Thích Hân Nhiên đành nhắn WeChat hỏi ai kia xem tìm cô có chuyện gì.
“Ting ——” Đối phương không trả lời WeChat, trực tiếp gọi điện thoại sang.
Hết chương 53.

Bình Luận (0)
Comment